Triệu Lục cũng không phải là thằng ngốc, Tô Xán cố ý xem xét món hàng lớn, hoặc là quá đắt tiền đều giả vờ mù, dù sao hắn biết Tô Xán chẳng mua thứ đó, mà Tô Xán mua mấy thứ y không dùng chẳng phải càng trúng kế mình sao?
Tô Xán đi một vòng, không mua được gì cũng không lừa được Triệu Lục thì cũng cụt hứng.
Vẻ mặt này bị Triệu Lục thấy hết, cảm giác khoan khoái lan tỏa toàn thân, thấy mắt mình còn hơn mắt lửa ngươi vàng của Tôn Ngộ Không, chút tâm tư của Tô Xán làm sao qua được mắt mình, đảm bảo chỉ cần thứ y thực sự muốn mua là mình cướp hết.
Chỉ khổ mấy tên đồng bọn bên cạnh, xách túi to túi nhỏ đi vòng vèo trĩu tay không dám nói gì.
Nhìn Tô Xán buồn bực đi ra phía cửa bách hóa, Triệu Lục hả hê lắm, cảm giác rất có thành tựu, những cái túi đồ kia đại biểu dù quyền thế hay tiền bạc đều áp đảo Tô Xán.
Tới chỗ gửi đồ ở cửa, Tô Xán quay lại cười với Triệu Lục.
Ý gì đây? Y còn cười được? Triệu Lục ngớ ra.
Trong lúc Triệu Lục ngẩn ngơ thì phục vụ đưa cho Tô Xán thứ y gửi, một tút thuốc lá Nhuyễn Vân, một tút thuốc là Hồng Mai, hai thứ này giá chênh nhau rất lớn, chẳng ăn nhập gì cả, nhưng bọn chúng không kịp nghĩ nhiều, Tô Xán giơ túi trong tay lên lắc với thái độ cực kỳ đáng ăn đòn, sau đó ung dung bỏ đi.
Triệu Lục đứng tại chỗ như trời trồng, Vương Phượng thấy Triệu Lục mua cả đống đồ vô dụng, không biết nên bực mình hay buồn cười.
Cục thành quản là cơ quan chức năng hành chính tổng hợp thực thi công tác quản lý thành thị của Uy ban kiến thiết thành phố, phụ trách quản lý cung cấp nước c hiếu sáng, quản lý xanh hóa công viên, quản lý vệ sinh môi trường, xử lý rác thải, giám sát phòng chống lũ lụt..v..v..v..
Đi qua một cánh cửa sắt dây leo quấn chẳng chịt, bên trong là bãi cỏ mọc um tùm lộn xộn, chính giữa là tòa nhà đã khá lâu đời, cửa sổ vì ô xi hóa mà có cảm giác như khu nhà hoang, nhưng đây là tòa nhà làm việc của cục vệ sinh môi trường và cục thị chính cũ, hiện là chiêu bài của cục thành quản.
Lầu chính cũng kín dây leo, chợt nhìn như tòa pháo đài thời trung cổ.
Chỗ đất trống đỗ toàn xe tải của đội chấp pháp, phía sáu nữa là khu nhà ở, bên cạnh là công trường đang xây dựng tấp nập.
Phía trong văn phòng cục trưởng, cục trưởng Mã La Hoa tay kẹp điếu thuốc, mông lắc lưa xoay cái ghế, nhả mây nuốt khói, trong lòng lại không thoải mái tẹo nào.
Lần trước tổ chức hành động chỉnh đốn, lại bị vấp ngã ở cái hiệu văn phòng phẩm, hai người bên mình vì xung đột với hình cảnh mà tống vào cục cảnh sát nuôi muỗi.
Cục tức này làm sao ông ta nuốt trôi cho được, dù đội hình cảnh cũng không thể ức hiếp người ta như thế, nhưng gặp phải tên lưu manh giả danh cảnh sát Triệu Lập Quân đó, cục tức này xem ra phải nuốt xuống thôi, bị người ta vả mặt rồi, song người ta mạnh mà, ông ta làm gì được đây, chẳng lẽ ông ta cũng đái lên đầu Triệu Lập Quân.
Chuyện này phía mình đuối lý trước, muốn đòi nợ cũng khó.
Mẹ nó, không chọc vào được đám hình cảnh, không chọc vào được Triệu Lập Quân, vậy lấy cửa hiệu kia ra chơi đùa.
Cái nhà đó tưởng mình ghê lắm à? Hôm nay ông thu cái ô, ngày mai ông nói biển không hợp quy định, cứ lúc đông khách ông đây phái người tới, dù Triệu Lập Quân biết mình giở trò thì sao, làm gì được mình? Dám đụng vào Tằng Toàn Minh thậm chí là cả hệ Hồng Tiểu Thiên sao? Hiện Hồng Tiểu Thiên như mặt trời giữa trưa, ngay cả bí thư Lưu Lam cũng phải nhường đường. Lão Triệu ngươi vênh lắm, song dám làm gì không?
Mã La Hoa đang suy nghĩ thì ở cửa xuất hiện một đứa con trai mười sáu mười bảy tuổi, gõ cửa, nói một câu: - Cục trưởng Vương.
Mã La Hoa ngớ ra, không hiểu sao lại xuất hiện một đứa học sinh ở đây, nhìn còn quen mắt, nghĩ lại nhớ ra đây là thằng nhãi con ở hiệu văn phòng phẩm hôm nọ, là con chủ hiệu, mặt tức thì xầm lại, hừ một tiếng.
Nhìn bộ dạng này của ông ta, Tô Xán có kích động cho một đấm giữa mặt, song vẫn bình thản đi tới, đặt túi ni lông lên bàn, sau đó lấy hai tút thuốc lá ra.
Mã La Hoa nhìn hai tút thuốc lá đẳng cấp khác hẳn nhau, mày nhíu lại, thằng nhãi này có ý gì?
Tô Xán đặt hai tút thuốc lá xong, nói: - Cục trưởng Vương, hai tút thuốc lá này do cậu cháu nhờ mang tới, chuyện lần này gây phiền phức cho cục trưởng Vương rồi.
Mã La Hoa quan sát Tô Xán, thấy giọng non nớt nhưng nói đâu vào đó, trong lòng có chút tán thưởng, nhưng lại coi thường người người lớn trong nhà y, xin lỗi mà không thấy người chủ sự đâu, thật là không biết ăn ở.
Tô Xán thấy ông ta không nói gì, thì cười: - Vậy chào cục trưởng Vương, cháu đi trước.
Mã La Hoa "ừm" một tiếng, tới khi Tô Xán ra cửa mới nhớ ra: - Này, cậu của mày là ai?
Tô Xán quay đầu lại, đáp: - Cậu cháu là Tằng Toàn Minh. Rồi rẽ sang hành lang, biến mất.
Trong văn phòng, Mã La Hoa ngây ngốc nhìn hai thứ thuốc lá, khi gió thổi vào, ông ta mới phát hiện không biết từ lúc nào, lưng mình đã ướt đẫm.
Vội cầm điện thoại lên, quay số.
- Làm phiền cho tôi gặp chủ nhiệm Tằng, tôi là Mã La Hoa cục thành quản... A chủ nhiệm Tằng, dạ, tôi là Tiểu Mã của cục thành quản, dạ dạ, công việc thuận lợi lắm, không có gì ạ, tôi chỉ muốn hỏi một chút, phía thành quản cần một số đồ văn phòng phẩm, không biết nên mua ở hiệu văn phòng phẩm Hạ Hải không?
Phía kia Tằng Toàn Minh nhíu mày: - Đây là chuyện cục thành quản, tự quyết định, sao cái gì cũng hỏi tôi.. Chợt nhớ ra cửa hiệu kia do em gái mình mở, không biết vì sao Mã La Hoa thu được tin, nói thêm: - Ừm, cửa hiệu đó là địa điểm chỉ định của thành phố, các cậu có thể tới đó mua.
Mã La Hoa vâng dạ một hồi rồi cúp điện thoại, nhìn tút Hồng Mai, lạnh sống lưng, giờ mới hiểu, Tằng Toàn Minh muốn hỏi mình thích uống rượu mới hay rượu phạt đây mà, hiểm thật, may mình chưa làm gì thái quá, lần sợ bóng sợ gió này làm xương ông ta nhũn ra.
Hai tút thuốc lá này tốn của Tô Xán gần 300 đồng, nhưng trừ được cái ẩn họa của cục thành quản là cực kỳ đáng giá, nếu đi đường bình thường, e tốn số tiền gấp mười, mà chưa chắc trừ được khúc mắc trong lòng Mã La Hoa.
Sau bữa tối, Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương mò tới tận cửa, cả ba chạy tới quán net, lúc này chưa thịnh hành lâu lắm, có điều cũng qua thời hiếm lạ rồi, mỗi giờ 3 đồng, gian riêng thì 5 đồng.
- Quán nét này mới mở tháng trước, máy mạnh, cài win 98 mới nhất, trò gì cũng có, chơi Quake hơi bị ngọt! Gần đây còn có trò Half- Life, trò này mày chưa chơi, đã lắm. Lát nữa chúng ta chơi ván Star Craft xem tao dùng trò mới học giết mày.
Tiết Dịch Dương giới thiệu rất hăng hái, không để ý tới sắc mặt cổ quái của Tô Xán, đưa mắt nhìn toàn màn hình lồi to uỵch, còn về cấu hình máy, thôi không bình luận là hơn.
- Tao đoán sau này tính năng máy vi tính ngày càng tốt, giá net sẽ ngày càng đắt, như ở Dung thành ấy, một giờ dùng máy mất 10 đồng, bằng cả cốc cà phê. Giờ mới có 3 đồng tranh thủ mà chơi, không nó tăng giá lên 20 thì có mà khóc. Lưu Duệ nói chắc như ăn bắp:
- Chưa chắc, mày chưa tính tới sau tiền lương thay đổi, tới khi tiền net lên tới 20 đồng thì bọn mình đã đi làm rồi, lúc đó lương thế nào cũng 4.000 một tháng, có mà chơi tẹt ga.
Lưu Duệ gật gù: - Mày nói cũng đúng, có khi lúc đó bọn mình cũng mua được một cái về chơi, ê mày thấy sao Tô Xán.
Tô Xán ậm ừ cho có, ngồi xuống bật máy.
Hai tên bạn cũng đã bật máy, lần trước ở quán game thảm bại trong tay Tô Xán, lần này chơi game chiến thuật Star Craft nhất định phải vãn hồi thể diện.
Chẳng bao lâu cả một đám đông tụ tập sau lưng ba người, hiển nhiên đại bộ phận bị kỹ thuật của Tô Xán thu hút.
Khi Tô Xán dùng loại chó rẻ tiền, lợi dụng bug game mua lượng lớn phi long, ùn ùn kéo tới căn cứ thần tộc của Tiết Dịch Dương và chặn đường quân cơ động nhân loại của Lưu Duệ, cả quán phát ra tiếng reo hò.
- Mày lấy đâu ra nhiều phi long thế! Tao ngất. Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ nối nhau thoát game, tức hộc máu.
Tô Xán dựa lưng vào ghế, duỗi lưng, thời đại này biến đổi thật nhanh, nửa năm trước thôi bọn họ còn khổ luyện WE 10 thì bây giờ đã nổi lên phong trào Pc game rồi, nhanh tới mức không kịp làm người ta quyến luyến.