Xung quanh liền nhìn theo ánh mắt của Trang Chí Vũ, bồn hoa dùng làm khán đời lâm thời cho sân bóng rổ, Vương Uy Uy vừa chơi một lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, ngay tức thì có một nữ sinh xinh đẹp đi tới, mặc áo hai giây bó người, khoe trọn bờ vai trần, cực trắng.
Cô nữ sinh đó rất phóng khoáng, chẳng hề che dấu việc theo đuổi Vương Uy Uy, mở chai nước khoáng đưa cho hắn, ngược lại Vương Uy Uy có vẻ lúng túng, sự ngỗ ngược của tên hoàn khố bẩm sinh và trầm ồn rèn rũa ra không biết vứt đi đâu rồi.
Xem ra Vương Uy Uy gặp rắc rối thật rồi, bởi vì đồng bọn thân thiết nhất là tên béo đang cười toét miệng hưởng thụ đồ ăn vặt do cô nữ sinh mang tới, đôi khi Vương Uy Uy muốn rõ ràng với đối phương cũng không tiện mở miệng, dù sao con gái nhà người ta từ đầu tới cuối không muốn câu trả lời của hắn.
Cứ tưởng tên này đối diện với Diệp Huy Thường mới mất phong độ nam nhi, dè đâu là tên nhát gái, đám bạn xấu xung quanh chẳng tên nào muốn can dự vào, đều chuẩn bị sẵn bỏng ngô ngồi xem trò vui.
Lâm Lạc Nhiên vẫn cực kỳ nổi bật trên sân bóng rổ, sau đó ở trong tiểu biệt thự hai tầng của bọn họ, mặc cái áo ngắn cũn hở rốn, đắc ý khoe vùng bụng do vận động bảo trì cực tốt, cùng vòng eo yêu kiều, thi thoảng lại nhốt mình trong phòng, khổ não suy nghĩ tương lai lựa chọn trường học nào.
Lâm Trứu Vũ là vô tâm nhất, Lâm đại thiếu gia tuyên bố rồi, cùng lắm thì hắn xéo về học quân giáo, vào trong bộ đội rèn luyện giảm béo luôn, khi ra vẫn có tiền đồ gấm vóc.
Còn Tô Xán, từ hơn một tuần nay y đột nhiên giờ chứng, đâm đầu vào học, còn chăm chỉ hơn cả học sinh bình thường, ai rủ đi đâu cũng không đi, nếu làm phiền y học bài, còn bị y trừng mắt lên trông rất đáng sợ.
Buổi chiều hôm đó cả lớp số 3 đang uể oải trong không khí nóng nực của mùa hè, cái quạt trần trên đầu không giúp gì được nhiều, tiếng vù vù đều đặn của nó chỉ tổ khiến người ta thêm buồn ngủ, đúng lúc ấy có tin sốt dẻo làm không ít người tỉnh ngủ.
- Đường Vũ từ chối lời mời của Thanh Hoa Bắc Đại rồi.
Một nam sinh chạy vào lớp hô to:
- Đùa à?
- Cái gì?
Không ít người chấn động hô lên, tên béo Lâm Trứu Vũ đang chống cằm ngủ gật, bị tiếng ồn làm giật mình, dập cằm xuống bàn, ngơ ngác nhìn quanh.
- Thật đấy, mình vừa ở lớp số 13 về mà.
Nam sinh kia khẳng định lần nữa:
- Tiết trước chủ nhiệm lớp cô ấy khuyên mãi mà không được, bây giờ cô ấy đi lên phòng tuyển sinh để thay đổi nguyện vọng rồi.
- Nhưng mà vì sao chứ? Ai lại có thể từ chối lời mời từ hai trường đại học hàng đầu trong nước? Chả lẽ cô ấy định ra nước ngoài học?
- Không thể nào, nếu thế cô ấy đã ở lại Mỹ luôn, còn về làm gì nữa?
- Vậy thì nguyên nhân là gì..!?
Trong lớp tức thì bàn tán xôn xao, Ngô Thì Nhuế quay xuống tìm Tô Xán:
- Tô Xán, cậu có … này, cậu chạy đi đâu vậy?
Tưởng Minh Quân nhìn theo Tô Xán chạy như cơn gió ra khỏi lớp, vỗ đầu sực nhớ ra:
- Hồ sơ của Tô Xán bị Thanh Hoa Bắc Đại từ chối rồi, thế nên gần đây cậu ta mới cắm đầu vào học.
Cả lớp số ba trở nên im ắng, có nữ sinh hai tay ôm má, mắt như hiện lên hình trái tim:
- Ôi! Thật hâm mộ hai người bọn họ.
Cũng có tiếng sói tru:
- Aaaaaa, không chịu nổi nữa, tôi nhất định phải kiếm được bạn gái.
- Thằng chết tiệt Tô Xán đó may mắn quá đi thôi.
Lời này được đám nam sinh bất kể ế hay không đều nhất trí tán đồng.
- Không phải may mắn đâu, tại các cậu không biết đấy.
Tiêu Vân Vân dùng giọng như kể chuyện cổ tích cho thiếu nhi:
- Thực ra Tô Xán và Đường Vũ quen nhau rất lâu rồi, chuyện phải kể từ thời bọn họ học Tam Trung Hạ Hải, khi đó Tô Xán là học sinh rất bình thường.
Cùng lúc Tiêu Vân Vân kể thiên tình sử giữa Đường Vũ và Tô Xán thì ở phòng tuyển sinh, giáo viên phụ trách chiêu sinh tròn mắt nhìn Đường Vũ, khuyến cáo:
- Đường Vũ, em chắc chắn chứ, lựa chọn ĐH Thượng Hải quá thiệt thòi cho em. Mặc dù nó cũng là đại học hàng đầu trong nước, song với học sinh như em, phải chọn cái tốt nhất. Em có chắc chắn không?
Đường Vũ bình tĩnh nói:
- Em chắc chắn, sẽ không sửa nữa.
Khi Đường Vũ vừa mới từ văn phòng tuyển sinh đi ra, ở góc âm u của lầu hành chính, đột nhiên có một bóng đen xông ra nắm lấy tay cô kéo vào dãy hành lang vắng gần đó, vừa kịp nhận ra là Tô Xán, tính lên tiếng hỏi, nào ngờ Tô Xán cúi đầu, tay trái ghì lấy eo, khóa kín đôi môi anh đào.
Nụ hôn nồng nhiệt đó kéo dài tới khi Đường Vũ bắt đầu cảm thấy khỏ thở giãy dụa, Tô Xán mới chịu tách miệng khỏi bờ môi đã bị hôn tới đỏ ừng của Đường Vũ.
Tóc mai Đường Vũ vì động tác kịch liệt hai người mà tán loạn, làm gò má phấn hồng hồng thêm vài phần kiều mị, đôi môi mọng đỏ bị Tô Xán hôn đến ướt mềm, dáng vẻ trông mỹ miều khôn tả.
Cái vẻ hờn dỗi hết cách đối phó ấy đáng yêu cực độ, Tô Xán không kìm lòng được nụ hôn phớt lên môi Đường Vũ cái nữa, còn cắn tai cô,
Mặc kệ Đường Vũ xấu hổ đẩy ra, hai tay Tô Xán vẫn vòng quanh eo cô, nhìn chăm chú vào đôi xao động như mặt nước hồ thu, Tô Xán không biết diễn tả xúc động trong lòng ra sao:
- Mẹ bạn sẽ sẽ giết bạn mất.
- Không sao hết.
Nhắc tới mẹ mình, Đường Vũ quên luôn phản kháng, khẽ cắn môi, đôi mắt trong bóng tối bức tường, ánh lên vẻ kiên quyết:
- Chúng ta đi rồi, mẹ mình không quản được nữa. Không nhất định học ở nơi tốt nhất mới có thành tích tốt nhất, mình thích học ở nơi mình thích.
Hành lang truyền tới tiếng người, Đường Vũ sợ hãi gắt lên:
- Có người tới rồi kìa, buông mình ra mau.
Tô Xán hậm hực rời thân thể ngọc ngà đó.
Đường Vũ dùng khăn tay lau đi nước bọt mà Tô Xán để lại trên tai mình, nhăn mặt nói:
- Thật là tởm, ghê chết người.
Tô Xán thình lình tập kích, hôn chụt một cái lên má Đường Vũ, toét miệng cười xấu xa
- Vừa mới rồi nuốt bao nhiêu lại không thấy ghê.
Sau đó cười lớn bỏ chạy trước khi cô gái nhỏ này thực sự tức giận.
…..
Sân trường yên tĩnh, cái nóng làm lá cây mang theo một màu xanh tươi mát, lúc này yên tĩnh là vì đang trong giờ học, còn về phần vì sao Tô Xán lại ở ngoài trường học thì hiển nhiên là y trốn học, không cần phải liều mạng ôn thi nữa, y cũng không có tinh thần học tập như cô bạn gái gương mẫu, nhiệt tình nhận lời rủ rê Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ ra quán net.
Trước khi vào quán net, Tô Xán tranh thủ tới hiệu sách báo ngoài trường, gọi điện cho Lâm Quang Đống đang ở sân bay Dung Thành.
Đây là chuyến công tác xa nhất Lâm Quang Đống và Giang Minh, bọn họ sẽ tới học viện tin thức thuộc ĐH Missouri, tham gia tọa đàm của học viện, hi vọng từ đó hấp thu được kinh nghiệm của tạp chí hàng đầu nước Mỹ, từ đó tìm ra những giá trị thích hợp cho việc phát triển tạp trí thời thượng ở Trung Quốc.
Trình độ tiếng Anh của Lâm Quang Đống không cần bàn cãi, Giang Minh có kém hơn, song vẫn đề nghe nói vẫn được, hai người bọn họ là trụ cột của Truyền thông Ba La, lần giao lưu học tập ở Mỹ này là cơ hội hiếm có, chưa bao giờ có cuộc tọa đàm nào quy tu được các tổng biên tập của Glamour, Esquire, Vanity, Happer"s như thế, có thể tham khảo tư tưởng từ những bộ óc này, sẽ có ý nghĩa phi phàm.
- Nhà mật mã học nổi tiếng Hàn Lượng của ĐH Missouri là bạn học cũ của tôi, bộ sách mới ( Mật mã học và ứng dụng của nó) sắp được phát hành trong nước, trước kia ông ấy tới Nhị Thập Thất Trung giảng giải chúng tôi quen nhau.
Lâm Quang Đống nói:
- Lần này đi công tác coi như gặp lại bạn cũ, an bài bên đó không thành vấn đề, đợi tôi trở về chuyện cải cách tạp chí có thể khởi động. Ngoài ra báo tỉnh muốn làm một giải thưởng lớn cho bài viết khái niệm mới, muốn tạo ra ân chơi cho các tác giả thiếu niên, tạo ra loại một đêm thành danh như Hàn Hàn.
Tô Xán "ừm" một tiếng:
- Anh thấy sao?
- Không hiện thực lắm, đám lão đại báo tỉnh đều thích công to, chúng ta cần giữ dầu óc tỉnh táo, cái chuyện sáng tác văn học, ẩn cư danh sơn, truyền cho hậu thế này không thích hợp với thương nhân phàm tục chúng ta, muốn tạo ra được tác gia đủ dẫn dắt xu thế văn học, chúng ta tốn 20 năm cũng chẳng làm nên trò trống gì. Quan trọng hơn là giá trị thương nghiệp của nó không so bằng tạp chí thời thượng của chúng ta.
Tô Xán hài lòng nói:
- Không quá nóng đầu, vẫn suy nghĩ tỉnh táo, biết mình biết người, tôi tin chuyến đi này của anh sẽ thành công lớn, lên đường bình an.