Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 91: Sương phòng ấm áp, sự thật phơi bày

Hừng đông ló rạng, chim hót líu lo.

Trên bầu trời tướng phủ hôm nay ngập tràn ánh nắng, ý xuân phơi phới, ấm áp vạn phần. Khiến cho ai nấy khoan khoái vui vẻ không thôi.

Chuyện kinh thiên động địa đêm qua đã lan khắp tướng phủ, người không chứng kiến thì không tin. Kẻ chứng kiến thì hào hứng kể lể tận mắt nhìn thấy Giám Quốc Vương Phi từ cõi chết trở về, còn thần kì hơn là bước ra từ biển lửa hệt như một vị thần.

Một đồn mười, mười đồn trăm. Thành thử bạn vương phi nào đó đã xếp vào hàng tiên nhân. Chết từ lửa, trở về lại từ lửa, ly kì hấp dẫn, kéo mọi sự tò mò tập trung về cổng Tam Thái Viện, ai nấy đều mong mỏi nhìn thấy vị thần kia rốt cuộc còn sống hay là không. Có thực là trở về thần kỳ như vậy không?

Bên ngoài đang ngóng dài cổ là vậy nhưng nhân vật chính lại đang chìm trong giấc mộng Chu Công.

Trong sương phòng Tam Thái Viện, Tiểu Yến Tử vì mỏi mà tỉnh giấc, cả đêm cong người nằm nghiêng, tay lại bị ai đó bóp chặt đến tê rần, không mỏi mới lạ.

Nàng nheo mắt nhìn qua khung cửa sổ, lúc này nắng đã rọi đến mông. Trời sáng rồi. Nàng lại đưa tay bắt mạch cho Lưu Dĩ, ánh sáng hắt qua đổ xuống thân thể cường tráng của hắn, làn da đã hồng thuận, sắc mặt đã khôi phục bốn phần. Mi mắt vẫn nhắm ghiền. Xem ra đã khá hơn rất nhiều.

Tiểu Yến Tử giúp Lưu Dĩ chỉnh lại chăn, tiện thể lấy khăn lau mặt cho hắn.

Chỉ là đang bận rộn chỉnh lại tóc cho Lưu Dĩ, hắn đột ngột mở trừng mắt khiến Tiểu Yến Tử giật thót kinh hãi suýt thì ré lên.

Sao không giống trong phim, từ từ mở mắt được rồi, có cần mở trừng ra như vậy doạ người không???

“Chàng...tỉnh rồi!”

Đôi mắt sâu hun hút lại cực kì nóng bỏng của Lưu Dĩ chiếu thẳng vào Yến Tử không chớp mắt, như thể muốn dùng đôi mắt kia thiêu chết nàng. Bỗng nhiên đôi mắt kia hoá lửa tràn ngập nộ khí, hắn vươn tay giữ chặt vai nàng.

Xoay một vòng, vị trí liền đổi cho nhau, bàn tay bấu chặt vào cánh tay nàng, gân xanh nổi đầy trán, Lưu Dĩ không màng vẻ kinh hãi của nàng mà gằn mạnh từng chữ:

“Tiểu Yến Tử! Nàng giỏi lắm, dám rời bỏ bổn vương, nàng đã biết tội???”

Tiểu Yến Tử không ngờ đến Lưu Dĩ vừa tỉnh dậy là đã nổi giận như vậy, nàng run rẩy lắp bắp một hồi mới nói:

“Thiếp...không cố ý...!”

Lưu Dĩ dường như không thoả mãn, phủ cả thân thể lên người nàng, cả khuôn mặt phóng đại trước mặt nàng như muốn nuốt nàng vào trong bụng. Nộ khí ngùn ngụt kia đủ khiến Tiểu Yến Tử sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng nhìn đôi mắt đỏ âu của hắn, nàng nuốt khan vài cái, trong căn phòng chỉ nghe tiếng gầm của hắn:

“Ta yêu nàng đến chết đi sống lại, thương nàng đến quặn thắt tim gan. Không nhìn thấy nàng ta nhớ đến không thể thở nổi. Vậy mà nàng dám chết trước mặt ta, khiến ta mỗi đêm đều đau đớn vì không thể bảo vệ nàng!!! Khiến ta không thể chạm tới nàng. Sao nàng dám!! Sao nàng dám!!!”

Lưu Dĩ gào lên hệt như thú dữ, cánh tay cuồn cuộn kia bóp chặt lấy vai Yến Tử khiến nàng sợ đến phát khóc nước mắt lã chã.

Đáng ra nàng phải vui vì lời nói kia của hắn, nhưng lúc này vẻ mặt hung dữ kia đã doạ nàng xanh mặt. Nàng nào có tâm trạng vui vẻ.

Lưu Dĩ thở phì phì nén tức giận, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng. Phút chốc hắn đưa tay xé toạc áo nam nhân nàng mang ra, lộ ra phần thân từ vai xuống ngực đã bị quấn chặt bằng dải lụa trắng.

Lưu Dĩ há miệng cắn phập vào bả vai nàng, hung hăng ngấu nghiên nơi nhiều thịt ít bị tổn thương nhất ở đó.

Tiểu Yến Tử thấy vậy liền sững sờ, cảm giác ê buốt từ bả vai truyền tới khiến nàng như tỉnh táo.

Không biết từ lúc nào đã ngưng khóc, nàng không còn run rẩy sợ hãi như lúc nãy, chỉ để mặc cho Lưu Dĩ dồn hết nộ khí cắn thật mạnh vào bả vai, như muốn cắn luôn miếng thịt đó nuốt vào bụng. Nàng rõ ràng cảm nhận được, tuy rằng tức giận nhưng Lưu Dĩ cố sức không cắn quá mạnh. Người đàn ông này vì nàng mà đau khổ, vì nàng mà bi can nhập tì, nếu không để hắn phát hoả ra, làm sao có thể chữa được tâm bệnh. Nghĩ như vậy, tâm tình nàng liền thả lỏng đôi phần rồi.

Cứ như vậy trên giường lớn một người nằm yên, vẻ mặt đã trở nên bình thản. Một người phủ lên người kia, cật lực cấu xé day day nơi bả vai.

Không ai nói một lời, chỉ nghe tiếng thở phì phò của Lưu Dĩ. Bằng tất cả tức giận, đau đớn, hạnh phúc, bi thương dồn nén đẩy lên nơi vết cắn kia.

Đó là cách Lưu Dĩ thể hiện nỗi lòng chưa từng nói ra, chỉ muốn gặm nhấm nàng cho thoả cơn đau đớn tột cùng nàng gây ra cho hắn.

Cứ như vậy, từng khắc trôi qua, Tiểu Yến Tử cùng Lưu Dĩ đã lấy lại trấn tĩnh. Hơi thở cũng đã bình ổn.

Dần dần, đôi mắt hắn đã trả lại ánh sáng tinh anh, nộ khí cũng từ từ tan biến. Hắn vẫn gặm nơi bả vai nàng, lực cắn đã dừng lại. Chầm chậm nhả ra, nhìn dấu răng đỏ sâu hoắm kia. Lưu Dĩ đưa lưỡi liếm nơi đó, miết nhẹ như thể xoa dịu cơn đau cho nàng.

Tiểu Yến Tử ôm lấy tấm lưng trần, đưa tay vuốt nhẹ.

“Xin lỗi chàng! Tiểu Yến Tử sau này sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm mà rời bỏ chàng như vậy nữa!”

“Còn có lần sau???” Lưu Dĩ đột ngột phắt dậy nhìn nàng.

“Không...tuyệt đối không có lần sau.” Tiểu Yến Tử biết nàng nói sai vội vàng sửa lại. Lưu Dĩ sao lại dễ kích động như vậy chứ.

“Nếu nàng để bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm, chính tay ta sẽ kết thúc kiếp sống này của nàng. Nàng chỉ được phép chết trong tay ta. Rõ chưa!!!!” Lưu Dĩ gằn mạnh từng từ, như thể tuyên bố nàng tuyệt đối không được chết trong tay kẻ khác, càng không bao giờ để bản thân có cơ hội lìa xa khỏi hắn.

Nàng đành bày ra bộ dáng hệt như quân cảm tử lâm trận nơi xa trường, nghiêm người trên giường dõng dạc hô lớn:

“Rõ! Tiểu Yến Tử xin hứa với chàng, tuyệt đối không bao giờ để bản thân rơi vào thế nguy hiểm nữa!”

Thấy nàng oai phong lẫm lẫm, mà tình thế áo bị xé toạc lộ ra phần da thịt trơn mềm mà làm bộ dáng nghiêm túc như vậy không tránh khỏi buồn cười.

Khoé môi Lưu Dĩ khẽ cong. Cúi đầu gặm lấy môi nàng một cái mới dịu dàng xoa đầu nàng. Vẻ mặt đã hoàn toàn dịu lại, không còn nộ khí nữa:

“Ngoan lắm, vậy mới là thê tử của ta!”

Tiểu Yến Tử nghe tiếng thê tử liền đơ mặt, đôi mắt lấp lánh một thứ nước trong veo khiến cho Lưu Dĩ nhìn rõ hắn trong đôi mắt trong veo xinh đẹp của nàng.

Chỉ là vẻ mặt vừa dịu đi lập tức khựng lại, mày hơi nhíu, hắn đưa mắt nhìn thật sâu vào mắt nàng.

“Mắt nàng....tại sao lại là màu nâu, không phải trước đây có màu đen sao?” Hơn ai hết Lưu Dĩ biết rõ từng tấc cơ thể nàng hơn cả chính thân thể hắn. Nhưng tâm tình kích động lúc này mới nhìn rõ sự khác biệt. So với đôi mắt đen trước kia, đôi mắt này thập phần cuốn hút, khi nắng rọi qua vô hình trở thành bong bóng biển, trong suốt mà mơ màng, khiến người nhìn như lạc lối.

Hắn cúi đầu hít mũi vào hõm cổ nàng. Vẫn là mùi hoa đỗ quyên đó.

Bàn tay đang đan vào tay nàng cũng khẽ siết chặt:

“Tay nàng cũng không còn lạnh nữa!”

Rõ ràng trước đây tay nàng rất lạnh, lúc nào cũng như một tảng băng, dù hắn có ủ ấm bao nhiêu vẫn cứ lạnh.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lưu Dĩ nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, chống tay ngồi dậy, chỉnh lại áo.

Kéo một bên áo lộ ra xương quai xanh của nàng, bắt gặp ánh mắt dò xét của Lưu Dĩ.

“Chàng nhìn xem!”

Lưu Dĩ chiếu mắt đến xương quai xanh của nàng, nơi đó chỉ là một đoạn da thịt trơn mềm nhẵn bóng không có chút tổn hại nào.

“Vết sẹo.” Lưu Dĩ nhíu mày: “Sao lại biến mất?”

“Hôm đó chính chàng nhìn thấy thân thể thiếp nổ tung, chàng không nhớ sao?”

Ánh mắt Lưu Dĩ lập tức trở nên lạnh lẽo, đây là đoạn kí ức hắn không bao giờ muốn nhớ lại. Nhưng nàng đã đặt câu hỏi này thì có nghĩa là người mà hắn đã từng tay ấp môi kề lúc trước đã hoá thành tro rồi sao. Vậy còn nàng, người ngồi trước mặt hắn là ai?

Tại sao lại mang khuôn mặt y hệt, mùi hương y hệt như vậy được?

“Chàng có nhớ vị đạo sĩ từng gọi thiếp là thiên nhân?” Tiểu Yến Tử không vội giải thích, chỉ chờ phản ứng thận trọng của Lưu Dĩ.

Hắn không nói nhiều, chỉ yên lặng quan sát nàng gật đầu.

“Thiếp lúc trước chỉ tạm thời sống trong thân thể Triệu Mẫn. Linh hồn không hoàn toàn hoà nhập với thể xác, nên tay mới luôn lạnh như vậy. Hôm đó quả thật thiếp đã tan xác. Nhưng mạng vẫn chưa tận, có thể tìm được thể xác thật sự này để trở về. Có thể chàng không tin nhưng đây là sự thật.” Giọng nói trầm nhẹ, ngọt ngào, không nhanh không chậm, đủ để thuyết phục Lưu Dĩ.

Nhưng chuyện hy hữu thần kì như vậy, sao có thể nói tin là tin được. Vốn chuyện nàng xuyên về đây đã hết sức thần kỳ rồi.

Lưu Dĩ nhìn sâu trong đáy mắt nàng, không tạp niệm, không tà khí, không giả dối. Hắn ngưng trọng.

“Thể xác thật?”

Tiểu Yến Tử gật đầu hồi hộp chờ đợi phản ứng của hắn.

“Ở thế giới kia nàng giống hệt Triệu Mẫn đến mức mùi hương cũng y hệt sao?” Lưu Dĩ chỉ muốn đời này hắn gắn với một mình Tiểu Yến Tử, nghĩ đến chuyện hắn dây dưa với nữ nhân khác, tuy rằng linh hồn là nàng nhưng lại khiến hắn không mấy vui vẻ.

“Cái đó Đại ca cũng từng nhắc tới. Thiếp cũng không biết trên người thiếp có mùi gì, chỉ là khi nhập vào Triệu Mẫn thì thân thể kia mới có mùi đó. Thiếp đã từng nghĩ Triệu Mẫn là kiếp trước của thiếp nhưng sau đó đã nghĩ thông. Triệu Mẫn sinh ra là vì thiếp!” Nàng ngồi nhả một tràng giãi bày trước ánh nhìn nghiêm nghị không cảm xúc của Lưu Dĩ.

“Vì nàng?”

“Vâng!” Tiểu Yến Tử hít một hơi thật sâu mới nói: “Thiếp không phải thiên nhân. Thế giới mà thiếp nói đến là tương lai ngàn năm sau!”

Đôi con ngươi của Lưu Dĩ thoáng rung động, có chút sững lại. Tiểu Yến Tử thấy Lưu Dĩ tuy ngạc nhiên nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm túc, trong lòng không khỏi lo lắng. Để thuyết phục hắn nàng không ngần ngại nói tiếp:

“Rèn kiếm là kiến thức cơ bản của bất kì học sinh nào ở thời hiện đại, chúng thiếp được đi học, được mài dũa kiến thức. Công phu của thiếp cũng đến vài trăm năm nữa mới thực sự xuất hiện. Thiếp đã từng học qua lịch sử, thời gian này quá xa, Sở quốc lại là một trong bảy nước chư hầu phân tranh. Không nghiên cứu sâu tường là điều khiến thiếp mù mờ về lịch sử Sở quốc, không biết đến sự tồn tại của chàng. Chỉ có một điều thiếp chắc chắn. Sự hưng thịnh vào thời gian này chàng mang lại sẽ giúp Sở quốc lớn mạnh trong vòng một thế kỷ. Thiếp biết rõ tương lai sau thời Chiến Quốc, nhưng ở thời điểm này lại mù mờ không rõ, thiết nghĩ đây chính là số mệnh của thiếp, nếu biết quá nhiều, chỉ e thiếp đã sớm thay đổi bánh xe lịch sử. Thiếp nghĩ rằng Triệu Mẫn sinh ra là vì thiếp chính bởi thiếp thay thế vào vị trí của nàng ấy trong lịch sử. Không tuỳ tiện xuất hiện, nàng ấy chính là chờ ngày thiếp đến!”

Lời nói nghiêm cẩn pha lẫn hy vọng vang lên trong sương phòng. Hai người ngồi trên giường lớn nhìn sâu vào đôi mắt nhau không nói thêm gì nữa.

Vẻ điềm tĩnh của Lưu Dĩ khiến nàng thoáng run rẩy bất an. Là hắn không tin nàng. Hay chán ghét vì nhận ra nàng không phải là người lúc trước tay ấp môi kề? Hay là đang nghĩ điều gì khác...

Hàng loạt câu hỏi trong đầu khiến Yến Tử quay cuồng. Đúng lúc này giọng nói của Lưu Dĩ vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng.

“Vậy là ta đã gặp được Tiểu Yến Tử thật rồi ư?”

Lưu Dĩ vốn không phải người thường, tầm suy luận sâu rộng khó lường. Đã sớm biết nàng đến từ thế giới khác, lại từng nghe nàng nhắc qua nàng chỉ tạm thời sống cùng Triệu Mẫn. Hắn có thể không tin sao?

Tiếng đàn là của nàng, đôi mắt tinh quang thấu tường thiên hạ là của nàng. Chân tình của nàng, trái tim của nàng đều hướng về hắn. Nếu không phải là nàng. Hắn đời nào để nàng ở bên cạnh.

Ai có thể không nhận ra nàng. Nhưng riêng hắn, dù bề ngoài thật có khác xa ban đầu hắn vẫn có thể nhận ra.

Tiểu Yến Tử nghe vậy không khỏi bất ngờ. Điều mà nàng sợ hãi chính là sợ quân quyền cổ đại coi trọng lời tiên tri, nếu Lưu Dĩ biết nàng biết trước được tương lai sẽ ép nàng nói ra kết quả cuộc chiến. Bằng cách này hoặc cách khác khiến Sở quốc thống trị thiên hạ. Đó là điều nàng sợ hãi. Nhưng nàng không ngờ đến, nửa chữ nghi hoặc dò hỏi cũng không có. Tất cả những điều hắn quan tâm chỉ là nàng mà thôi.

Lưu Dĩ vươn tay nắm lấy eo nàng đặt nàng ngồi lên đùi hắn, đưa tay vuốt ve gương mặt tròn xinh xắn của nàng.

“Chuyện nàng nói ngày hôm nay, không được để lộ ra cho kẻ khác biết. Nàng hiểu ý ta chứ?”

Tiểu Yến Tử ngoan ngoãn gật đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào:

“Vâng, thiếp biết rõ!”

“Sở quốc hưng phế như thế nào. Ta đủ sức dự liệu. Ta sẽ không để nàng phải can thiệp vào. Nàng trước giờ e sợ che dấu là việc tốt. Chuyện hôm nay coi như ta chưa nghe thấy.”

Lưu Dĩ mỉm cười hôn lên trán nàng. Biết được tương lai không có lợi cho nàng. Nàng sẽ trở thành con mồi cho đám vương quyền lục quốc tranh giành, một lời nói của nàng vô tình làm thay đổi lịch sử, chỉ e lúc đó mạng nàng cũng khó giữ. Đó là lý do Lưu Dĩ tuyệt nhiên không hỏi han tương lai Sở Quốc. Hắn đủ tự tin gây dựng sự hưng thịnh, sao có thể vì tham vọng mà để thê tử hắn mang hoạ được.

Tiểu Yến Tử mỉm cười hạnh phúc. Người đàn ông này sao lại tốt với nàng đến vậy chứ.

Ngón tay thon dài của Lưu Dĩ trượt trên hàng lông mày, thả xuống đôi mắt nâu lấp lánh như trân châu, xuống cánh mũi thon nhỏ, rồi lại vân vê đôi môi sen mọng đỏ. Cúi đầu gặm lấy mới dịu dàng nói.

“Nàng đẹp lắm! Vợ của ta.”

Hai má Tiểu Yến Tử lập tức đỏ âu như trái đào tươi. Thẹn thùng cúi đầu, lại có chút buồn bã:

“Người chàng bái đường thành thân lúc đó là Triệu Mẫn.”

Cả cơ thể Lưu Dĩ như cứng ngắc. Dù cho linh hồn nàng ở đó, nhưng thể xác vốn là của nữ nhân khác. Sao hắn lại quên mất điều này.

Nhưng có một điều khác hắn vừa mới phát hiện ra khiến cho nộ khí lần nữa bốc lên:

“Nói vậy, trên người nàng không có mùi của, không có dấu ấn của bổn vương?”

Lúc này Lưu Dĩ đã lấy lại ngữ khí, có thể xưng bổn vương chính là đã hoàn toàn bình tĩnh, tỉnh táo.

Giật mình. Tiểu Yến Tử cũng vừa nghĩ đến điều này. Lưu Dĩ vốn tính tình thích chiếm hữu rất mãnh liệt, sao có thể chấp nhận chuyện thành thân đã lâu mà không để lại dấu ấn trên người nàng.

“Ơ...vâng...thiếp lạc mất thân thể này bốn năm mới...”

Tiểu Yến Tử vừa nói xong, liền bị Lưu Dĩ đè xuống giường, cả thân thể to lớn phủ lên, ánh mắt hắn như sương mờ phủ kín, nhìn nàng như nhìn một con mồi ngon:

“Bổn vương sẽ để thân thể thật sự này của nàng ghi nhớ bổn vương.”

Nói rồi liền cúi đầu tính toán gặm môi nàng như nàng lập tức né tránh:

“Không được! Thiếp giờ đang rất bẩn, nhiều ngày không tắm rửa, bụi đường bám đầy...”

Nàng thực không muốn động phòng vội vã hấp tấp như vậy đâu!!

Lưu Dĩ giữ cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Bàn tay đã kéo đai lưng nàng xuống:

“Với bổn vương, nàng lúc nào cũng sạch sẽ!”

Tiểu Yến Tử vội vã rướn người lùi lại, chụp lấy cánh tay đang tháo đai lưng nàng kia:

“Chàng đang suy kiệt như vậy. Nếu...sẽ bị Thượng Mã Phong!”

Câu này như một cú giáng mạnh vào lòng kiêu hãnh của một đại nam nhân. Khiến cho Lưu Dĩ càng kiên quyết ăn sạch nàng.

“Bổn vương sẽ không bị Thượng Mã Phong!!!”

Tiểu Yến Tử nhất thời không biết làm sao, nhìn Lưu Dĩ kích động như vậy thật sự là kêu trời không thấu.

Nàng đành giữ chặt vai Lưu Dĩ, dùng sức đẩy mạnh. Khi thường nàng làm gì có cửa đẩy được hắn. Nhưng lần này nàng lần này đã thành công, Lưu Dĩ thật sự suy kiệt đến mức này.

Cú đẩy bất ngờ kia khiến cho Lưu Dĩ ngã nhào ra giường. Đơ mặt nhìn lên trần nhà.

Không thể tin được! Hắn vừa bị nàng hạ gục sao?

Thoáng chốc cả căn phòng lạnh như rét tháng chạp. Tiểu Yến Tử thầm mắng trong lòng.

Đại sự hỏng bét rồi. Sao nàng lại có thể hạ gục chiến binh bất bại chỉ với một cú đẩy vai. Nỗi nhục đó vứt đâu cho hết.

Tiểu Yến Tử vội vã kéo tay hắn, vừa bất ngờ lại vừa hối lỗi:

“Chàng ngay cả thiếp còn đỡ không lại. Vẫn còn muốn động phòng, không bị Thượng Mã Phong mới lạ. Chàng muốn thiếp sau một đêm sống cô độc cả đời sao?” Nàng kéo hắn đặt nằm xuống, vừa thương vừa trách.

Lưu Dĩ nhíu mày hằm hằm bực bội. Sống hai mươi lăm năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhục nhã như vậy.

“Người đâu!!!” Lưu Dĩ như gầm lên. Ánh mắt vẫn rực lửa nhìn nàng như thiêu như đốt.

Đám hạ nhân bên ngoài nghe tiếng gọi lập tức giật bắn lao vào quỳ rạp xuống:

“Quốc Công có gì phân phó?”

Tiểu Yến Tử ngồi ở góc giường vội vàng chỉnh y lại bộ dáng lôi thôi lếch thếch, áo chỗ rách chỗ không do bạn Quốc Công nào đó dày vò tránh cho đám người kia có cơ hội cười trộm.

“Mang ngự thiện lên, thuốc bổ, thảo dược mang hết lên đây!!!”

Chúng nhân nghe vậy không khỏi mừng rỡ. Đã mong chờ câu này suốt nửa tháng nay rồi. Vộ vàng vâng dạ rồi thoái lui.

Chỉ chưa đầy nửa khắc, đám hạ nhân lần nữa lao vào như một cơn gió, bày ra một đống ngự thiện. Tuy rằng chỉ là cháo lỏng, canh lỏng, tổ yến...tránh cho Lưu Dĩ bị bội thực nhưng vẫn rất bắt mắt tinh tế. Đủ màu đủ vị.

Lưu Dĩ phất tay cho đám người kia lùi ra. Lần nữa đan tay vào tay Yến Tử, kéo nàng ngồi vào bàn:

“Ăn thôi!” Lưu Dĩ còn chưa nói xong. Tiểu Yến Tử đã buông tay hắn vội vàng vồ lấy đống mỹ thực kia bỏ vào miệng. Đã hai ngày không có hột cơm nào. Đói chết nàng mất.

Lưu Dĩ hơi nhíu mày. Hắn không thích nàng tuỳ tiện buông tay như vậy. Nhưng không chấp nhất nàng, cũng bắt đầu cầm đũa vơ vét ngự thiện.

Cả hai đều lâu ngày không ăn uống, thiếu đói trầm trọng thành ra cân hết cả bàn ngự thiện.

Chẳng mấy chốc mà trên bàn kia chỉ còn lại bát đĩa chỏng chơ trống rỗng đến tội nghiệp.

Ăn uống no say, hạ nhân lại dâng thuốc lên, chỗ thuốc vừa được sắc bốc khói nghi ngút, mùo đắng lan toả khiến cho Yến Tử bất chợt đỏ mặt, nhớ lại tình cảnh mớm thuốc đem qua.

“Sao vậy?” Lưu Dĩ nhận ra phản ứng của nàng liền nghi hoặc.

“Không...có gì, khụ!” Yến Tử ho khan hai cái mới gượng gạo đáp.

Nàng nhận lấy bát thuốc, từ tốn thổi nguội mới đưa cho Lưu Dĩ.

Ánh mắt nóng rực của hắn chưa từng rời khỏi nàng, nhận lấy, khắc sâu từng cử chỉ dịu dàng của nàng.

Ăn rồi, uống rồi. Thần sắc của Lưu Dĩ lại trở nên hồng nhuận. Sức lực tuy rằng chỉ khôi phục bốn phần nhưng vẫn đủ sức bế nàng đặt lên đùi, vuốt ve gương mặt nàng. Mặc kệ đám hạ nhân dẹp ngữ thiện chưa xong, lúng túng nhìn đôi uyên ương không biết xấu hổ kia. Đành chôn mặt xuống đất tránh khi quân phạm thượng.

Tiểu Yến Tử biết rõ ánh mắt đám người xung quanh, nàng xấu hổ muốn thoát thân nhưng bị Lưu Dĩ níu chặt không cho nàng có cơ hội rời đi:

“Năm ngày. Nàng đợi bổn vương năm ngày!” Giọng Lưu Dĩ trầm trầm cất lên.

“Năm ngày để làm gì ạ?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn.

Khoé môi cong thành nụ cười, ý xuân dạt dào trong đôi con ngươi sâu hun hút.

“Bổn vương sẽ bồi bổ thật khoẻ mạnh để ăn nàng một lần thật sạch sẽ gọn gàng. Để nàng nhớ mãi đêm động phòng thứ hai của chúng ta, cũng là lần đầu trên thân thể nàng.”

Cả khuôn mặt Tiểu Yến Tử như bốc hoả, hai má đỏ lên, da đầu tê tái.

Quốc Công ngài ơi! Làm ơn đừng dùng bộ mặt đó để nói những lời không đứng đắn đó có được không