Vương Thúy Bình tức lắm, gia cảnh Triệu Lượng tốt, lại là con cái lãnh đạo, trong cục ai cũng phải nhìn mặt, nếu con gái mình được người ta nhìn trúng thì tốt rồi, không ngờ đứa con kém cỏi đi thích người khác, Triệu Lượng thích đứa cháu gái này, cơ hội tốt như vậy không biết quý trọng, người ta nói một câu là cãi một câu.
- Em gái, em vẫn mang ý nghĩ kia à?
Tiền Hồng giải thích với Triệu Lượng:
- Em tôi luôn muốn tới thành phố lớn, Bắc Kinh, Thượng Hải gì đó, muốn làm nữ cường nhân đấy.
- Tâm cao, mệnh mỏng.
Vương Thúy Bình hừ lạnh.
Triệu Lượng "à" một tiếng:
- Không hề gì, sau này chúng ta một năm tới mấy thành phố du lịch một lần.
- Tôi không phải là loại nữ nhân thích cuộc sống phẳng lặng yên bình, cho dù chúng ta tới với nhau, tôi cũng sẽ làm anh thất vọng, vậy tốt nhất là không nên có bắt đầu. Tôi cám ơn sự chân thành của anh, có điều xin lỗi.
Vương Thúy Bình và Tiền Hồng ngớ ra nhìn Vương Thanh từ chối một cách khéo léo như vậy, hoàn toàn không giống ấn tượng của họ, hai mẹ con nhìn nhau, Tiền Hồng lạnh lùng nói:
- Em đừng không biết tự lượng sức, em tưởng mình là ai, đi làm công cho cái hiệu nhỏ, bằng vào cái gì tới được thành phố lớn? Chị biết hiện giờ nữ cường nhân rất nhiều, nhưng không phải là đứa ngay cả cao trung còn chưa tốt nghiệp như em có thể so được, em biết làm cái gì, sự nghiệp gì? Thực tế một chút, nữ nhân nên tìm nhà chồng tốt. Triệu Lượng bỏ tiền cho em làm bà chủ không chịu, em đi làm công cho cái cửa hiệu hạng ba, ngu ngốc.
Triệu Lượng mặt hơi cứng lại, không lên tiếng nói đỡ cho Vương Thanh nữa, vừa rồi câu "xin lỗi" của Vương Thanh làm lòng tự tôn của chủ nghĩa đại nam tử bị xúc phạm.
Vương Thanh mím môi nói:
- Chị không hiểu gì cả.
Cô quay sang nhìn Tô Xán, lòng đầy cảm kích, nếu không có y, có lẽ ước mơ của cô chỉ là sự viển vông, cô không tìm thấy được phương hướng của mình, có lẽ sẽ hồ đồ kết hôn, sống vài năm sau chợt đêm nào đó mất ngủ ngồi nghĩ miên man nhớ ra mình muốn làm cái gì, nhưng vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Mặc dù hiện giờ cô đúng là chẳng có gì, nhưng cô có phương hướng để phấn đấu.
- Cái các người cho tôi là sự bố thí.
Vương Thanh cảm thấy mình có dũng khí vô cùng, nắm lấy tay Tô Xán:
- Cậu ấy cho tôi sự tôn trọng.
- Nó là ai?
Vương Thúy Bình quát, phổi muốn vỡ tung vì tức giận.
- Chỉ là thằng con trai của chủ cửa hiệu hạng ba.
Tô Xán cười vẫy tay:
- Cám ơn vì bữa cơm, chúng ta đi thôi.
Nói xong cùng Vương Thanh đứng dậy.
- Đứng lại, nói cho rõ ràng, cái gì là bố thí!? Vương Thanh, mày ra khỏi cửa này thì đừng bao giờ gọi tao là chị, đừng bao giờ bước chân về Vương gia thôn nữa.
Thấy người Vương Thanh hơi run lên, Tô Xán bóp chặt tay cô, Vương Thanh mỉm cười, bước ra ngoài.
Vương Thúy Bình vội vàng an ủi Triệu Lượng:
- Phản rồi, phản rồi, cha nó chết, nó còn tới nhà tôi ăn chực, giờ cánh cứng rồi, không coi ai ra gì nữa à, ăn cháo đái bát! Tiểu Triệu, cháu đừng giận, mấy ngày nữa cô bắt nó tới xin lỗi cháu.
Triệu Lương nhún vai:
- Không sao, cô ấy không muốn thì thôi, bỏ lỡ cơ hội là cô ấy không phải cháu, tới lúc cần nhờ vả, xem ai hối hận.
Vương Thanh rời cửa, không kìm được nước mắt, dù sao cũng là người thân, quyết liệt như thế làm cô rất đau lòng, Tô Xán an ủi:
- Chị đừng khóc, người ta không biết lại tưởng tôi phụ bạc gì chị đấy.
Vương Thanh bật cười, nhìn chú nhóc trước nay mình coi như em trai lại nói phụ bạc mình, làm người ta dở khóc dở cười, u oán nhìn Tô Xán:
- Vậy cậu nhất định phải đối xử tốt với chị đấy.
Một nam tử đạp xe đi qua bên cạnh, nghe câu ba phần hờn dỗi bảy phần làm nũng này tay run run, lái xe đâm vào hàng rào bên cạnh, ngã lăn quay, lồm ngồm bò dậy trong tiếng cười của mọi người, tròn mắt nhìn đôi nam nữ trông giống chị em này.
Tô Xán do khuôn mặt có đường nét nữ tính hóa, trông khá là giống Vương Thanh, thêm hai người khí chất khá giống nhau, nên trông càng thêm giống tới 8 phần, ai nhìn thấy cũng nghĩ là chị em ruột.
- Đừng đau lòng, những người không bận tâm tới chị thì không cho chị đau lòng.
Tô Xán siết tay cô, bàn tay này không giống tay Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ, vì phải làm việc nên không được mịn màng, cũng không trắng, nhưng dài mà linh hoạt, nắm rất là thích.
- Không phải đâu, cô và chị tôi rất thương tôi, chỉ là suy nghĩ của họ khác tôi, không chấp nhận con đường tôi lựa chọn, cho rằng tôi làm theo ý họ mới là tốt nhất. Chắc vì tôi không phải con trai, nếu tôi là con trai họ đã để tôi mặc sức phấn đấu, không vội vàng tìm chồng cho tôi như vậy.
Vương Thanh thương cảm nói:
Thì ra là vậy, Hạ Hải là thành phố khép kín, tư duy cổ hủ sơ cứng, nên chắc họ cho rằng Vương Thành nằm mơ giữ ban ngày mà thôi, Tô Xán an ủi:
- Cho nên chị hãy nỗ lực cho họ thấy kết quả, kết quả là minh chứng tốt nhất.
- Tôi cũng hi vọng như thế, đợi khi nhà cậu mở hiệu ở Dung Thành, tôi làm giám đốc mới thấy xứng chức.
- Vì sao chị nghĩ thế, không định tới công ty khác hoặc đơn vị khác.
Vương Thanh khẽ vươn mình, ngẩng đầu nhìn tịch dương, dưới con dốc là tháp chuông, mốc chia thành phố ra làm hai, một bên là cổ thành, một bên là tân thành, trên cao là mây óng vàng hình con rồng há miệng:
- Vì cậu hứa với chị, cậu nói sẽ đưa chị đi thật xa, rời thành phố này, tới thế giới lớn hơn, tôi nghĩ thế giới lớn hơn đó không đơn thuần là mở cửa hiệu ở tỉnh thành, nếu thế tôi sẽ thất vọng đấy.
Một năm trước Tô Xán chỉ là nhất thời nhớ tới mộng tưởng của mình mà nói ra những lời ấy, đâu nghĩ một năm sau cô gái đó vẫn nhớ lời nói của mình, đây xem như duyên phận của họ đi. Tô Xán đứng lại:
- Khi đó tôi hỏi chị một câu, chị chưa trả lời, chị có tin tôi không?
Vương Thanh mỉm cười, ôm khuôn mặt Tô Xán, hôn lên trán y, dịu dàng như cô gái nhà bên:
- Đương nhiên là tin rồi, ngốc ạ.
Lưu luyến cảm giác mềm mại trên trán, hương thơm thiếu nữ phả vào mặt, Tô Xán phải kìm nén lắm mới không hôn lại vào cánh môi hồng trước mặt. Vương Thanh luôn có động tác thân thiết với y, sức đề kháng của Tô Xán cũng tăng lên không ít:
- Vậy theo tôi về nhà, tôi có chuyện nói với chị.
Vương Thanh nghi hoặc cùng Tô Xán lên xe bus về nhà y, vừa vào nhà Tô Xán khóa tách cửa lại, sau đó kéo cô vào phòng, tiếp tục cẩn thận cài luôn cả cửa phòng.
- Cậu, cậu định làm cái gì?
Vương Thanh hoảng hốt theo bản năng ôm hai tay trước ngực:
Tô Xán cũng biết hành động này của mình lúc này đáng ngờ, song không giải thích, tiếp tục hì hụi mở tủ sách khóa bởi ba cái khóa, lấy ra cái bao đưa cho Vương Thanh.
- Đây là cái gì?
Vương Thanh vừa nhìn Tô Xán đề phòng, vừa mở ra xem, từng cọc tiền 100 đồng chỉnh tể, đổ ra đầy sàn, kinh hoàng hỏi:
- Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế.
- Chị tin tôi thì đừng hỏi tiền đâu ra, trong này có 100.000 tiền mặt, là tiền khởi động đầu tiên của chúng ta, mai chị ra ngân hàng mở tài khoản.
Kệ Vương Thanh kinh ngạc, Tô Xán vẫn nói tiếp, dù gì chuyện này không có cách nào nhẹ nhàng hơn được:
- Kế hoạch sơ bộ của tôi là chúng ta mở năm cửa hiệu, trong một tháng lập luôn, tôi đã viết kế hoạch đây rồi, chị về nghiên cứu đi. Chuyện này đừng cho mẹ chị biết, đừng để cho cha mẹ tôi biết, dù là thân thích bằng hữu thân thiết cỡ nào cũng không cho biết. Tóm lại trừ hai chúng ta ra không cho ai biết hết, chuyện này phải bí mật, chị hiểu chưa?
Vương Thanh ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, rõ ràng tinh thần chưa khôi phục trạng thái bình thường.
Vương Thanh theo Tằng Kha lâu như vậy, chuyện này rành lắm rồi, như nhập hàng ở đâu, bố trí cửa hiệu chỗ nào, sổ sách, ngân hàng, giấy phép cô đều là người trong nghề.
- Xong rồi, giờ chị còn có gì thắc mắc hỏi đi, trả lời được, tôi sẽ giải đáp.
- Cậu lấy tiền ở đâu ra?
Vương Thành nghe giọng mình lạc cả đi, 100.000 chỉ là tài chính mở tài khoản thôi, một lần mở năm cửa hiệu là khái niệm gì, nghe khẩu khí Tô Xán, chỉ cần nơi cô nhìn trúng, không cần biết tiền thuê, phí chuyển nhượng, y đều nắm chắc có thể lấy được, khí phách này không phải nắm trong tay 100.000 dám nói ra:
- Không phải tôi không tin tưởng cậu, nhưng số tiền lớn như thế...
- Đây là tiền tham ô của một tên đại tham, tôi tình cờ tìm được chỗ giấu tiền của hắn, so với việc để hắn ăn chơi xa hoa dâm dật, không bằng dùng lập nên cơ nghiệp của chúng ta. Đây là bước đầu tiên chúng ta đi ra thế giới.
Vương Thanh không ngờ chuyện bí mật như vậy Tô Xán cũng nói cho mình, lại nghe thấy cơ nghiệp của chúng ta, toàn bộ năng lượng tiềm ẩn trong người như trào cả lên, cô cảm thấy như có thể làm mọi điều, nhìn thẳng mắt Tô Xán, gật mạnh đầu:
- Tôi sẽ làm theo lời cậu.