Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 67: Mẹ của Đường Vũ

Trong con phố ăn uống ở Hạ Hải, quán ăn Trung Quốc tên "Tử Đằng" rất nổi tiếng, là chi nhánh của nhà hàng tại Dung Thành.

Xây dựng quảng trường Tinh Hải đã tạo ra làn sóng đầu tư, rất nhiều doanh nghiệp có tiếng bên ngoài đang xoa tay múa chân, nhân xu thế này xâm nhập thị trường Hạ Hải, chỉ cần Hạ Hải được thông qua đánh giá thành phố du lịch, sẽ càng có nhiều doanh nghiệp đổ vào, thúc đẩy sự phát triển của thành phố này.

Trong quá trình này, nhà mình tranh thủ được tài nguyên có lợi gì đây? Khai quật được bao nhiêu, cái này phải xem tạo hóa.

Từ lúc Đường Vũ gọi một tiếng "mẹ" thì Mục Tuyền đã hoàn thành đánh giá Tô Xán một lượt rồi, nhìn thấy con gái mình và y nắm tay nhau đi ra, song vẻ mặt không có biểu hiện gì rõ ràng.

Khác với sự lạnh lùng của Đường Vũ, ánh mắt của Mục Tuyền như cái đầm sâu, nhìn bên ngoài tuyệt đối không nhận ra sự yêu ghét của bà với một người khác, đoán chừng do thói quen nghề nghiệp nhiều năm mà ra, làm bà rất nghiêm nghị, nhưng không che giấu được dung nhan tuyệt diểm, Mục Tuyền gần bốn mươi, song phong thái không kém minh tinh, thực sự không dễ dàng.

- Cháu là bạn học của Tiểu Vũ à, Tiểu Vũ thường ngày sinh hoạt không có quy luật, may nhờ cháu chiếu cố nó, cám ơn cháu. Để dì mời cháu ăn cơm.

Không ngờ câu đầu tiên mẹ Đường Vũ nói với mình lại ôn hòa như thế, Tô Xán rất bất ngờ:

- Dạ, cám ơn dì.

Cùng tới nhà hàng, Tô Xán tận lực thả lỏng ngồi xuống bàn, qua cửa sổ nhìn đường phố dần tối, cửa kính phản chiếu ánh đèn sáng choang bên trong, cùng khuôn mặt không rõ ràng của bọn họ.

Dụng cụ trên bàn rất tinh xảo, cô phục vụ mặc sườn xám lụa, đặt đồ ăn lên bàn không phát ra tiếng động nào, chỉ có tiếng Mục Tuyền nhẹ nhàng hỏi tình hình con gái gần đây ra sao, mỗi ngày có uống sữa đúng giờ không, buổi tối ngủ có đá chăn ra không.

Một loạt câu hỏi làm mặt Đường Vũ đỏ dừ, hờn dỗi nói:

- Mẹ.

Khách trong cửa hàng ăn mặc đều nhã nhặn lịch sự, thi thoảng liếc về phía họ, hai mẹ con Đường Vũ ở cùng một chỗ mà không trở thành tâm điểm chú ý hơi khó, Tô Xán cũng được vài ánh mắt nhìn qua.

Ngoài cửa sổ là công trường Quảng trường Tinh Hải, lác đác ánh đèn, còn mình ngồi trong nhà hàng Tử Đằng, đây vốn là thứ vài năm sau mới có, giờ đã xuất hiện trước.

Phải chăng cách cục của thành phố này vì y xuất hiện mà đang chậm rãi thay đổi? Vậy mình có thể để thành phố phát triển sớm hơn, để sản nghiệp hoàng kim xuất hiện sớm hơn, để một số hệ thống kinh tế tiến vào phồn vinh, thúc đẩy nhiều địa phương hơn?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động.

Người có tư tưởng vượt thời đại không ít, người ôm mộng tưởng ngước nhìn bầu trời cũng không ít, song chỉ có một phần rất ít trở thành Bạch Cư Dị, Lý Bạch, Đỗ Phủ mãi mãi ôm giữ mộng tưởng, càng ít người lớn gan thực hiện lý tưởng của mình, rồi chỉ vài người đứng trên được tầm cao vượt thời đại.

Nghe hai mẹ con Đường Vũ trò chuyện, Tô Xán tâm thần có chút hoảng hốt, như mở ra một vùng trời mới, có lẽ vì theo đuổi quỹ tích nhân sinh của Đường Vũ khiến y sinh ra đấu chí cực lớn. Cũng có lẽ vì trước mặt đôi mẹ con quá ưu tú tới mức không chân thực này, khiến y sinh ra quyết tâm phải leo lên cao, dùng mọi năng lực của mình thay đổi tất cả.

Tích tắc đó Tô Xán nghĩ, dù ưu thế trọng sinh là viên thuốc phiện khiến người ta mê muội, vì cô gái trước mắt này, y sẽ nuốt nó vào.

Nãy giờ nói chuyện với con gái, song ánh mắt Mục Tuyền chưa bao giờ thôi chú ý Tô Xán, bà xa nhà thường xuyên không thể không nhờ người chú ý con gái mình, sao không biết gần đây chàng trai này thường xuyên tới nấu cơm cho con gái mình, ai chẳng có tuổi trẻ mơ mộng, ai không có năm tháng thanh xuân đáng hồi ức, song khi đi tới tầm cao nhất định của nhân sinh, quay đầu lại nhìn những nuối tiếc lúc còn trẻ đa phần chỉ là hoài niệm thôi, chỉ những người thất bại mới nuối tiếc, thành công phải có đánh đổi.

Chàng trai này từ lúc đầu lúng túng, sau đó hoang mang rồi cuối cùng mạnh mẽ làm Mục Tuyền sinh hứng thú, ánh mắt con gái mình cũng không tệ đâu.

- Cháu và Tiểu Vũ quen nhau bao lâu rồi?

- Dạ, tính ra phải được bốn năm.

Kỳ thực nếu tính gộp cả lại thì lâu lắm rồi, trong lòng Tô Xán nghĩ:

Mục Tuyền hơi nheo mắt lại nhìn quét qua người Tô Xán, ánh mắt đó làm cho Tô Xán có cảm giác ở trong căn phòng ấm áp mùa đồng, đột nhiên mở ra khẽ cửa hẹp, cơn gió luồn thẳng qua ánh mắt đó khiến Tô Xán cứng người, da cũng sởn gai ốc li ti.

Có lẽ do tác động tâm lý, vì đó là mẹ Đường Vũ, mẹ bạn gái, song lần đầu tiên có người khiến chỉ một ánh mắt khiến hắn căng thẳng đến vậy.

- Bốn năm không phải ngắn, nhưng cũng không quá dài, quên đi hẳn không khó.

Không khí đông cứng, đôi mắt như trăng thu của Đường Vũ ngây ra nhìn Tô Xán.

Tô Xán ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Mục Tuyền:

- Cháu sẽ quên rất nhiều thứ, nhưng bốn năm này cháu không quên được, cả hai đời cũng không thể quên được.

Đường Vũ không dám nhìn Tô Xán, càng không muốn nhìn Tô Xán và mẹ mình đối kháng, dù dũng khí của y làm trái tim cô đập loạn nhịp.

Mục Tuyền mỉm cười động lòng người:

- Cháu còn trẻ lắm, cho nên nói câu này thấy dễ dàng, kỳ thực không cần nói gì, thời gian là thuốc độc mạnh nhất, cũng là thuốc giải tốt nhất, tới một ngày cháu sống tới tuổi của dì, cháu sẽ hiểu hai chữ hiện thực thôi, tin dì đi lúc đó cháu thấy quên không phải khó như mình nghĩ. Tuổi trẻ khắc cốt ghi lòng, song nó chỉ đại biểu bốn chữ "tuổi trẻ xốc nổi" mà thôi.

Sau lưng Mục Tuyền cũng có những câu chuyện xúc động mà kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết, bà từng yêu say đắm, từng đau đớn, từng khóc qua, nhưng bây giờ nhìn lại chuyện đó, bà chỉ cười nhẹ, cho nên bà không muốn con gái mình vì những chuyện đó mà bỏ qua bầu trời bao la hơn, con gái mình ưu tú thế nào, Mục Tuyền rất hiểu.

- Cháu biết hiện thực.

Tô Xán lắc đầu:

- Song con người sống cả đời không phải chỉ để quên, còn để nhớ.

- Lý luận ký ức là công cụ tiếp nối văn minh? Ấn tượng đấy.

Mục Tuyền vẫn cười nhẹ:

- Biết đâu được, một ngày nào đó lại là cháu giảng giải đạo lý nhân sinh cho dì không biết chừng.

Rồi Mục Tuyền quay sang nhìn Đường Vũ, ngữ khí bình thản song không cho phản bác:

- Vậy chúng ta nên về nhà thôi.

Đường Vũ mím môi, đôi mắt buồn bã, tựa hồ đấu tranh một lúc gian nan gật đầu.

Mục Tuyền coi như không nhìn thấy vẻ mặt này của con gái, bà không làm khó chàng trai trước mắt, vì bà biết hai người trẻ tuổi gặp nhau, yêu nhau, được cùng tay nắm tay tan học về sẽ là ký ức mỹ hảo trong lòng, trong cái xã hội tàn khốc này, có tình cảm thuần khiết như thế luôn đáng quý, bà không muốn phá hỏng, chỉ cố gắng hạn chế ảnh hưởng của nó tới mức tối đa khi hiện thực bóp nát.

Bà từng đi thăm các quốc gia Châu Âu, Mỹ và Anh, những bậc phụ huynh của họ rất thông suốt, khi đối diện với loại chuyện này, thường lấy chuyển chỗ để kết thúc, ngăn cách không gian, vô hình trung có thể giảm bớt tổn thương của cha mẹ khi can dự vào chuyện của con cái, tránh để lại ảnh hưởng tâm lý, đi nhiều thấy nhiều, chứng kiến thế giới bao la hơn, gặp những chuyện đặc sắc hơn, không phải là chuyện xấu.

Từ nhà hàng bước ra, gió thổi tới, Đường Vũ như đã ra quyết định, nắm lấy tay Tô Xán, bóp nhẹ. Mục Tuyền vờ như không thấy, mắt nhìn phía trước.

- Mai mình còn được nhìn thấy bạn nữa không?

Tô Xán hơi nghẹn giọng.

- Ừ.

Đường Vũ gật đầu mở cửa xe bước vào.

Mục Tuyền thở dài, ánh mắt nhìn Tô Xán, không còn chút nào ôn nhu uyển chuyển như nãy giờ, chỉ có sự lạnh lùng ngạo nghễ càng khắc sâu, khiến người ta nhói lòng hơn cả của Đường Vũ:

- Dì tiếp xúc với rất nhiều người, nhiều người ngay cả tên dì cũng không hỏi, từ đầu tới cuối dì không hỏi tên cháu là gì, vì nó không có ý nghĩa gì hết, dì sẽ đưa Tiểu Vũ đi, nếu như cháu không quên được bốn năm đó, vậy dì hi vọng tương lai có một ngày, cháu sẽ làm dì muốn biết tên cháu.

- Tô Xán, cháu tên là Tô Xán.

Tô Xán nở nụ cười sáng lạn như tên mình:

- Mong dì nhớ cái tên này, vì có một ngày cái tên này làm cả đời dì khó quên.

Mục Tuyền bật cười, lại khôi phục vẻ ôn uyển ngoài xinh đẹp trong trí tuệ:

- Có lẽ thế, có điều xưa nay dì không thích đứa trẻ quá tự tin, vì nó đại biểu cho sự tự đại quá tầm bản thân có thể gánh vác được. Dì đã nhớ tên cháu, nhưng sẽ lại quên mà thôi, giống như vô vàn cái tên khác.

Tô Xán không hề có chút oán hận nào với mẹ Đường Vũ, lời cuối cùng của bà nghe có vẻ như khinh thường Tô Xán, thực ra là biến tướng của khích lệ, ốc sên bò chậm tới mấy, cho chút muối phía sau, có thể thúc đẩy tốc độ lên nhiều.

Nếu đổi lại thành bất kỳ tình huống nào khác, mẹ Đường Vũ không cần nói với mình những lời này, có lẽ như bà nói, bà gặp quá nhiều người, ngay cả tên chẳng muốn biết, Tô Xán không là gì, bà có thể cứ vậy đưa Đường Vũ đi.

Bà cần gì quan tâm tới suy nghĩ của Tô Xán.

Nhưng mẹ Đường Vũ lại nói câu ấy, Tô Xán chỉ cần là chàng trai có chút thiên phận, nhất định sẽ khắc khổ leo lên, biến tức giận thành động lực, vươn lên mạnh mẽ.

Quả nhiên là mẹ Đường Vũ, Tô Xán không khỏi cảm khái, mẹ ưu tú như vậy chẳng trách dạy nên một cô con gái đặc biệt như Đường Vũ, nhìn lạnh lùng nhưng rất tình cảm tinh tế, tình cảm nhưng lại cực kỳ lý trí.

Tô Xán mỉm cười, chỉ cần Đường Vũ kiên trì tình cảm của cô, y không có gì phải sợ.

Trong đại bộ phận bộ phim lãng mạn, đôi thanh mai trúc mã chia tách thủa niên thiếu, bao năm sau gặp lại giữa mùa hoa đào tung bay, nhưng ai nấy đều đã đeo nhẫn kết hôn, chỉ biết đứng xa xa nhìn nhau tiếc nuối và thương cảm.

Tô Xán biết lần này chia tay với Đường Vũ chỉ là tạm thời thôi, đợi lần sau gặp lại, mình sẽ niết bàn, dùng tư thái chói mắt, tiến thẳng vào quỹ tích nhân sinh của nàng.

Bởi vì chưa mạnh, cho nên cần phải mạnh hơn nữa.

Tô Xán quyết định nuốt vào viên thuộc phiện trùng sinh, nếu thành công, chắc chắn phải thành công, y sẽ xóa bỏ toàn bộ trói buộc gông xiềng trên người, như phượng hoàng phá kén, giương rộng đôi cánh.

***

HẾT!

Mẹ Đường Vũ đủ ấn tượng chứ hả?