Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 71: Hoa rơi

Hoa đào nở rộ, lá trúc chân mây.

Gió nhẹ đưa lay, vạn kiếp tình nồng.

Giờ lành đã điểm, móng ngông người xa.

Kiệu hoa đã đến, đưa nàng về ta.

Hỉ sự của đích nữ Đại tướng quân Hoắc Tâm đặc biệt xa hoa. Trong vòng một trăm dặm không ai không biét đến hỉ sự này.

Cách đó vài tháng. Phủ tướng còn dựng đèn hoa kết vải gả đi một nghĩa tử cho hoàng thất đã gây náo loạn cho khắp đại Sở. Tuy rằng vị thiên kim này so bề không thua kém nhưng vẫn có thể gây được tiếng đến tận những thành trì kề cạnh kinh thành xa hoa.

Được Quốc Công thiên tuế ban hôn, lại có Giám Quốc vương phi làm chủ hôn, không lớn cũng không cam a.

Cố Vệ Bắc, tân lang của ngày hôm nay đã trở về Cố gia ở Tây An từ vài ngày trước chuẩn bị sính lễ.Từ sáng sớm tinh mơ đã xuất phát đi đến kinh thành rước dâu.

Đoàn người nối thành hàng dài tấp nập ồn ã, khí thế ngời ngời, khiến cho người đi đường không biết còn lầm tưởng Cố gia là hoàng thân nào đó.

Thực ra người của Cố gia đều biết, Cố Vệ Bắc từng là bằng hữu thuở thiếu thời của Lưu Dĩ. Nên khi Cố Vệ Bắc tề gia lập thất, Lưu Dĩ cũng sẽ hào phóng ban phúc cho hắn. Cấm quân cùng sính lễ hay phủ mới, tất cả đều được ban xuống không thiếu thứ gì. Lại có bạn vương phi nào đó thương tiểu muội Hoắc Kỳ Thư, mang danh vương phi ban cho nàng một đám gia nô hầu hạ. Còn không khỏi vẫy uy với thiên hạ, Hoắc Kỳ Thư là tiểu muội của nàng, đụng đến Kỳ Thư là đụng đến hoàng thất, phạm tội khi quân. Rất giỏi dọa người a.

Chính những điều đó khiến cho Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Kỳ Thư chưa lên kiệu hoa đã hái được bao nhiêu ngọc ngà quyền lực từ cặp phu thê cao cao tạo thượng, lại thích chọc trời khuấy nước kia.

Vậy đôi phu thê nhiều chuyện đó đang ở đâu?

“Dậy đi!” Lưu Dĩ khẽ gọi bên tai Tiểu Yến Tử. Đánh thức nàng là một việc rất mất kiên nhẫn. Bình thời sáng nào hắn cũng để mặc nàng ngủ nướng, không cần tiểu thê tử phải giúp hay thay y phục. Chỉ tự mình phục vụ rồi lặng lẽ thượng triều.

Nhưng mà muốn để nàng trong tầm mắt, nhất thiết phải thức nàng dậy cho bằng được mới có thể cùng nàng vào cung. Có điều....cái câu ‘dậy đi’ này hắn đã nói ba lần, nhưng Tiểu Yến Tử vẫn say mê vùi đầu vào ngực hắn, không chút hồi đáp.

Lưu Dĩ bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn kéo thân thể nàng ngồi dậy, dựng sốc nàng lên.

Tiểu Yến Tử khó chịu mở mắt, cũng không buồn nhìn vẻ mặt u ám của hắn, mặc kệ trời đất bò lên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn rồi lại ngủ ngon lành.

Lưu Dĩ hằm hằm bực bội. Lại nhìn đôi môi có vài vết sứt của nàng. Là đêm qua hắn hung hăn hôn nàng khiến nàng bị thương. Nếu không đã dùng nụ hôn đến tắt thở đánh thức nàng là nhanh nhất.

Lại không thể đánh nàng, không thể làm tổn thương.

Bất lực!

Lưu Dĩ đành ôm luôn con khỉ Tiểu Yến Tử đang đu trên người hắn xuống giường. Vớ đại cho nàng một bộ y phục. Để nàng ngồi trên đùi, cẩn thận cởi tiết y mỏng manh xuống.

Đối với y phục nữ nhân, Lưu Dĩ trước đây không có chút kiến thức. Nhưng từ sau khi thành thân. Hắn có thể tháo y phục của nàng chỉ trong vòng ba nốt nhạc. Việc mặc lại cho nàng cũng như cơm bữa. Vậy nên chuyện này đối với hắn dễ như trở bàn tay mặc dù y phục có chút rườm rà.

Chỉ là trong lúc giúp nàng thay y phục. Bạn Quốc Công nào đó trượt vào da thịt trắng mịn cả đêm mân mê vẫn không cầm lòng được cắn nàng một cái. Khiến Yến Tử đau nhói mở mắt, lại không chịu tỉnh giấc tiếp tục ngủ say.

Mặc xong y phục cho nàng, mặt Lưu Dĩ đã đỏ như gấc vì nín nhịn. Hắn đặt nàng lên giường, tự mình thay y phục, khoác long bào lên người, hắn mới sực nhớ ra. Hình như còn một cách để đánh thức nàng.

Lưu Dĩ y phục chỉnh tề, tiến tới bên tai nàng nói nhỏ:

“Nàng muốn bao nhiêu ngày mới xuống được giường. Năm hay bảy?”

Tiểu Yến Tử lập tức mở trừng hai mắt la lối: “Không được!!! Thần thiếp còn rất nhiều việc phải làm, đêm qua còn chưa đủ sao????”

Lại nhìn qua, thấy Lưu Dĩ đứng bên thành giường, y phục chỉnh tề, mắt lạnh lúc này tràn ngập ý cười. Nàng bất giác đỏ mặt.

Trời ơi. Mất mặt quá đi.

“Nào, cùng bổn vương vào triều.”

Tiểu Yến Tử thật sự đã tỉnh táo, nàng nhu thuận nắm lấy tay hắn, từ tốn trang điểm, ăn sáng rồi vào cung.Chỉ là vào đến hoàng cung lại có một vấn đề.

Đại điện không được xuất hiện nữ nhân là quy tắc từ cổ chí kim. Vậy nên bạn vương phi nào đó đặc biệt dỗ dành tướng công thiên tuế để nàng đi đến cung Thừa Càng thỉnh an Thái Hậu.

Sau một hồi do dự, lại biết không thể nhốt nàng một chỗ ở chính cung bên cạnh đại điện. Lưu Dĩ đành phái một đám cấm vệ quân bồi nàng đến cung Thừa Càng.

”Đi sớm về sớm!” Lưu Dĩ cau mày dặn dò.

Tiểu Yến Tử nhìn dáng vẻ uy nghiêm khoác long bào của hắn không khỏi trầm trồ. Lại nhìn vẻ mặt khó chịu của hắn không khỏi thở dài. Từ lúc nàng khai thật thân phận, hắn chưa từng rời khỏi nàng lấy nửa thước.

Có lúc hắn đang chăm chú làm việc, nàng muốn đi nhà xí lại sợ phiền hắn nên len lén trốn đi. Vừa ra đến tận cửa đã bị khí lạnh đâm trúng ót cùng giọng quát đầy giận dữ của hắn:

”Ai cho phép nàng rời đi???”

Từ lúc đó trở đi, bất kể là nàng đi nhà xí hay đi tắm, kể cả đi thăm Triệu Phạm Hoa cũng phải đi cùng hắn. Lưu Dĩ đặc biệt xây hàng rào xung quanh nàng, những kẻ không liên quan đều không thể tới gần nàng nửa bước.

Nàng đi đến đâu hoa nở đến đó, người người cũng vui vẻ, nhưng chốc sau thấy thân ảnh như ma quỷ, khí thế cường đại đen tối lù lù xuất hiện sau lưng nàng, hoa cũng héo, người người nhà nhà mồ hôi chảy ròng ròng run rẩy.

Thật là quá khoa trương rồi.

Nhưng nghĩ đến nam nhân này không nỡ rời xa nàng. Nàng đành ngoan ngoãn gật đầu cười đáp:

”Vâng. Đã lâu không vấn an mẫu hậu. Không nên để mẫu hậu chờ lâu. Thần thiếp cùng người đàm đạo vài câu sẽ về ngay.”

Nói rồi mặc kệ bao nhiêu cung nhân cùng cấm vệ quân, nàng tiến tới, túm lấy vạt áo Lưu Dĩ kéo hắn cúi xuống, nhón chân hôn chụt một cái lên môi hắn rồi vui vẻ rời đi.

Đám người hạ nhân của nàng đã quen với cảnh tượng nàng, mặt vẫn bình thản không chút biến sắc. Riêng đám cung nhân trong cung không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Nữ nhân lớn gan này. Đó là Quốc Công, là Quốc Công đấy.

Lại liếc nhìn vẻ mặt u ám của Lưu Dĩ, chắc mẩm hắn không vui vì hành vi càn rỡ đó của thê tử.

Chỉ có hạ nhân hầu hạ Lưu Dĩ mới biết. Thực ra vị thiên tuế kia không muốn rời xa nàng mới có vẻ mặt u ám như muốn giết người kia.

Lưu Dĩ đợi cho thân ảnh nhỏ nhắn của nàng khuất bóng mới chịu rời đi, trở lại làm chúa thượng vạn người kính phục.

Tiểu Yến Tử một đường thẳng đến cung Thừa Càng, khác với vẻ mặt ẩn nhẫn nhíu mi của cung nhân trước đây, trông chúng nhân có vẻ rạng rỡ hơn trước vui vẻ đón nàng. Từ sau sự vụ bị nhốt ở mật thất, nàng mới lại và cung thỉnh an Thái Hậu, điều này hiển nhiên là vì vị Quốc Công nào đó như gà mái che chở con. Coi hoàng cung là bẫy địch.

”Than kiến vương phi nương nương. Thái Hậu đang đợi người. Thỉnh.”

Ngay cả Từ ma ma cũng nhất mực cung kính, không còn điệu bộ khi dễ.

Tiểu Yến Tử mang mối nghi hoặc từ tốn cùng Tiểu Phi đi thẳng vào khách phòng.

Ngồi thượng toạ là Thái Hậu vẻ mặt xuân sắc lãnh đạm. Nghe nói bà bị bệnh. Nhưng một thời gian rồi cũng khoẻ lại. Xem chừng là thật.

Tiểu Yến Tử làm vẻ mặt nhu thuận, cung kính thi lễ. Đáp lại nàng là nụ cười hiếm gặp khiến nàng không khỏi sững sờ.

”Mẫn nhi! Mau lại đây, để ai gia nhìn rõ mặt con.”

Tiểu Yến Tử lúng túng một hồi, lại bắt gặp vẻ mặt chờ đợi của bà cũng đành miễn cưỡng đi đến.

Chậc chậc, sao bà mẹ chồng này khi không đổi gió vui vẻ với nàng vậy nhỉ. Lúc nàng ở mật thất, ở đây đã xảy ra chuyện gì khiến bà thay đổi nhanh như vậy???

”Mẫn à, con gầy quá. Xem này, da thịt trắng mịn nhưng lại không mấy đầy đặn. Lỡ mang thai thì có phải sẽ khổ không. Để ai gia sai người mang cho con vài thang thuốc bổ. Đều là dược thượng hạng, rất tốt cho nữ nhân...”

Thái Hậu nắm tay nàng, không ngừng vuốt ve luyên thuyên một tràng, chủ yếu đề cập đến chuyện thúc dục nàng sinh con.

Khoé miệng Yến Tử giật giật. Nàng vẫn chưa kịp thích ứng với khẩu khí gần gũi này. Còn nữa, vừa gặp nàng đã mở ngay đề tài mang thai, chuyện này đâu phải do nàng quyết định. Vả lại thân thể này vừa trổ mã, nàng vẫn còn muốn cao thêm tí nữa, phu thê nàng lại vẫn còn trẻ. Nàng vẫn chưa muốn sinh con a.

Nói một tràng dài nhận được nụ cười dịu dàng của Tiểu Yến Tử, Thái Hậu cũng mẫn cảm cụp mi.

”Chuyện lúc trước, ai gia có lỗi với con. Ai gia biết Lưu Dĩ trân trọng con như thế nào. Vì sai lầm, ai gia suýt chút nữa hại chết con. Khiến Sở Quốc lâm nguy. Con không trách ai hia chứ?”

Tiểu Yến Tử cười hiền nhu thuận đáp: “Thần thiếp nào có bao giờ trách người. Chuyện cũng đã qua, thần thiếp cũng không sao, người không cần phải lo lắng.”

Thái Hậu lúc này mới nhìn rõ. Nữ nhân trước mặt bà có đôi mắt sáng lấp lánh tinh quang không chút tà khí, dáng vẻ thanh nhã vô ưu, ăn nói lễ độ dịu dàng, lại nghe đồn cầm kỳ thi hoạ không ai sánh kịp, chỉ riêng nữ công gia chánh thì...Mà thôi, vương phi không cần xuống bếp, việc đó không sao cả. Chỉ là bà không bao giờ chịu nhìn cho rõ. Nàng toả sáng như vậy, chẳng trách Lưu Dĩ bị nàng thu hút, bà lạo không chịu chấp nhận. Đến khi đón nhận cơn thịnh nộ của hắn mới chịu nhìn nàng.

Bà đúng là lẩm cẩm rồi.

Lưu Dĩ cũng thật có mắt nhìn.

Thái Hậu ngắm nhìn Tiểu Yến Tử một hồi, khiến nàng luống cuống không biết để mặt đâu cho đúng mới chịu dãn ra một nụ cười.

Thái Hậu lần nữa vui vẻ bắt chuyện, vẫn là chuyện sinh con đẻ cái. Thái Hậu thừa biết Lưu Dĩ quấn nàng như thế nào, vì vậy mà luôn mong ngóng tin tức nàng mang thai nhưng vẫn chưa thấy hồi đáp.Nhìn những dấu hôn còn ửng đỏ trên cổ và tay nàng, lại thấy môi nàng sưng mọng còn có một vết sứt nhỏ. Thân thể lại tràn ngập mùi nam nhân. Thái Hậu cũng cười cười coi như không nhìn thấy. Rõ rồi, đứa con này của bà, quá mức chân thành với nàng.“Lưu Dĩ đối với con như vậy, nhất định phải tranh thủ mà sinh cho ai gia vài tiểu thế tử. Thêm vài quận chúa. Có thể sinh cho ai gia một tiểu đội thì càng tốt, nếu các con không thể chăm chúng. Cứ mang đến ai gia nuôi....”

Thái Hậu càng nói, mặt Yến Tử càng nghệt ra. Cảm tưởng nàng là con lợn nái, đang được chủ thúc tăng gia sản xuất, cực kỳ bi ai a.

Mẹ chồng nàng dâu hàn huyên nửa ngày trời, nghe đàn ca múa hát vui vẻ quên trời quên đất. Hiếm khi Tiểu Yến Tử được dịp lấy lòng bà, nàng mới trổ hết tài năng ca múa cùng giọng nói ngọt ngào mua vui cho Thái Hậu. Kỳ thực bây giờ Yến Tử có làm gì, Thái Hậu cũng nhìn vừa mắt. Con trai bà yêu nàng như vậy, có thể không thuận mắt sao.

Trong lúc Yến Tử đang nhẹ nhàng kể vài món ngon ở Tây An, người bên ngoài liền chạy đến.

”Bẩm Quốc Công đang trên đường đến đón nương nương hồi phủ.”

Thái Hậu không chút bất ngờ, tựa hồ như đã đoán trước được điều này, bà luyến tiếc nắm tay Yến Tử bịn rịn:

”Gửi lời chúc phúc của ai gia đến Hoắc Tâm đại tướng. Bên ngoài ai gia có chuẩn bị vài món quà cưới, con thay mặt ai gia tặng cho tân nương. Lúc nào rảnh, nhớ vào thăm bà già này.”

”Vâng. Tạ mẫu hậu sủng nhi.” Tiểu Yến Tử ngoan ngoãn thi lễ.

”Được rồi. Mau đi đi, đừng để Lưu Dĩ phải đợi. Nó rất mất kiên nhẫn, không thấy con, không chừng sẽ lại làm loạn lên.”

Lại?

Tiểu Yến Tử có chút không hiểu. Trước đây Lưu Dĩ đã làm loạn gì sao?

Nàng giữ nghi hoặc trong lòng, dịu dàng nở nụ cười từ tốn thoái lui.

Vừa ra đến cổng cung Thừa Càng đã thấy bóng dáng cao lớn uy nghiêm của Lưu Dĩ đi tới cùng một đám cấm vệ quân.

Mắt Lưu Dĩ vừa đáp xuống thân ảnh đầy tinh quang của nàng, mày mới khẽ giãn ra. Hắn không tiến tới, chỉ đứng lại một chỗ, hướng nàng dang rộng hai tay. Chờ đợi.

Tiểu Yến Tử híp mắt không khỏi buồn cười. Như một con sóc nhỏ. Vứt bỏ tư thái vương phi đôn hậu vừa nãy, nàng túm váy chạy một mạch tới, ôm chầm lấy thân thể ấm áp.

Bàn tay Lưu Dĩ siết lấy thân thể nhỏ bé, đặt một nụ hôn lên tóc nàng. Lại nhìn vẻ mặt vui vẻ kia, hắn không khỏi tò mò:

”Nàng cùng mẫu hậu...”

”Mẫu hậu rất tốt với thần thiếp. Người cùng thần thiếp tâm tình đến quên cả thời gian. Người nói xem, có phải mẫu hậu chịu để thiếp vào mắt rồi không?”

Tiểu Yến Tử ngẩn cổ khoe khoang.

”Ừm, có lẽ vậy.” Ánh mắt Lưu Dĩ lấp loáng tia nhìn vui vẻ. Hắn ôm lấy eo nàng, chậm rãi rảo bước: “Đi thôi, Hoắc gia đang đợi.”

Đôi uyên ương tràn ngập màu hồng kia chậm rãi rời khỏi hoàng cung dưới ánh mắt tò mò, kinh ngạc, ghen tị của cung nhân.

Chậc, lúc này cũng nhận được sự chúc phúc của Thái Hậu, nàng còn cần gì nữa đây?

Về đến tướng phủ, hỉ sự đã được chuẩn vị xong. Đoàn rước dâu chỉ còn vài dặm nữa là đến nơi.

Tiểu Yến Tử mang quà đến sương phòng tân nương. Đám nam nhân Lưu Dĩ lập tức bị chặn đứng ngoài cửa.

”Thần thiếp giúp Kỳ Thư chuẩn bị lên kiệu hoa, người vào đó làm gì chứ. Đây là điều cấm kị.”

Lưu Dĩ vẫn nắm chặt tay nàng. Mặc kệ nàng dỗ dành, hắn vẫn không chịu để nàng đi.

Hừ, nàng vừa rời hắn một canh giờ ba khắc, lúc này lại muốn đi nữa sao.

”Phủ tướng không thiếu người, không cần nàng giúp.” Lưu Dĩ không hài lòng đáp.

”Kỳ Thư là tiểu muội của thiếp. Giúp nàng cài một cây trâm mất bao lâu chứ. Người mau qua bên kia cùng đại tướng dùng điểm tâm. Thần thiếp đi sẽ về ngay.” Tiểu Yến Tử dịu dàng dỗ ngọt. Nam nhân này quả thật cứng đầu mà.

Lưu Dĩ vẫn một mực giữ chặt tay nàng. Không hiểu sao mấy ngày nay trong lòng hắn vô cùng bất an. Đến nỗi mỗi đêm chỉ cần nàng động đậy hắn sẽ lập tức giật mình tỉnh giấc kiểm tra xem nàng có ở trong vòng tay hắn không. Hai chữ ‘thiên nhân’ khiến đầu não hắn đau điếng, lúc nào cũng trong tình trạng thấp thỏm, cứ như rằng nếu hắn rời mắt. Nàng sẽ lập tức biến mất.

Lúc này dự cảm bất an càng tăng lên. Hắn không muốn nàng dời khỏi tầm mắt hắn dù chỉ một giây.

”Sắp đến giờ rồi. Thiếp chỉ đi một lát thôi. Thiếp không thể để Kỳ Thư cứ như vậy mà gả đi, không làm được gì cho muội ấy.” Tiểu Yến Tử nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay thon dài đang đan vào tay nàng của hắn, tỉ mỉ khuyên nhủ.

Dù gì nàng cũng nhận Hoắc Kỳ Thư làm tiểu muội, không thể cứ như vậy mà nhìn nàng gả đi được.

Lưu Dĩ chau mày, mắt vẫn không rời nàng lấy nửa phân. Hắn hung hăng vươn tay giữ lấy gáy nàng cúi đầu xuống hôn nàng. Nhẹ nhàng đưa lưỡi càn quét một vòng, mút lấy vị ngọt nơi đầu lưỡi nàng, khiến cho nàng ngoi ngóp thở dốc mới chịu buông nàng ra.

Mày vẫn nhíu khó chịu, hắn nói:

”Bổn vương cho nàng một khắc!”

*tầm 15p

Hai má Tiểu Yến Tử vẫn ửng đỏ, môi sưng mọng ngoan ngoãn gật gù.

Nàng từ tốn quay đầu đi, nhưng vừa bước được hai bước. Chân liền sững lại. Trái tim nhói lên một cái đau đớn. Nàng vô thức quay đầu, bắt gặp Lưu Dĩ đang nhìn nàng chăm chú, đôi mắt dịu dàng tràn đầy ái vị.

Sao lúc này nàng lại đau lòng vậy nhỉ. Có lẽ ở bện cạnh hắn bao ngày nên rời đi một chút thành ra không đành lòng.

Nàng nặn ra một nụ cười, vẫy tay hai cái với Lưu Dĩ rồi chầm chậm xoay người rời đi.Chỉ là mỗi bước chân đều rất nặng, rất nặng. Lòng nàng lạnh băng, cảm giác mây trời xa xôi.

Nàng lần nữa sững lại quay đầu. Vẫn nhìn thấy Lưu Dĩ lặng im đứng đó nhìn nàng. Nàng cảm giác thân ảnh đó mỗi ngày một xa.

Gì chứ, nàng chỉ vào nói chuyện cùng Hoắc Kỳ Thư rồi ra ngay, làm gì đến nỗi này. Lát nữa gặp hắn nàng phải ôm hắn một lát mới được. Gần đây cứ bất an bừa bãi.

Nghĩ một hồi nàng cũng quyết định quay đi.

Chỉ là nàng không biết Lưu Dĩ cũng có cùng một cảm giác như nàng.

Hắn lặng yên nhìn nàng khuất sau cánh cửa một hồi mới chậm rãi đi đến đại sảnh.

Tiểu Yến Tử một mình đi vào sương phòng tân nương. Tiểu Phi cùng Sa Hoả, Sa Thuỷ ở cửa chờ đợi.

Đây là giờ cho mẫu nghi thiên hạ tiễn tiểu muội gả ra ngoài, vậy nên người không liên quan đều bị đẩy ra ngoài chỉ còn một mình Hoắc Kỳ Thư.

”Muội đã xong chưa?” Tiểu Yến Tử thản nhiên một đường vào sương phòng rộng lớn gián đầy chữ hỉ, lụa đỏ đầy gian phòng, hương trầm tao nhã tung bay. Bóng tân nương đỏ rực ngồi trên giường đã được phủ khăn liên tục lắc đầu.

”Kỳ Thư!” Tiểu Yến Tử nhìn Hoắc Kỳ Thư ngọ nguậy ngồi trên giường không đáp không khỏi nghi hoặc: “Muội làm sao vậy?”

Tiểu Yến Tử thuận tay vén tấm vải rực đỏ lên lộ ra bộ mặt hoảng hốt của Hoắc Kỳ Thư đang bị một miếng vải nhét vào miệng không thể lên tiếng, bàn tay bị trói chặt không thể cử động.

”Muội...” Tiểu Yến Tử chưa kịp nói gì thì một cảm giác tê tái truyền đến gáy nàng. Sau đó một màu đen phủ xuống khiến nàng mất đi thần trí ngất lịm đi.

Trước khi ngất đi, nàng còn kịp nhìn thấy vẻ mặt hung ác tàn nhẫn của một người phụ nữ quen mặt.

“Chiêu Dương!”

----

Sa Hoả, Sa Thuỷ đứng canh bên ngoài nhìn sắc trời đẹp đẽ.

”Ngày hôm nay đúng là ngày tốt làm hỉ sự. Không biết bao lâu mới đến lượt ta và huynh” Sa Thuỷ thở dài nói.

”Kẻ khùng như ngươi nữ nhân nào mà thèm gả.” Sa Hoả hờ hững nói.

”Huynh thì biết cái gì. Vui vẻ hoà nhã mới có thể có nhiều bằng hữu. Ai như huynh mặt mũi suốt ngày như ma vương, nữ nhân nhìn thấy huynh còn sợ chạy mất dép.”

”Hừ, vậy mà có kẻ vẫn chưa có ai thèm gả.”

”Huynh...” Sa Thuỷ cứng họng nhìn một tiều phu đẩy xe rơm củi đi ngang qua, bên cạnh còn có một nô tỳ lấy khăn che mặt bình thản xách một chậu nước cười nói.

”Huynh nhìn xem, người ta là tiều phu còn có nữ nhân theo đuổi cười nói. Xem sắc mặt huynh ấy đi, vui vẻ biết bao nhiêu.”

“Giả tạo.” Sa Hỏa hừ lạnh đáp: “Hắn rõ ràng không thích, vẫn cố nặn ra nụ cười. Đúng là vô dụng.”

Tiểu Phi đứng bên cạnh nghe hai đại nam nhân nói chuyện không khỏi che miệng bật cười. Lại sực nhớ chiếc vòng tay Yến Tử mua để tặng Kỳ Thư vẫn còn ở trong tay Tiểu Phi. Nàng liền gọi với vào.

“Nương nương, quà của Hoắc tiểu thư!”

“....”

Bên trong không một tiếng động, cũng không ai đáp lời.

Sa Thủy, Sa Hỏa liếc nhau một cái không nói một lời đạp cửa xông vào.

Vừa chạy đến nơi đã thấy Hoắc Kỳ Thư thân mang hỉ phục nằm dài trên nền đất, tay chân bị trói chặt, miệng vẫn bị bịt kín, hai mắt trợn ngược.

Chúng nhân kinh hãi. Sa Hỏa lập tức hô hào ảnh vệ lục soát sương phòng.

“Hoắc tiểu thư. Vương phi đâu rồi?” Sa Thủy vội vã cởi trói cho nàng gấp giọng.

“Mau...khụ...Mẫn tỷ, bị bắt...đi rồi.”“Làm sao có thể, trong phạm vi trăm thước đều có ảnh vệ cẩn mật, sao bọn chúng có thể mang vương phi rời đi mà không ai phát giác.” Vẫn là Sa Hỏa giữ được bình tĩnh, tuy rằng bàn tay run rẩy nhưng ý nghĩ này là vấn đề quan trọng sớm tìm ra nàng thay vì chạy loạn.

Đúng vậy, canh giữ rất cẩn mật, không ai có thể vác một người đi đi lại lại mà không bị phát giác. Quá sức vô lý rồi.

Bỗng dưng mắt Sa Thủy, Sa Hỏa lóe lên, đồng thanh nói.

“Tiều phu!!!”

Bên trong đại sảnh, Lưu Dĩ ngồi trên cao bình thản nghe Hoắc gia trò chuyện cùng quan viên đại thần. Hắn từ tốn cầm chén trà lên tay đưa lên miệng.

Nhưng chén trà vừa lên nửa chừng lập tức trượt khỏi tay hắn rơi xuống đất vỡ toang.

Chúng nhân xanh mặt nhìn qua vẻ mặt u ám lạnh lẽo của Lưu Dĩ. Tựa như có điềm gở.Bên ngoài ảnh vệ lập tức đạp gió lao tới kinh hô.

“Vương Phi nương nương bị kẻ gian bắt đi rồi!!”

Ảnh vệ vừa nói xong lập tức nghe tiếng “Rầm” vang trời, khiến cho tất thảy hít vào một ngụm khí lạnh vội vã quỳ rạp xuống đất dập đầu.

Bàn trà trước mặt Lưu Dĩ vỡ làm đôi, mảnh vụn vữa từ từ rơi xuống đất lạnh. Quanh thân Lưu Dĩ là quan binh âm tào địa phủ vây lấy. Màu mắt biến thành màu đỏ rực như máu, từng đốt gân tay hằn lên. Trong không khí chỉ có tiếng gào thét của quỷ và giọng nói uy lực của hắn.

“Đóng cổng thành!!! Chặn đứng tất cả người kinh thành kiểm tra!! Dù có phải lật tung mọi ngóc nhà cũng phải tìm cho ra vương phi. Không tìm ra nàng, các ngươi cũng không cần sống nữa!!!”

Chúng nhân kinh hãi vội vã chạy đi tìm kiếm. Không dám có nửa giây chậm trễ. Cơn thịnh nộ đã đến. Chúng nhân không khỏi căm hận kẻ lớn gan nào dám mang nữ nhân Lưu Dĩ quyến luyến không rời đi. Kẻ đó sống quá đủ rồi.

Sa Thủy từ bên ngoài lập tức chạy ào vào. Bắt gặp quỷ Diêm La đang đứng đó hắn không khỏi lạnh gáy nhưng vẫn cắn răn nói.

“Bẩm, chúng thần đã nhắm được một mục tiêu. Là tên tiều phu đã đặt vương phi lên xe rơm qua mặt chúng thần. Sa Hỏa cùng ảnh vệ đang đuổi theo. Hướng nam.”

Lời Sa Thủy vừa kết thúc. Bóng bạch kim cũng lập tức biến mất, chỉ để lại ngọn gió lạnh đậm mùi tang thương.

Trong đôi mắt đượm buồn bi ai đầy sát khí chỉ có bóng hình Tiểu Yến Tử cười tươi dịu dàng.

Tiểu Yến Tử! Đừng sợ. Không kẻ nào được phép đưa nàng rời xa bổn vương. Không bất kỳ ai, dù đó là lão thiên đi chăng nữa. Bổn vương cũng sẽ mang nàng về.

Cánh hoa đỗ quyên nhẹ vương trên nền đất lạnh, gió bấc thổi qua, cuốn đi mùa xuân.

Hồng gian chốn trần thế, đợi ngày hoa thăm trăng tròn.

Thương đau này xin để thế gian lưu lại trong lòng bàn tay...