Hiện giờ ai cũng đoán Vương Bạc khó thoát khỏi kiếp nạn, làm hình ảnh thân dân của ông ở Hạ Hải bị tổn hại nghiêm trọng, uy tín trong dân tuột dốc không phanh. Trong quan trường đều biết Trương Tri Mậu là môn sinh của bối phận trên trong nhà họ Vương, quan hệ rất thân với Vương Bạc, Vương Bạc dính líu vào vụ án Trương Tri Mậu không có gì là lạ.
Nhưng ảnh chụp cùng hai nữ sinh đại học thì quá có mùi rồi, chưa nói hai nữ sinh kia lại còn chủ động tố cáo Vương Bạc, nói ông ta lạm dụng chức quyền ép bọn họ làm tình nhân, cái này không hợp tình hợp lý, ai cũng ngửi ra có người muốn diệt Vương Bạc.
Quảng trường Tinh Hải là công trình trọng điểm Vương Bạc đốc thúc giám sát, hẳn cũng bị liên lụy, chỉ cần người kia muốn nhổ cỏ tận gốc thì nó sẽ là mục tiêu ra tay.
- Dạ, hiện giờ đang trong quá trình xây dựng mấu chốt, cha cháu rất bận, thời gian về nhà không nhiều, đôi khi còn ở lại công trường qua đêm.
Tô Xán đúng sự thực nói:
- À, công trình lớn quá mà.
Trần Lập gật đầu, lòng cảm khái thế sự vô thường, không dây dưa vấn đề này nữa, cùng vợ đi tiếp đãi những vị khách khác.
Trần Linh San cười ngọt ngào với mọi người:
- Lát nữa mình tới.
Lúc này Tiết Dịch Dương mới vội vàng tới, ngồi bên Tô Xán, nhìn quanh:
- Xa hoa thật đấy.
Có cả MC đi ra dẫn chương trình, Trần Lập đi lên cám ơn mọi người, ngồi ở mấy bàn trên cùng là cán bộ hệ thống thương nghiệp, ngân hàng, công thương thành phố, trong đó cục trưởng cục thương nghiệp là nhân vật trọng lượng nhất mà Trần Lập mời được.
Tiếp đó Trần Linh San đi lên, một tay ôm cổ áo, cúi đầu cám ơn mọi người.
Xung quanh vỗ tay rào rào, có người nói:
- Đều là các chú, các dì nhìn cháu lớn lên, đừng chính thức như thế.
Cũng có người lòng ngứa ngáy, Trần Linh San hiện mới chỉ mười bảy tuổi song đã xinh đẹp tuyệt trần, điều kiện gia đình tốt, ăn nói khéo léo được lòng người lớn, nếu sau này cưới về được sẽ là cô con dâu hiền thục, nên cân nhắc rồi, ở Hạ Hải này một số tập tục còn rất nặng, nhất là việc cưới gả, hứa hôn khi còn nhỏ chuyện tưởng chừng chỉ còn tồn tại trong phim cảnh vẫn có không ít.
- Trước kia mày mà tán được Linh San thì phong quang rồi, ài, ngày của hôm qua không giữ lại được.
Tiết Dịch Dương vừa vỗ tay vừa cảm khái nói, hắn là một trong nhiều nam sinh hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Trần Linh San.
Chỉ là thằng này nói không bao giờ biết chú ý, xung quanh không chỉ có lớp họ, một nữ sinh bàn đối diện nghe thấy bật cười.
Mấy nam sinh nghe thấy chỉ nhún vài cười không để ý, người theo đổi Trần Linh San vô số kể, không phải chuyện gì mới lạ, chỉ mấy nữ sinh là nói ra mấy lời chua lè khó nghe.
Một nam sinh trông rất thanh tú, mặc đồ tây, sơ mi trắng, thắt nơ đen, quay sang bắt chuyện:
- Tôi cùng Linh San từ nhỏ lớn lên ở cùng khu, biết rất nhiều sở thích của cô ấy, cô ấy từ nhỏ đã có vô số nam sinh theo đuổi, song không biết cửa mà vào, không hiểu rõ cô ấy thích gì, ghét gì nên thất bại là bình thường, các bạn có cần chuyên gia cố vấn không? Mọi người không tin thì hỏi Lộ Mai đi.
- Đây là Hạ Tiêu Vũ, lớp số bảy, rất thân với Linh San đấy.
Lý Lộ Mai cười giới thiệu hai bên:
Hạ Tiêu Vũ có vẻ thích nói chuyện, nhiệt tình nói:
- Tôi biết rất nhiều bí mật nhỏ của Trần Linh San, có điều cô ấy đúng là không phải cô gái bình thường, muốn theo đuổi cô ấy phải có giác ngộ hi sinh rất nhiều thứ, còn muốn làm bạn trai chính thức của cô ấy, cái này phải thắp thêm hương nữa mới được.
Chủ đề này tất nhiên có sức hút, đám Tiết Dịch Dương hào hứng bắt chuyện, đến Mậu Tiểu Thì cũng giỏng tai lên nghe.
- Tiêu Vũ, đừng vờ thanh cao nữa, nếu không hối hận đấy.
Lý Lộ Mai nhìn Tô Xán một cái, nói:
Hạ Tiêu Vũ tỏ vẻ thản nhiên:
- Thế thì đành chịu chứ biết làm sao.
Tô Xán đúng là thấy nam sinh này vài lần rồi, đặc biệt thời gian hắn và Trần Linh San chiến tranh lạnh căng thẳng thì Hạ Tiêu Vũ càng hay xuất hiện, những lúc nói chuyện với hắn, Trần Linh San đều tỏ ra rất thoải mái, có điều hắn chưa bao giờ tới lớp số 5 tìm Trần Linh San.
Cực kỳ tự tin, đó là đánh giá của Tô Xán với Hạ Tiêu Vũ, nam sinh này nếu theo đuổi Trần Linh San có lẽ sẽ là đối thủ rất nặng ký với bất kỳ ai.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, có Lý Lộ Mai và Hạ Tiêu Vũ làm cầu nối, mọi người ăn uống trò chuyện cực kỳ vui vẻ, Tô Xán chỉ ăn vài miếng, nhấp ít rượu vang, tâm tư bay tới thời gian âm áp mỗi ngày cùng Đường Vũ tan học sau đó đến nhà cô làm cơm ăn.
Đó là thế giới của riêng hai người có thể quên hết mọi chuyện diễn ra bên ngoài, Đường Vũ mặc tạp dề hình gấu Pooh, tung tăng rửa rau thái thịt, khi Tô Xán làm thức ăn xong cô hít hít mũi ngửi mùi thơm thức ăn, cảnh tượng cô gắp thức ăn vào miệng nhai nhẹ nhàng cũng làm động lòng người.
Ở đó không có sự náo nhiệt như ở đây, không có mấy chục chiếc đèn pha lê tỏa sáng lung linh như thế này, thức ăn không được ngon như ở đây, đôi khi còn bị quá lửa, nhưng cảm giác êm đềm đó ngàn vạn phồn hoa không đổi được.
Cuốc sống đó bao hàm tương lai bọn họ không thể nhìn thấy, nhưng vô cùng trân trọng hiện tại, vẫn cứ hiện rõ ràng trước mắt, lòng Tô Xán hoang mang, lại một cái cuối tuần nữa, tuần sau đi học liệu có nhìn thấy khuôn mặt Đường Vũ không?
Mấy bàn gần cửa đột nhiên có tiếng xôn xao, mọi người đều bất giác quay sang nhìn, tức thì sững sờ, đại sảnh đường mê ly như bức tranh có một cô gái toàn thân váy đen, phần ngực làm bằng vải voan mỏng manh, thấp thoáng cảm giác được đồi ngực thiếu nữ bên trong tròn trịa mê người thế nào.
Gương mặt hình trái xoan thanh tú, đôi môi đỏ như son nổi bật trên làn da trắng như tuyết, vóc dáng lại thướt tha yểu điệu, đủ điên đảo thần hôn bất kể nam nhân dù già hay trẻ, song thần thái lạnh lùng kia khiến không ai dám xâm phạm.
Xung quanh im ắng tựa nge được tiếng hô hấp, chăm chú nhìn thiếu nữ đi vào.
Mái tóc cô bó sau đầu, hai lọn tóc buông nhẹ, khuôn mặt hoàn mỹ, đi tới bên cạnh Trần Linh San, mỉm cười:
- Xin lỗi, mình tới muộn.
Xoạch! Tô Xán xô ghế đứng lên, không dám tin tưởng nhìn Đường Vũ, cô nói mình không tới dự sinh nhật Linh San được, mai cô phải đi rồi, thế nhưng lại hoa mỹ xuất hiện ở đây, nha đầu thật đáng đánh mông rồi, dám chơi trò dục cầm cố túng với mình.
Ánh mắt đám bạn cùng lớp đều nhìn Tô Xán.
Trần Linh San cảm nhận được trong ánh mắt lời nói của Đường Vũ có gì đó khác thường, xót xa đau đớn, hoàn toàn không giống Đường Vũ lạnh lùng thường ngày, gượng cười nói:
- Mình tưởng bạn không tới được.
- Chẳng phải bạn muốn mình đàn một khúc ở tiệc sinh nhật của bạn sao, chúng ta là bạn cùng bàn, thế nào mình cũng phải tới chứ.
Đường Vũ cười nhẹ, gót sen dới bước, đi tới bên cạnh Tô Xán, hôm nay cô cố ý trang điểm, so với thường ngày càng bội phần quyến rũ, đưa tay ra nắm tay Tô Xán, dịu dàng nói:
- Cũng là để tặng bạn.
Sau đó cô đi tới sân khấu, ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngọn đèn màu vàng nhạt chiếu lên mặt, phảng phất vì cô bao phủ một tầng thánh khiết ưu nhã.
Ngón tay thanh mảnh của Đường Vũ lướt trên phím đàn, tiếng đàn mang vẻ ưu thương phát ra.
Giống như sân trường dưới bóng hương chương, giống như con đường nhỏ trải đá đi không bao giờ hết, giống như bầu trời trong vắt giữa ngày hè nóng bức, giống như lần đầu đôi trai gái nắm tay nhau, giống như chiếc xe bus chia tay mối tình đầu chớm nở, giống như ánh đèn đường khi trời chưa sáng, giống như hoàng hôn, giống như nụ hôn đầu, lại giống như sự tà ác khi họ nằm cạnh nhau trên giường.
Tất cả hình ảnh đó tan vỡ từng cái từng cái một, bi thương xót xa theo tiếng đàn lan khắp phòng.
Có người trung niên thấy ngực tắc nghẹn, phụ nữ lâu nước mắt, trẻ tuổi thì ngẩn ngơ, khó tin tiếng đàn do cô gái này đánh ra só sức mạnh rung động lòng người như thế, dưới bề ngoài nhu nhược lạnh lùng kia ẩn chứa nội tâm phong phú đa cảm nhương nào.
Trần Linh San siết chặt váy, sao mình lại có cảm giác muốn khóc như thế.
Khúc đàn ngừng lại, mọi người quên cả vỗ tay, trong lòng tràn ngập cảm xúc không sao xua đi được, muốn khóc nhưng không khóc ra được.
Đường Vũ đứng dậy, đi xuống sân khấu, người đầu tiên vỗ tay là cô phục vụ bên cạnh, tiếp đó tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Đi tới trước mặt Trần Linh San và Tô Xán, Đường Vũ nắm lấy tay Trần Linh San, sau đó nắm lấy tay Tô Xán, toàn bộ im lặng.
Ý thức được Đường Vũ muốn làm gì, Tô Xán rụt tay lại, nhưng bị Đường Vũ giữ chặt, dừng lại. Trần Linh San kích động nhìn Đường Vũ muốn đặt tay hai người vào một chỗ, mắt đỏ hoe.
Khi tay Tô Xán và Trần Linh San sắp chạm vào nhau, Đường Vũ dừng lại, đầu ngẩng lên, khuôn mặt mỹ lệ đẫm nước mắt.
Buông tay, cô xoay người chạy ra cửa, để lại cho mọi người bóng lưng tuyệt mỹ.
Trần Linh San cố kìm nước mắt, đẩy Tô Xán:
- Còn ngây ra đó làm gì, đuổi theo mau!
Tới cửa đại sảnh, Tô Xán đuổi kịp Đường Vũ, ôm chặt lấy cô từ đằng sau:
- Sao lại ngốc như thế.
Lau nước mắt trên mặt, Đường Vũ thút thít nói:
- Xin lỗi, mình tưởng bản thân rất bình tĩnh, nhưng vẫn không làm được.
Tô Xán xoay Đường Vũ lại, kém tấm thân mong manh run rẩy của cô vào trong lòng, tay trái quấn quanh eo Đường Vũ, tay phải đưa lên nhẹ nhàng chấm khô nước mắt trên gò má, âu yếm vuốt mái tóc mượt mà, hôn lên trán:
- Lần sau còn làm thế nữa mình đánh nát mông biết chưa?
Đường Vũ rúc sâu vào lòng y, khẽ ậm ừ mấy tiếng.
Ngoài có tiếng còi xe, Đường Vũ giật mình định đẩy Tô Xán ra, Tô Xán giữ chặt cô lại, nhìn thấy xe của Mục Tuyền ở ngoài cổng, nhưng lúc này y bất chấp.
- Còn nhớ lời bạn nói với mình không? Nói là phải giữ lại nhé?
- Ừ!
- Bạn sau này phải thành anh hùng cái thế, mặc kim giáp thánh y, chân đạp mây màu, sau đó lái mấy thứ BMW, Mercedes, lung tung gì đó...
Nói tới đấy Đường Vũ phì cười, hai hàng nước mắt long lanh như ngọc rơi từng hàng trên khuôn mặt xinh đẹp, nức nở rất thương tâm:
- Oanh liệt xuất hiện trước mặt mình.
- Khóc nữa không đẹp đâu.
Tô Xán đưa tay dịu dàng lau nước mắt trên má cô, sau đó gạt lọng tóc dính trước mặt, hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại:
- Mình dùng cái này đảm bảo.