Lúc dẫn đoàn lãnh đạo đi quanh khách sạn, ông ta thấy một đám con cháu lãnh đạo đứng ngoài sân nhìn, còn trong sân duy nhất có chàng trai này đang chơi bóng rổ với Lâm đại tiểu thư, rất là thân thiết, có lẽ là con cháu cán bộ ở đại quân khu.
Phùng Hữu Phúc không sợ đại đa số nhân vật chính phủ địa phương, nhưng đối với Tô Xán lai lịch thần bí, vài phần hơi rượu cũng bay mất.
Nếu là bạn bè trong nhóm Lâm đại tiểu thư thì không nên chọc vào, hôm nào đó ở quân khu tự nhiên có một cái xe chở đám lính lưu manh tới tìm mình thì phiền.
Tô Xán cũng thấy Phùng Hữu Phúc sửng sốt nhìn mình, mới đầu chỉ thấy ông ta hơi quen mặt, sau đó nhớ ra người vũ cảnh hôm đó định tới ngăn mình ở Khách sạn Bát Nhất, quả thực ngoại hình Phùng Hữu Phúc quá dễ nhớ, khi đó Tô Xán còn đặt cho ông ta nick "Đại tinh tinh".
Thoáng suy nghĩ cũng đủ biết ông ta hiểu lầm thân phận của mình.
Lúc này mấy nam sinh đã đi gọi chú của Thiểm Quân Hào tới, còn mang theo mấy người nữa. Phùng Hữu Phúc nói: - Người anh em, tôi thấy đây là chuyện hiểu lầm thôi, bọn nhỏ mà, dù chuyện gì cũng thông cảm được, nhớ kỹ rút kinh nghiệm là được.
Thiểm Quân Hào thấy tay Phùng Hữu Phúc buông lỏng, lại tưởng ông ta sợ phía mình rồi, rống lên với chú mình: - Chú, thằng điên này đánh cháu, mặt cháu cũng bị đánh tím rồi.
Phùng Hữu Phúc chỉ tát hắn một cái, bóp trán, bề ngoài cũng chẳng có thương tích gì.
Ông Chú cũng nhìn thấy đám mình tới Phùng Hữu Phúc liền xuống nước, cũng chung suy nghĩ với Thiểm Quân Hào, cho rằng đối phương đã sợ, ngọt nhạt nói: - Người anh em, cháu tôi đắc tội với anh chỗ nào, anh làm thế không hay đâu. Mấy tên liền vây Phùng Hữu Phúc vào giữa.
Phùng Hữu Phúc nào coi đám người này vào đâu, hơn nữa bên trong phòng bao còn có đồng bọn, hô một tiếng xông ra có phá luôn cái KTV này cũng được, có điều chàng trai kia có vẻ cùng nhóm này là bạn bè, thôi thì tha cho bọn chúng.
Thiểm Quân Hào lập tức thoát khỏi sự khống chế của Phùng Hữu Phúc, thấy Vương Lộ khóc lóc sướt mướt chạy tới bên mình, nước mắt trôi màu kẻ mắt trộn lẫn với phấn trông cực kỳ khó coi, đẩy cô ngã lăn ra đất: - Đều tại cái con này! Làm tao dính vào cái chuyện chó chết.
Trần Linh San, Lý Lộ Mai nghiến răng hận Thiểm Quân Hào, vội chạy tới đỡ Vương Lộ lên, Vương Lộ không đứng mắt sừng sỡ nhìn Thiểm Quân Hào, đến váy ngắn cũng xô lên, lộ ra cả quần lót cũng không thèm để ý tới, cứ ngồi bệt dưới sàn đá lạnh.
Tô Xán lúc này đi lên, khẽ chọc đầu vai Trần Linh San chỉ một cái, Trần Linh San choàng tỉnh cởi áo ngoài ra che cho bạn, sau đó ngước lên nhìn Tô Xán, con gái thích nhất hành động nhỏ tỉ mỉ này, ai nghĩ tên đầu gỗ cũng có một mặt dịu dàng chu đáo như vậy, song chưa kịp cảm động thì đã giật mình.
Vì Tô Xán tiếp tục đi về phía Phùng Hữu Phúc, nói: - Là chuyện không may thôi, hai bên nhường nhau một chút đi.
Học kỳ qua, Tô Xán rèn luyện thích hợp, thêm vào đúng kỳ phát triển, so với nửa đầu năm đã cao lên 3 cm, cao gần bằng Phùng Hữu Phúc, nhưng trong mắt mọi người hành động của Tô Xán không khác gì nạp mạng hết, vừa rồi Phùng Hữu Phúc như điên, ai tới gần là đánh, thấy Tô Xán đi tới, đám nữ sinh kinh sợ.
Lúc này Tô Xán tới rất gần Phùng Hữu Phúc, lợi dụng góc độ che mắt mọi người, ghé vào tai Phùng Hữu Phúc, dùng giọng nhỏ chỉ hai người nghe thấy được, nói nhanh: - Thằng nhãi thiếu giáo dưỡng này cần dạy bảo một chút.
Thiểm Quân Hào bất kể là ở nhà hay ở trường, đi tới đâu cũng là tiêu điểm của mọi người, đi tới đâu cũng là nhân vật trung tâm, hôm nay mấy phen liền phải uất nghẹn trước mặt Tô Xán, tuy hắn xử lý khéo léo, không làm bản thân mất mặt, song lừa được người khác chứ sao lừa được bản thân. Nhất là thấy Trần Linh San, Đường Vũ đều rất thân thiết với Tô Xán, lòng cứ như có ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, cảm giác đó vô cùng khó chịu.
Kỳ thực do tự tôn của hắn tác quái hết, bạn bè đi chơi kiểu này, ai chú ý tới thắng thua gì, như lúc nãy Tô Xán thắng hắn, chẳng ai để ý hết, bọn họ chỉ thấy hai người thi đấu có cớ cho mọi người reo hò, làm không khí sôi động thêm mà thôi, chẳng ai vì thế đánh giá Tô Xán giỏi hơn hắn cả.
Chỉ hai kẻ đi chơi còn tính toán quá nặng, là Tô Xán và hắn.
Giờ thấy Tô Xán tới khoác vai Phùng Hữu Phúc khuyên nhủ, đảo mắt một vòng, lập tức có kế, chạy tới tung chân, đá thẳng vào hông Phùng Hữu Phúc.
Đầu óc hắn rất nhanh nhẹn, một cú đá này có tính toán cả rồi, Phùng Hữu Phúc rõ ràng là loại nhân vật thô tục kích một cái là nổi điên, điên lên thì không nể nang gì hết. Đá xong cú này, hắn sẽ lập tức trốn ra sau chú họ mình, còn Phùng Hữu Phúc nổi giận, người tới gần khuyên can là Tô Xán sẽ bị lửa giận nhấn chìm, hắn quyết phải chỉnh Tô Xán tới cùng.
Cho mày hôm nay bị đánh thành đầu heo luôn, xem sau này mày dám thể hiện trước mặt tao không?
Nếu là trường hợp bình thường, kế hoạch này khả thi rất cao.
Thế nhưng khi Thiểm Quân Hào đá tới, hắn thấy Tô Xán nói thầm gì đó với Phùng Hữu Phúc, lòng thầm hô hỏng rồi, quả nhiên mắt Phùng Hữu Phúc đỏ rực chiếu thẳng vào hắn, chân hắn vẫn còn tung trên không, thấy cả khóe môi Tô Xán hơi cong lên nhạo báng.
Một câu của Tô Xán đã loại bỏ hết băn khoăn của Phùng Hữu Phúc, lại thấy Thiểm Quân Hào đá mình, bản năng con nhà lính hai tay kẹp lại, tóm chặt cổ chân Thiểm Quân Hào, kéo một cái, nửa người sau của Thiểm Quân Hào ngã ra đất, hình tượng cực kỳ tệ hại, khiến mấy nữ sinh cho dù cũng học Ngoại Hải phải phì cười, Trần Linh San không nhịn nổi, song vẫn cố giữ hình tượng thục nữ, không cười ra tiếng.
Phùng Hữu Phúc càng sôi máu rối, thằng nhãi này không biết điều, tung ngay cú đấm giữa mặt Thiểm Quân Hào, một bên mắt kính vặn vẹo, lúc này đám nữ sinh không ai còn cười nổi nữa, mặt tái mét.
Ông Chú và mấy tên phục vụ vội xông lên ngăn cản, kết quả trong phòng bao của Phùng Hữu Phúc có mấy nhân vật vai u thịt bắt xông ra, hai bên đánh nhau, đám người KTV sao phải là đối thủ, bị đánh cho la oai oái không ngớt.
- Bố mày hôm nay dạy cho mày một bài học, thứ nhất thế nào là tôn trọng người khác! Phùng Hữu Phúc cho Thiểm Quân Hào một cú đấm nữa, lần này khiến hắn không còn chút ý niệm phản kháng nào: - Bài học thứ hai đừng có lấy phụ nữ ra trút giận.
Vương Lộ ngồi ngây ngốc trên mặt đất, nhìn chuyện diễn ra như vở kịch, không còn khóc nữa, Thiểm Quân Hào bị đánh, còn khiến cô thấy có chút khoái cảm.
Tô Xán lui ra xa, đứng trong vòng người bàng quan xung quanh, Thiểm Quân Hào bị ấn mặt sát xuống đất, chịu cú đấm của Phùng Hứu Phúc, vẫn ngoái mặt nhìn y, ánh mắt oán độc nhìn Tô Xán chằm chằm, hắn biết Phùng Hữu Phúc đột nhiên ra tay, chắc chắn có liên quan đến Tô Xán.
Thằng này lòng dạ hẹp hòi, dù sao cũng đắc tội với hắn rồi, nhất định phải reo xuống ám ảnh tâm lý trong lòng hắn.
Tô Xán đón nhận ánh mắt của hắn, nháy mắt đáp lại, bộ dạng chúng ta có "bí mật không thể nói".
Nếu như cú đấm của Phùng Hữu Phúc chỉ khiến Thiểm Quân Hào đau đớn ngoài da thịt, thì cái nháy mắt của Tô Xán làm hắn muốn hộc máu nội thương.
Mặc kệ Thiểm Quân Hào, Tô Xán quay sang phía Đường Vũ, nhìn thấy cô đang đờ người ra, nhưng không phải nhìn về phía đám người đang đánh nhau.
Tô Xán nhìn theo ánh mắt của Đường Vũ, là cô gái tiếp rượu vừa rồi dìu Phùng Hữu Phúc, cô gái này mặc cái váy còn ngắn hơn cả của Vương Lộ, trên người là áo hai giây cổ trễ, tóc bị bia hất trúng dính nhẹp lên mặt, co mình trong góc, hết sức đáng thương. Nhìn kỹ khuôn mặt, Tô Xán cũng sững sờ, là một trong hai chị em song sinh cực kỳ nổi tiếng ở Tam Trung, Trình Lan và Trình Vân.
Thời sơ trung chính là bạn khá thân thiết với Đường Vũ, ngày đầu tiên Tô Xán quay trở lại cũng gặp hai chị em họ.