Bên ngoài có người hô:
- Ê, đang hấp dẫn mà sao dừng lại thế?
Xán quay đầu theo, bắt gặp Vương Uy Uy ngồi quán ăn vặt, thấy một tên béo chỉ sợ thiên hạ không loạn hô lớn, Vương Uy Uy cười với Tô Xán, còn giơ ngón cái lên.
Đám người Vương Hạo Nhiên tức thì sôi máu:
- Mẹ mày! Xéo xuống đây bọn tao xử một thể.
Tiểu Ngũ và mấy tên còn lại đều háo hức sắn tay áo lên.
- Câm mồm cho tao!
Vương Hạo Nhiên rống lên, xung quanh liền yên tĩnh.
Vương Hạo Nhiên vì có cậu làm phó bí thư thành ủy, nên không ít lần ra vào khách sạn Khải Lai, tham dự không ít bữa tiệc, đáng nhớ nhất là hôm đó chú họ hắn, một người trung niên trấn định trầm ổn, mà bí thư thành ủy Vương Kim Vinh, thị trưởng Vương Tiểu Thiên đối diện với ai cũng ung dung, thái độ với chú họ hắn rõ ràng có hiềm nghi lấy lòng.
Chỉ dựa vào so sánh đó, Vương Hạo Nhiên biết mình và Vương Uy Uy không ở một tầng cấp.
Vương Hạo Nhiên trầm mặc một lúc, nói với đồng bọn:
- Chuyện hôm nay thế là đủ rồi, chúng ta đi.
Thường ngày hắn hoành hành ở trường học cũng không phải dựa vào quan chức của cậu mình bắt nạt người khác.
Mà bất kể hắn làm chuyện gì vượt khuôn khố luôn có người xử lý giúp, càng khó tránh khỏi bị cha mẹ chửi mắng, hắn thích thấy cha mẹ mình nổi giận, thỏa mãn khoái cảm báo thù bọn họ chỉ biết tiền bạc quyền thế, không ngó ngàng tới hắn.
Nhưng chuyện hôm nay nếu để tiếp diễn, có lẽ khó mà dẹp được, đó là khác biệt giữa lưu manh, hoàn khố và nha nội thực sự.
Đám người bên cạnh bỏ lại mấy câu dọa dẫm mới hậm hực bỏ đi.
Vương Uy Uy lúc này đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Tô Xán:
- Không sao chứ?
Tiểu Ngũ đứng lên, chỉ bàn họ:
- Ê, Tô Xán, làm cốc bia giải khát đi, không thấy còn có mỹ nữ bồi tiếp à, lần trước cả hai còn có chút va chạm đấy.
Hắn xưa nay thẳng thắn quen, cũng không hề có chút ý thức phân biệt giai tầng với Tô Xán, cho nên lấy em gái Lâm Lạc Nhiên ra đùa cũng chẳng thấy có gì.
Ngược lại Lâm Lạc Nhiên tức giận cho một đấm, còn rất đau, làm hắn méo miệng.
Lâm Lạc Nhiên cũng rất phóng khoáng, đưa tay ra hiệu với Tô Xán, ý nói bỏ qua chuyện hôm đó. Trần Linh San vốn định đi tới hỏi thăm tình hình Tô Xán, nhưng thấy Tô Xán mặt mũi xước xát, người bẩn thỉu nhếch nhác, còn đáp Lâm Lạc Nhiên bằng nụ cười rất xán lạn, khẽ cắn môi dưới dừng bước …
Tiết Dịch Dương liếm môi, nhìn thấy bia, hắn rất là khát, lại thấy Lâm Lạc Nhiên, miệng còn khát hơn.
Thế nhưng Tô Xán làm hắn cực kỳ thất vọng, trả lời Vương Uy Uy:
- Không cần đâu.
Rồi cùng Tiết Dịch Dương dìu nhau tập tễnh bỏ đi.
Vương Uy Uy hơi ngẩn ra, lắc đầu quay trở lại bàn, vừa rồi Vương Hạo Nhiên sợ mình, Tô Xán lại tỏ ra lãnh đạm, khiến hằng càng có hứng thú.
Đương nhiên, bọn họ sớm thôi sẽ không còn xa lạ nữa.
Đám người Vương Uy Uy tới làm thủ tục chuyển học, sau này sẽ học ở Nhất Trung, Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên cũng vậy, chỉ có điều đại khái do gia đình yêu cầu, cho nên không cùng lớp, Vương Uy Uy ở lớp số 3, Lưu Trứu Vũ lớp số 4, còn Lâm Lạc Nhiên lớp số 7.
Thực ra ba bọn họ có thể chọn học ở bất kỳ một trường nào, là đời thứ tư của gia tộc hiển hách, người nhà họ càng muốn bọn họ đem tuổi thanh xuân đặt ở dưới hoàn cảnh một trường học, che dấu phong quang, giữ tâm thái bình tĩnh. Gia tộc lớn thực sự trải qua nhiều thời kỳ thực ra càng y vọng đường ra của con cháu mình rộng một chút, thể hiện mình ở học thuật ở thương nghiệp, chứ không phải chỉ biết tham dự vào chính cục hay thay đổi.
Chính cục mãi mãi chỉ có thể phong vân biến ảo ở nơi cố định, lại gánh nguy hiểm lớn chỉ cần thoáng sơ xảy là trượt chân rơi xuống vực sâu muôn trượng, còn học thuật và thương nghiệp có thể thành lợi khí đi khắp thế giới.
Hai tên thương binh tập tễnh dìu nhau bước trên con dốc rời trường, nghe Tiết Dịch Dương vẫn lải nhải chuyện Tô Xán không nhận lời mời của Vương Uy Uy, lại kêu khát nước, Tô Xán phát bực:
- Mày còn tâm trạng tơ tưởng tới gái được à, nghĩ cách làm sao giải thích để mẹ mày không cạo đầu mày đi đã.
Câu này có hiệu quả tức thì, Tiết Dịch Dương nín khe luôn. Người đau đớn, trầy trụa, quần áo rách rưới, hai thất thểu xách cặp ra xe bus.
Ngồi lên xe cả hai đều không có chút hứng thú nói chuyện nào, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Đến khi xe đi được nửa quãng đường, Tiết Dịch Dương rầu rĩ nói:
- Hôm nay tao về nhà là chết chắc rồi, tao qua nhà mày nhé. Gần đây cha mẹ mày có vẻ lỏng với mày hơn.
Tô Xán uể oải đáp:
- Khác gì, mẹ tao sẽ nói cho mẹ mày thôi, mày muốn thêm cái tội trốn tội nữa à?
Bế tắc, tiếp tục im lặng cho tới khi xuống xe. Cổng tiểu khu đã ở trước mắt, hai đứa vẫn vô kế khả thi.
Tiết Dịch Dương thả cái cặp xuống chân cổng, thò đầu nhìn vào trong:
- Hôm nay đám bác Triệu không xuống chơi cờ, may quá. Đợi bà Lý đi ra sân sau, tao với mày chạy thật nhanh nhé. Lưu Duệ cũng hay đánh nhau, bố mẹ nó cũng không hay chuyện, nhà nó chắc an toàn.
- Ờ.
Tô Xán cũng ngó đầu nhìn vào trong đợi thời cơ.
- Hai đứa làm cái gì mà rình rập như đi ăn trộm thế?
Một giọng nữ vang lên sau lưng.
Tiết Dịch Dương quay ngoắt lại, nhanh tới mức làm hắn suýt ngã. Mẹ nó, bà Tiết đáng đứng đó, bà là người phụ nữ trung niên lùn, beo béo, gương mặt hiền lành phúc hậu. Nhưng vẻ ngoài đó hoàn toàn khác với tính cách bên trong, chí ít với Tiết Dịch Dương là thế, bà Tiết hiền với Tô Xán lắm.
Hai hàm răng như bị kẹo cao su dính vào nhau, Tiết Dịch Dương không thốt ra được một lời. “Bịch!” làn thức ăn rơi xuống, bà Tiết nhào bổ tới, sờ xoạng thằng con:
- Trời đất ơi, làm sao thế này, mặt mũi làm sao, có làm sao không con, cả cháu nữa Tô Xán, có sao không? Trời ơi, hai đứa bị tai nạn sao?
- Dạ, không sao, bọn con chị xây xát bên ngoài thôi.
Hai thằng líu ríu nói, tự động bỏ qua câu hỏi thứ hai:
- Không sao là tốt rồi.
Bà Tiết kiểm tra hai đứa một lượt, thấy không có gì đáng ngại thật mới thở phào, sau đó lùi lại, ánh mắt lóe lên một cách đáng ngại:
- Hai đứa đi đánh nhau phải không?
Phải nói cái khó ló cái khôn, Tô Xán chớp mắt nghĩ ra giải pháp:
- Dì Tiết, thằng Dịch Dương nó đánh cháu.
Tiết Dịch Dương sững ra mất ¼ giây, nhanh chóng hiểu ý thằng bạn nối khố:
- Mẹ, là nó đánh con trước đấy. Mày đánh tao giờ còn đi hớt lẻo.
- Đó là tao không may đá bóng vào mày, rõ ràng mày đấm tao trước.
- Tao chỉ đấm đùa thôi, mày xem, mày đá tao thế này à …
Tiết Dịch Dương nhập vai như thật, sắn tay áo lên chỉ chỗ bầm tím:
- Đủ rồi.
Bà Tiết quát, nghe hai đứa cãi nhau đại khái hình dung ra được sự việc, hai đứa này ở trường chơi bóng, đá phải nhau rồi đánh nhau, chuyện này không hiếm nữa, hồi bé hai đứa chơi với nhau thành ra đánh nhau không ít, bạn bè không trở mặt thành thù là tốt rồi:
- Hết nói nổi, bé bỏng gì cho cam nữa đâu mà đánh nhau như quân thù quân hằn thế này. Đứng ngây ra đó làm gì nữa hả, xách làn lên cho mẹ, mẹ chạy ra hiệu thuốc mua bông băng, thuốc sát trùng cho hai đứa.
Ấn cái giỏ cho thằng con xong, bà Tiết đi ra hiệu thuốc đầu phố, miệng vẫn lẩm bẩm “không hiểu nổi chúng nó”.
Đợi mẹ đi một quãng, Tiết Dịch Dương huýt sáo, lục lọi làn thức ăn xem có gì ăn vặt không, ném cho Tô Xán một quả táo:
- Tao chắc bọn mình qua ải rồi đó.
Tô Xán ngoạm một miếng táo:
- Tao cũng nghĩ vậy.
- Công nhận bọn mình đóng kịch giỏi thật, xem chừng sau này đi làm diễn viên được đó.
Hai thằng nhìn nhau cười hết sức đắc chí.