Trên bàn của Tô Xán bày kín các loại tư liệu, tới chỗ cậu cả mượn được rất nhiều tài liệu tham khảm nội bộ, thông qua tìm hiểu nghiên cứu, bắt đầu đánh giá toàn diện với toàn bộ thế cục.
Một bài luận văn hoặc một bài bình luận khi lập đề phải có thời gian hiệu lực, không đơn thuần là phải nhanh, mà phải bám sát tình thế, đi vào điểm mấu chốt, mới tạo ra được hiệu ứng xã hội tốt nhất.
Tình thế khách quan, nắm vững đại cục, lập đề có tính trọng điểm, đó là nhân tố mấu chốt dẫn hướng dư luận, muốn phần đông xã hội chú ý, phải hết sức thận trọng, cần trải qua nghiên cứu nhiều lần, độ sâu và rộng phải đạt tới mức độ nhất định, nếu không bị người ta cho rằng là nói vô căn cứ.
Tô Xán quay bút cái bút chiếm đoạt được của Đường Vũ trong tay suy nghĩ, khi xác lập bộ khung, cẩn thận cất nó vào cái hộp gỗ nho nhỏ, lấy bút của mình ra, bắt đầu viết.
Viết thứ này không phải đặt bút là viết vèo vèo được, với số tài liệu nghèo nàn hiện nay của Tô Xán, y mắc kẹt rất nhiều, nếu viết hời hợt như vậy, giống như ném tảng đá vào dòng sông, không gây nên được bất kỳ chú ý nào.
Tài liệu cậu cả không đủ rồi, ở đâu có nhiều tài liệu hơn được, chợt nhớ tới Lâm Lạc Nhiên sống trong biệt thự số một thành ủy liền gọi điện thoại cho cô, mặc dù quan hệ với Vương Uy Uy không tốt cho lắm, song hai bên vẫn trao đổi số điện thoại, cuối tuần bọn họ buồn chán cũng gọi điện cho Tô Xán kéo y đi chơi.
Có điều chuyện đi chơi tới khuya mới về trước kia đã không còn nữa, ở cùng với Vương Bạc, sinh hoạt của bọn họ quy luật hơn nhiều.
- Mình mượn dùng máy vi tính nhà bạn viết vài thứ được không?
- Ok, bạn tới đi, họ muốn đi chơi, mình đang buồn đây. Lâm Lạc Nhiên tất nhiên là đồng ý ngay, cúp điện thoại nói với Vương Uy Uy: - Là Tô Xán, muốn mượn máy vi tính nhà chúng ta, chả biết đánh máy gì đó.
Vương Uy Uy gật đầu, máy vi tính tuy trang bị cho cha hắn, có điều bị ba người bọn họ cài đủ loại game vào đó, cha hắn mỗi ngày dùng tra cứu ít tin tức cổ phiếu thì chẳng dùng vào, cũng chẳng có cái gì cần bảo mật, cho Tô Xán mượn dùng cũng không sao.
Tô Xán mang bản thảo tới khu tập thể thường ủy, hôm nay là thứ bảy, Vương Bạc không có nhà, Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ không biết đi chơi trò gì mà Lâm Lạc Nhiên không tham gia, đang một mình ngồi ở phòng khách xem sách, chỉ lên tầng hai: - Trong thư phòng của chú Vương ấy, mật mã là xxx, dùng thế nào không cần mình dạy chứ?
Lâm Lạc Nhiên như con mèo nhỏ lười cuộn mình trên ghế ô pha, mái tóc dài vòng qua bên cổ thả xuống ngực, cặp đùi dưới quần short trắng mang sức sống kinh người, cặp đùi trắng mịn chưa nói, còn chắc khỏe, dài vượt mức bình thường, bộ dạng mỹ nhân biếng nhác này làm nam nhân có kích động phạm tội.
- Nhìn chỗ nào đấy hả? Lâm Lạc Nhiên đỏ mặt quát:
Tô Xán lập tức thu lại ánh mắt lướt trên đường cong cơ thể cô, không đợi Lâm Lạc Nhiên ném gối ôm tới, nhảy vọt lên cầu thang.
Lâm Lạc Nhiên đang muốn phát tác nhìn Tô Xán lăng ba vi bộ chạy mất, tuy đỏ mặt, nhưng cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, lại kiêu ngạo nhếch môi lên.
Trong thư phòng Tô Xán tới được nơi đầy tài liệu tri thức, huống hồ còn có một cái máy vi tính có thể vào mạng được, không khác gì kiếm được kho báu.
Thư phòng có mùi hương đàn nhàn nhạt, bàn ghế giá sách làm bằng gỗ tử đàn toát ra vẻ nghiêm trang, thậm chí khiến gian phòng có chút lạnh lẽo, dù có ánh mặt trời chiếu vào chẳng thấy ấm áp hơn.
Tô Xán vào mạng, vừa sao chép vào máy, vừa dùng bút ghi lại thứ cần thiết, sau đó lưu tài liệu vào trong văn bản, đồng thời nén lại gửi vào email của mình.
Cảm thấy có tiếng bước chân, quay đầu lại Lâm Lạc Nhiên mặc toàn thân trắng, tay cầm cái cốc cà phê in hoa văn hoạt hình: - Xong chưa, buổi chiều có thời gian không?
Ngữ điệu rất ôn nhu.
Tô Xán nhận lấy cốc cà phê, Lâm Lạc Nhiên xuất hiện ở trong phòng mang theo ánh nắng, chiếc áo thun dệt kim trắng như chỉ để khoa bầu ngực thanh tân không thiếu tròn trịa, đường viền gợn lên của chiếc áo lót bên trong chẳng được tác dụng gì ngoài khiến người ta mơ màng, quần short trắng bó chặt cái đùi, tạo nên đường cong tuyệt đẹp từ trên xuống dưới. Tô Xán thầm nuốt nước bọt, cô gái này không biết ăn mặc như thế ở trong căn nhà với đứa con trai mà nói nguy hiểm tới cỡ nào sao?
- Hôm đó trên lễ đài bạn thật to gan đấy, cô bạn ấy tên là gì? Đường Vũ phải không?
Nhắc tới Đường Vũ, Tô Xán ngơ ngẩn gật đầu: - Ừ, là Đường Vũ, lớp trưởng lớp mình.
Lâm Lạc Nhiên nhìn bộ dạng hạnh phúc của Tô Xán, chợt tức giận, có điều vẻ mặt vẫn ôn nhu: - Cô ấy tốt lắm sao?
- Ừ!
- Tốt hơn mình không?
- Hả? Tô Xán sững người nhìn Lâm Lạc Nhiên, cô gái này tóc như suối, đôi mắt to trong sang đang nhìn y, ánh mắt vừa ôn nhu lại mang chút e thẹn.
Lúc này Tô Xán có chút hoảng hốt, trong đầu y thường có một giấc mơ, mình ngồi trước bàn làm việc, bận rộn công tác, có một cô gái mang tới cho mình một cốc cà phê. Đó là giấc mơ đơn giản từng xuất hiện vô số lần, bình phàm mà ấp áp, như trong thời đại giang hồ phân tranh nhiễu nhương, một đôi hiệp lữ du nhàn tản mạn, ẩn cư nam sơn, tiêu diêu ngàn năm.
- Uống đi, cà phê phải uống nóng mới tốt! Lâm Lạc Nhiên cúi đầu xuống, mặt đỏ như quả táo chín, cảnh này càng thêm động lòng người.
Đầu óc Tô Xán vẫn còn nghĩ tới lời kia của Lâm Lạc Nhiên, cô ấy có ý gì, nghe Lâm Lạc Nhiên nói vậy, không suy nghĩ gì cầm cốc cà phê lên uống một ngụm khá lớn, vị đắng kinh khủng xông lên tận mũi! Cái cô nàng này!
Thấy Tô Xán mặt nhăn như khỉ, Lâm Lạc Nhiên cười phì: - Cái đồ ngốc, đây là cà phê đặc kiểu Ý, không hề có sữa và đường, còn đắng gấp bội thuốc bắc. Bạn dễ mắc lừa quá đấy.
Nụ cười của Lâm Lạc Nhiên cứng lại, vì Tô Xán không bỏ cốc cà phê xuống, còn mỉm cười: - Đắng lắm sao, có đắng bằng cuộc sống không? Rồi uống cạn.
- Á, đừng! Lâm Lạc Nhiên theo bản năng đưa tay ra giữ lấy, vì cô đã thử mùi vị của loại cà phê này, vị đắng của nó quả thật khiến người ta "nhớ mãi". Cô chẳng qua muốn trêu Tô Xán một chút thôi, ai ngờ y uống hết, thế này không phải đùa được.
Nhưng không còn kịp nữa, Tô Xán uống hết, Lâm Lạc Nhiên mới giằng được lấy, nhưng vì cô hơi quá đà, hai người đứng không vững, người nghiêng xuống thảm.
Mái tóc đen nhánh của Lâm Lạc Nhiên xõa tung dưới ánh mặt trời, thân thể mềm mại nhào tới, mùi hương cơ thể như hoa lan tràn vào mũi, cặp đùi nhẵn nhụi đúng vào tay trái Tô Xán.
Trong tích tắc đó, tay phải của Tô Xán vịn vào bàn, chỉ cần y nắm tay lại, là có thể giữ trọng tâm hai người, không có thời khắc tiếp xúc cơ thể thân mật của cả hai sau đó.
Nhưng tay trái Tô Xán chạm vào da thịt trên đùi Lâm Lạc Nhiên, cảm giác tê tê truyền khắp đầu, đầu óc tà ác xúi bẩy tay phải nắm mép bàn đưa ra lựa chọn, buông ra.
Tiếp xúc ban đầu, không hề mỹ hảo như tưởng tượng, gáy đập mạnh vào giá sách, sau đó là đầu Lâm Lạc Nhiên húc vào người, thiếu chút nữa làm Tô Xán phun hết chỗ cà phê mới uống ra.
Có điều cũng bõ cong, đó là cơ thể thơm hương lan kia chân thực dựa vào lòng.
May mắn là mặt đất có trải thảm, giảm được quá nửa lực xung kích, vẫn ngã tới đau điếng, chớp mắt đó Lâm Lạc Nhiên bản năng bảo vệ đồi ngực no căng sắp chạm vào người Tô Xán, ngặt nghèo tránh được một phen tiếp xúc cực kỳ thân mật.
Hai người cùng thở gấp, cảm thụ được hơi thở nóng hổi của đối phương lướt qua lông tơ trên má mình.
Tô Xán muốn nói.
- Háo sắc, đồ háo sắc! Bạn còn muốn nói gì nữa? Lâm Lạc Nhiên điên rồi, đấm túi bụi.
Sách to như viên gạch trên giá rơi xuống, Lâm Lạc Nhiên trúng đòn nhào vào người Tô Xán.
Cảm thụ cơ thể đầy đặn của Lâm Lạc Nhiên đổ ập lên người, Tô Xán dở khóc dở cười nói: - Mình muốn cẩn thận sách rơi.