Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 65: Cô bé năm xưa (1)

Dù sao mình mở đầu đề tài này nguyên nhân xâu xa là vì Đường Vũ, Tô Xán đứng lên, mắt hướng về Cung Phúc Lộc, đáp:

- Thưa thầy, thiến tranh là hành vi vô nhân tính, dã man, vì thế có chuyện vượt ngoài nhân tính không có gì lạ. Trước tiên nói tới chính trị, lấy quan hệ quốc gia và quốc gia để cân nhắc giao tình, nhưng ở thế giới hòa bình và rung chuyển cùng tồn tại này, bắt đầu lấy những quốc gia thuộc một khối, một khu vực, một cộng đồng tiến hành cân nhắc tiếp xúc và va chạm phức tạp. Một hạch tâm của tập đoàn muốn tiến hành hành động phù hợp lợi ích bản thân, cần có lý do đường hoàng để thế lực phản đối tiêu vong, có được nhiều tiếng nói tán đồng hơn. Lý do đường hoàn này là bề ngoài cho hành vi "hợp với lẽ thường", mục đích cuối cùng chỉ là phục vụ cho mục đích bản thân mà thôi.

- Quan điểm rất sắc bén.

Có người bình phẩm, Vương Học Binh "xuỵt" một tiếng, ra hiệu im lặng, rồi giỏng tai lên nghe:

Trong lớp rất im lặng, song thực ra người chú ý bản thân vấn đề thì ít, quan tâm nhất vẫn là Tô Xán tranh luận với người gấu mèo, ai sẽ thắng?

- Theo em thấy, Nam Tư là một tập đoàn lợi ích, có điều nó khá nhỏ. Nato do Mỹ cầm đầu là tập đoàn lợi ích khác, song có cao to lực lưỡng, quyền lực hùng hậu. Bọn họ đứng trên cùng một miếng bánh, là tập đoàn lợi ích thì nói gì tới đội quân chính nghĩa, khôi phục lý tưởng nhân loại, khi bọn họ cùng đường, giở những trò "bàng môn tà đạo" cũng là bình thường thôi.

Tô Xán thấy sắc mặt Cung Phúc Lộc ngày càng khó coi, biết còn nói tiếp nữa tối nay bị ông ta cho đi nuôi muỗi là cái chắc, vội kết thúc:

- Nếu mỗi cá nhân đi đánh trận vì niềm tin chính nghĩa của mình thôi thì thế giới này đã không còn chiến tranh nữa rồi.

Đám Lý Lộ Mai nếu không sợ kích thích Cung Phúc Lộc thì đã vỗ tay rồi, hất hàm nhìn đám Vương Học Binh, tỏ ra hả hê lắm.

Đường Vũ lặng lẽ nhìn Tô Xán, cô có một loại cảm giác, như thấy được tương lai của Tô Xán, một tương lai rất xa, Tô Xán đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, song cô gái bên cạnh nắm tay y lại không phải là mình.

Chuông hết giờ vang lên, đám học sinh nhanh chóng thu dọn sách vở, bàn ghế vang lên tiếng xê dịch.

Lầu trên lầu dưới đều vang lên tiếng rầm rầm điển hình lúc tan học, ở điểm này Nhất Trung cũng y hệt các trường học khác, giống như đám thú xổ lồng.

Trần Linh San không đi ngay, đợi Tô Xán cùng Đường Vũ, nói:

- Thứ bảy này có một buổi tụ hội, ừm, cụ thể mà nói là sinh nhật mình! Cả hai bạn nhất định phải tới nhé, không cần mang quà gì đâu.

Khi nói những lời này vẻ mặt Trần Linh San rất tươi vui, chỉ có điều cô không nhìn Tô Xán, từ đầu tới cuối chỉ nhìn Đường Vũ.

- Thứ bảy à?

Đường Vũ hơi ngần ngừ, sau đó nhìn Tô Xán một cái mới gật đầu:

- Ừm.

- Quyết định vậy nhé, hôm đó sẽ làm người ta mong đợi lắm đây.

Trần Linh San môi cong lên cười nhẹ, sách cặp lên rồi mới nói với Tô Xán:

- Phải rồi, những lời bạn vừa nói thú vị lắm, nhưng mình ủng hộ thầy Cung, đừng cho Lộ Mai biết.

Tô Xán vòng hai tay sau gáy, vặn mình thoải mái, cùng Đường Vũ đi trên con đường nhỏ trong trường, gió nhè nhẹ, không khí tươi mát, làm người ta có cảm giác n hàn nhã muốn đi mãi.

- Bạn cũng thấy những lời mình nói là không hợp lý?

Tô Xán hỏi:

- Mình càng chú ý sự tự tin khi bạn nói, còn nói gì không quan trọng.

Đường Vũ hơi đỏ, khi chỉ có hai người cô không ngần ngại tỏ tình cảm của mình.

Tô Xán bật cười:

- Bạn biết loại niềm tin vô điều kiện này làm mình nghĩ tới câu gì không?

- Câu gì?

- Phu xướng phụ tùy.

Tô Xán dự đoán trước nắm lấy bàn tay Đường Vũ định giơ lên đánh mình.

Cảm giác Tô Xán không chỉ muốn nắm tay mình, Đường Vũ mặt như có lửa đốt, cố gắng rút tay lại, khẽ nói:

- Đừng làm thế.

Trường học yên tĩnh, đường nhỏ rợp ánh chiều tà, ở nơi gọi trời trời chẳng đáp, gọi đất đất không thưa, có một cô gái yếu ớt nói "đừng làm thế", loại âm thanh này có sức sát thương xuyên thấu tim phổi.

- Chúng ta mau về nhà thôi!

Tim đập dữ dội, Tô Xán không đợi được muốn về nhà Đường Vũ làm chút chuyện gì đó.

Đường Vũ mặt đỏ tía tai, lườm y một cái:

- Đồ háo sắc.

Tô Xán cực kỳ khoan khoái nắm tay Đường Vũ kéo đi.

Đường Vũ vùng vẫy một lúc không rụt tay lại được, cuối cùng thỏa hiệp để Tô Xán nắm, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Xán, tựa hồ muốn nhớ thật kỹ người con trai này.

Ngày tháng được cùng sóng vai đi bên nhau thế này còn tiếp tục được bao lâu nữa đây?

Có lẽ không còn bao lâu nữa.

Ngoài cổng trường có chiếc xe màu đen, đứng ngoài xe là một phụ nữ trung niên mặc âu phục nữ, ngoài có thêm chiếc khoác đen dài, khí chất ung dung, nhìn thoáng qua có bảy phần giống Đường Vũ, hàng mi dài hơi xếch lên, mang vẻ thành thục nghiêm nghị, ánh mắt dừng ở bàn tay nắm chặt lấy nhau của Tô Xán và Đường Vũ.

Đường Vũ khựng lại, buông tay Tô Xán ra, tích tắc Tô Xán hiểu được thân phận người phụ nữ này.

…………..

- Ài, Lâm tiểu muội, sao gần đây anh thấy không bình thường, Tô Xán cứ thường xuyên chạy tới nhà chúng ta lên mạng, em cũng không đi chơi với bọn anh, có phải hai đứa đang lén lút hẹn hò sau lưng bọn anh không hả?

Vương Uy Uy đi vào nhà, nhớ ra gần đây tình hình gì đó khác lạ, quay sang nhìn Lâm Lạc Nhiên, ánh mặt nhìn khuông mặt đẹp tuyệt trần mang chút buồn xa xăm, tới chiếc cổ thon dài ưu nhã lộ ra ngoài chiếc áo len hồng đào, tim hắn thoáng đập mạnh.

Nãy giờ cúi đầu, nghĩ tới cảnh tan học nhìn thấy Tô Xán và Đường Vũ tay nắm tay, ngọt ngào hạnh phúc như đôi chim non, mình đi qua cũng không hề biết, Lâm Lạc Nhiên muốn xua hình ảnh đó đi, nhưng không sao xua đi được, giờ nghe Vương Uy Uy nói thế, hơi giật mình, phản ứng lại một cái, giọng rít lên:

- Còn dám nói linh tinh, có tin em đá chết anh không?

- Không phải sao, mấy tuần qua thứ bảy nào cậu ta cũng tới, muốn cùng cậu giao lưu vài ván Star Craft, dẫm đạp cậu ta dưới chân, nhưng cậu ta lúc nào cũng lấy cớ viết lách gì đó, lạ nhất là em cũng tự dưng thích ở nhà xem phim, từ khi nào bộ ba chúng ta không cùng xuất quân nữa?

Vương Uy Uy tỏ ý hoài nghi:

Lâm Trứu Vũ cũng thắc mắc vụ này lâu rồi:

- Anh cũng đang thấy lạ đây, Tô Xán lại không để ý bọn anh khiêu khích mỉa mai! Gần đây từ quán nét Tụ Long, tới Khoa Bác, bị anh và Uy Uy đánh tan tác, hiện giờ có ai chưa biết tới tiếng tăm tổ "sát thần" hai người bọn anh, có phải em bắn tin cho Tô Xán, nên tên này không dám đấu với bọn anh?

- Anh thoải mái phun rắm đi! Một tháng chẳng lẽ em không được có vài ngày không thoải mái à? Còn nữa em ở nhà là xem TV, ai quan tâm tới cậu ta làm gì?

- Vậy vì sao tuần trước sau khi Tô Xán đi, trong thư phòng lại có cốc cà phê?

Vương Uy Uy thấy Lâm Lạc Nhiên nheo mắt nhìn mình đầy nguy hiểm, giải thích:

- Không phải anh theo dõi, thím Trương dọn dẹp nên anh mới thấy.

Lâm Trứu Vũ không biết chuyện này, ngờ ngợ nhìn em gái, hắn tuy đôi lúc thần kinh hơi thô, song chẳng ngốc, Tô Xán tới nhà họ rất quy củ, không khả năng tự đi pha cà phê uống, mà càng không thể biết cà phê ở đâu.

- Cậu ấy đi rồi em vào chơi game, sau đó uống cà phê, chẳng cũng phải báo cáo cho hai người à?

Lâm Lạc Nhiên mặt hùng hổ, có điều bên trong hơi chột dạ:

- Giữa hai đứa không có chuyện gì thật sao?

- Không thèm nói với hai người nữa!

Lâm Lạc Nhiêm hầm hầm bước đi, để mấy trung niên nam nữ vốn định chào bọn họ phải dừng lại.

Lâm Trứu Vũ nhìn theo bóng lưng Lam Lạc Nhiên, mắt nheo lại thành một khe hẹp, trong đó lóe ra thứ ánh sáng chưa bao giờ thể hiện trên bộ mặt beo béo ngố ngố của hắn, sau đó nói với Vương Uy Uy:

- Nó và Tô Xán hẳn là không có chuyện gì đâu.

Vương Uy Uy cũng trầm mặc hơn rất nhiều, lắc đầu:

- Ai mà biết được.