Lúc này Tằng Viên cũng lặn tới rồi, lấy cái đầu to tướng huých Tô Xán, Tô Xán ra hiệu mỗi người nắm một cái dây, kéo lên.
Tằng Viên gật đầu, hai anh em đồng thời kéo hai đầu, "viên gạch" kéo ra khỏi bùn, xách lên bờ.
Bịch! Ném ở bên hồ nước, bên trên còn dính lớp bùn dầy.
Chẳng phải là gạch xây nhà gì hết, mà là thứ gì đó được dùng giấy dầu bọc lại, sau đó lấy thằng buộc chặt, chừng mười kg, bất kể một mình Tô Xán hay Tằng Viên đều có thể mang lên được, song chúng lún vào bùn quá lâu, ở trong bùn không có chỗ tỳ, nên một mình mang lên rất khó.
Tằng Viên lau nước trên mặt, ngó nghiêng:
- Đây là cái gì?
- Theo anh đã.
Tô Xán không trả lời, lại lặn xuống nước, Tằng Viên cũng nén tò mò lặn xuống theo, không lâu sau xách lên hai bao nữa.
Nhìn ba "cục gạch" xếp hàng ngang trên bờ, Tằng Viên gãi đầu:
- Rốt cuộc đây là cái gì nhỉ?
- Để anh kể cho em một câu chuyện thời xưa, có một vị lão gia nhà vọng tộc, nhìn trúng một nhà hoàn trẻ trong nhà, đêm đó lẻn vào phòng nhà hoàn kia trêu ghẹo, không ngờ nhà hoàn đó quá cương liệt, liều chết không chịu lão già đó thỏa mãn. Ở thời phong kiến đó, lão gia có quyền định đoạt sinh tử, gọi gia đinh dùng gậy đánh chết nha hoàn đó, sau đó ném xác ra núi hoang. Có điều gian phòng nha hoàn đó ở không còn yên tĩnh nữa, nhiều người thấy hồn ma nàng hiện về kêu oan, thế là vị lão gia kia cho người gói hết đồ đạc nàng từng dùng ném xuống ao, dùng bùa yểm, từ đó không còn hồn ma hiện về nữa.
Giọng Tô Xán phiêu hốt chợt xa chợt gần.
Gió núi thổi lên người còn ướt, Tằng Viên rùng mình, tiếng gió thổi qua tán cây rì rào giờ nghe như tiếng oan hồn, làm nó theo bản năng nhích tới gần Tô Xán.
- Nhiều năm sau, ngày đại thọ vị lão gia kia, gia đinh sửa sang lại nhà cửa, rút nước cái ao ra, không ngờ mò được mấy cái bọc.
Tô Xán thì thầm kích động, vỗ ba "viên gạch", Tằng Viên sợ lắm vẫn giữ sĩ diện không lên tiếng ngăn Tô Xán:
- Mấy gia đinh kia là người mới, không biết chuyện nhiều năm trước, cởi mấy cái bọc ra, chợt nghe có tiếng cười ghê rợn, rồi có thứ gì thoát ra ngoài, mọi người tưởng nghe nhầm, không để ý, đồ bên trong ngâm nước đã hỏng hết, không ai chú ý nữa. Đêm hôm đó cả nhà treo đèn thắp nến mừng sinh nhật, đó vốn là ngày vui vẻ, song nửa đêm tiếng động trong nhà lắng dần, lắng dần, khuôn mặt mọi người vẫn cười vui vẻ, song tất cả đều chết, vị lão gia kia ngồi trên ghế thái sư ỷ, mắt, mũi, tim đều thành lỗ máu...
Tô Xán lấy khăn lông lau khô người, mặc quần áo, rửa sạch bùn đất trên ba "cục gạch" rồi cho vào ba lô, cái ba lô trống lập tức căng phồng, nặng trịch.
Tằng Viên lúc này kiêng kỵ ba cục gạch kia, lòng vừa sợ vừa kích thích:
- Tiếp đó thế nào?
Tô Xán khoác thử ba lô lên, bên trong nặng tới 30 kg, vẫn xách được, song hành trình trở lại định sẵn sẽ là cuộc trường trinh gian khổ, kiểm tra lại đai ba lô, buộc thật chắc, xóa sạch dấu vết bùn đất bên hồ.
Cùng Tằng Viên rời biệt thự, Tô Xán mới kể tiếp:
- Về sau không ngừng thay triều đổi đại, nhưng ở trong thành phố đó, thường xuyên xảy ra những vụ thảm án cả nhà bị giết, nguyên nhân đều bắt đầu từ việc vớt được mấy cái bọc trong ao, sau đó mở ra..
Tô Xán ghé sát vào mặt Tằng Viên:
- Đó là truyền thuyền thôi, em không tin đấy chứ?
- Xì, làm gì có, em đâu phải trẻ lên ba.
Tằng Viên cười nhạo, nhưng mắt cứ nhìn cái ba lô của Tô Xán.
Mang theo ba lô hơn 30 kg, nếu không phải được Lâm Lạc Nhiên huấn luyện kiểu hành xác, Tô Xán đã không chịu nổi, leo lên xe bus không khác gì vừa đi tắm xong.
Khi về tới nhà, hai anh em chia tay nhau, Tô Xán nói nhỏ bên tai nó:
- Tằng Viên, chuyện xảy ra ngày hôm nay, cùng câu chuyện anh kể cho em nghe không được nói cho bất kỳ ai khác, ngàn vạn lần không được, nếu không chuyện này không bao giờ kết thúc được, hiểu chưa?
Nghe giọng nói âm u của Tô Xán, Tằng Viên nuốt nước bọt đánh ực, lòng hối hận vô kể vì chuyến đi hôm nay, ngồi trên xe bus, bên ngoài trời nắng to, song nó cảm giác bên người lành lạnh, như có thứ gì vô hình đang nhìn mình.
Dợm bước đi rồi Tằng Viên còn quay lại bảo Tô Xán:
- Anh, đốt nó đi nhé, đừng mở ra.
Tô Xán mỉm cười vỗ vai em trai:
- Yên tâm, anh biết cách xử lý mà.
Tô Xán về tới nhà thì cha mẹ vẫn còn chưa về, trong nhà không có một ai, về thẳng phòng mình, khóa chặt cửa, đặt ba lô xuống, kéo khoa, tay run rẩy lấy từng cái bọc ra.
Nỗ lực áp chế tâm tình, hôm nay là bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong cuộc đời y, mở cái bọc này ra, là lúc Tô Xán chính thức nuốt vào viên thuộc phiện trùng sinh.
Lấy dao, Tô Xán hít sâu, tay run rẩy cắt dây thừng buộc chặt cái bọc, cắt mấy lần mời đứt, thừng đứt từng cái một, từng lớp giấy dầu được bóc ra, bên trong là túi ny lông, chứa toàn xấp tiền 100 tệ màu xanh.
Nhìn họa tiết in trên tiền, Tô Xán thấy hoa mắt, tâm tình cứ như thuyền nhỏ giữa biển khơi bập bùng bão tố, trên trời sấm sét rền vang.
Vương Thanh ngày nào cũng than vãn với mình không có tiền, nếu đặt số tiền này trước mắt cô ấy, không biết phản ứng của cô ấy sẽ ra sao.
Chính Tô Xán cũng không biết thể hiện tâm tình của mình thế nào, sợ hãi vì số tiền quá lớn, hưng phấn chạy ra đường gào thét thật to, hay rải tiền lên giường vũng vẫy cho thỏa thích? Y chỉ biết một điều máu trong người chảy rần rật.
Cầm một bó tiền lên, Tô Xán đột nhiên có ý nghĩ buồn cười, nếu đây là một viên gạch, đem ném người ta chắc chắn bị người ta điên lên đập một trận, nếu là số tiền này, đối phương dù bị ném tím mặt vẫn quỳ xuống xin bị ném tiếp.
Suy nghĩ ngờ ngẩn như thế khiến Tô Xán thấy mình bị điên rồi, mang từng cọc từng cọc ra, xêm thành năm hàng, nếu không ai ăn bớt, 100 tờ 1 cọc, thì chỗ này là 500.000 tệ.
Tô Xán lấy được ba bọc, vậy là 1 triệu 500 ngàn tệ.
( Cỡ 5 tỷ 2 vnd bây giờ)
Mới đầu nghe thấy cái tên Lưu Thành ở chỗ cậu cả sao mà quen quen, rồi dần dần biết thêm về cái tên này, phó bí thư tỉnh ủy, bí thư chính pháp ủy tỉnh, đến ngày thấy ông ta trên bữa tiệc Lâm Quốc Chu, Tô Xán hoàn toàn sực tỉnh, mấy năm sau những vấn đề "bảo hộ cho xã hội đen"," đại tham" bị bộc lộ ra, khiến người ta kinh hãi.
Lưu Thành có rất nhiều biệt thự các nơi, cái khác Tô Xán không nhớ nữa, nhưng chuyện liên quan tới Hạ Hải thì không thể không nhớ, ông ta giấu cả chục triệu đồng trong biệt thự ở ao nước Mục Mã Sơn - Hạ Hải, biệt thự này về sau thành địa điểm tham quan giáo dục chống tham ô, Tô Xán cũng tới xem, còn từng ảo tưởng, nếu mình biết trước vớt nó lên thì đã giàu, tin rằng bất kỳ ai tham quan biệt thự này đều có suy nghĩ như thế.
Tô Xán thẫn thờ thì số tiền, tay chưa hết run sờ từng cọc một, thi thoảng nhéo mình một cái, chỉ sợ mình nằm mơ.
Điện thoại vang lên, Tô Xán giật bắn mình, không khác gì tên trộm nghe thấy tiếng còi cảnh sát, mồ hôi đẫm lưng áo, đi ra nghe điện, là mẹ gọi ra hiệu ăn cơm.
Cho tiền vào một cái tủ dưới bàn, khóa chặt, vẫn cảm thấy không yên tâm, khóa cửa phòng, khóa cửa nhà, cách ba lớp khóa, vẫn sợ có ai phát hiện ra, Tô Xán cười nhạo bản thân, tố chất tâm lý của mình thật kém cỏi, vẫn cần đề cao, nếu mình có chục triệu trong cái ao kia chắc cả ngày nơm nớp lo sợ chẳng ăn chẳng ngủ nổi rồi, giờ mới biết làm quan tham cũng rất cần tố chất lắm, không phải đùa đâu.
Đột nhiên Tô Xán thấy Lưu Thành có mặt đáng phục.