Lâm Lạc Nhiên ở trong trường gần như không có bạn, điều ấy vốn làm Lâm Trứu Vũ để tâm, gần đây lo lắng không cánh mà bay, cô em này cứ có thời gian nhiều một chút là chạy ra thao trường, mặc đồ thể thao, rồi mệt tới mồ hôi mồ kê nhễ nhại mới về.
Thế là hắn lại sinh ra lo lắng mới, dung mạo em gái mình xuất chúng là điều không cần bàn cãi, cũng đúng là nó thích chơi bóng rổ, nhưng không có khả năng lại chơi bóng rổ một mình, không gọi theo mình và Vương Uy Uy, thật vô lý, bao năm qua có chuyện trên trời dưới đất gì mà bọn họ không làm chung, đột nhiên bị em gái gạt sang lề, Lâm Trứu Vũ thầm nghĩ không biết có thằng mặt trắng nào ở sân bóng lừa gạt em mình không?
Làm sao hắn có thể để chuyện này xảy ra được, nên đợi Lâm Lạc Nhiên đi rồi mới xách hai chai bia vào sân, xem nhân vật nào khiến em gái mình bỏ lại anh trai nó.
Phải cho đối phương chút uy hiếp, loại chuyện này hắn làm nhiều rồi, rất thuần thục.
Nhìn thấy là Tô Xán, hắn rất bất ngờ, sau đó đi tới giơ chai bia lên mời.
Tô Xán hơi tức cười nhìn Lâm Trứu Vũ, dù có ăn mặc bình thường tới mấy, nhưng ngang nhiên xách bia đi trong trường thế này, chẳng ai coi là người bình thường.
Có điều Tô Xán vẫn gật đầu, Lâm Trứu Vũ vui vẻ mở nắp chai, đưa cho Tô Xán một chai bia:
- Cậu là Tô Xán chứ gì, tôi là Lâm Trứu Vũ.
- Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Ngũ, không ngại chứ.
Tô Xán nhận lấy chai bia, khẽ chạm với hắn:
- Ok! Người khác thì đợi xét, cậu thì không thành vấn đề.
Lâm Trứu Vũ tu ừng ực một hơi hết nửa chai bia rồi khoai khoái phả ra một hơi, nhìn Lâm Lạc Nhiên đang nhảy cẫng lên vì mới ghi điểm từ xa, cảm thán:
- Em gái tôi xinh đẹp chứ?
- Cực kỳ xinh đẹp.
- Từ nhỏ nó đã là viên ngọc ở nhà, thường xuyên bắt nạt tôi, nói ra hơi mất mặt, nhưng lớn lên một chút lại thường dính tới tôi, lớn lên một chút nữa, trong nhà muốn nó hiền lương thục đức một chút, nhưng tính cách con trai nhiễm của bọn này không sửa được nữa...
- Không đâu, Lâm Lạc Nhiên tính cách hơi thẳng một chút, nhưng ưu điểm của nữ sinh thì cô ấy có hết.
Tô Xán mỉm cười, nhìn Lâm Lạc Nhiên hùng hổ đập bóng qua người, cũng phạm lỗi cãi vã chả nhường nhịn ai, đúng là trái ngược hẳn với vẻ ngoài thanh lệ, làm mấy nam sinh mới thấy trố mắt.
- Đương nhiên rồi, đó là huyết thống Lâm gia mà.
Lâm Trứu Vũ nói đầy tự hào, liếc nhìn Tô Xán:
- Cậu hứng thú với thân phận bọn này lâu rồi phải không?
Mặc dù thân phận của bọn họ cũng chẳng phải là bí mật nhất định phải giữ kín, có điều trong nhà dặn không được khoe khoang, nên bọn họ rất tự giữ gìn, với người cố ý tiếp cận, thăm dò lai lịch, bọn họ đều sinh phản cảm, còn Tô Xán chưa bao giờ hỏi tới, cũng chẳng có ý kết giao, lại làm Lâm Trứu Vũ thấy hứng thú, nói câu này là để dò xét.
Tô Xán biết câu này Lâm Trứu Vũ muốn thử xem mình có phải là đã biết thân phận bọn họ bất phảm, nên thông qua cách thức cố ý xa lánh, khiến bọn họ chú ý không?
Tên béo này trông có vẻ hiền lành ngốc nghếch, thực tế có chút tâm cơ rồi, đoán chừng do hoàn cảnh trưởng thành tạo nên, đối với bất kỳ ai cũng cảnh giác, chẳng thể trách được.
Chỉ về phía đám Mậu Tiểu Thì ở sân, Tô Xán nói:
- Ở sân bóng kia rất nhiều người gia đình ưu tú hơn tôi nhiều, nhưng mọi người chơi cùng nhau vui vẻ như thế là do cùng yêu thích, dù các cậu là ai, từ đâu tới, sẽ đi về đâu, trải qua cái gì, sẽ đi xa bao nhiêu... Ở cái sân bóng này mọi chuyện không phức tạp như vậy đâu.
- Từ đâu tới... Đi về đâu..
Lâm Trứu Vũ gật đầu tỏ ý đã hiểu, giơ chai bia lên chạm chai Tô Xán, uống một ngụm. Nói đùa:
- Bất kể bọn này làm gì ở đây, tương lai đều đã bị quy hoạch cố định rồi, cho nên lúc nào cũng thấy buồn tẻ, thấy chơi không đủ. Trước kia tôi lo ở đây nhạt như nước lã, không ngờ nước lã cũng có vị, làm tôi có nhiều cảm xúc! Cạn.
Không nghĩ tên béo mới chừng này tuổi đã có nhiều cảm xúc về cuộc đời như thế, so với mình cùng thời điểm thì mình quá non nớt, chả trách về sau ra đời bị bỏ xa như thế.
Lâm Trứu Vũ tu hết luôn chai bia, xoa bụng ợ một cái, vỗ vai Tô Xán:
- Giao em gái tôi cho cậu trông coi đấy, đừng để mấy thằng mặt trắng tới gần nó, đứa nào có ý đồ thì gọi tôi, tôi cho bọn chúng nếm chút phiền toái.
Nhìn Lâm Trứu Vũ bỏ lại vỏ chai bỏ đi, Tô Xán cười khổ, tên này thuận thế đẩy luôn trách nhiệm cho mình rồi, đồng thời cũng là nầm cảnh cáo mình luôn sao?
Có điều qua lần trò chuyện này làm Tô Xán hiếu kỳ, rốt cuộc thân phận đám Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên tới tầng cấp nào đây?
Hôm đó Tô Lý Thành về nhà có chút tức giận, Tô Xán ít khi nào thấy cha mình như vậy, để y lời cha nói với mẹ, mới hiểu thì ra công ty kiến trúc của cha gần đây vì mấy công trình ở trung tâm Tinh Hải có vấn đề, ảnh hưởng tới uy tín, cơ quan cấp trên gia nhập điều tra, thế là mâu thuẫn nội bộ bùng lên, đơn vị suốt ngày chỉ trích đổ lỗi cho nhau.
Tô Lý Thành vì trên hội nghị vì công khai chỉ trích lãnh đạo công ty đùn đẩy trách nhiệm, nên bị chèn ép, tổng giám đốc Triệu Thành Vinh gây khó dễ, Tô Lý Thành thụ lý đóng dấu một bản chế độ thi công, bị ông ta bới móc sai sót, phê bình một phen, lấy đó làm lý do, cắt mất tiền thưởng của Tô Lý Thành.
Ngang nhiên trả thù người chỉ trích mình.
Tô Lý Thành về tới nhà vẫn tức tới run người..
Đoạn sau Tô Xán không chú ý lắm, vì y đang ngớ ra, quảng trường Tinh Hải là công trình kiến thiết thị chính do cục kiết thiết giám sát, phải bốn năm năm sau trước khi Hạ Hải được bầu làm thành phố du lịch mới xây xong.
Sao lại xây dựng sớm mấy năm, chẳng lẽ vì mình mà sinh ra ảnh hưởng?
Quan trọng hơn nữa tính cách của cha cũng đang dần thay đổi, dám đứng lên chỉ trích lãnh đạo công ty trên hội nghị, so với tính cách mềm yếu ôn hòa sợ trách nhiệm của cha sau này thì đã tiến một bước trọng đại.
Xem ra kế hoạch cải tạo tư tưởng thâm căn cố đế của cha mẹ đã dần có hiệu quả.
Chuyện người lớn thì để người lớn lo đi, Tô Xán không định can thiệp vào làm gì. Nghĩ tới đó Tô Xán buồn cười, bất giác mình coi bản thân thành học sinh trung học thực sự rồi, cảm giác thế cũng tốt.
Sau khi thi học kỳ học thêm hai ngày liền đến cuối tuần, buổi tối Tô Xán đến cửa hiệu nhà mình ăn cơm, khách khứa vẫn ra vào không dứt. Vương Thanh vì làm ca sáng nên đã về, làm ca tối là Lý Ngọc Liên đang giúp mẹ làm cơm, thấy Tô Xán liền gọi:
- Tô Xán tới rồi à, đói chưa, đợi chút sắp có cơm rồi.
Tô Xán "dạ" một tiếng, Lý Ngọc Liên cũng giống mẹ y, mới bị nghỉ việc rất hoang mang thiếu tự tin, cho dù nói chuyện với mẹ rất hợp, nhưng đối xử với Tô Xán rất câu nệ.
Đa phần khách ở trong cửa hiệu là học sinh, còn lại là người tản bộ sau bữa cơm, dù cửa hiệu khá lớn cũng có chút chen lấn, Tô Xán ước tính lượng khách này phải gấp ba lần khách cửa hiệu nhỏ nhà y sau này.
Mẹ đang bận rộn ghi sổ, chỉ một tuần thôi đã dầy tới mấy chục tờ, doanh thu từ 2000 - 4000, một tháng được 80.000, lợi ích thiết thực nhờ chiêu bài đơn vị mua sắm chỉ định của chính phủ đang dần thể hiện ra.
Thấy Tô Xán lại thò mặt vào xem sổ sách, Tằng Kha véo má y một cái, mặt đầy cưng chiều, chỉ giá hàng:
- Lần trước con góp ý cách bày giá hàng tốt lắp, hiện cửa hiệu trong thoáng hơn nhiều, ranh giới hình chữ T, văn phòng phẩm bên trái, vật dụng sinh hoạt bên phải, làm khách ra vào thuận tiện, còn làm khách hàng có gì nhỉ, à tính mục đích... Quyển sách con đưa mẹ xem còn chưa hiểu hết, dù sao con trai mẹ giỏi hơn cha mẹ nó nhiều rồi.
Tô Xán xoa má bị nhéo tới đau, đây là đãi ngộ lúc nhỏ mới có, lớn lên rồi mẹ bận rộn chuyện cửa hiệu, áp lực rất lớn, thêm vào mình trưởng thành, chuyện ấm áp này không còn.