Có lẽ do ngày hôm đó Vương Thanh thổ lộ ước mơ nói trúng ước mơ từng mất đi của Tô Xán, hoặc vì khi Tô Xán quay trở về, người quen đầu tiên mà Tô Xán nhìn thấy là Vương Thanh, trong lúc đầu óc hoang mang lẫn lộn và rối bời đó, nhìn thấy Vương Thanh giống như con vịt mới nở sẽ nhận định sinh vật đầu tiên nó nhìn thấy lạ mẹ vậy, bất giác sinh cảm giác tin tưởng.
Có thể là thế, có thể do nguyên nhân khác, song thật sự chưa bao giờ Tô Xán nghi ngờ Vương Thanh là thật.
Vẻ mặt ngốc nghếch, câu nói ngây ngô, nhưng với Vương Thanh mà nói, chưa từng có điều gì trên đời làm cô cảm động hơn thế, hai tay đột nhiên duỗi ra, đè chặt Tô Xán gò má, sau đó nghiêng người cho y một nụ hôn ướt át.
Tô Xán hoàn toàn không có chút phòng bị nào, ngọt ngào, mềm mại, làm lòng y đầy lưu luyến, nhưng lý trí làm Tô Xán gạt tay Vương Thanh ra, vừa nói một chữ: - Chị...
- Xuỵt! Đây là phần thưởng cho sự tin tưởng của cậu, đừng nghĩ nhiều.
Thấy Tô Xán vẫn thẫn thờ, Vương Thanh cười khúc khích, thổi khẽ một hơi vào tai y: - Không phải là nụ hôn đầu của cậu chứ?
Tức chết! Nha đầu này khiêu khích mình quá nhiều rồi, Tô Xán đột nhiên giữ cằm Vương Thanh, hôn xuống. Vương Thanh chỉ kịp phát ra tiếng “ư, ư” đầy khó nhọc.
Xoắn lấy đôi môi căng mọng, tham lam tách môi Vương Thanh, người Vương Thanh uốn éo chống cự, lưỡi cũng trốn tránh không chịu cho Tô Xán thỏa mãn. Tô Xán một tay ghì chặt đầu không cho Vương Thanh tránh thoát, tay còn lại trèo lên bầu ngực căng tròn, nhéo mạnh núm vú gồ lên.
- Á. Xâm lược, Vương Thanh cảm giác mình giống như bị thủy triều ập lên bãi cát, hai cánh môi bị tách ra, cái lưỡi nhỏ muốn bỏ chốn, bị đồng loại bá đạo quấn lấy.
Động tác Tô Xán quá thô bạo, Vương Thanh giãy dụa, nhưng không nên trò trống gì, người nhũn ra, nụ hôn kéo dài năm phút, khi hai như muốn đứt hơi mới tách ra, một sợi nước giãi trong suốt long lanh kết nối họ, hơi thở hổn hển phả vào vào mặt nhau.
Tô Xán vội đứng dậy, mở cửa, chạy mất, nếu ở lại nữa, y biết mình không đơn giản chỉ hôn một cái là thỏa mãn được, nghe tiếng chân Tô Xán gấp gáp ở cầu thang, Vương Thanh đưa tay sờ môi hơi sưng, cười nhẹ...
Tằng Kha gần đây suy tính hướng đi của ba cửa hiệu văn phòng phẩm, từ lúc mở cửa kinh doanh tới giờ ba cửa hiệu sinh lợi nhuận hơn một triệu, vào năm 2000, đó là khái niệm gì?
Khi ấy nhà ở khu trung tâm Dung Thành đa phần là nhà cao tầng, giá bình quân, 1800 mét vuông. Ở giữa đường vành đai 1 và 2 đã có chung cư thang máy, giá tầm 2.200/m3/. Chung cư thang máy ở gần đường vành đai hai thành nam giá 2.500/m3. Già nhà vành đai 1 ở thành bắc chừng 1.800. Nhà có vườn ở đất tốt giá 3.000/m3 là giá đất nhất ở Dung Thành. Ở khu vực đắt đỏ nhất đó, nhà thương phẩm 100 m3 cũng mất 300.000, tức là nhà Tô Xán đủ mua 3 cái.
Đủ thấy 1 triệu vào năm 2.000 giá trị như thế nào.
Nhà Tô Xán ở vành đai hai thành nam, nhà đầu tư chính là địa ốc An Tín, xí nghiệp ngôi sao thuộc tổng công ty kiến trúc Đại Dung.
Giá nhà khu này 2800/m3, ngôi nhà họ vừa ý tới 120 mét vuông, thêm trang trí, chi phí tốn tầm 400.000.
Vấn đề làm Tằng Kha lo lắng nhất là cả nhà chuyển tới Dung Thành, cửa hiệu ở Hạ Hải phải làm sao.
- Hay là bán đi, rồi mẹ mở cửa hiệu mới ở Dung Thành cũng được mà. Tô Xán kiến nghị:
- Tính sau đi. Tằng Kha gật đầu, phấn đấu ở cái thành phố này mấy chục năm, đã để lại ấn tượng quá sâu, hiện giờ sự nghiệp của Tằng Kha đang lên như diều, cứ đi như vậy vô cùng luyến tiếc. Huống hồ tới Dung thành mọi thứ còn rất mơ hồ, hiệu văn phòng phẩm có thể phát triển tốt ở đó không đều chưa chắc.
Trong biệt thự thành ủy, Vương Bạc gặp được Vương Thanh đại diện pháp nhân của Thục Sơn do Tô Xán dẫn tới.
Ba người Vương Uy Uy đã đi chơi rồi, gần đây Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên thích chơi cầu lông, liền làm cái thẻ ở SVĐ, trước kia cuối tuần Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ đi càn quét quán net, mà Lâm Lạc Nhiên thì không hứng thú nữa, giờ kiếm được môn vận động cả ba đều thích, thế là kéo nhau đi hết.
Vương Bạc thì cùng Tô Xán có hẹn, bảo y đưa chị Vương Thanh tới bàn chuyện đầu tư vào Quảng trường Tinh Hải.
Vốn nghĩ người chị này của Tô Xán ít nhất cũng chừng 30, nhưng khi thấy Vương Thanh trẻ như thế, Vương Bạc kinh ngạc lắm.
Vương Thanh đeo chiếc kính không số gọng đen, tóc búi sau đầu, mặc váy bó, áo sơ mi, thành thục hơn nhiều, nhưng bề ngoài thanh lệ trẻ trung không thể che giấu được.
- Vậy tôi gọi cháu là Tiểu Vương đi, Tiểu Vương, cháu khá lắm đấy, một cô gái xông pha thương trường, vất vả gian nan hơn nam nhân nhiều. Cháu tốt nghiệp đại học nào, chuyên ngành gì. Vì là chị Tô Xán, nên Vương Bạc tỏ ra thân thiết.
Trước đó Tô Xán đề cập với ông rằng chị y là chủ của năm cửa hiệu văn phòng phẩm, muốn thuê tầng 3 lầu b của Quảng trường Tinh Hải. Nữ tử có năng lực như vậy, Vương Bạc nghĩ hẳn phải xuất thân từ đại học danh giá.
- Thưa bí thư Vương, cháu chưa từng học đại học, tất cả những thứ liên quan tới kinh doanh đều do cháu tự học, rồi dần dần tích lũy kinh nghiệm thực tế mày mò ra.
Vương Bạc sửng sốt lần nữa, thầm nghĩ không biết nhà Tô Xán có ông anh, bà chị thiên tài nào nữa không.
- Cháu có mang tài liệu tới không, chỉ cần đủ thực lực, tiềm lực, năng lực, chính phủ sẽ tiến hành nâng đỡ, cho điều kiện ưu đãi tương ứng. Vương Bạc nói với Tô Xán: - Dù là người cháu giới thiệu cũng phải xem xét.
Tô Xán chỉ cười, không nói gì,
Vương Thanh chuẩn bị tài liệu rất đầy đủ, bao gồm cả kế hoạch marketing, đưa ra mục tiêu, thực lực của chuỗi cửa hàng Thực Sơn.
Kế hoạch marketing thì do chính Tô Xán viết, tốn mất của y nửa tháng trời, chi tiết phương án đầu tư, dẫn dắt người tiêu dùng, quản lý trung tâm mua sắm, sách lược mở rộng, các phương diện đều tường tận, chu đáo, còn đáng xem hơn cả kế hoạch thư các cửa hàng có tiếng ở tình.
Hiện giờ Quảng trường Tinh Hải tiến vào giai đoạn nghiệm thu, các phương diện mời gọi đầu tư cũng tới đỉnh cao, chủ của hộp đêm Kim Huy cũng cuồng vọng tuyên bố chen chân vào, đây luôn là cái nhọt trong lòng Vương Bạc, trước kia ở trên tình nghe nói cái hộp đêm mở khắp tỉnh này có bối cảnh cực sâu, nhiều lần tránh được chiến dịch truy quét mại dâm khắp nơi, mấy lần xảy ra chuyện đều được dẹp yên, có bóng dáng của Lưu Thành ở phía sau.
Để người của Lưu Thành mang Kim Huy vào Quảng trường Tinh Hải, vô hình trung đưa vào vốn không sạch sẽ, tạo ra môi trường kinh doanh không tốt, Vương Bạc không muốn thấy điều này. Không thể một mực dùng quyền lực bác bỏ, dấu tích đấu tranh quá nặng, chuyện thương nghiệp cần dựa vào thủ đoạn thương nghiệp, ông ta đang cân nhắc vấn đề này.
Vương Thanh bối cảnh đơn thuần, do Tô Xán giới thiệu, có thể tin tưởng, nâng đỡ thành người của mình, chỉ cần kế hoạch, thực lực đạt chuẩn, ông ta tất nhiên sẽ chấp thuận.
- Tôi có thể ký với cháu hợp đồng thuê 5 năm, cháu chuẩn bị tiền thuê một năm trước, khoảng chừng 1 triệu 850 nghìn, tôi sẽ cho cháu ít chính sách thuê ngược lại, đương nhiên không thể vượt quá phạm vi. Vương Bạc đặt kế hoạch xuống gật gù: - Cứ theo trình tự làm là được.
Tiếp đó Vương Bạc cùng Vương Thanh bàn bạc vấn đề chi tiết, sau đó lấy bút phê vài dòng lên bản kế hoạch: - Tôi sẽ đánh tiếng với ủy ban thương mại, cháu chuyển phương án này cho họ, những thứ trên bản kế hoạch mau chóng đưa vào lịch trình đi, đây không phải là bàn việc binh trên giấy.