Tô Xán vừa dứt lời, người trung niên nam tử vỗ bàn cười ha hả:
- Chú nhóc này thú vị lắm, cái gì mà người trẻ tuổi chưa đủ chín chắn, cháu không xem mình bao nhiêu tuổi hả?
Mây đen trên khuôn mặt phụ nữ trung niên tan biến hết, mỉm cười nói:
- Thực sự không giống một người trẻ tuổi, suy nghĩ của cháu chín chắn lắm.
Ông Đường giơ chén:
- Cạn chén vì câu nói đem thế giới tới với chúng ta.
Lần đầu tiên cảm giác ở cùng đám trưởng bối không quá buồn tẻ, đám thiếu niên đồng loạt nâng cốc.
Đinh Đình chọc Ninh Đông:
- Này Đông Đông sướng nhé, mẹ bạn kiếm được chàng rể tốt rồi.
- Này, nói linh tinh.
Ninh Đông gắt, nghiến răng nghiến lợi như muốn xé nát cái mồm đáng ghét kia.
Ăn cơm xong thì nơi này đã không thuộc về đám thiếu niên hiếu động nữa, mấy người trung niên trò chuyện rất vui vẻ, đám Ninh Đông thì kéo Đường Vũ và Tô Xán đi, trông có vẻ định tới đâu đó, có hoạt động.
- Đi đi mà chị Đường Vũ, chẳng mấy khi chị tới Thượng Hải một chuyến, em nghe bảo mai là chị về rồi, chị đi chơi với bọn em đi.
Ninh Đông lắc tay Đường Vũ, giọng trẻ con nhõng nhẽo, chẳng vì vè ngoài của Đường Vũ mà xa cách, lại còn thân thiết vô cùng.
Đinh Đình ở bên cũng nói:
- Đúng thế, mọi người đi cùng đi, không có gì đâu.
Đường Vũ nhìn sang Tô Xán, Tô Xán nhận ra Đinh Đình không muốn lắm, có vẻ cô ta không thích hai người Tô Xán tham gia vào? Tô Xán không phải người tính cách tỉ mỉ như vậy, chẳng qua từ khi quay lại, y có thói quen thích chú ý xung quanh nên nhận ra, lắc đầu bảo với Đường Vũ:
- Hôm nay đi đường mệt rồi, nên về nghỉ sớm thì hơn.
Vừa nghe Tô Xán nói vậy Ninh Đông "này" một tiếng, đi tới kéo ống tay áo y, cũng lắc lấy lắc để:
- Anh nói thế là có ý gì vậy, anh không đi thì thôi, đừng có ảnh hưởng tới chị Đường Vũ chứ! Mọi người đi chơi một chút, thả lỏng cũng chính là nghỉ ngơi mà.
Mặt thì hung hăng chất vấn, giọng điệu lại cứ như van nài, làm Tô Xán dở khóc dở cười.
Bàng Nghị Nhiên chẳng quan tâm tới Tô Xán, nhưng xem chừng có vẻ y không đi thì Đường Vũ cũng không đi, nói:
- Đi cùng đi, ngày mai chúng tôi phải học bù rồi, hôm nay hiếm có được tụ tập một lần.
Tào Trạch Canh càng khoác vai Tô Xán, nhiệt tình nói:
- Đi thôi đi thôi, tới Thượng Hải có dẫn đường như chúng tôi không dễ đâu.
Rốt cuộc không cưỡng lại nổi bọn họ, Tô Xán và Đường Vũ bị mấy người vừa kéo vừa dụ dỗ mang đi, ra khỏi tòa nhà Kim Mậu, bắt hai cái taxi, ba nữ ba nam tới thẳng hiệu làm đẹp.
Tới trước cửa, thấy Tô Xán có vẻ nghi hoặc, Ninh Đông cười:
- Chị Đường Vũ vừa mới đi xa mà, trước tiên tới đây gội đầu thư giãn đã rồi chúng ta hẵng đi hoạt động, tôi tuyên bố, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.
Tô Xán cảm thấy có chút mới mẻ, con gái nhà giàu có khác, tuổi còn nhỏ thế này đã biết chú ý chăm sóc sắc đẹp rồi, đem so với học sinh bình thường chỉ biết chơi điên đúng là khác loại, tất nhiên cũng phải có cơ sở kinh tế để mà khác.
Có điều Tô Xán thấy không tệ, bay mười mấy tiếng liền cũng có chút mệt mỏi, làm mát xa mặt và đầu cho khoan khoái cũng thích lắm.
Các cô gái có khu vực chuyên dụng ở tầng hai, còn con trai ở tầng một, cái hiệu làm đẹp này trang trí không tệ, rộng rãi thoáng đãng, phục vụ lịch sự. Tô Xán sau khi làm ướt đầu bên tai có giọng nói nhỏ nhẹ của vùng Giang Nam hỏi nước có đủ ấm không, làm Tô Xán có cảm giác lờ đờ muốn ngủ.
Gội đầu xoa bóp gần nửa tiếng đồng hồ, tới khi ngồi dậy thì Bàng Nghị Nhiên và Tào Trạch đang tạo trang điểm, tóc tỉa tót, mặt còn đánh phấn, kẻ mắt, trông càng thêm giống mấy tên mặt trắng. Cô phục vụ hỏi Tô Xán có cần không, y lắc đầu, y chưa bao giờ làm loại việc này, cũng không muốn thử.
Ra ghế sô pha ngồi đợi, Tô Xán cầm mấy tờ tạp chí thời gian xem giết thời gian, đợi tới khi mấy cô gái ở lầu trên đi xuống, mặt Đường Vũ đỏ hồng hào, rất có tinh thần, Tô Xán không che dấu nói:
- Xinh đẹp hơn nhiều.
Đôi mắt như phủ sương mai của Đường Vũ cong lên thành nụ cười.
Ninh Đông và Đinh Đình có thẻ thành viên riêng, xem ra là khách quen ở nơi này, thanh toán xong kéo mọi người lên xe taxi đợi sẵn, lần nữa di chuyển chiến lược.
Xe dừng lại ở hiệu Hoàng Phổ, Đinh Đình từ xe sau bước xuống vừa đi vừa nói chuyện:
- Sao, các cậu cũng có mặt à, lát nữa chúng tôi sẽ tới.
Tô Xán nhìn địa điểm là KTV thì đã thở dài rồi, giờ nghe có nhóm khác nữa thì càng thấy linh cảm không hay, không biết tới Thượng Hải có thay đổi được phong thủy xung khắc với KTV của mình không đây.
Ninh Đông hỏi xong liền bảo với Đường Vũ:
- Là chị em thân thiết của em, tên Tôn Tiểu Mỹ.
Bọn họ đi vào một cái phòng bao nhỏ, vừa ngồi xuống nghe thấy tên Tôn Tiểu Mỹ, Bàng Nghị Nhiên và Tào Trạch mặt sầm ngay xuống:
- Tôi nói trước, lát nữa Tôn Tiểu Mỹ tới thì đừng có trách chúng tôi mặt nặng mày nhẹ, cái thứ gì vậy chứ, lúc nào cũng ra vẻ ta đây là đại tiểu thư, chẳng qua là hơi xinh đẹp một chút mà làm như ghê gớm lắm. Cô ta rất coi thường chúng tôi, chúng tôi không so được với đám bạn xài toàn xe sang của cô ta mà.
Thế là chút hi vọng nhỏ bé của Tô Xán đã bị bóp tắt, chưa chi đã có mùi xung đột.
Ninh Đông khó chịu:
- Này, tôi nói hai cậu là con trai thì rộng rãi một chút được không, dù gì Tiểu Mỹ cũng là chị em của tôi, tính cô ấy có chỗ không hay, ai mà chả thế. nhưng đâu phải xấu cả, mọi người cũng quen nhau mấy năm rồi, chuyện vì bạn bè mà đâm mấy nhát dao cũng không phải chưa làm qua. Lần trước Tiểu Mỹ dẫn cô gái kia tới, chúng tôi cãi nhau, tôi hất nước, Tiểu Mỹ cũng có nói gì đâu. Dù sao đó là bạn của Tiểu Mỹ, tôi làm thế khiến cô ấy mất mặt, cũng phải nói xin lỗi chứ. Tôi biết con người Tiểu Mỹ, tính tình khó ưa hà khắc một chút, nhưng không để bụng, chuyện qua cũng quên nhanh, các cậu mới là đồ nhỏ nhen, lúc nào cũng nói mãi, lát nữa Tiểu Mỹ tới đừng có nói linh tinh là được, tôi còn muốn giới thiệu chị Đường Vũ cho cô ấy.
Bàng Nghị Nhiên không bị thuyết phục, chọn một bài hát của Tạ Đình Phong, lắc đầu:
- Đó là chuyện của mấy cô, dù sao đừng có để cô ta đến, tôi chẳng thèm loại đại mỹ nữ đó, hôm nay chúng tôi mời khách, chỉ muốn cùng Tô Xán và Đường Vũ chơi vui vẻ, không muốn chuốc bực vào thân.
- Thần kinh.
Ninh Đông môi trề ra cả mét:
- Được, không muốn gặp thì chúng tôi đi. Chị Đường Vũ, đi với em đi, em dẫn chị đi gặp một người bạn tốt của em, bọn em quen nhau từ tận sơ trung, cô ấy rất tự yêu bản thân, nhưng gặp chị rồi chắc không tự yêu được nữa. Chúng ta đi một chuyến rồi về, để bọn con trai ở đây chơi thoải mái đi.
Rồi bảo đám Bàng Nghị Nhiên:
- Thích ăn gì cứ gọi, hôm nay tôi mời khách, các cậu thích ăn chùa lắm còn gì.
Đường Vũ không muốn đi, tính cô là thế, có lẽ không mấy người thân thiết, với người nhiệt tình với mình, rất khó từ chối. Ba cô gái đang định ra ngoài thì Đinh Đình có điện thoại, lè lưỡi làm mặt sợ hãi nói nói:
- Cha tôi, đi trước đi, tôi theo sau.
Rồi chạy về phía phòng vệ sinh nghe điện thoại.
Biết cha Đinh Đình rất lợi hại, Ninh Đông không nói gì, kéo Đường Vũ ra cửa.
Nghe Ninh Đông nói mời khách, Bàng Nghị Nhiên và Tào Trạch không thèm khách khí nữa, liên tiếp gọi mấy món đắt tiền trong thực đơn, còn không quên mặt dày quay sang hỏi Tô Xán:
- Cậu thích gì? Vịt quay Bắc Kinh hay là đùi dê nướng, đừng lo, túi tiền của Đông Đông ăn không cạn được đâu.