Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 83: Lễ tất đầu

Nét mày này ai hoạ lên tim chàng.

Đôi bàn tay được ai tô đậm nét e thẹn.

Trăng tựa nước.

Hoa tựa lửa.

Phản chiếu một vùng trời sáng trong.

Trong mộng chàng thường nhớ về hình bóng xa xăm thuở ấy.

Người con gái bướng bỉnh thích màng thế sự kia nơi đâu.

Thiên đường sao khó đến.

Địa ngục không dung thân.

Đau thương này xin để thời gian lưu giữ lại trong lòng bàn tay...

---

Nơi kinh thành phồn hoa đại Sở thẫm mùi gió lạnh phương Bắc. Bầu trời mây mù xám xịt không có nổi chút ánh sáng. Nơi chợ phiên tấp nập người qua kẻ lại.

Nào thì trò chuyện, này thì trả treo. Bóng người đổ trên mọi nẻo đường kinh thành khiến nơi đây trở nên xô bồ ồn ã. Trên những quán xá. Làn khói bốc khi ngút từng nồi bánh bao bay lên rồi tan trong không trung.

Duy chỉ có điều người đông là thế, ồn ã là thế nhưng không có một tiếng cười đùa.

Thanh lâu kĩ viện không chút tiếng vọng dâm uế. Vì lí do nào đó mà miễn cưỡng đóng cửa. Nơi hàng quán cũng không còn những rạp xiếc mua vui. Chỉ có dòng người nghiêm mặt làm công việc ngày thường.

Trong gió thoảng đưa lòng người bi thương.

Cách đó không xa, nơi quán nhỏ ven đường tụ tập năm đại hán và đại thẩm vừa chặt củi vừa hàn huyên.

”Năm ngày rôi...” Vị đại hán có vẻ già nhất, râu tóc bạc phơ khẽ thở dài.

”Đúng vậy. Đã năm ngày kể từ khi nương nương ra đi.” Vị đại thẩm đang bó củi gầm mặt bi thương: “Vương phi nương nương...thật thảm. Đến lúc chết cũng không được toàn thây...”

Chúng nhân ai nấy đều lộ vẻ đau xót, đưa mắt nhìn về nơi tướng phủ cách đó không xa vẫn bình lặng như ngày nào.

”Bé bé cái miệng bà đi. Để người hoàng thất nghe được là tội chết đấy!” Lão bà ngồi kế đại thẩm lên tiếng nhắc nhở.

Đại thẩm nghe vậy vội vàng ngưng khóc ngậm miệng.

Đại hán kia thở dài lắc đầu:

”Ai bảo Quốc Công tận mắt chứng kiến nương nương ra đi. Vì quá bi thương mà không tin người đã chết. Đến lúc này vẫn không chiếu cáo thiên hạ, mai táng cho nàng...Còn ai trên đất Sở này không biết chuyện nàng ra đi chứ.”

Chúng nhân vẻ mặt thườn thượt khó coi, lại tụm đầu lao nhao.

”Người của tướng phủ nghe bảo vẫn còn ngơ ngác không tin chuyện này. Suốt những ngày qua cũng không thấy thánh chỉ nên không dám đả động gì. Cứ như là nàng đi xa chưa về, không có việc gì xảy ra vậy.” Lão bà đượm buồn bồi một câu.

”Lại nói cả huyện Tô Châu mang ơn nàng, dân chúng nơi đó kéo nhau đến trước cổng phủ khóc than bị người của hoàng thất lôi đi. Tránh để Quốc Công nhìn thấy nổi cơn thịnh nộ đó sao. Dân chúng huyện đó thật đáng thương. Mà Quốc Công...haiz. Người chết thì cũng đã chết, người lại không chịu làm mai táng cho nàng, để nàng ở dưới âm tào chịu lạnh như vậy.”

Vị đại thẩm chen ngang.

”Âu cũng là quá nặng tình mà thôi. Nàng đi như vậy, ngay cả kinh thành phồn hoa cũng trở thành âm u, nói gì đến...”

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, lại ngậm một tiếng thở dài rồi thôi.

Những câu tản mạn như thế cứ trôi tuột khắp kinh thành. Nhà nhà đau đớn, người người bi thương. Vị Quốc Công họ ái mộ lại cô độc lần nữa...

---

”Hôm nay Quốc Công đã chịu ăn gì chưa?” Ôn gia vừa lạch bạch từ xa đón Lưu Dĩ từ triều về, không nói một lời đi thẳng về sương phòng đóng sập cửa. Chỉ để lại lão cùng Lam Thất trơ trọi nhìn nhau. Lão vội túm Lam Thất lại dò hỏi.

Lam Thất lắc đầu, mặt buồn rười rượi.

”Vậy trà, người có uống ngụm nào không?”

Lam Thất lại tiếp tục lắc đầu.

Ôn gia lấy tay đập vào trán, thở dài thườn thượt. Trong mắt ngập tràn lo lắng.

”Năm ngày không ăn không uống. Thương thế trong tâm lại nặng như vậy, làm sao mà chịu nổi.”

”Ôn gia! Không những không ăn không uống, mà từ lúc thiên tuế tỉnh lại, một lời cũng không nói. Gia phải biết ở trên triều định đoạt bằng chiếu thư và phất tay. Chúng ta thực không biết phải làm gì.” Lam Thất bất lực nói. Mắt chốc chốc lại đưa về nơi sương phòng lạnh ngắt bên kia.

”Ngươi nhìn mà xem. Tóc cũng bạc đi một nhánh mai, khuôn mặt thì gầy rộc hẳn đi. Đôi mắt trầm luân như vậy. Hỏi ngươi có còn chút sức sống nào không? Người vốn đã kiệm lời, nay lại trở thành lặng thinh. Ta theo người lâu như vậy, chứng kiếm chuyện này là lần đầu tiên.” Ôn gia nhìn mây trời đen đặc, lại cảm nhận ngọn gió lạnh phương xa tạt ngang không khỏi tăng thêm bi thương trong lòng: “Đèn cầy cũng không chịu thắp. Trước đây mỗi lần thiên tuế trở về. Vương phi đều lấy hết nến ra thắp lên sáng rực. Nhưng kể từ ngày đó. Căn phòng luôn u ám như vậy, không có chút ánh sáng nào cả.”

”Lúc này không biết người đang làm gì trong đó?” Lam Thất nhìn về căn phòng lạnh lẽo đã khép chặt cửa nghi hoặc.

”Còn làm gì nữa chứ.” Ôn gia bất đắc dĩ đáp: “Nếu không đứng ngắm bức hoạ nương nương vẽ thiên tuế suốt vài canh giờ thì cũng ngủ trong tủ y phục của nương nương.”

”Ngủ trong tủ y phục?”

”Phải!”

”Đây chẳng phải là thói quen của nương nương mỗi khi thiên tuế ra ngoài sao?”

Ôn gia khẽ mỉm cười: “Phu thê thiên tuế thực giống nhau. Nàng trước luôn ngủ trong tủ của Quốc Công, bây giờ Quốc Công ngủ trong tủ của nàng mới có thể an giấc. Có lẽ chỉ có nơi nhỏ hẹp đó lưu giữ lại được mùi hương của đối phương. Khiến cho lòng dạ trở nên bình an như kề cạnh.”

Cả hai người chua xót trong lòng, lại không biết dùng lời nào để diễn tả hết.

”Hai ngày nữa là đến Tất Đầu* nương nương. Suốt thời gian qua không ai dám đốt hương cho nàng. Ta và ngươi sắp xếp hương khói, cho nàng dưới cửu tuyền được ấm áp.” Ôn gia nheo đôi mắt gia nua nhẹ nhàng nói.

-----

*Tất Đầu: là thời điểm rạng sáng thứ 7 kể từ khi người đó chết. Theo quan niệm đây là lúc linh hồn người chết hiện về thăm người thân, sau đó mới có thể siêu thoát.

-----

”Vâng. Chuyện này ta sẽ sắp xếp không để Quốc Công nhìn thấy. Chỉ là việc quan trọng bây giờ là ngọc thể của Quốc Công. Ngự y dặn dò, nếu người cứ tiếp tục như vậy. Vài ngày nữa e là...không trụ được!”

Vẻ mặt Ôn gia trở nên sa sầm nghiêm trọng.

”Ta đã dùng hết cách cũng không thể khiến ngài mở lòng. Thà rằng ta đợi chờ một phép màu.”

”Phép màu?” Lam Thất nhìu mày không hiểu.

”Phải! Phép màu giúp Quốc Công hồi sinh.”

”Quốc Công? Ôn gia nói ngược mất rồi. Vương phi mới là người cần hồi sinh.”

Ôn gia khẽ cười: “Ngươi đã tận mắt chứng kiến nàng ra đi. Làm sao nàng có thể trở về chứ. Còn Quốc Công vốn đang sống mà không khác gì đã chết. Người chỉ như cái xác không hồn, biết làm việc và ngủ. Ta muốn có một thứ gì đó đến với người. Khiến người động tâm can mà hồi sinh.”

Lam Thất ồ một tiếng rồi im bặt.

Cả hai người họ đều hiểu vì sao thứ đó được gọi là phép màu. Vì phép màu là những gì không có thật, khó có khả năng tồn tại. Mà thứ có thể làm Lưu Dĩ hồi sinh chỉ có một.

Là vị Vương Phi nào đó đã hóa thành cát bụi.

---

Đã qua bảy ngày kể từ ngày đó.

Nơi ngọn núi cao cao, cành cây đung đưa. Rặng liễu theo gió quất ngang mặt trăng sáng tỏ. Đâu đó tiếng tu hú vang lên rồi tắt ngúm. Hoa nở rồi lại tàn. Gió thoảng dừng chân rồi lại đi.

Nơi ngọn núi xa xăm có một hố đen lớn, xung quanh là những ngọn cỏ đen đặc bụi than.

Ở giữa cái hố ấy. Một ngọn lửa lập loè bùng lên. Xung quanh được vây lấy bởi năm người.

Người mặc trường y thanh thoát, tay cầm chiết phiến vẻ mặt ung dung là bộ hộ thị lang Hoắc Thiện. Ngồi bên cạnh là y phục tím quét đất, hai dải tóc bạc phất phơ, đôi con ngươi đỏ rực vì bi lệ là Cố Vệ Bắc. Bên cạnh hắn, khuôn trang đầy đặn thập phần xinh đẹp, nữ tử hồng y níu lấy Cố Vệ Bắc an ủi là Hoắc Kỳ Thư. Hai người còn lại thân phục hắc y, một nóng một lạnh, một nước một lửa tay cầm vàng mã chậm rãi thả xuống đốm lửa kia là Sa Hoả, Sa Thuỷ.

”Vương Phi nương nương. Người chết thảm quá!”

”Mẫn tỷ, tỷ còn chưa...hức...nhìn thấy muội lên kiệu hoa...”

”Mẫn Mẫn...là tại Cố đại ca vô dụng...”

”Nương nương bạc mệnh...Ra đi thanh thản..”

Tiếng người ngồi bên đốm lửa bi thương réo rắt. Ai nấy đau xót đều không cầm được tiếng rên bi thống giữa mảnh đất hoang vu.

Hoắc Thiện âu sầu rót một chén rượu đổ xuống mặt lửa bập bùng, ngọn lửa giữa đêm đông sao mà cô độc.

“Thứ lỗi cho chúng ta đến Tất Đầu người mới có thể làm điều này. Đây là nữ nhi hồng mười năm mà người thích nhất. Sau này hạ quan sẽ lại bồi người uống.”

Sa Thủy nhịn không được lại lần nữa bật khóc. Tay nắm giấy vàng run run không thể thả xuống. Tấm giấy theo gió lạnh phất phơ bay lên không trung rồi biến mất sau mảng đen u uất.

Sa Hoa ngậm một tiếng thở dài, đặt tay lên lưng Sa Thủy vỗ về an ủi. Giúp Sa Thủy lấy thêm vài mảnh giấy vàng thả trôi xuống ngọn lửa kia.

Giấy vàng bị lửa nuốt chửng, thoảng một đám tro tàn bay lên như thiêu thân rồi hóa hư không biến mất.

Cố Vệ Bắc im lặng một hồi, mới ngẩng đầu nhìn trời cao. Bóng mây lững thững trôi kề cạnh ánh trăng bạc. Vầng trăng kia mới tròn mới trong làm sao: “Ngày muội ra đi, trời lại không đẹp như thế này.”

“Cái gì đây?” Hoắc Kỳ Thư bỗng nhiên cất giọng.

Chúng nhân đổ ánh mắt về phía nàng. Có một thứ gì đó nhỏ nhắn hình tròn trong lòng bàn tay nàng, bên ngoài là lớp sắt đầy cát bụi bám đầy, có lẽ Hoắc Kỳ Thư vừa nhặt từ giữa đám đất cát lên. Thoảng qua tiếng tí tách sinh động.

“A...Cái này là của vương phi!” Sa Thủy kêu lên một tiếng.

“Đúng rồi!” Sa Hỏa chụp lấy vật thể tròn tròn kì quái kia: “Thứ này là của vị thiền sư đưa cho Vương Phi đây mà!”

Chúng nhân mắt tròn mắt dẹt khảm nghiệm vật thể kia, đó chính là chiếc đồng hồ nhỏ mà Tiểu Yến Tử đã đeo trên cổ.

“Không thể nào!” Hoắc Thiện nghi hoặc kêu lên: “Người đã tan xương nát thịt, hóa rụi thành than. Sao thứ này lại có thể còn nguyên vẹn như thế này, ngay ở chỗ này được chứ?”

Chúng nhân tròn mắt nhìn nhau. Lại nhìn vật quỷ dị kia. Nó rốt cuộc là thứ gì, có thể nguyên vẹn như vậy.

Đương lúc chúng nhân tò mò nghiên cứu chiếc đồng hồ thì bỗng cuồng phong từ đâu hóa thành lốc xoáy vần vũ, bụi cát lá khô bay đầy trời. Ánh trăng vừa nãy còn tròn trịa sáng rực một vùng bị một đám mây đen che khuất trong chớp mắt.Sao đổi ngôi, chạy nhảy loạn xạ trên bầu trời, từ phía đằng xa, nơi tầng tầng lớp lớp mây mù vây kín, một ánh sáng lóe lên, xé dọc mảnh trời rộng lớn.

“Cái gì thế kia???” Hoắc Thiện kinh hãi hét lớn.

Ầm!!!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Xé toạc không gian và thời gian, tiếng nổ long trời lở đất, khiến vạt vật kinh hãi co mình. Hàn quang lóe lên sáng bóng như một ngọn đuốc khổng lồ, gió cuộn thành vòng xoáy rồi vần vũ tạo thành một bầu trời mù mịt khói.

“Mau giữ chặt lấy nhau!!!” Sa Hỏa vội vàng hét lớn. Cắm phập thanh kiếm chôn sâu xuống đất.

Tất thảy năm người tụ lại một chỗ ngồi thụp xuống ôm chặt lấy nhau. Giữ chặt chuôi kiếm như để tránh bị kình phong cuốn đi.

Trận kình phong mạnh mẽ như ngàn con quỷ dữ lướt qua đám người họ, mây khói hóa ngàn đạo quang sáng bóng đâm xuyên vào da thịt từng người rít lên từng cơn mạnh mẽ.

Chúng nhân nhắm tịt mắt cúi đầu sát đất gắng gượng chống cự lại cơn lốc xoáy kinh khủng kia.

Dường như không chỉ ở chỗ họ, mà khắp nơi trên ngọn núi kia, đâu đâu cũng có một ngọn gió xoáy như vậy quét lên mạnh mẽ. Tựa hổ như bàn tay của chúa trời vô tình tạt ngang. Khiến cho cả ngọn núi như bị dỡ xuống. Xa xăm nghe tiếng cây cối ầm ầm đổ xuống.

Tất cả những lốc xoáy kia vụt qua năm thân ảnh chôn chặt trên mặt đất. Giấy vàng lửa nhỏ từ khi nào đã cuốn theo ngọn cuồng phong bay mù mịt lên trời.

Lốc xoáy chạy ào ào gộp với nhau tạo thành một ngọn gió lớn, vần vũ ngay nơi đó. Nơi Tiểu Yến Tử đã từng tồn tại. Lốc xoáy kia vo tròn, tạo thành một quả cầu đất, hút hết tất thảy mây mù, bụi than lên bầu trời cao.

Chúng nhân từ từ ngẩng mặt đưa mắt nhìn theo quả cầu gió kia đang bay lên bầu trời, kề sát mặt trăng.

“BÙM!!!”

Quả cầu gió kia vang lên một tiếng lớn rồi nổ tung vữa ra thành từng mảnh rơi rớt xuống mặt đất. Nơi trọng tâm phát ra một tia đạo quang sáng bóng như mặt trời.

Đạo quang kia xé dọc đất trời, vụt bay về phương Tây xa xôi lóe lên một thứ ánh sáng quỷ dị rồi vụt tắt.

Bầu trời chậm rãi tan đi mây mù, trả lại trăng thanh. Gió kia ngưng thổi, lá ngừng bay, bụi mù chậm rãi tan đi, trôi dạt về nơi đâu.

Cả ngọn núi vừa nãy còn kêu lên tiếng gầm của quỷ dữ lúc này lại trở nên tĩnh lặng hiền hòa hệt như đã chịu ngủ yên.

Hoắc Thiện cùng Sa Hỏa trở mình đứng dậy đầu tiên, đưa đôi mắt tìm tòi nhìn về phía nơi đạo ảnh kia biến mất.

“Có sao không???” Cố Vệ Bắc vội vã đỡ Hoắc Kỳ Thư lên, đưa tay gạt đi đám bụi trên mặt nàng. Vừa rồi may mà có Sa Hỏa túc trí, nếu không cả năm người họ đã bị cơn lốc kia cuốn bay đi phương trời nào.

Chuyện xảy ra quá nhanh, những tưởng chỉ trong chớp mắt. Chúng nhân thở gấp vài cái mới lấy lại hồn vía.

“Không sao, tất cả không sao rồi!” Sa Thủy trấn tĩnh đứng dậy, soi xét chúng nhân mới âm thầm thở hắt ra: “Đang yên đang lành sao lại có gió to vậy chứ?”

“Vừa rồi...Rốt cuộc là thứ gì?” Hoắc Thiện nhíu chặt mày nghi hoặc.

Chúng nhân hoàn toàn nhìn rõ, nơi đất cát hoang tàn hóa thành lốc xoáy như muốn dệt trời kia, đạo quang đập nát không gian rồi lại biến mất một cách thần kì kia. Nếu không tận mắt chứng kiến, chỉ e có kể lể nửa ngày cũng không dám tin.

“Có thứ gì đó vừa rơi về bên kia!” Sa Hỏa chắc nịch chỉ về nơi xa xăm. Vì nơi họ đứng là núi cao, nên dễ dàng nhìn rõ nơi đạo ảnh đã rơi xuống.

“Nơi đó...chẳng phải là thành Tây An, quê hương của Vương Phi sao?” Sa Thủy nheo mi nghi hoặc.

Chúng nhân đồng thời hít một ngụm khí lạnh, lại ngơ ngác nhìn nhau không rõ điều gì.

“Đâu rồi???” Hoắc Kỳ Thư vừa mới được Cố Vệ Bắc dìu lên lại bỗng hét lớn ngó ngang liếc dọc, lật bàn tay chục lần: “Cái thứ kỳ lạ của Mẫn tỷ rõ ràng muội vẫn cầm trong tay đâu mất rồi???”

“Thử tìm lại trên đất xem!” Cố Vệ Bắc cúi người bắt đầu mò mẫm.

Sa Hỏa, Sa Thủy cùng Hoắc Thiện cũng bắt đầu tìm kiếm, khó khăn lắm mới có được di vật. Lại để mất như vậy.

“Hay là bị cơn lốc kia cuốn đi mất rồi.” Hoắc Kỳ Thư nhìn lên bầu trời, nơi cơn lốc kia nổ tung. Trong tâm tưởng vẫn không khỏi thấy thần kì.

Hoắc Thiện và Sa Hỏa đưa mắt nhìn nhau, lại đồng thời xoa cằm day day thái dương.

Ngày lễ Tất Đầu, thứ kì lạ biến mất, đạo ảnh rơi xuống Tây An. Những thứ này không lẽ đều là trùng hợp?

“Hoắc đại nhân, Sa mỗ cảm giác mọi chuyện chưa kết thúc. Dám hỏi đại nhân có cùng suy nghĩ với tại hạ?”

“Ta cũng cùng suy nghĩ với ngươi.” Hoắc Thiện đặt tay lên vai Sa Hỏa đáp: “Chỉ là thiên nhân làm theo thiên mệnh. Chúng ta là người phàm tục, chớ nên nhiều lời. Vạn sự như thế nào, đành phó thác cho lão thiên. Những điều không dám chắc, vẫn không nên quả quyết.”

“Hoắc đại nhân anh minh.” Sa Hỏa ôm quyền cung kính lại cùng chúng nhân đưa mắt nhìn về nơi đó. Thành Tây An cách trở nghìn trùng lại chứa chan nỗi niềm của ai.

----

Ở ven dòng sông Lệ chảy dọc thành Tây An đêm nay, vẫn cây lá um tùm, ngàn hoa đua sắc nở, dương liễu lả lướt.

Tiếng nước chảy, tiếng chim kêu tựa hồ nhịp phách của thiên nhiên. Ngọn gió nơi nào quét qua, phe phẩy theo từng đám hoa đẹp đẽ. Không gian yên ắng lại phong tình vô hạn. Trăng kia đổ xuống như ngọn lửa đêm đông.

Hoa vẫn nở, nước vẫn chảy, gió cứ ghé qua, trăng cứ nhìn lại, chỉ là không có người ngắm. Không có kẻ biến cảnh tức thời thành thơ, ngẫm ra thật phí phạm.

Đang là khung cảnh yên bình là thế bỗng nhiên mây đen kéo đến, che đi ánh bạc kia. Gió buồn hiu hắt biến thành cuồng phong vần vũ. Vạn vật bị gió quất mạnh khiếp đản bay lên tung tóe. Nơi bầu trời đầy sao bị xé toạc một đường lớn. Đạo ảnh lóe lên thành hình người rồi rơi thẳng một đường xuống con sông lớn.

Ngay tại nơi đó, ánh sáng vụt tắt, mây mù lui dần, trả lại ánh trăng bàng bạc. Gió nhẹ đưa lay, muôn hoa khép mình lại khẽ giãn ra đưa đẩy.

Bên ven bờ thoạt nghe tiếng xột xoạt của dòng nước vỗ mạnh. Một bàn tay thon dài nhỏ nhắn vung lên khỏi mặt nước níu lấy phiến đá lớn. Thân ảnh chậm rãi từ dưới nước ngoi lên, dưới ánh trăng bạc kia, khẽ phản chiếu thân hình liễu yếu đào tơ. Mái tóc đen mượt che đi nửa gương mặt nhỏ giọt từ từ bước lên bờ. Bàn tay đó thản nhiên đưa tay hất ngược làn tóc kia ra đằng sau rồi thở mạnh:

“Lạnh chết ta!”

Khuôn trang nhỏ nhắn, đôi môi mọng đỏ, mày liễu nhỏ nhắn, mắt tròn tinh nghịch, đôi má trắng ngần, thân nhỏ liễu tơ.

Không ai khác chính là Tiểu Yến Tử!