Thế nên Tô Xán phải chuẩn bị sẵn sàng trận tuyến phòng ngự, y có đủ tự tin đón tiếp sự công kích của Chu Dung, nhưng nếu Mục Tuyền không nhịn được ra tay, Tô Xán không thấy có chút bảo hiểm nào cả, nói không chừng phải kéo cả Vương Uy Uy vào, nhờ cậy tới lực lượng của Vương Bạc. Mục Tuyền là cục trưởng cục tư pháp nếu như muốn điều tra bối cảnh gia đình của mình, hẳn sẽ dễ như trở bàn tay.
Nếu như Mục Tuyền vì mình mà làm gì đó, chỉ cần bà tỏ chút thái độ không hài lòng với cha mình, cái hàng không mẫu hạm Kiến trúc Đại Dung kia ít nhiều chịu ảnh hưởng, cha mình thăng tiến nhanh như vậy, vẫn còn không ít kẻ không phục hoặc muốn phá đám, tới lúc đó cha ảnh hưởng, tác động tới cả gia đình.
Mà đó mới chỉ là thủ đoạn công khai, Mục Tuyền âm thầm làm điều gì, có khi chính mình không biết được.
Hay là ít nhiều nên thể hiện quan hệ của mình với Vương Bạc, ít nhất làm Mục Tuyền có chút kiêng kỵ, nhưng tới lúc đó thì thành lớn chuyện rồi, khó điều hòa được nữa, dù sao đó là mẹ vợ tương lai của mình, quan hệ quá căng Đường Vũ cũng không vui.
Càng nghĩ Tô Xán càng chỉ biết vò đầu bứt tóc, sao lại tới mức đó cùng Mục Tuyền đối địch chính diện như thế này, y muốn điên cái đầu, nhưng nếu như đối phương dùng thủ đoạn cực đoan với một thiếu niên mười tám tuổi, vậy đại biểu đối phương là kẻ tàn nhẫn vô lương tâm rồi.
Tô Xán dù có bao nhiêu sự bất thường, dù y có là yêu quái mang hai linh hồn chăng nữa về tình cảm y cũng chỉ là con người bình thường thôi, cũng có hỉ nộ ái ố, nếu như đối phương độc ác tấn công mọi thứ y vất vả gây dựng, y sẽ phản kích, bất kể thân phận và mục đích của đối phương là gì, Tô Xán cũng cần có thứ bảo vệ, trên đời này không phải lúc nào cũng có thể vẹn toàn mọi mặt, hẳn Đường Vũ sẽ thông cảm cho mình.
Lữ Tiên Minh và Chu Dung tới Nhị Thập Thất Trung có lẽ ở trong mắt một vài người sẽ thành trò cười, thành đề tài đàm tếu hoặc bị thổi phồng, hoặc bị một số hâm mộ, ghen tỵ vì hắn được mẹ mình an bài cho tương lai phủ gấm.
Nhưng qua sự kiện ngày hôm đó, tất cả quay trở lại trầm tĩnh, Lữ Tiên Minh cũng nhắc tới kết quả chuyến đi của mẹ mình ngày hôm đó. Có điều với người hiếu sự không liên quan mà nói, nếu như Lữ Tiên Minh của Tứ Trung và Đường Vũ của Nhị Thập Thất Trung trở thành một đôi sẽ là câu chuyện đẹp.
Ở Trung Quốc, trai tài gái sắc xưa nay là luôn là phối hợp đương nhiên nhất trừ môn đăng hộ đối, huống hồ Lữ Tiên Minh không chỉ có tài mà còn đẹp trai, Đường Vũ không chỉ xinh đẹp mà còn ưu tú, còn gì xứng hơn nữa.
Còn Tô Xán, gần như tuyệt đại đa số học sinh Nhị Thập Thất Trung không đánh giá cao y, Tô Xán lấy gì để so với Lữ Tiên Minh? Rất nhiều người ghét Tô Xán còn mong đợi ngày thấy Đường Vũ và Lữ Tiên Minh thành đôi thành cặp đi qua trước mắt y.
Chuyện này chỉ ồn ào chủ yếu năm thứ nhất và năm thứ hai, còn năm thứ ba với đống bài tập, bài kiểm tra ùn ùn kéo tới, sáng sớm ôm đống sách dầy vào phòng, vừa ngẩng đầu lên thì đã trưa rồi, ăn cơm tối chẳng còn nhớ trưa ăn gì, tiếp tục vùi đầu vào học.
Người thực sự quan tâm rất ít.
Trương Phi Phi nghe cả quá trình sự việc, gật đầu thở dài:
- Trước đó tôi chỉ lo làm lớn chuyện lên thì gia đình các bên can dự vào, có điều nếu như chuyện đã đi tới mức này cũng không cần sợ gì nữa. Mụ Chu Dung đó thực là đáng ghét, cậu làm thế coi như xả hận cho tôi rồi, sinh ra được một thằng con mặt trắng thì đuôi vểnh lên trời, hận không thể hái cả sao trên trời xuống cho hắn. Nếu đổi lại lúc đó là tôi, đừng nói đập cái vòng, có mà tôi hất luôn bát canh vào mặt mụ ta rồi! Sao nào, giỏi thì tới đây mà kiếm chuyện, kiện đi, truy cứu trách nhiệm pháp luật đi, tưởng ở Dung Thành này chỉ có mỗi mụ ta thôi à, xem ai thắng được ai.
Vương Uy Uy trầm ngâm gật đầu, từ sau lần xung đột với Trương Phi Phi, đây là lần đầu hắn tán đồng lời cô nói:
- Không cần quá lo, nếu bên đó có hành động gì thì tôi cũng sẽ không đứng ngoài, muốn thông qua trường học gây áp lực không có khả năng lắm đâu, hiệu trưởng Thái là người công chính, đạo đức, sẽ không làm chuyện ảnh hưởng tới học sinh.
Trương Hiền xoa xoa tay:
- Thầy Thái không làm gì, nhưng không đại biểu các giáo viên khác có tố chất cao như thế, không thể làm gì lớn, nhưng làm khó Tô Xán thì họ có rất nhiều cách, cho bọn họ làm gì thì làm, sợ gì chứ, cùng lắm chúng ta cổ động toàn bộ huynh đệ bỏ học, tạo thanh thế ủng hộ Tô Xán.
- Thần kinh à?
Đám người này bị áp lực học tập nặng nề làm điên cả rồi, định giúp mình hay hại mình đây, biết thế không kể chuyện này cho rồi:
- Thôi thôi, các cậu ở yên đó là tôi cám ơn trời đất rồi, không cần lo cho tôi nữa.
Lâm Lạc Nhiên lãnh đạm nói:
- Muốn sống yên thì phải được tĩnh tâm chứ, nếu cậu có chuyện thì bọn này làm sao mà tĩnh tâm được? Đâu còn bao nhiêu thời gian mỹ hảo mọi người ở bên nhau thế này lại có ruồi nhặng tới phá đám.
Lâm Trứu Vũ cười khẩy:
- Chuyện này muốn xử lý cũng dễ, mẹ Đường Vũ thì chúng ta không làm gì được, nhưng có thể nhắm vào Chu Dung. Bà ta sở hữu chuỗi cửa hàng làm đẹp Thi Hoa Đường phải không, làm cái nghề đó sợ nhất là tai tiếng, chỉ cần đầu tiên Phi Phi xin nghỉ ở nhà vài ngày, sau đó chúng ta sẽ loan tin là bị dị ứng do dùng mỹ phẩm của Thi Hoa Đường, chắc chắn người Thi Hoa Đường sẽ tới hỏi thăm Phi Phi, tiếp đó Phi Phi lên tiếng khẳng định mình bị ốm không liên quan gì tới Thi Hoa Đường, nhưng sau đó hủy thẻ vip ở đó, chuyển sang cửa hàng làm đẹp khác. Chúng ta cứ đem đúng diễn biến chuyện này truyền đi, cứ để trí tưởng tượng của người nghe hoàn thành nốt phần hay ho nhất của nó … kế hoạch về cơ bản là thế, cho tôi một ngày hoàn thiện, bịt hết mọi sơ hở cũng như phủi sạch sự liên quan của chúng ta, đảm bảo sau một tháng không còn khách nào tới Thi Hoa Đường nữa.
Tô Xán lùi lại một bước nhìn Lâm Trứu Vũ, nghe cái tiếng âm hiểm của tên béo này từ lâu rồi, nhưng nhìn hắn suốt ngày cười hì hì chạy theo sau nịnh bợ Lâm Lạc Nhiên vay tiền tiêu vặt, cứ nghĩ Tưởng Minh Quân nghe đồn nói quá lên thôi, không ngờ là thật.
- Hay!
Trang Hiền vỗ đùi đánh đét một cái:
- Phía quân đội có anh em Tiểu Ngũ phụ trách, giới thương nhiệp giao cho Phi Phi, đảng và chính phủ có tôi và Uy Uy lo, còn Chí Hiền nhà hắn là dòng dõi thư pháp lâu đời, có tiếng trong giới thí thức …
Trong khi cả đám hưng phấn reo hò hưởng ứng, Tô Xán thì toát mồ hôi hột, không biết từ khi nào mà có một đám đầu trâu mặt ngựa tụ tập quanh mình, chỉ vài câu đã rất có khả năng lật nhào một doanh nghiệp phải nhỏ rồi, nhưng Tô Xán không muốn dùng cách này trừ khi không còn cách nào khác.
Vì kế hoạch tỉ mỉ thế nào cũng có sơ hở, Mục Tuyền có thể tìm ra được sơ hở đó, lúc đó hậu quả khó lường.
Tan học tối, khi Tô Xán và Đường Vũ cùng rời trường học thấy trước cổng đỗ hai chiếc xe, chiếc BMW mận chín là của Mục Tuyền, chiếc Ford xám là của Chu Dung.
Chu Dung một thân áo lông sang trọng đắt tiền, Mục Tuyền thì vẫn vậy, quần âu xám, áo véc xám, bên trong là sơ mi dài tay màu trắng, cổ áo cài cao, tay cầm chiếc túi xách đen bóng.
Khuôn mặt cực kỳ xuất chúng đó đang cúi xuống thì thầm nói gì đó với Chu Dung, mũi giày cao gót nhọn hoát nhịp nhè nhẹ xuống đất, Tô Xán và Đường Vũ vừa đi ra, đôi mắt sắc bén ngay tức thì bắt được bóng dáng hai người.
Tô Xán hết sức kinh ngạc vì Mục Tuyền lại đích thân xuất hiện, bà tới đây muốn biểu lộ cái gì, là muốn khẳng định lời Chu Dung nói ngày hôm qua, hay là bị hành động của mình làm nổi giận? Cuối cùng không nhịn được muốn trở mặt, phát ra lời cảnh cáo chính thức? Nữ nhân này đã cố chấp tới mức độ không tưởng, có điều nếu như đối kháng là không thể tránh được, Tô Xán cũng không sợ nữa.
Đây là vấn đề trước sau gì cũng phải đối diện.