Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên vẫy tay với nam tử lái xe: - Cám ơn chú Vương, cháu chào chú.
- Trứu Vũ, Lạc Nhiên, gặp lại sau nhé. Nam tử trung niên mặt nhã nhặn, đeo kính cận, chừng bốn năm chục tuổi, nhưng giữ gìn tốt, trông như chỉ hơn ba mươi, nói với Vương Uy Uy đã ra trước: - Hay là chiều làm xong việc cha tới đón mấy đứa? Hôm nay có thể vào nhà ở rồi, đồ của mấy đứa ở bên nhà khách đã thu dọn xong chưa, có cần về lấy nữa không?
- Thôi, tan học bọn con tự về nhà, không cần phiền hà nữa. Nói xong Vương Uy Uy một tay hất cặp lên vai, vẫy tay đi rất tiêu sái.
Lâm Lạc Nhiên lại mỉm cười ngoan ngoãn với nam tử trong xe, mái tóc dợn sóng tung bay, cùng Lưu Trứu Vũ đi về phía cổng trường.
Tô Xán xuống xe sau, nhìn theo bóng lưng Lâm Lạc Nhiên, chút hụt hẫng trong lòng đã bay biến sạch sẽ, bọn họ là người khó sinh ra qua lại gì với cuộc sống người bìn thường, rất nhiều học sinh trong trường không biết có những người bối cảnh đặc thù như vậy tồn tại ở bên cạnh mình.
Có điều với Tô Xán mà nói, bất kể là Vương Uy Uy hào sảng mà kiêu ngạo, Lâm Trứu Vũ lười nhác mà thẳng thắn, hay Lâm Lạc Nhiên xa cách lại nhiệt tình, bọn họ thậm chí còn chân thật hơn cả những người bạn cùng lớp tan học cùng đi về với y, trong lòng Tô Xán đã nhận định họ là bạn của mình, nếu có một ngày vì mọi người ở trong thế giới khác nhau mà bọn họ biến mất khỏi cuộc đời của Tô Xán, y sẽ vô cùng cô đơn.
Nghĩ thế Tô Xán cười tự trào, hay dở gì nếu như có một ngày họ thật sự rời đi, ba người Lâm Lạc Nhiên nhất định sẽ cáo biệt mình, mặc dù không thể có con đường trùng hợp với họ, nhưng chút tự tin này Tô Xán vẫn có, đó là dù tương lai xảy ra chuyện gì, ít nhất lúc này họ là bạn.
Buối tối về nhà ăn cơm, Tô Lý Thành xoa đầu Tô Xán: - Chi nhánh vận hành rất tốt, con của cha có nhãn quang lắm, cha nói rồi mà, con nhất định hơn cha.
Tằng Kha lườm chồng: - Con nó đương nhiên là hơn anh rồi, anh nhìn mình xem, vì cái quảng trường Tinh Hải chạy suốt, nhưng Lão Đông có tăng lương cho anh không. Phó giám đốc, phó giám đốc, nghe thì hay lắm, em thấy làm trâu ngựa thì có, đám người tập đoàn xuống kẻ nào cũng hống hách, làm như họ cao hơn người ta một bậc vậy.
Tô Xán biết gần đây phía tổng công ty lại có người xuống, kiểm tra tình hình thi công công trình quảng trường Tinh Hải, tựa hồ có khúc mắc với Đông Kiến Quân, chuyên bới móc thiếu xót của công trình, gần đây cha cũng vì chuyện này mà lo lắng.
Tô Lý Thành chẹp một cái: - Mấy người đó muốn dằn mặt bọn anh ấy mà.
- Em nghe đồn báo cáo chỉnh sửa đưa tới chỗ tân bí thư thành ủy rồi, lão đứng đầu Lý Ngọc Hà còn nói, tân bí thư thành ủy nguyên là thư ký trưởng của bí thư tỉnh ủy, hồi ở Dung thành quen biết bọn họ, muốn dựa vào uy bí thư thành ủy, trấn áp Đông Kiến Quân.
Tô Lý Thành hừ lạnh: - Đám người này xuống tưởng có thể kiếm chác được chút ở công trình quảng trường Tinh Hải, Lý Ngọc Hà là người của phó tổng giám đốc Dương Khai, trên bữa cơm ngang nhiên ám thị Lão Đông chia hoa hồng cho chúng. Lão Đông lờ đi, thế là phiền phức tới, còn rêu rao quan hệ với tân bí thư thành ủy.
Nói tới đó hạ thấp giọng xuống, tỏ ra thần bí: - Nhưng bọn chúng không biết vị bí thư Vương này từng chiến hữu chung đại đội với lão Đông, tình hữu nghị đó đâu phải bọn họ có thể lay động được.
Vương Bạc tới tiêu khu ven hồ mới được xây chưa lâu, nơi này thuộc về gia đình thành ủy, từ sau khi có lệnh điều nhiệm, nơi này đã phân phối cho ông ta, tiểu viện cây cối um tùm, tiểu lâu hai tầng, đang trang trí thêm, còn có một vườn hoa nhỏ rộng mấy mét vuông, trồng mai đào.
Đồ gia dụng trong nhà được Vương Bạc sai thư ký Tiểu Lý lo liệu, trừ TV, máy giặt, tủ lạnh, mấy cái ghế sô pha nhỏ, bàn học cho ba đứa nhỏ, đều bố trí sau.
Ba đứa nhỏ thường ngày ở tại nhà khách Bát Nhất, đi học không tiện, sau khi ông ta tới liền bố trí lại luôn nơi này, thành nhà cho ba đứa ở, như vậy vào ở hẳn sẽ rất có không khí gia đình ấm áp vui vẻ.
Hai nhà Vương Lâm ừ nhỏ quan hệ không tệ, đều là đại gia tộc, một nhà phục vụ cơ cấu hành chính, nhà còn lại càng chú trọng chuyện bên ngoài, ở hệ thống quân bị cũng có căn cơ, chỉ là người lớn trong nhà đều bận rộn công vụ, ít chiếu có tới con cái, thoáng cái, Vương Bạc phát hiện mình lại cùng con trai tới cùng một chỗ.
Lúc này Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên và Lâm Trứu Vũ còn chưa tan học, nhìn phòng ốc vắng vẻ, Vương Bạc có chút cảm giác cô độc.
Chuyến này ông ta từ tỉnh ủy điều tới, cấp bậc hành chính không thay đổi, đều là cấp chính sở, rốt cuộc là đi lấy tiếng hay là bị đày thì bên ngoài cũng khó nói, hiện hệ phái đối địch trên tỉnh đã hành động, hệ nhà họ Vương cũng hành động, giao phong ở tầng cấp này rất kín đáo, kết quả giao phong là ông ta bị điều tới làm bí thư thành ủy Hạ Hải.
Thư ký trưởng của bí thư tỉnh ủy là quản gia của tỉnh ủy, nhân vật trên đầu quá nhiều, bản thân bị trói chân trói tay, làm gì cũng phải cố kỵ mọi phương diện, điều xuống đứng đầu địa phương, có thể làm ra một phen thành tích trong phạm vi mình điều không rồi.
Nếu như mình là người không có giá tâm chính trị thì điều ngang cấp không hề gì, thế nhưng liên quan tới vấn đề thăng cấp phó bộ trong tương lai thì thành rất có vấn đề, con đường bí thư thành ủy thăng chức hoàn toàn khác, nhưng so với thư ký trưởng thăng lên phó bộ khó hơn nhiều.
Huống hồ, mình bị điều khỏi tỉnh, chẳng phỉ nói rõ hệ phái của mình trên tình bị rút đi vài phần lực lượng, rất bất lợi cho cân bằng trận doanh, từ đó mà xét, trong cuộc va chạm gần đây, hệ phái nhà họ Vương gặp phải trở ngại, nhân vật áp trận cấp trọng lượng không có trong tỉnh, cho nên không thể điều động nguồn lực tiến hành phản kích, vì thế nhà họ Vương đành chấp nhận để Vương Bạc bị "đi đầy".
Nghĩ tới mình bị gia tộc ném đi làm tốt thí bất đắc dĩ, lòng Vương Bạc khó chịu như bị kiến cắn.
Hạ Hải khả năng là điểm cuối trong sĩ đồ của mình?
Phàm là người trong cái vòng tròn này đều rất trân trọng từng sợi lông của bản thân, mỗi bước đầu cẩn thận, không để mình lún vào cảnh bất lợi, đó là kiếm thủ giao phong, không cho phép có chút sai sót nào, vì họ đều biết, một khi có sơ hở, đối thủ không chút do dự phá lưới phòng ngự của mình, cắt đứt cổ họng.
Đấu tranh lợi ích là thiên tính của con người, các quốc gia vì tài nguyên mà đánh nhau, trong nước các hệ phái vì đấu đá quyền lực mà va chạm.
Vương Bạc vào lúc sĩ đồ ảm đạm liền vài phần gửi gắm hi vọng. Vương Uy Uy, đứa con từ nhỏ mình ít quản giáo.
Ngược lại Vương Uy Uy từ đáy lòng bài xích ông ta, khi ông ta đề xuất ba đứa nhỏ chuyển vào khu đại viện thành ủy, Vương Uy Uy kháng cự mạnh mẽ, mà Vương Bạc không tranh cãi với con, làm giống như trước kia. Khi Vương Uy Uy kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, phát hiện tiền sinh hoạt gửi vào ít tới đáng thương.
Vương Bạc xưa này không thích va chạm kịch liệt, càng hiểu đạo lý gia đình chung sống hòa thuận, từ nhỏ lão gia tử trong nhà đã bỏ mặc cho bọn họ vật lộn, chưa bao giờ xen vào sĩ đồ của bọn họ, ngay cả ông ta từng bước leo lên vị trí này là nhờ bản thân, cùng người vợ của mình.
Vợ ông là con gái một vị phó bộ trưởng bộ công an, từ nhỏ được chiều nên tính cách rất ngang ngạnh, về sau mở công ty trang phục, là nữ cường nhân điển hình, từ khi gả cho ông ta, Vương Bạc bị vợ quản rất nghiêm, nhưng vợ ông cũng toàn tâm toàn ý với chồng, Vương Bạc đi tới bước này do vợ trợ lực rất lớn, cho nên Vương Bạc nhiều khi đều chiều ý vợ.
Vương Bạc bản tính nhã nhặn, khi cùng Vương Uy Uy phát sinh ý kiến trái chiều, ông ta không quát tháo, bức ép mà quản chế tiền tiêu vặt của Vương Uy Uy bắt còn đi vào khuôn khổ.
Vương Uy Uy rất hào phóng với bạn bè, thích thể diện, theo đuổi các loại trang phục thời thượng, nên ông không lo vấn đề Vương Uy Uy vào ở cùng mình.
***** Vương Bạc là nhân vật được lấy từ nguyên mẫu có thật.
Trên forum của truyện, có khá nhiều chủ đề kiểu “hôm nay vừa đọc xong truyện, sực nhận ra Vương Bạc chính là …”,” Trời ơi chẳng lẽ có mình ngộ nhìn ra Vương Bạc và Triệu Lập Quân là ….”
Cái “…” là của chủ thớt, không phải mình cắt đi đâu.
Và câu trả lời thường là:
- Câm mồm, muốn chết cả lút sao.
- Ai khóa thớt lại đi, không cớm vào gô cổ cả đám giờ.
- Im ngay!
Tuy đùa, nhưng đủ thấy độ bá đạo của nhân vật này ngoài đời, nói thêm Vương Uy Uy cũng là nguyên mẫu có thật nốt.