Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 51: Cái gì gọi là lương tâm?

Lục Tiểu Phụng cười tươi như hoa lộ ra hàm răng đều đặn, cả khuôn mặt trắng như thư sinh kèm theo nụ cười rạng rỡ, mắt híp thành trăng lưỡi liềm khiến người ta dễ dàng cảm mến:

”Triệu Ca. Lâu!”

”Tiểu tử! Sao lại biết ta ở đây?”

Lục Tiểu Phụng đang tính toán bước gần đến Tiểu Yến Tử liền bị Chỉ Nam, Chỉ Thiên vác khuôn mặt sát thủ muốn giết người chặn đứng, trên trán khắc rõ hàng chữ, ‘tiến thêm một bước, giết.’

”Hai vị bình tĩnh, là bằng hữu của ta!” Tiểu Yến Tử âm thầm khó chịu, hai vị ảnh vệ này tuy là thân thủ nhanh hơn nhạn, một thân công phu tuyệt đỉnh, nhưng cả ngày mặt lạnh như tiền, tuyệt không nói một câu, cả người cứng như tượng gỗ, là nữ nhân nhưng vẻ mặt ảm đạm bình thường, nhìn qua không mấy ấn tượng khiến cho không khí xung quanh Yến Tử lúc nào cũng có mùi ảm đạm.Với lại nàng cũng chỉ là rèn vài ba cây kiếm, xoay ngang xoay dọc trong tướng phủ, có Sa Thuỷ Sa Hoả đã hơi quá, bây giờ còn hai vị mặt liệt kia nữa, thật là phí phạm tiền nuôi dưỡng nhân viên công vụ. Ngân khố đâu phải không đáy, vì nàng mà phí phạm như vậy, đúng là quân chủ chuyên chế coi trời bằng vung mà. Lúc này cũng chỉ là gặp lại người quen cũ lại có đến bốn bức tường đứng chắn, nàng cũng không phải tổng thống, nếu là ở thời hiện đại không phải họ sẽ đè nàng xung quanh bằng kính chống đạn rồi chỉ cho nói chuyện quá điện thoại chứ, ừm, rất có khả năng. Như vậy không khác gì tù nhân rồi, người ta rèn kiếm chứ không dùng kiếm giết người. Phòng ngự hơi quá rồi. Lát nữa phải đàm phán lại với Lưu Dĩ mới được.

Chỉ Nam Chỉ Thiên theo lệnh, nới một vòng phòng ngự, Sa Hoả, Sa Thuỷ không thiện cảm với tên kia, vẫn trong tư thế lăm kiếm nhìn chằm chằm vào động mạch cổ hắn, chỉ cần tên kia manh động liền động mạch kia sẽ như thác đổ.

Lục Tiểu Phụng không để đám người kia vào mắt, vẫn ôn hoà cười nói:

”Lần trước đi xem đại hội, liền biết đại danh của huynh nên mới tìm đến đây!”

”Ngươi tìm ta có việc gì?” Tiểu Yến Tử đối với tên tiểu tử xinh đẹp này cũng không mấy ấn tượng, chẳng qua là hắn ăn ké nàng một bữa, cũng không phải nàng ăn chực của hắn, liền không mấy quan tâm.

”Ta muốn trả đồ về cho cố chủ!” Lục Tiểu Phụng nới lỏng tay nải đặt bọc vải dài lớn đằng sau lưng xuống chìa ra trước mặt Yến Tử. Bọc vải rơi ra, cổ cầm sáng loáng đẹp đẽ, dây đàn mỏng manh tựa cành liễu quen thuộc.

”Đúng rồi. Cổ cầm!”

Sao nàng có thể quên béng vật báu quan trọng này chớ, hôm đó là tên khỉ gió này vác hộ nàng, vì mải mê chạy trốn lạc mất hắn, sau đó một loạt biến cố xảy ra khiến nàng quên mất nó.

Ầy, Quốc Công, Hoắc tướng quân, thật có lỗi với hai người.

Tiểu Yến Tử đỡ lấy cổ cầm, trong mắt cũng có chút xúc động, tựa như lâu lắm mới gặp lại cố nhân. Cổ cầm là báu vật của nàng, nói cố nhân cũng không ngoa chút nào:

”Thật may quá, ta còn tưởng ngươi gia cảnh túng thiếu, xu lẻ cũng không có sẽ mang cổ cầm của ta đi bán. Không ngờ ngươi lại nghĩa khí, giữ gìn nó mang đến đây trả. Đúng là thói đời vẫn chưa có suy đồi a!”

Lục Tiểu Phụng nghe khẩu khí kia liền bật cười ha hả:

”Triệu ca, làm người cũng phải biết trắng đen phải trái, ta tuy nghèo như lòng ta không nghèo, phàm là vật của người, vẫn là không nên đụng tới!”

”Um, rất có nghĩa khí, không uổng hôm đó ta mời ngươi ăn!”

”Vẫn là Triệu ca khảng khái hào phóng, không chê kẻ nghèo hèn.”

”Giúp người thì tích đức cho ta, việc nên làm thôi!”

Hai người ta một câu ngươi một câu đứng trước cổng phủ hàn huyên một buổi. Từ xa đám trẻ con tầm năm bảy đứa nhóc khoảng bảy tám tuổi ăn mặc rách rưới nhìn thấy bóng Yến Tử như thấy người thân liền mừng rỡ reo lên:

”Hoa ca! Hoa ca!”

”Độc Cô, Đoàn Dự, Mộ Dung, Quách Tĩnh....!”

Tiểu Yến Tử mừng rỡ xả một loạt cái tên nghe sặc mùi kiếm hiệp gọi mấy đứa trẻ rồi mặc kệ bốn ảnh vệ bên kia lao đến ôm lấy.

Đây đều là những đứa trẻ lang thang lúc Yến Tử đến kinh thành bắt gặp. Chúng bị cha mẹ bỏ rơi, được một lão bà mang tên Từ nương nuôi dưỡng, nhưng lão bà đã già không có khả năng kiếm tiền đành để lũ trẻ tự sinh tự diệt, cho chúng chốn ngủ là được. Lúc đó Yến Tử thường xuyên thấy chúng tụ tập trước cổng phủ tướng ăn xin, đối với những đứa trẻ đồng cảnh ngộ như nàng sớm sinh ra lòng thương sâu sắc, vì vậy mà nàng trong phủ liều mạng kiếm tiền cũng để mong có thể cho lũ trẻ có thể bình an lớn lên. Vì lẽ đó mà nàng dù có được thưởng bao nhiêu bổng lộc, ăn chặn bao nhiêu đồng cũng chia ra, một phần gửi về Tây An, một phần cho đám nhỏ được ăn ngon mặc sướng. Vì vậy mà mãi không khá lên được.Nàng thường khá thích tiểu thuyết kim Dung vì vậy mà đặt tên cho lũ nhóc mấy cái tên cổ quái đó. Nghe rất oai phong, có thể sau này chúng sẽ trở thành cao thủ giống trong truyện thì sao.

”Hoa ca! Chúng đệ rất nhớ ca!”

Dạo gần đây Yến Tử sau một đêm thân phận đổi khác, thành thân xong cũng tất tưởi lo chuyện vũ khí. Xung quanh nàng người người vây quanh, tâm trí cũng đổ dồn lên Lưu Dĩ đã nhất thời quên mất không đến thăm mấy đứa nhỏ. Lòng chợt dâng lên nỗi chua xót.

”Hoa ca cũng rất nhớ các đệ. Dạo này thế nào, có bị ai ức hiếp không?” Tiểu Yến Tử nét mặt dịu dàng, khuông trang rạng rỡ ở giữa vòng tâm được bọn trẻ vây lấy ân cần hỏi han như một người mẹ. Lục Tiểu Phụng yên lặng quan sát, hai mắt thoáng qua tia tinh quang rồi lập tức vụt tắt.

Độc Cô là đứa lớn nhất cũng mới mười tuổi bi phẫn cắn tay áo nói:

”Có A Cẩu đầu đường ức hiếp, cướp bánh bao của Quách Tĩnh, còn đánh cho Mộ Dung gãy răng, hai ngày rồi Độc Cô còn chưa được ăn bánh vì không trộm được!”

Giọng nói lanh lảnh mà uỷ khuất của Độc Cô khiến tim Yến Tử bị bóp nghẹt, hốc mắt đỏ gay liền lớn tiếng quở trách:

”Độc Cô! Ai cho đệ có cái suy nghĩ ăn trộm. Làm người phải sống ngay thẳng, có chết cũng phải thẳng như tùng mà chết vinh quang. Không được làm ra hành vi thiếu đạo nghĩa. Không được để người khác chà đạp dưới chân. Đạo lý đó ta đã hết lời truyền lại, lẽ nào các đệ đã quên!”

Đám nhóc thấy Yến Tử phẫn nộ, cũng không hề sợ hãi, hai mắt ầng ậc nước. Quách Tĩnh khóc toáng lên:

”Vì Hoa ca không quan tâm, không cho đệ ăn nữa, đệ đói mệt, Độc Cô ăn trộm bánh bao về cho đệ bị người ta đánh. Oa!”

Đám trẻ đột nhiên rống lên, tiếng khóc đến long trời lở đất, khiến cho người lạ qua đường cũng ái ngại nhìn.

Tiểu Yến Tử bặm bôi, một giọt nước mắt rơi xuống rất nhanh bị nàng gạt đi hét lớn:

”Nín! Đứa nào còn dám khóc nữa, ta liền không cho ăn!”

Quả nhiên một câu này có sức khống chế còn hơi bom cay hay đạn xịt. Lũ trẻ ngoan ngoãn ngậm mồm hít hít mũi nhìn nàng mong chờ.

”Gần đây có tiệm gà quay rất ngon. Đi qua đó, ta đãi các đệ!”

Lũ nhóc hò reo, tựa như lũ nhóc vừa khóc lóc tang thương lúc nãy không phải là chúng, khấp khởi một trận lần lượt băng băng chạy đến phía trước. Chỉ có Sa Hoả Sa Thuỷ cùng Lục Tiểu Phụng nhìn thấy đôi vai khẽ run của Yến Tử, lúc nãy chỉ trong khoảng ba giây, họ đã kịp nhìn thấy ánh mắt bi thương của nàng. Liền sau đó là vẻ mặt hoàn toàn khác. Tươi cười rạng rỡ như không có gì xảy ra.

Sa Thuỷ có chút không hiểu. Triệu gia vỡ nợ ba năm có thể khiến đại tiểu thư này trở thành yếu đuối như kẻ nghèo túng từ khi sinh ra giống đám nhóc kia như vậy sao?

”Triệu ca!” Lục Tiểu Phụng khẽ gọi: “Ta có thể mời huynh cùng đám nhóc đó thay cho bữa cơm lần trước được không?”

”Cũng đâu cần sòng phẳng như vậy, ngươi mang cổ cầm trả ta là đủ. Với lại ta và ngươi cũng không thân thiết đến mức đó. Miễn đi!” Tiểu Yến Tử không ngại ngần gạt phăng đi. Nàng giờ là phụ nữ đã có chồng. Chồng nàng còn là người đứng đầu thiên hạ. Tiếp xúc với nam nhân khác càng ít càng tốt. Tuyệt đối không thể làm méo đi thanh danh Giám Quốc Vương Phi.

”Vậy được. Ta đi cùng huynh sẽ tự mời mình. Chính yếu cũng góp chút bạc, cho mất đứa nhỏ thoải mái ăn ngon một chút”

Tiểu Yến Tử lập tức thu bộ mặt bất cần, trong đôi mắt nhìn Lục Tiểu Phụng có chút cảm động, nàng lúc nhỏ cũng thường chịu đói như vậy, luôn mong chờ ngày được gia đình nào đó nhận nuôi để nàng được quyền ngẩng mặt với đời. Những tưởng càng ưu tú sẽ càng được người ta chú ý. Nhưng lại trở thành cánh cửa nhốt nàng tại cô nhi viện. Nàng đến lúc này vẫn không hiểu tại sao mình không được ai nhận nuôi.”Tuỳ ngươi!” Tiểu Yến Tử coi như mềm lòng. Người có tâm với trẻ mồ côi, nàng đều cho là người tốt. Cũng chỉ là ăn một bữa cơm. Không cần làm khó hắn.

Lục Tiểu Phụng không nói hai lời, chắp hai tay sau lưng ung dung nối gót theo đám người Yến Tử đến tiệm gà.

Tiệm gà A Chấn nổi tiếng kinh thành với món gà quay kinh thành, trên dưới có hai tầng với hàng chục bàn dài không phân gian, mùi dầu mỡ trộn đều trong không khí, tiếng tiểu nhị lanh lảnh gọi món, đi mà như chạy, thực khách giòn giã vừa ăn vừa nói chuyện, người vui vẻ kính rượu nhau. Thật sự vừa no bụng vừa ấm tim.

Trên một dãy bàn gần cửa sổ phía Nam, một dãy bàn dài có rất nhiều người an toạn. Điển hình như Tiểu Yến Tử một mình một ghế, an vị ngồi thượng tọa, sau lưng là bốn ảnh vệ uy vũ đứng sững như tượng, bên cạnh là đám nhóc mặt mũi lem nhem, tóc tai toán loạn, áo quần rách rưới ngồi khép nép vào nhau. Đối diện nàng là Lục Tiểu Phụng khẽ châm trà, khóe miệng như chưa từng thu lại ý cười, ung dung quan sát người trước mặt, tuy rằng trên người hắn khoác y khố chưa đến ba mươi đồng một bộ nhưng lại phát ra khí thế quý tộc nào đó mà một dân thường không thể nào có được, chính khí khái đó khiến cho bốn ảnh vệ của Yến Tử hết sức dè chừng, không có nửa giây rời mắt khỏi hắn.

Tiểu Yến Tử đợi đám nhóc yên vị, vẫy tay gọi tiểu nhị.

Tên tiểu nhị vừa nãy còn đứng đằng tít xa thoạt cái đã đứng trước đám người Yến Tử ngồi cùng bàn với mấy đứa nhóc lố nhố rách rưới, trong mắt thoạt qua vẻ xem thường, lại nhìn Yến Tử y phục trang trọng, biết phận liền tươi cười niềm nở, hành vi ‘quen xem dạ, lạ xem áo quần’ kia vừa hay lọt vào mắt Yến Tử:

“Vị đại gia đây gọi món gì ạ!”

Yến Tử hừ mũi khinh bỉ: “Đây không phải tiệm gà sao, đến đây không ăn thịt gà không lẽ ăn thịt chó!”

Sa Thủy, Sa Hỏa, Chỉ Nam, Chỉ Thiên đen mặt nhìn nhau, cái vị này không lẽ vừa bước một chân ra đường liền quên mất thân phận, vừa nãy còn tươi cười vui vẻ, sao bây giờ lại thô lỗ như vậy. Không lẽ chuyện Chiêu Dương hồi sáng vẫn còn khiến nàng ngứa ngáy.

Lục Tiểu Phụng nhấp trà, trong mắt ánh lên vẻ thú vị.

“Vị đại gia này....Đúng là chỗ chúng ta bán thịt gà, nhưng gà không chỉ có một loại. Nào quay nào luộc cũng đến bốn mươi món gà các loại, ngài xem...!” Tiểu Nhị cũng coi như lăn lộn nhiều năm, gặp khách khó cũng không chút run rẩy.

“Đã vậy còn không mau bày bốn mươi món đó lên đây!”

Tiểu nhị xét thấy vị thực khách này có thành kiến với hắn, nhanh nhanh chóng chóng thoái lui.Tiểu Yến Tử thực nóng nảy, hôm nay không biết bước chân nào xuống giường mà toàn gặp những kẻ khó ưa như vậy.

Ánh mắt đó của tiểu nhị, chính ánh mắt năm đó, nàng vì quá đói mà phải đi lượm ve chai đổi tiền, cũng chỉ là vài chai nhựa, bị những kẻ có tiền khinh thường đuổi đánh. Trong mắt nàng cơn phẫn uất năm đó vẫn chưa hề nguôi.

Đám nhóc Độc Cô biết nơi này không dành cho chúng, tuy bên ngoài náo loạn đủ bề, nhưng vào đây lại ngoan ngoãn ngồi thành hàng, không một lời quấy phá, chỉ dương đôi mắt ngây thơ nhìn sang bàn đầy thức ăn bênh cạnh, đôi mắt thèm thuống khiến người khác nhìn thấy quặn lòng.

“Triệu ca, bốn mươi món có vẻ không đủ, hay là ta đặt luôn cho chúng vạn lạng bạc ở đây, sau bữa ăn này chúng có thể tùy ý vào đây bất cứ lúc nào, cũng không ai dám đuổi đánh chúng!” Lục Tiểu Phụng cười bí hiểm gợi ý.

Điều này đã nằm trong dự định của Yến Tử trước khi đến đây, nàng nhìn nam nhân kia, vẻ mặt ôn hòa, khí khái quân tử đầy người, chỉ là ánh mắt không trung thực, đằng sau bộ mặt như che dấu một con quỷ khát máu.

“Không cần, bọn nhóc tuy đất không dung, trời không chứa nhưng cũng có sự tôn nghiêm của một con người, không nhận sự bố thí của kẻ không quen biết. Ta tự lo được cho chúng!”

Chúng nhân tất thảy đều nghe rõ, ngữ khí này của Yến Tử ngang tàng hơn mọi ngày, không lẽ trải qua một mưu kế của nữ tử hậu cung nàng liền trở nên ngang ngược hay chính bởi Lưu Dĩ sủng nàng đến làm hư nàng.

Thật ra lý do không nằm trong phạm vi suy đoán của chúng nhân. Có ai có thể hiểu được đứa trẻ cô nhi bị người đời ghẻ lạnh, ngay cả quyền làm người cũng không có. Nếu không phải nàng cố gắng có được danh hiệu tài nữ, ánh mắt khinh miệt năm đó có lẽ đã giết chết nàng.

“Vậy thứ hỏi huynh có mối quan hệ như thế nào với chúng?” Lục Tiểu Phụng cười hỏi, không màng nàng khó chịu ra mặt.

Tiểu Yến Tử đẩy mắt qua Mộ Dung, tiểu muội nhỏ nhất trong đám đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh hỏi:

“Mộ Dung, Hoa ca là gì của muội?”

Đám nhóc ngây thơ reo lên:

“Là phụ thân!”

“Là mẫu thân!”

“Là đại ca!”

“Là đại tỷ”

“...”

“Ngươi nghe rõ rồi chứ?” Tiểu Yến Tử từ tốn nhấp một ngụm trà.

Lục Tiểu Phụng ba lên một tiếng, ánh mắt trầm trồ:

“Không ngờ Triệu ca có thể một lúc mang nhiều danh phận như vậy, lại có một đám hài tử, tiểu muội, tiểu đệ như vậy cũng không chịu chia cho ta một ít. Thật là quá hẹp hòi rồi!”

Tiểu Yến Tử cười nhạt: “Người ngươi muốn giúp đỡ là chúng, không phải ta. Ngươi muốn chúng nhận làm phụ thân thì phải làm chúng khuất phục ngươi, không phải trả treo với ta!”

“Ồ, thì ra làm người tốt cũng không dễ chút nào. Ta chỉ là muốn cho chúng vài bữa ăn no cũng phải thuần chúng, Triệu ca đây không phải làm khó lương tâm ta sao?” Lục Tiểu Phụng coi như không vừa, chịu khó bày tỏ quan điểm.

Tiểu Yến Tử nhíu mày. Đặt ly trà xuống bàn ‘cạch’ một tiếng:

“Lương tâm không phải chỉ là ở vài ba bữa ăn, bố thì vài đồng bạc lẻ rồi phủi đít đi. Lương tâm là cho chúng mái nhà, yêu thương đùm bọc, là rải lụa cho chúng thành người trượng nghĩa, hiên ngang đứng giữa trời đất, không phải cúi đầu, không phải quỳ gối, không phải làm chó làm mèo cho đám quý tộc dắt đi. Đã bị vứt bỏ ngay từ trong tã lót không có nghĩa trời đất này vứt bỏ chúng. Đám người các ngươi nghĩ rằng thấy bọn chúng ngồi bên vệ đường, thảy cho chúng vài ba đồng bạc lẻ, lương tâm liền sạch sẽ khắc ghi một lần làm việc tốt? Nực cười, nếu ngay lúc đó ngươi dừng lại, cho chúng một cái ôm, dẫn chúng đến một ngôi nhà nào đó, cho chúng tấm chăn thì lúc đó ngươi mới chính thức thuần phục được chúng, khiến chúng tin tưởng trời đất này cha mẹ vứt bỏ chúng, nhưng người đời không vứt bỏ chúng. Có thể cắn răng mà sống tiếp vì một tương lai khác. Mặt trời có thể chiếu rọi nhân gian, nhưng cũng có lúc không thể chiếu rọi đến chúng, vì vậy mới để chúng bị người đời chà đạp, lớn lên trong bóng tối như vậy. Thứ chúng cần là ánh sáng cuộc sống, không phải vài xu lẻ mang tên lương tâm đó!”

Nói đến đây giọng yến Tử lạc đi nghẹn ngào, hốc mắt dâng lên giọt nước lấp lánh như hàng ngàn bong bóng nước.

Nụ cười trên môi Lục Tiểu Phụng tắt ngúm, không còn vẻ mặt lãnh đạm ôn nhu bất cần, lúc này mặt hắn trợn trừng kinh ngạc, tựa như không thể ngờ được người ăn mặc phú quý trước mặt có thể nói ra nỗi lòng bi phẫn của những đứa trẻ một cách trôi chảy rành rọt như vậy.

Sa Thủy, Sa Hỏa đôi mắt đỏ ngầu nhìn đám trẻ đã bắt đầu sụt sịt. Vương phi nhà bọn hắn có thể thấu rõ tâm can những đứa trẻ đáng thương đó chứng tỏ nàng cũng từng không ít lần bị khi dễ, đau đớn mà trưởng thành.

Vẻ mặt lạnh như băng của Chỉ Nam, Chỉ Thiên thoáng ửng đỏ, vội vã quay đi chỗ khác dấu đi hốc mắt cay nóng.

Trong không khí vui vẻ ồn ào của tiệm gà nổi tiếng, bàn trà của họ không có nổi một tiếng nói, chỉ có tiếng sụt sịt nín nhịn của Độc Cô, những đứa trẻ khác chỉ ngẩn ngơ nhìn Tiểu Yến Tử, cảm xúc lẫn lộn không nói nên lời.

“Đến rồi! Đến rồi! Bốn mươi món của các vị đại gia đây!”

Tiểu Nhị hai tay khiêng hai đĩa gà lớn đặt xuống bàn trà của yến Tử, rồi lại tiếp tục chạy ào ào như vậy, nhanh chóng khiến cho không khí trên bàn trà trở về trạng thái bình thường, lũ nhóc thèm thuồng nhìn đống mỹ thực trên bàn như chỉ cần Yến Tử gật đầu một cái sẽ đem đống kia nuốt vào trong bụng.

“Nhìn ta làm gì, còn không ăn ta ăn hết bây giờ!” Tiểu Yến Tử lấy lại vẻ mặt tươi cười đe dọa hại cho đám nhóc tưởng thật vội vàng lao vào ăn ngấu nghiến.

Thấy lũ nhóc ăn vội vàng như vậy, Yến Tử lo đám nhóc sẽ bị bội thực tính toán đưa nước dặn dò chúng chừng mực, nhưng nàng còn chưa kịp động tay, Lục Tiểu Phụng đã nhanh hơn một bước trực tiếp sắn tay xé thịt gà thành từng miếng bỏ vào bát chúng, ánh mắt dịu dàng ân cần hỏi han:

“Muốn trở thành anh hùng hành hiệp trượng nghĩa không?”

Đám nhóc tuy miệng vẫn nhai thịt ngấu nghiến nhưng nghe nhắc đến anh hùng liền sáng ngời:

“Độc Cô muốn làm đại hiệp hành tẩu giang hồ. Cướp của người giàu chia cho người nghèo!”

Tiểu Yến Tử cóc đầu Độc Cô một cái nhắc nhở: “Không được cướp!”

“Vậy làm đệ nhất thần trộm!”

“Tiểu tặc tử muốn bị chặt tay phỏng!”

“Vậy làm hải tặc u lâm phá quan binh, giải phóng bách tính!”

Tiểu Yến Tử tím mặt: “Đệ học đâu ra mấy cái ý nghĩ đó???”

Độc Cô cầm đùi gà ngây thơ đáp: “Hoa ca không phải luôn kể cho chúng đệ nghe chuyện Thần Điêu đại hiệp hành tẩu giang hồ, đệ nhất thần trộm đùm bọc người nghèo sao?”

Tiểu Yến Tử sực nhớ, thẹn đến tím mặt tự vả vào mặt mình.Sao ta lại mê truyện Kim Dung đến mức kể cho chúng nghe rồi khiến chúng muốn trở thành đạo tặc vậy chứ. Cái này gọi là nỗi nhục của bộ giáo dục. Các vị lãnh đạo, thứ lỗi Yến Tử thường hay chửi mấy người, giờ thì ta cũng đâu kém mấy người là bao.

Lục Tiểu Phụng đang xé gà, không nhịn được phá lên cười. Cười đến thắt ruột, thắt gan. Cái người kia thật là làm hắn cảm xúc lẫn lộn, không biết đường nào mà lần. Lại thấy ánh mắt như muốn giết người của bốn người sau lưng nàng, cũng đành từ từ bình tâm lại, chỉ là khóe môi vẫn liên tục co giật, hắn vỗ vỗ lưng Độc Cô cùng đám nhóc:

“Giỏi lắm, rất có khí phách anh hùng, nhưng muốn làm anh hùng trước hết phải biết ăn uống từ tốn, không được quá tham lam. Bị nghẹn mà chết thì không ai cướp của người giàu chia cho người nghèo được đâu. Ha ha!”

Bọn trẻ nghe vậy cũng ăn chậm lại, tỉ mỉ cắn từng miếng gà.

Tiểu Yến Tử tuy còn hơi giận, nhưng nhìn ánh mắt của Lục Tiểu Phụng, xem chừng đối với mấy đứa nhỏ cảm tình hơn lúc nãy. Cũng coi như hắn là người biết lắng nghe.Lục Tiểu Phụng điềm nhiên rót hai chén trà nhẹ nhàng đẩy một chén qua cho Yến Tử thản nhiên chắp một tay làm lễ:

“Tiểu Phụng đi khắp thiên hạ, gặp qua rất nhiều người nhưng lần đầu gặp được người có tấm lòng bao dung, trái tim ôm ấp những hài tử đáng thương tự thấy thật hổ thẹn. Chén trà này coi như Tiểu Phụng kính huynh!”

Nói rồi ngửa cổ nốc một hơi hệt như nốc rượu.

Yến Tử chậc chậc vài cái trong lòng. Nam tử cổ đại cũng thật nhàm chán, cái gì cũng kính cái gì cũng hổ thẹn. Xem trà không khác gì rượu, cũng chẳng khác xem nước tiểu như nước thánh nốc lấy lệ.

Bỗng nhiên Tiểu Yến Tử nhìn động tác tay của Lục Tiểu Phụng, mắt nàng lóe lên hàn quang. Lập tức nghiêm túc ngay ngắn ngồi lại:

“Ta quên mất không hỏi, ngươi lúc trước nói là người từ nơi khác đến. Vậy ngươi đến đây làm gì?”

Lục Tiểu Phụng híp mắt: “Ta đến tìm người!”