- Tô, chúng ta liên thủ đúng là không có kẽ hở nào, nhưng mà cậu lại sắp đi rồi.
Mark hơi buồn, hắn chỉ mới 18 tuổi, từ thiếu niên biến thành thanh niên thôi, thậm chí còn chưa đạt tới độ tuổi cho phép uống rượu ở Mỹ là 21.
Tới 25 tuổi Mark sẽ thành tỷ phú giàu nhất thế giới, dù Facebook đi trước lịch sử bốn năm, song Tô Xán dự đoán vẫn phải tới 25 tuổi thì Mark mới có thể tới được tầm cao đời sau.
Bởi vì Facebook hiện giờ có 45% cổ phần của Tô Xán, có thể dự đoán Tô Xán không thể trở thành kim cương Vương Lão Ngũ tỷ phú trẻ nhất, nhưng có lẽ y sẽ là người thứ hai sau Mark.
Nói cho cùng là mình hưởng sái của Mark thôi, Tô Xán hơi đỏ mặt, sáng kiến mà y mang tới đều phát triển từ các mạng xã hội phố biến đời sau như Facebook, my space, QQ.
- Tôi sắp đi, nhưng chúng ta vẫn có thể tiến hành công tác thông qua internet mà, tôi ở Trung Quốc bày mưu tính kế cho cậu. Với thành quả của cậu bây giờ, chỉ cần giữ thành tích tiếng Hy Lạp và latin thì được Harvard thu nhận sẽ không thành vấn đề.
Nỗ lực của Tô Xán ở học viện Exeter không uổng phí, trong đánh giá học sinh trao đổi kiếm được chữ A đỏ chói.
Thường trong đánh giá của trường học có kèm theo danh hiệu, ví như Mark về sau được Harvard đánh giá là "Đứa con tội phạm". Tô Xán được học viện Exeter đánh giá là "nhà hùng biện", đại khái nhờ buổi biện giảng y thuyết phục trường học mở kho dữ liệu.
Còn đánh giá của Đường Vũ là “nhà tư tưởng”.
Đánh giá này có được do mỗi môn học cô gái này đều đưa ra vô vàn câu hỏi nhiều khi làm giáo viên phải hẹn trả lời sau. Đồng thời nhà trường còn khen ngợi số học của Đường Vũ rất lợi hại, năng lực ngôn ngữ và thích ứng hoàn cảnh đa văn hóa của cô để lại ấn tượng sâu sắc với trường.
Vậy là cuộc đời học sinh trao đổi của bọn họ đã kết thúc, ngày 28 tháng 2 năm 2001 sẽ rời Mỹ bay về Trung Quốc.
Tô Xán và Đường Vũ đều có một cảm giác không chân thật, giống như khi bọn họ tới Mỹ, mọi thứ đến quá nhanh, còn chưa kịp nhận ra, chưa kịp tổng kết cuộc sống ở Mỹ đã cầm vé máy bay trở về rồi.
Nhưng tất cả thực sự xảy ra, học viện này, nụ hôn nồng nhiệt đêm vũ hội đó, và facebook đã xuất hiện.
Tô Xán và Đường Vũ lúc đi cũng chỉ có một ít người tiễn chân, có Mark, có anh bạn lôi thôi cùng phòng, có cả mấy chàng mọt sách của CLB DnD.
Xe bus khởi động, Tô Xán và Đường Vũ vẫy tay với người đưa tiễn qua cửa sổ, khi bọn họ đi, Dung Thành trời âm u, khi bọn họ về Boston rét buốt.
Chuyến bay này nối liền với Dung Thành đang xuân ấm hoa nở, sắp tới sẽ là cao khảo làm toàn bộ nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa sôi trào.
Có điều nhà biện luận Tô Xán và nhà tư tưởng Đường Vũ mang đánh giá loại A trở về đã thoát khỏi tam giới, nằm ngoài ngũ hành rồi.
Máy bay về nước của Đường Vũ và Tô Xán đáp xuống sân bay Thượng Hải vào 6 giờ chiều, một tuần trước khi về Đường Vũ mua rất nhiều đồ lưu niệm và đặc sản đương địa, cho nên hành lý rất nhiều, phải trả tới hơn 1.000 đồng phí vượt trọng lượng.
Ra ngoài nhìn Tô Xán kéo hai cái vali to đùng, Đường Vũ lòng ngọt lịm, cười áy náy:
- Hình như hơi nhiều đồ một chút.
Tô Xán đi trước, một thân sơ mi trắng và quần phăng, quay sang cười:
- Làm công nhân vận chuyện cho mỹ nữ, không biết là vinh dự bao nhiêu người muốn mà chẳng được.
Cho dù cuộc sống ở nước Mỹ làm tính cách Đường Vũ ít nhiều có cởi mở hơn, có điều lúc này vẫn thấy Tô Xán không biết giữ mồm giữ miệng, nhất là trên máy bay hai người còn thân mật dựa vào nhau, giờ nhớ lại mặt vẫn hơi nóng.
Làm hai người bất ngờ là đi ra đại sảnh có mấy nam tử mặc véc tây đầu bóng nhoáng cầm tấm biển viết chữ "Đường Vũ".
Phải biết rằng hai người bọn họ ủy thát đương địa đặt vé máy bay, xuống máy bay chuẩn bị lấy vé về Dung Thành, thời gian ở lại Thượng Hải không lâu, mà đây có vẻ là yêu cầu của nhà Đường Vũ, sao lại có người đón Đường Vũ, mà ai nấy trông có vẻ không tầm thường.
Đường Vũ tuy nghi hoặc vấn đi tới, mấy người kia sớm đã chú ý tới bọn họ, thấy Đường Vũ đi tới lập tức có một người nghênh đón, dùng tiếng phổ thông hỏi:
- Đường Vũ tiểu thư phải không?
Với hai người đã quen nghe đủ thứ tiếng Anh kỳ quái mà nói, câu này vừa xa lại lại thân thiết.
Đường Vũ gật đầu, nam tử kia giới thiệu:
- Đường tiểu thư, chúng tôi là bạn của cha cô, cô biết giám đốc Hà Quách Khả chứ ạ, hiện ông ấy đang đợi ngoài sân bay, cha cô cũng sắp tới rồi, xin mời đi theo chúng tôi.
Nói rồi nhận lấy hành lý trong tay Đường Vũ, người khác đi tới nhận lấy hai cái vali lớn trong tay Tô Xán, Tô Xán chỉ đưa vali của Đường Vũ cho họ, tự xách vali của mình, cả hai nghi hoặc rời sân bay.
Ngoài đại sảnh có hai chiếc BMW màu đen đỗ sẵn, ba nam tử kia mang hành lý cho vào cốp chiếc xe đằng trước, cửa xe sau mở ra, một phụ nữ trung niên tóc vấn sau đầu, khoác áo lông mặc quần lụa thật đi xuống.
Bên cạnh bà ta là cô bé ăn mặc rất kỳ quái, không rõ phong cách nước nào, đầu kẹp một cái kẹp tóc hồng, tô điểm cho khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, ánh mắt ngây thơ toát lên vẻ đẹp tự nhiên, vừa thấy Đường Vũ đã rối rít vẫy tay:
- Chị Đường Vũ, chị Đường Vũ.
Phụ nữ trung niên giọng trầm bổng kiểu cách:
- Tiểu Đường Đường, cháu du học về rồi, hôm qua di nghe cha cháu nói, còn phê bình cha cháu, sao lại để cháu chưa kịp nghỉ lấy hơi ở Thượng Hải đã bay về Dung Thành rồi? Người khác không gặp đã đành, chẳng lẽ dì Hà cũng không gặp sao? Không kéo sau này ra đường chẳng nhận ra nhau nữa, hôm nay dì mời khách tẩy trần cho cháu.
- Đông Đông nhà chúng ta cứ hay hỏi, chị Đường Vũ bây giờ thế nào, trước kia khi chị và Dì Mục tới Thượng Hải, nó mới chỉ học tiểu học.
Cô bé tên Ninh Đông nhảy tới thân thiết khoác tay Đường Vũ:
- Chị Đường Vũ, chị thật xinh đẹp.
Sau đó liếc nhìn Tô Xán ở đằng sau, ghé tới gần tai Đường Vũ hỏi:
- Tùy tùng của chị à?
Câu nói này đùa giỡn thôi, nhưng cho thấy đi bên cạnh cô gái nổi bật như Đường Vũ, ai cũng bị lấn át.
Đường Vũ xoa đầu Ninh Đông, chào Hà Quách Khả xong giới thiệu Tô Xán:
- Đây là bạn học về nước cùng cháu.
Hà Quách Khả kéo Đường Vũ lên xe, gật đầu với Tô Xán:
- Cháu trai, đi cùng bọn dì nhé, coi như cùng mừng công cho các cháu du học trở về.
Tô Xán ngồi ở chiếc xe BMW phía trước, ngắm nhìn thành phố phồn hoa bên đường, có lẽ vì chút mệt mỏi do đi đường xa, Tô Xán chẳng thấy mỹ cảm của Thượng Hải mà người đi xa về hay mô tả, chỉ thấy người tới lui, âm thanh náo động, cửa hàng sáng rực loang loáng trôi qua cửa kính làm y buồn ngủ.
Gần 50 phút đi đường, hai chiếc xe dừng lại trước tòa nhà Kim Mậu Quân Duyệt trên đường Thế Kỷ.
Tòa nhà này xây năm 1999, Tô Xán vẫn còn nhớ mang máng về sau có một bộ tác phẩm của Hải Nham quay ngoại cảnh ở khách sạn 5 sao này.
Là kiến trúc tiêu điểm của Thượng Hải, khách sạn Kim Mậu cao 88 tầng là khách sạn cao nhất Trung Quốc, cực kỳ hoa lệ. Hà Quách Khả trước mặt Đường Vũ hiền hòa thân thiện, khi gác cửa đi ra nghênh tiếp thể hiện rõ khí chất ung dung quý phái, phục vụ cửa mang nụ cười nghề nghiệp, song Tô Xán nhìn ra hắn tỏ ra cẩn thận và tận tình.
Đây là bữa tiệc tính chất gia đình, cho nên mấy nam tử đi đón người kia không theo cùng.
Lên nhà hàng ở tầng 86, đoàn người bọn họ được phụ vụ viên nghênh tiếp tới một gian phòng bao có thể ngắm toàn bộ cảnh đêm của Hạ Hải, chỉ có hội viên vip của CLB Kim Mậu mới được dùng loại phòng bào này, đương nhiên đối với nhà doanh nghiệp như Hà Quách Khả có thẻ vip ở nơi này không thành vấn đề.