Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 112: Chiến lược đi dây

Đôn Hoàng hiện giờ đang ở giai đoạn trong nôi, đợi thời khắc trưởng thành, nó có thể lớn lên tới mức nào, có thể xuyên phá lồng giam của quảng trường Tinh Hải, vượt qua Long Môn, tiến vào Dung thành để đồng bộ phát triển với mình hay không, vẫn chưa biết được.

Cứ làm hết sức mình rồi nghe mệnh trời vậy, Tô Xán cũng không thể đảm bảo Đôn Hoàng thuận buồm xuôi gió, có lẽ đoàn đội còn non nớt của y vào biển sẽ bị đám cá mập cắn xé, ở thành phố bình ổn này tích lũy chút kinh nghiệm cũng tốt.

TTTM còn chưa chính thức kinh doanh, nhưng bên trong tổ chức giới thiệu vô cùng náo nhiệt.

Đại bộ phận người phụ trách là nữ giới, nhưng khí thế chẳng hề kém nam nhân, chỉ huy đống nam nhân chạy đi chạy lại làm việc, liếc mắt nhìn quầy hàng của Lacôme có mấy cô gái mặc váy ngắn đi tất lụa đầy vận vị, chắc tới từ Dung Thành.

Càng không thiếu cặp đùi trắng trẻo lướt qua lướt lại khắp mọi nơi, làm hai mắt Tô Xán nhìn hoa luôn.

Chu Thiệu thấy Tô Xán, hưng phấn kéo y tới đứng cùng xem các đại biểu thương hiệu giới thiệu trên sân khấu, còn không ngừng phét lác chỉ mấy mỹ nữ mới làm quen.

Vương Thanh mặc bộ váy công sở, đứng trên sân khấu, cặp kính tròn gọng bạc, che đi vẻ thanh lệ, thêm vào vài phần thành thục, không có nụ cười hiền hòa trên môi như trước, khuôn mặt xinh toát lên một khí chất mạnh mẽ, làm cô mang mị lực độc đáo.

Phát biểu xong, tiếng vỗ tay rào rào, nhiệt tình nhất là các thanh niên mặc véc tây, trông qua còn tưởng minh tinh nào xuất hiện.

Tô Xán cũng tích cực vỗ tay, thực ra để Vương Thanh lên làm tổng giám đốc Đôn Hoàng, tuy có đám Vương Phượng, Đỗ Đại Vĩ hiệp trợ, song nhìn từ phương diện nào cũng thấy Vương Thanh bị đẩy vào lò luyện thép, có điều Vương Thanh là vàng không sợ lửa, nhìn ánh mắt tự tin của cô, Tô Xán biết không cần lo lắng nữa.

Vương Thanh đang tiếp chuyện với đám đông, nhìn thấy Tô Xán, nói với mấy nam tử đeo bám mình vài câu, mỉm cười đi về phía Tô Xán, hết sức tự nhiên khoác tay y, làm đám thanh niên ghen tỵ, hỏi thăm lai lịch Tô Xán, biết y là em trai Vương Thanh mới yên tâm.

- Đi ngắm đùi mỹ nữ về có thích không?

Vương Thanh kéo Tô Xán ra ngoài TTTM, dừng lại ở quầy bán kém, mua hai cái kem ốc quế, đưa cho Tô Xán một cái.

- Ai bảo chị thế, tôi đi xem xét tình hình.

Kem vèo miệng, vị ngọt mát giúp Tô Xán che giấu không ít cảm giác má nong nóng.

- Đừng tưởng tôi không biết, cậu thích nhất là đùi con gái.

Vương Thanh cười khúc khích, làm mấy người đi qua tròn mắt nhìn tổng giám đốc Đôn Hoàng lại thè lưỡi ra liếm kem.

Nếu không có nụ hôn hôm đó, Tô Xán còn có thể thản nhiên đối diện với Vương Thanh, hiện giờ trước mặt cô, y càng lúc càng yếu thế, xấu hổ không khác gì thiếu niên thực sự, nói lảng đi.

- Khi Đôn Hoàng có đủ tài chính, cũng là lúc mở cánh cổng tỉnh Tây Nam, chuyện Đôn Hoàng giao hết cho chị, trước khi đi, tôi chỉ muốn nói một câu.

- Ừ, cậu nói đi.

Vương Thanh khẽ gạt lọn tóc trước trán, nghiêm túc nhìn Tô Xán, mỹ nữ giám đốc trí tuệ mà cao nhã lúc đối diện với vô số câu hỏi làm khó dễ lúc mời gọi đầu tư quay lại.

- Đối kháng không bằng hợp tác, Đôn Hoàng hiện giờ nhìn rất phong quang, cả siêu thị Gia Nhạc Phúc đều không bằng chúng ta, có các loại thương hiệu nổi tiếng đi vào, nhưng không cẩn thận một chút thôi sẽ có nguy hiểm lật nhào. Lợi nhuận của Đôn Hoàng nhất định tới từ lợi nhuận của các thương hiệu này, những xí nghiệp này có phương vận hành linh hoạt, bọn họ muốn đi hay ở thoải mái, nhưng Đôn Hoàng của chúng ta không chịu được sóng gió. Hoạt động marketing phải càng làm xuất sắc hơn nữa mới có thể giữ chân các thương hiệu, chỉ cần giữ chân các thương hiệu này, chúng ta sẽ đứng vững chân. Siêu thị Gia Nhạc Phúc trong tương lai sẽ là đối thủ mạnh của Đôn Hoàng, nhưng làm sao lợi dụng tiếng tăm của nó thúc đẩy lưu lượng khác có lợi cho chúng ta, tiến hành tái phân phối thị trường, hợp tác mà không phải đối kháng là chủ đề tương lai của Đôn Hoàng, cũng là phương hướng lớn chị cần nắm giữ.

Vương Thanh nhíu mày:

- Cậu đang bắt tôi đi trên dây đấy.

- Chị sẽ làm được, sẽ làm tốt nữa, trước kia không phải thế sao, chị đều vượt qua được.

Vương Thanh đưa tay ra, khẽ vuốt ve mặt Tô Xán:

- Lợi nhuận mỗi tháng tôi sẽ gửi vào tài khoản của cậu, để cậu phân phối, tôi sẽ tận lực, chị Vương giúp tôi rất nhiều. Trước khi cậu tiếp nhận nó, tôi sẽ cẩn thận kinh doanh, quản lý tốt hậu phương cho cậu.

Nói tới đó đột nhiên chuyển giọng ưu thương:

- Nếu có một ngày, nếu đột nhiên tôi thấy đây không phải cuộc sống mình muốn, mà theo đuổi cuộc sống khác thì sao?

- Vậy tôi sẽ để chị đi, chị muốn mang đi bao nhiêu tùy tiện, Đôn Hoàng cũng là tâm huyết của chị.

Tô Xán không miêu tả được tâm tình của mình lúc này, lời nói ra bản thân cũng thấy mình giả dối:

- Coi như của hồi môn cho chị đi.

Liền bị Vương Thanh vung quyền đấm cho y mấy cái thật đau, sau đó nói một câu khiến Tô Xán không dám lắm miệng:

- Cái đồ vô tâm.

…….

Đời sau Tô Xán, Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương thường hay trốn lên sân thượng, tránh sự giám sát của cha mẹ lén uống bia, còn trộm ít than, lạp xường làm đồ nhắm.

Tô Xán nhớ nhất là một buồi chiều, Tiết Dịch Dương cầm cái đũa xiên lạp xường, nướng cháy xém vẫn tiếc của ngậm trong miệng, bối cảnh là mây vàng nhẹ trôi sau cái miệng nhai như chó nhai giẻ của hắn.

Khi đó Lưu Duệ và Tô Xán nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ nhớ ra cái gì, nhưng không nói ra được.

Cuối cùng Lưu Duệ phát ra một câu:

- Hình như là phim Mỹ.

Thế là khi ấy dù bụng đói meo, nhưng không đứa nào còn dũng khí cho lạp xường vào mồm nữa.

Hiện giờ vẫn là ba người, mỗi người vẫn cầm một chai bia, bên trên đầu là bầu trời sao.

Tiết Dịch Dương mặt hớn hở kể cho Lưu Duệ nghe phiên bản diễn nghĩa cảnh bùng nổ Trần Linh San xoay người ôm Tô Xán trong hội diễn văn nghệ, cuối cùng kết luận:

- Mày có phải là ngày ngày dẫm cứt chó không? Để anh em sống sao được nữa.

Tô Xán rất hoài nghi nếu như nói với họ Trần Linh San còn hôn mình một cái nói "đây là nụ hôn đầu của mình", không biết có thằng nào trực tiếp nhảy từ tầng bảy này xuống đất không, vì nghĩ cho sinh mệnh hai thằng bạn, y quyết định không nói ra.

Nghĩ tới đó mặt Tô Xán cứng một khoảnh khắc, đầu tiên là Đường Vũ, sau đó tới Vương Thanh rồi Trần Linh San, mình đều bị cưỡng hôn, móa nó, đúng thế thật, sự bất quá tam, lần sau thề không để chuyện nhục tổ tiên này tái diễn nữa.

Tô Xán cầm chai bia đứng dậy nói:

- À phải, có một chuyện tao phải nói với hai đứa bọn mày, tao phải đi rồi.

Tiết Dịch Dương ngó quanh:

- Cha mẹ mày có lên tìm đâu, cũng không biết chúng ta ở đây, mày về sớm thế làm gì?

- Ý tao không phải thế, mà là tao sắp chuyển nhà tới Dung Thành, trường học cũng đã liên hệ xong, là Nhị Thập Nhất Trung.

- Ờ.

Hai thằng bạn vẫn tu bia, không chú ý lắm, nửa khắc sau Lưu Duệ mới sặc bia ho khù khụ, Tiết Dịch Dương đứng lên sờ trán Tô Xán:

- Mày sốt à?

Lưu Duệ cũng học theo:

- Vẫn bình thường, nói cái gì điên khùng vậy?

Lúc này có một cái máy bay lấp lóe đèn đò xẹt qua bầu trời, Tô Xán thương cảm nói:

- Có lẽ lần sau chúng mày lên đây uống bia, nhìn thấy cái máy bay như vậy, thì tao đang ở bên trên.

Tô Xán còn tưởng mình nói một câu hết sức xúc động, không ngờ hai thằng bạn cười lăn cười lộn, Lưu Duệ còn học theo tư thế đáng bị sét đánh vừa rồi của Tô Xán chỉ trời nhại lại câu nói của y, nhưng mới nói được một nửa đã không nhịn được cười phun bia ra, hai thằng bạn chết tiệt đấm đất cười, làm Tô Xán mặt đỏ như lửa đốt.

Xong.

Thêm mai nữa là bái bai Hạ Hải.