Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 60: Diệt trừ hậu họa

Lưu Dĩ phất tay một cái, dây trói trên tay Yến Tử liền rơi xuống. Hắn siết chặt lấy eo nàng, mắt lạnh phóng ra hàng ngàn tia nộ khí. Sát khí quanh thân bỗng chốc hóa thành ác quỷ, khiến nàng giật mình nhìn không ra, hắn chính là nam nhân nàng hết lòng ái mộ.

“Tiểu Yến Tử. Nàng càng ngày càng lớn gan rồi nhỉ!”

Như cảm nhận được sự khác biệt trong đôi mắt Lưu Dĩ, Yến Tử vội vã lấy lại trấn tĩnh lồm cồm bò xuống khỏi người Lưu Dĩ, hai chân quỳ giữa nền cát, nàng cúi đầu nhỏ giọng:

“Yến Tử không rõ, tại sao người lại giận dữ?”

Lưu Dĩ vươn ngón tay thon dài ra giữ chặt lấy cằm nàng ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong mắt hắn chỉ có sát khí và chết chóc, Yến Tử hoàn toàn không nhìn ra Lưu Dĩ, phu quân nàng mỗi đêm đầu ấp môi kề rốt cuộc đang ở đâu trong mắt quỷ dữ kia?

Lưu Dĩ cau mày nhìn nàng trầm mặc, lại thấy cằm nàng nhọn hơn, thân thể gầy đi một vòng, ánh mắt vàng rộp mệt mỏi, mắt hắn lập tức lóe lên sát khí, hắn đột nhiên gầm lên:

“Ai cho phép nàng rời khỏi phủ, tự ý hành động như vậy. Hả???”

Yến Tử nghe tiếng gầm sợ đến mức run lẩy bẩy, run đến độ tắc tiếng. Từ lúc quen Lưu Dĩ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn tức giận với nàng như vậy. Cứ như chỉ cần nàng mở miệng làm hắn phật ý. Hắn sẽ ngay lập tức chém chết nàng.Bỗng nhiên nàng nhớ đến lời cảnh báo của Sa Thủy. Phải rồi, chính là tâm bệnh. Chứng rối loạn tâm lý sau khi ra chiến trường. Điều nàng không thể ngờ là nó có thể nuốt mất lý trí của Lưu Dĩ, khiến hắn hóa thành ác quỷ nhanh như vậy.

“Quốc...Công, thần thiếp...chỉ...chỉ là....” Yến Tử run đến gần chảy nước mắt, nàng nhìn Lưu Dĩ chỉ có nỗi khiếp sợ và kinh hãi. Nàng còn chẳng ý thức được bản thân đang nói gì.

“Mau nói!! Nàng không nhớ bổn vương rất ghét những kẻ không nghe lời sao. Nàng đây là muốn chết đúng không???” Lưu Dĩ siết chặt tay, hắn gầm lên một con thú.

Tiểu Yến Tử không rõ là vì đau hay vì sợ mà nước mắt tuôn ra như suối, nàng sợ đến mức nức nở không ra tiếng.

Ai đó làm ơn trả lại Lưu Dĩ cho nàng đi. Đây không phải là Lưu Dĩ, đây là ác quỷ, là ác quỷ.

Đám người xung quanh xanh mặt, đám Hoắc Thiện, Lam Thất đều rõ Lưu Dĩ đang rơi vào trạng thái cuồng bạo, thấy hắn bất chấp tất cả đi cứu thê tử, những tưởng sẽ dịu dàng với nàng. Chẳng thể ngờ vừa nhìn thấy nàng, sát khí trên người hắn đã tăng đến độ muốn biến máu chảy thành sông.

Triệu Phạm Hoa vùng tay ra khỏi Sa Hỏa, khó khăn lết đến trước mặt Lưu Dĩ, dùng chút trấn tĩnh cuối cùng bảo vệ muội muội hắn.

“Bẩm Quốc Công, mọi việc đều do tiểu nhân mà ra, Mẫn Mẫn vì cứu tiểu nhân mà rơi vào mật thất. Tất cả đều là vì tiểu nhân, xin ngài đừng trách Mẫn.”

Lưu Dĩ quét mắt đến Triệu Phạm Hoa, đáy mắt ánh lên nộ khí ngút trời, mùi máu tanh thoáng chốc bốc lên. Hắn vung tay tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Thượng Phương sáng loáng lóe lên, sát khí nổ tung như muốn san bằng đất trời hướng Triệu Phạm Hoa mà chém xuống.

Tiểu Yến Tử nhìn loạt hành động kia của Lưu Dĩ, nàng lập tức không mảy may suy nghĩ lao đến chụp lấy cánh tay đang sắp hạ xuống của Lưu Dĩ trước cả trăm ngàn con mắt kinh hãi của chúng nhân.

“Không được!” Tiểu Yến Tử hét lớn.

Bàn tay lạnh lẽo của Lưu Dĩ dừng lại, vẻ mặt hung ác đăm đăm nhìn Yến Tử. Chúng nhân xung quanh sợ đến ngã nhào ra đất, tất thảy đều hít một ngụm khí lạnh. Triệu Phạm Hoa chết sững, mặt cắt không còn giọt máu. Nếu như Yến Tử chậm một chút, bất quá hắn sẽ liền về hầu Diêm Vương.

Lưu Dĩ trừng mắt, hắn dùng chút kiên nhẫn cuối cùng nói: “Hắn chính là nguyên nhân khiến nàng liều mạng. Chỉ cần hắn rời khỏi thế gian này, từ nay trở về sau, nàng sẽ không còn phải sợ bất kỳ mối đe dọa nào nữa.”

Tiểu Yến Tử sống chết giữ chặt cánh tay hắn, không còn sợ hãi, không còn đau đớn. Nàng trừng trừng nhìn hắn:

“Đây là đại ca thiếp. Là người thân duy nhất của thiếp. Người không thể xuống tay!”

“Ý bổn vương đã quyết. Mau tránh ra!” Lưu Dĩ hung hăng đẩy mạnh tay gạt yến Tử qua. Trong vô thức hắn điều chỉnh lực đạo cố ý không đẩy quá mạnh tay tránh làm nàng tổn thương, chỉ là Yến Tử sức cùng lực kiệt, một cú đẩy nhẹ cũng khiến nàng lăn xuống đất vài vòng.

“Vương Phi!”

“Mẫn Mẫn!”

Chúng nhân xung quanh mỗi người xót xa gọi một tiếng nhưng không ai dám lại gần xem tình hình của nàng. Lưu Dĩ quét mắt qua, thấy nàng yếu ớt như vậy, nộ khí càng tăng đến đỉnh điểm. Hắn càng quyết tâm muốn giết mối nguy hại Triệu Phạm Hoa kia. Thượng Phương lần nữa vung lên. Triệu Phạm Hoa nhìn ánh kiếm sáng bóng, mặt mũi phờ phạc không còn chút sức sống.Hắn thật sự sẽ phải chết sao?

“Vèo!”

Lúc kiếm của Lưu Dĩ chuẩn bị hạ xuống, một thứ gì đó nhanh như chớp lao về phía Lưu Dĩ. Hắn một thân công phu tuyệt đỉnh liền vươn tay ra chụp lấy. Hắn đưa mắt về phía thứ đó bay tới, chỉ nhìn thấy yến Tử tay cầm cả đống đá sỏi, ánh mắt lăm lăm nộ khí không ngừng ném tới tấp đá sỏi về phía hắn.

Trong mắt Lưu Dĩ lúc này chỉ có kinh ngạc, phẫn nộ và chết chóc. Hắn không buồn né, để mặc cho phiến đá đập trúng trán hắn đến bật máu, mắt vẫn không rời khỏi Yến Tử.

Xung quanh chỉ có tiếng Sa Hỏa, Sa Thủy cùng Cố Vệ Bắc kêu lên:

“Mau dừng tay, Mẫn Mẫn mau dừng tay!”

Tiểu Yến Tử như không hề nghe thấy, vẫn liên tục ném đá về phía Lưu Dĩ, nàng gào lên:

“Chết đi, đồ độc ác, tên bạo chúa, quân ác nhân thất đức, ngươi dám giết đại ca ta. Ta liều mạng với ngươi!!!”

Tiểu Yến Tử cứ ném, cứ ném, trong mắt nàng chỉ có oán hận. Lưu Dĩ làm cách nào biết được, một cô nhi khi có được đại ca hết lòng yêu thương quan trọng nhường nào. Vậy mà hắn nói muốn giết là giết ngay. Triệu Phạm Hoa chết vì nàng, thì nàng còn sống để làm gì.

Lưu Dĩ xải ba bước liền đến ngay trước mặt Yến Tử. Nộ khí đã tăng đến đỉnh điểm, hắn quăng Thượng Phương bảo kiếm cắm phập xuống đất, bàn tay to lớn siết vào cần cổ nhỏ gầy của Yến Tử. Hắn gằn mạnh từng từ:

“Nàng dám nói lại một lần nữa ta xem!!!”

Tiểu Yến Tử như mất hết lý trí, nàng ôm chặt lấy cánh tay Lưu Dĩ, dùng hết sức lực bật ra từng từ:

“Giết ta đi, ngươi mau giết ta đi. Tên bạo chúa, ta không thể chung sống với một kẻ tàn nhẫn như ngươi.” Yến Tử trợn trừng, đáy mắt ánh lên vẻ kiên cường không chịu khuất phục gằn mạnh:“Lưu Dĩ! Ngươi nghe cho rõ đây. Nếu hôm nay ngươi giết Triệu Phạm Hoa. Tiểu Yến Tử ta cả đời này sẽ nguyền rủa ngươi, oán hận ngươi đến ba đời bảy kiếp. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Không bao giờ!!!” Tiểu Yến Tử gầm đến tím tái mặt mày.

Nộ khí xung thiên đến long trời lở đất khiến cho Lưu Dĩ hóa thành quỷ dữ. Trái tim của hắn như vỡ vụn ra từng mảnh, bàn tay vô thức siết chặt lấy cần cổ Yến Tử. Hắn gào lên trong phẫn nộ:

“Nàng dám, nàng dám!!!”

Tiểu Yến Tử như không chút đau đớn, khóe mắt nàng chầm chậm chảy ra một giọt nước mắt, nàng không dãy dụa. Tay đã buông thõng. Đầu nghoẹo sang một bên, hai mắt nhắm tịt.

Giọt nước mắt bi thương đọng lại trên bàn tay to lớn của Lưu Dĩ. Cả thân thể đã hoàn toàn rũ xuống.

Lưu Dĩ đột nhiên biến sắc, ánh mắt sát khí của hắn chớp mắt liền biến mất, con ngươi đục ngàu dần dần lấy lại ánh sáng, sát khí quanh thân thoái lui hết. Hắn vội vàng buông tay đỡ lấy thân thể Yến Tử mềm nhũn trong lòng hắn ngồi thụp xuống. Ánh mắt hoảng loạn, đồng tử rung động kịch liệt. Hắn vô thức gào lên:

“Tiểu Yến Tử!!!”

Chúng nhân quỳ rạp xuống đất, mặt mày tái mét đầy kinh sợ.

Chỉ có Cố Vệ Bắc giữ lấy trấn tĩnh, khó khăn chạy tới. Hắn nhanh như chớp chụp lấy cánh tay Yến Tử bắt đầu chẩn mạch.

Lưu Dĩ dường như quên cả thở, hắn siết chặt Yến Tử trong lòng hắn, bàn tay run rẩy quên cả chẩn lại mạch cho nàng. Hắn chỉ đăm đăm nhìn Cố Vệ Bắc chờ đợi.

Vài giây sau khóe môi Cố Vệ Bắc dãn ra một nụ cười, cả khuôn mặt hắn sáng bừng như mặt trời vỗi vã hét to:

“Không sao, không sao rồi. Chỉ là bị kiệt sức, cơ thể suy nhược trầm trọng mới bất tỉnh. Vẫn còn kịp cứu chữa.” Cố Vệ Bắc mừng rỡ nhìn Lưu Dĩ, hắn biết rõ vị trí của Tiểu Yến Tử trong lòng Lưu Dĩ. Hắn dù cho giận dữ như thế nào cũng tuyệt đối không bao giờ làm tổn hại nàng. “Quốc Công, vương phi cần nghỉ ngơi.”

Chúng nhân tất thảy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi còn tưởng trời sắp sập tới nơi rồi. May quá.

Lưu Dĩ không đáp lời, thần sắc hắn đã trở nên bình ổn hơn rất nhiều, một câu nói của Cố Vệ Bắc như cứu lấy hắn giữa bồn bề chơi vơi. Hắn lặng thinh bế Yến Tử lên tay, thi triển khinh công rời đi.

Sa Hỏa, Sa Thủy xanh mặt ngồi thụp xuống đất. Từ ngày Yến Tử mất tích, bọn họ giống như sống trong địa ngục. Tìm không ra người. Lưu Dĩ trở về còn không ngừng dày xéo, đi đâu hạ thủ nấy khiến họ sợ hãi không thôi. Vừa nãy chính Lưu Dĩ suýt nữa bóp chết Yến Tử, khiến cho họ suýt nữa vì sợ hãi mà tẩu hỏa nhập ma.

“Hỏa...Hỏa huynh, hình như...như là...sát khí...của...Quốc Công đã...đã!” Sa Thủy vẫn chưa hết kinh hoàng, mồm miệng lắp bắp rặn nửa ngày không nói nên lời.

Sa Hỏa nuốt khan lấy lại bình tĩnh quăng một câu: “Sát khí đã biến mất!”

“Thật...thật thần kỳ...!” Sa Thủy cười gượng, chân vẫn còn run rẩy đến không đứng được.

Sa Hỏa đỡ Sa Thủy đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị thoáng qua chút vui mừng: “Đúng vậy, thật thần kỳ. Trước đây sát khí theo Quốc Công hơn một tuần mới tiêu tán, vậy mà Quốc Công chỉ vừa mới trở về, trải qua chuyện kia, sát khí liền lui đi. Quả nhiên chỉ có vương phi mới làm được điều đó!”

Sa Thủy khó khăn theo chân Sa Hỏa hướng tướng phủ mà đi, cũng có chút không an lòng nói: “Vừa rồi vương phi nói những lời đó. Theo lý mà nói Quốc Công sẽ rất tức giận. Ta thật sự lo vương phi sau khi tỉnh lại sẽ bị Quốc Công chỉnh đốn đến vàng mặt.”

“Ngươi lo gì chứ!” Sa Hỏa bình thản nói: “Làm được thì chịu được. Vương Phi rời bỏ chúng ta tự ý hành động, nếu không dạy cho nàng bài học thì sẽ không khiến nàng kinh sợ. Nếu có lần sau sẽ không dám tự ý hành động nữa!”

Sa Thủy cười cười: “Phải a, chỉ cần Vương Phi còn sống là được, chuyện còn lại nên để nàng tự mình trả giá. Ha ha!”

----

Bên trong sương phòng Tam Thái viện. Tiểu Yến Tử sau khi được Cố Vệ Bắc tỉ mỉ chẩn mạch, an tâm báo cáo tình hình cho Lưu Dĩ, đám hạ nhân theo lời Cố Vệ Bắc liền lui về sắc thuốc. Trong căn phòng rộng lớn tráng lệ chỉ còn lại Yến Tử cùng Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ ngồi ở thành giường, bất động nhìn Yến Tử gầy gộc xanh xao nằm đó, bàn tay nàng lúc này chỉ còn trơ lại bộ xương, đôi má tròn tròn trắng ngần lúc này hóp lại, môi khô bợt bạt không chút sức sống, hơi thở yếu ớt khiến người nhìn không khỏi tiếc thương. Lại nhìn vết thương nhỏ trên trán đã khô do phiến đá gây ra trước khi mật thất sập xuống của nàng. Vừa đói, vừa mệt, lại bị thương, những ngày qua nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực vậy chứ.

Lòng Lưu Dĩ chợt thắt lại, trái tim như bị bóp nghẹt, hắn vô thức vuốt ve vết bầm tính do hắn gây ra trên cổ nàng, lòng hắn càng quặn đau. Giây phút mất đi lý trí đó, hắn đã gần như tự tay giết chết nàng.

Lưu Dĩ siết tay, cắn chặt môi đến bật những tơ máu.

Bên ngoài đám hạ nhân cung kính bưng khay thuốc vào cho Lưu Dĩ, thấy hắn ngồi trên thành giường, thân thể tự động phát ra nộ khí, nhất thời ai nấy kinh hãi đến suýt ngã đập đầu.Phất tay cho đám người kia lùi ra. Lưu Dĩ nhận lấy bát thuốc, đỡ lưng nàng ngồi dậy dừa vào ngực hắn, hớp một ngụm phủ xuống môi Yến Tử. Hắn đưa lưỡi tách làn môi khô nứt nẻ của nàng ra, đưa thuốc tràn vào khoang miệng ép nàng nuốt xuống.

Tiểu yến Tử cảm nhận được đôi môi quen thuộc theo bản năng quấn lẫy lưỡi Lưu Dĩ nhận lấy từng ngụm thuốc đăng nghét. Nàng gắng gượng mở mắt, trong vô thức nàng thều thào:

“Đói..quá!”

Lưu Dĩ buông vội nàng ra, vươn tay lấy bát cháo đã được chuẩn bị sẵn, từ tốn thổi nguội từng hạt cháo trắng tinh.

Yến Tử lúc này rất đói, đói đến nghẹt thở, nàng ngửi được mùi cháo, hệt như sư tử bị bỏ đói nhiều lập tức bật dậy vồ lấy bát cháo trong tay Lưu Dĩ điên cuồng bỏ vào miệng húp mạnh. Nhưng dường như bát cháo kia còn rất nóng, khiến cho lưỡi nàng bỏng rát, mày liễu nhíu chặt vẫn cố sống nuốt từng ngụm cháo.

Phản ứng của Yến Tử quá nhanh khiến Lưu Dĩ không kịp ngăn lại. Hắn vội vàng giật lấy bát cháo còn đang nóng ra khỏi tay nàng, phủ môi xuống ngậm lấy lưỡi nàng kéo ngoài, hắn cứ liên tục mút liếm đến tê liệt. Cứ như sợ rằng nếu hắn không làm vậy, lưỡi nàng sẽ sớm bị bỏng mất.

Tiểu Yến Tử lúc này chỉ muốn ăn cháo, nàng ra sức vùng vẫy khỏi vòng tay Lưu Dĩ, đôi mắt u tối của nàng chỉ nhìn thấy bát cháo trên tay Lưu Dĩ.

“Cho ta ăn, cho ta ăn!” Yến Tử thều thào trong tuyệt vọng.

Lưu Dĩ buông nàng ra, chất giọng trầm khan cất lên bên tai nàng, rất dịu dàng, hệt như chuyện lúc nãy phu thê nàng mặt nặng mày nhẹ chưa từng xảy ra:“Ngoan, để ta thổi nguội rồi ăn!”

Tiểu Yến Tử mơ hồ ngẩng mặt nhìn Lưu Dĩ, nàng hoàn toàn quên mất chuyện lúc nãy, vừa nhìn rõ được dung nhan tuấn lãng của Lưu Dĩ đang chăm chú thổi nguội bát cháo của nàng.

Trái tim nàng liền nảy lên một nhịp, nàng vô thức vươn tay ôm lấy cổ Lưu Dĩ, bàn tay run rẩy ôm đầu hắn, nàng nghẹn ngào:

“Lưu Dĩ, sao bây giờ chàng mới về. Thần thiếp nhớ chàng, đêm nào cũng mơ thấy chàng!”

Lưu Dĩ thoáng chốc giật mình. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn, nói nhớ hắn, còn chịu gọi tên tục của hắn. Suốt thời gian ở lại đây một mình đã khiến nàng buồn bã như vậy sao. Có thể khiến cho nàng ảo giác, quên mất chuyện vừa xảy ra nhanh đến vậy. Vừa nãy nàng còn không ngừng nguyền rủa hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt oán hận. Vậy mà...

Lưu Dĩ bất giác siết chặt vòng tay lấy eo Yến Tử, hận không thể trảm khắc nàng vào máu xương, đôi mắt ánh lên tia vui mừng khẽ đáp:“Bổn vương cũng rất nhớ nàng!”

Tiểu Yến Tử cứ ngỡ đang ở trong mộng, nàng thoáng buông lỏng tay, như để nhìn kỹ gương mặt Lưu Dĩ, nàng bỗng dưng dãn ra một nụ cười thật đáng yêu:

“Ở trong mơ mà chàng cũng trông thật kinh diễm, làm thần thiếp cứ mải mê mẩn như vậy thì phải làm sao đây!”

Vẻ mặt hạnh phúc của Lưu Dĩ bỗng nhiên hóa đen khó coi vô cùng. Thì ra là nàng chưa tỉnh hẳn, vẫn còn nghĩ là đang mơ.

“Yến Tử, ta...”

Lưu Dĩ nói chưa hết câu liền bị Yến Tử chặn họng, nàng đưa tay sờ lên vết thương trên trán hắn, tia mắt dấy lên sự đau lòng:

“Chàng bị thương rồi, là tên khốn kiếp nào dám khiến chàng bị thương?”

Lưu Dĩ sực nhớ ra, thì ra trên trán hắn có vết thương. Là lúc nãy nàng ném đá vào người hắn, lúc đó vì quá giận dữ mà không buồn né tránh, lại chăm chú lo cho nàng mà quên mất. Lưu Dĩ thật muốn cho nàng biết, trần đời này ngoài nàng ra, không có ai có thể khiến hắn bị thương từ thể xác đến linh hồn như vậy.

Nhưng nhìn vẻ ngây ngốc khó hiểu của nàng, hắn đành ngậm thinh không nói, lại tiếp tục thổi nguội bát cháo.

Yến Tử lần nhìn thấy bát cháo, hai mắt lập tức sáng như đèn pha. Nàng không khách đoạt lấy bát cháo trong tay Lưu Dĩ đưa lên húp sùm sụp. Thật may lúc này thời tiết vẫn còn khá lạnh, bát cháo mới đó đã nguội ngắt khiến nàng không còn bị bỏng, nàng ngồi trên đùi Lưu Dĩ, một tay vẫn quàng trên cổ hắn, tay kia không ngừng dốc ngược bát cháo để từng giọt cháo trôi vào cổ họng.

Dạ dày nàng sau ba ngày thắt lại được ăn một bữa cháo liền thỏa mãn, mặc dù vẫn còn rất đói nhưng cơ thể cho nàng biết cần từ từ lấy lại sức lực, một bát cháo đó đã đủ, vài canh giờ nữa mới nên uống tiếp nếu không sẽ bị bội thực.

Yến Tử uống ngon lành xong vô tư quăng bát cháo qua một bên, lè lưỡi liếm quanh vành môi một cách ngon lành. Cái quét lưỡi đó đập vào mắt Lưu Dĩ, khiến cho máu huyết trong người hắn bỗng nhiên sôi sục, dung nhan tuấn tú nhiễu một tầng ửng đỏ mê người.

Tiểu Yến Tử không hề nhìn thấy vẻ mặt Lưu Dĩ, thản nhiên lần nữa ôm chặt cổ Lưu Dĩ, gục mặt vào lòng ngực vạm vỡ, hít hà lấy mùi cổ hương quen thuộc, sửa sửa tư thế cho thoải mái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lưu Dĩ bị Yến Tử làm cho đứng hình vài dây, hắn thật tình không biết phải làm gì với nàng nữa đây. Lúc nửa tỉnh nửa mê như vậy, nàng lại hoàn toàn dựa dẫm vào hắn, khiến cho hắn vô thức cảm thấy ngọt ngào không thôi. Cứ muốn nàng mãi như vậy, cứ dựa dẫm vào hắn. Đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác khiến cho bản thân rơi vào nguy hiểm không ít lần.Nàng làm sao biết được lúc hắn trở về không nhìn thấy nàng. Hắn lo lắng đến mức nào, sợ hãi đến mức nào. Lưu Dĩ cả đời cao ngạo không sợ trời không sợ đất. Vậy mà khoảnh khắc biết nàng biến mất, hắn mới biết sợ là gì.

Lưu Dĩ nhỏ giọng gọi người chuẩn bị thêm một bát cháo để nguội cho nàng, hắn từ tốn tách bàn tay nhỏ đang siết chặt cổ hắn của nàng ra. Dịu dàng đặt nàng nằm xuống giường, cẩn thận quấn chăn cho nàng.

Lưu Dĩ đưa bàn tay to lớn áp vào má nàng. Hắn trầm mặc như vậy hồi lâu, bên ngoài liền vang lên giọng nói rất nhỏ nhẹ của Lam Thất:

“Bẩm Quốc Công, trong cung đại biến. Cần người gấp rút giải quyết.”

Chớp mắt một cái Lưu Dĩ liền lấy lại vẻ mặt cương nghị lạnh lẽo ngày thường, hắn đứng dậy khoác long bào lên người. Để lại Tiểu Phi chăm sóc cho Yến Tử.Trước khi rời đi. Lưu Dĩ thì thầm bên tai Yến Tử:

“Bổn vương sẽ để tất cả những kẻ khiến nàng chịu khổ sống không bằng chết!”

Theo quan niệm của Lưu Dĩ, chết là hết, chẳng còn gì thú vị. Thứ mà kẻ khác sợ hãi chính là tra tấn, hành hạ. Cái khốn khổ của sống không được chết cũng không xong mới là xứng đáng nhất cho những kẻ dám động tay vào nữ nhân của hắn. Hắn sẽ khiến cho những kẻ đó dù cho có van nài lão Diêm Vương dung nạp, nhưng không có ý chỉ của hắn, chúng sẽ không bao giờ thoát khỏi tay hắn.

Muốn chết ư. Đâu có dễ!