Những ngày đầu năm Tiểu Yến Tử phải đỡ lưng rời giường, nói ra cũng thật xấu hổ, chẳng hiểu thế nào, mỗi lần Yến Tử chăm chút thể hiện lòng thành hay nói vài lời mật ngọt với Lưu Dĩ nhân những ngày đầu năm để cả năm may mắn liền sau đó Lưu Dĩ không nói hai lời trực tiếp quăng nàng lên giường lăn đến nàng không biết trời đất gì mới chịu buông.
Vì vậy mà Yến Tử sinh ra một ý niệm. Sau này vẫn là bớt nhiều lời đi thì hơn, tránh cho vị Quốc Công nào đó kích động không làm chủ được bản thân. Hại nàng đầu năm sắc mặt u ám đi chúc tết, khiến cho trong ngoài dị nghị nàng phận khắc phu, sớm yểu mệnh mà hương tiêu ngọc vẫn.
Những ngày vào cung chúc tết. Tiểu Yến Tử trực tiếp đối diện với ánh mắt chán ghét của Thái Hậu, thọ tim cũng giảm hơn phân nữa. Nàng bi thương không hiểu, bản thân tại sao lại để Thái Hậu ghét đến như vậy. Nàng cũng không muốn giống thân phận cái thìa nhỏ như ở trong kịch chiếu ngày năm dạo trên tivi, thân phận bi thương của nàng dâu khổ hạnh rồi phơi xác ở đâu đó đâu, nàng cũng rất cố gắng làm hiền thê lương mẫu, hoà hợp với hậu cung còn xót lại của tiên đế, không gây thù chuốc oán ai hết nha.Vậy mà Thái Hậu vẫn không thèm để nàng vào mắt, hết lời miệt thị nàng khiến nàng trở nên mặt dày, thà chấp nhận nghe bà miệt thị mà hả giận còn hơn không nói lời nào mà bày mưu tính kế. So ra giả vờ ngu ngốc mới là trang tuấn kiệt a.
Lại nói Lệ Y, công chúa nguỵ quốc luôn có mặt bên cạnh Thái Hậu những ngày này bỗng biệt tăm không thấy đâu. Tiểu Yến Tử đã từng nghi ngờ vụ bánh quế là của nàng ta bày ra, vì thế trận thất bại sợ người khác đánh hơi được mới biến mất như vậy. Thái Hậu đương nhiên cũng lường đến nàng ta lấy bà ra làm đệm lưng, sự vụ không thành còn khiến mẫu tử mặt nặng mày nhẹ làm Thái Hậu sinh lòng chán ghét, cũng sớm phải vài người tìm kiếm nàng ta nếm mùi mật ngọt Sở Quốc. Yến Tử dựa vào thông tin thu thập được, cũng không đành lòng nhìn thiên hạ quay lưng với Lệ Y, nhưng nàng ta cũng suýt hại chết nàng. Lòng bao dung của con người có hạn, đành coi như mù như điếc thì hơn.
Nàng cũng nhờ những ngày đó gặp được Thái Tử. Tuy là cùng một mẹ sinh ra, lại có khuôn mặt khá giống nhau nhưng Thái Tử so với Lưu Dĩ tính cách hoàn toàn trái ngược.
Thái Tử hoạt bát lanh lợi, hay nói hay cười. Đặc biệt vô cùng kính nể Lưu Dĩ, bất kể làm gì, chỉ cần Lưu Dĩ xuất hiện liền bày ra bộ dáng thanh cao, khí khái ngút trời, nói năng nhẹ nhàng một bụng chữ nghĩa.
Đối với một đứa trẻ mười một tuổi mà nói, có được khí chất thanh tao như vậy cũng nhờ Lưu Dĩ dạy dỗ tốt nhưng cũng khiến người ta có chút đau lòng, lẽ ra trẻ con ở tuổi đó vẫn là nên lăn lộn bùn đất, ngây thơ cười nói mới đúng.
Tiểu Yến Tử bỗng dưng thấy lo, nếu lỡ sau này nàng sinh con cho Lưu Dĩ, con của nàng sẽ bị hắn giáo dục ra nhân cách như thế nào, có phải sẽ mang bộ mặt muốn doạ người như hắn hay không đây!!! Một Quốc Công khí thế đã đủ khiến cho lòng người bất an, nếu nàng đối diện với tiểu Quốc Công bộ dạng y hệt chắc sẽ đau tim mà về với ông bà sớm mất.
Thái Tử hiếu thuận, thông minh kiệt suất, có thể nhanh chóng nhìn ra thập tam ca lạnh lùng ghét nữ nhân của mình đối với vương phi là thật tâm sủng ái liền coi nàng như mẫu thân thứ hai, trân quý và cung kính với nàng. Cũng chính vì vậy mà đề nghị một lần đến tướng phủ, xem tài năng rèn kiếm của nàng.
Đối với việc rèn kiếm và chế tạo thuốc nổ, Yến Tử không thể giao hết cho đại ca thân còn mang bệnh, thân phận vương phi của nàng ngoài những người tai to mặt lớn cùng hạ nhân của nàng ra, người ở xưởng rèn và trại doanh vẫn hoàn toàn không biết Triệu tiên sinh thật sự là ai, chỉ tò mò không biết tình thế gấp rút, vị giám xưởng kia lại biến mất tăm, chỉ để lại một vị họ Triệu khác thay thế giám sát cũng có chút không quen.
Tiểu Yến Tử vì lẽ đó mà cùng Lưu Dĩ bàn bạc, nàng cư nhiên vẫn cải trang nam đến xưởng chế tạo, đặc biệt truyền thụ lại cách đặc chế cho Triệu Phạm Hoa, sau đó mới từ từ rút khỏi. Chỉ là lúc nghĩ đến Tiểu Yến Tử ngày ngày tiếp xúc với một đám nam nhân, Lưu Dĩ thực tình không vui, liền điều hai ảnh vệ là nữ nhân ở bên cạnh nàng hạ lệnh. Chỉ cần nam nhân nào tiến gần đến nàng trong phạm vi năm bước. Một đao chém chết, tuyệt không lưu tình.
Đương nhiên mật lệnh kia Yến Tử hoàn toàn không biết, trong mắt Yến Tử mặc dù biết rõ nam nhân này tính tình độc chiếm rất mãnh liệt, chỉ là nàng cho rằng hắn không có tình với nàng, chuyện độc chiếm người tình không phải là yêu, chỉ là ham muốn của loài giống đực mà thôi.
Sau những ngày rối rắm của lễ tết, cuối cùng Yến Tử lại trở về lại Triệu tiên sinh, thân y phục nam nhân đếm xưởng rèn làm việc. Triệu Phạm Hoa trở thành Triệu quản công, làm cánh tay đắc lực cho nàng.
Đám người trong xưởng rèn gặp lại vị tiên sinh bí ẩn kia liền mặt mày niềm nở, nhìn y phục đắt tiền trên người liền đoán ra vị tiên sinh này mấy ngày mất tích đã đổi đời rồi.
”Triệu tiên sinh không lẽ đổi nghề làm tướng cướp rồi, có thể nhanh như vậy liền làm phượng hoàng, thật đáng nghi!” Một thợ rèn trẻ tuổi tên gọi A Nặc tò mò ngồi giữa huynh đệ trong xưởng rèn bàn tán.
A Báo đang mài kiếm bên cạnh huých ngay cùi chỏ vào bụng A Nặc phủ định ngay:
”Cái người nhỏ thó, nam nhân không ra nam nhân đó thì chưa cướp đã bị người ta xách đi bái tế rồi, tướng cướp cái nỗi gì!
”Cũng phải a!” A Nặc ôm bụng lại tiếp tục vân vê lưỡi kiếm, mắt vẫn hướng về Tiểu Yến Tử đang đứng bên kia.
”Mà ta nói, cũng chỉ là giám xưởng thôi, trước đây có hai thị vệ đi theo đã đủ màu lắm rồi, giờ lại lôi đâu ra hai ảnh vệ xinh đẹp hơn nữ nhân theo sát. Thật là quá khoa trương rồi!
”Phải đấy. Cũng không phải hoàng thân quốc thích, cái nơi chốn toàn nhân sĩ này ai dám đụng đến hắn mà phải bảo vệ. Lại nói phường bất lương, chuyên gia móc sạch túi huynh đệ chúng ta như hắn, căn bản là đấu không lại!” A Báo vẻ mặt uỷ khuất nói.
A Nặc cùng huynh đệ gật đầu đồng tình, cái người đó có ai ở trong phủ còn chưa nếm qua mùi vị ma cờ, bị ép đến độ khóc lóc mà trở về chứ. Lại nói nếu trước đây không phải tiên sinh kia sợ Quốc Công biết được, sợ Hoắc tướng quân tịch thu tiền thắng chỉ e huynh đệ tướng phủ chỉ còn cái xác khô.
A Nặc dường như nhận ra, dạo này không thấy mặt mũi Hoắc Sinh đâu liền hỏi:
”Dạo này không thấy Quốc Công cùng Hoắc tướng quân ghé qua đây, không phải trước đây khi rảnh rỗi đều tạt ngang chỉnh y huynh đệ chúng ta sao?”
A Báo dúi đầu A Nặc một cái nói:
”Cái đồ đần nhà ngươi, đúng là không biết thế sự. Ngoài kia Tần quốc đang mở rộng giang sơn, trong một năm đã san bằng hai cường quốc. Đối với Sở quốc là mối đe doạ lớn. Hoắc tướng quân lại là tướng quân biên giới Tần Sở, vài ngày trước thấy biến liền tốc lực ra quân, còn Quốc Công cũng bận rộn chống đỡ cả biên cương thành trì, Sở Quốc là miếng mồi ngon cũng khiến cho Quốc Công tốn không ít trí tuệ để chống đỡ. Dân đen như chúng ta chỉ biết núp sau lưng ngài mà thôi!”
”Thì ra là vậy!” A Nặc ngộ ra: “Chẳng trách Triệu tiên sinh ngày ngày làm việc quên ăn quên nghỉ vẫn không đủ vũ khí cấp cho quân binh, thì ra ngoài kia đang phức tạp như vậy!”
A Nặc A Báo cùng huynh đệ xung quanh có chút kính trọng, nể phục nhìn Yến Tử, thấy nàng đang cặm cụi ngồi trên bàn trà, xung quanh nàng là ba vệ binh đang mặt mày cực kì nghiêm túc, hai bên nàng là hai nữ ảnh vệ cùng Sa Hoả Sa Thuỷ đang chăm chú nhìn vào bàn trà.
A Nặc thở dài buông một câu:
”Chúng ta thật là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tiên sinh bận rộn như vậy, vậy mà chúng ta lại nói nhăng nói cuội...”
A Báo, A Nặc có chút hối lỗi, trực tiếp tiến đến bàn trà bên kia xem xét xem Triệu tiên sinh đang làm việc gì nghiêm trọng như vậy.
Vừa đến chỉ còn cách ba bước chân bọn họ liền nghe thấy giọng nói sung sướng của Yến Tử vang lên:
”Ù rồi, ha ha. Các ngươi tuổi gì mà đòi ăn quân của ta. Bốn lượt tổng cộng năm trăm lạng, mau nôn ra!”
Đám vệ binh xung quanh vẻ mặt tức giận uỷ khuất, lại có chút bi thương cắn răn móc tiền ra đập rầm xuống bàn.
”Chơi thêm ván nữa, ta không tin bộ tam bất bại có thể chịu thua tiên sinh!” Ba vệ binh nổi tiếng con ma cờ bạc nghe danh Yến Tử lừa tiền chúng binh lính đã lâu, lần này tự động mò tới khiêu chiến lên tiếng.
”Bổn đại gia đây không có thời gian, chỉ là nếu như tăng con số năm trăm lên một vạn, bổn đại gia liền có rất nhiều thời gian!” Tiểu Yến Tử mặt dày hếch mũi đáp.
Cái này phải gọi là ngựa quen đường cũ, trước đây khi còn nghèo tùng, ngày nào nàng chẳng đánh bạc cùng huynh đệ tướng phủ, ăn chặn biết bao nhiêu, khiến cho tiền gửi về quê nhiều hơn dự tính, làm Triệu Phạm Hoa mỗi lần viết thư đều nghi ngờ có phải nàng nghèo quá mà mất nhân tính, nửa đêm sửa chìa khóa hộ nhà người ta mới kiếm ra được nhiều tiền như vậy không.
Bây giờ tuy rằng đã là vương phi, vàng dát đầy mặt nhưng nàng cũng là quen tay, thấy cờ bạc liền không nhịn được muốn đánh vài trận, mà đã lỡ đánh rồi thì không ngừng được. Nàng cũng phải có một cơ số vốn liếng để lỡ một ngày Lưu Dĩ chán ghét nàng đá ra khỏi phủ, nàng cũng gọi là có ba cọc ba đồng mà mưu sinh chứ.
”Nam tử hán đầu đội trời chân đạp phân, sợ gì đạo tặc ban ngày, một vạn thì một vạn!” Ba vệ binh hùng hổ hét lớn.
Tiểu Yến Tử chống nhạnh cười lớn sắn tay áo, đôi mắt tròn hiện lên vẻ gian xảo bất lương hệt như phường trộm cướp trắng trợn nói:
”Hỏi thiên hạ có mấy đầu lâu, xem lão phu có bao thủ đoạn, lão phu đây sẽ cho các ngươi chỉ còn tiết khố mà bò về!”
A Nặc, A Báo đen mặt nhìn nhau, nhìn cái người Triệu tiên sinh đang dương dương tự đắc bên kia như nhìn thấy heo đang múa lượn, trong ánh mắt phức tạp có chút khinh bỉ.
Người này nói xấu xa cũng không hẳn là xấy xa. Mỗi lần đánh bạc đều bỏ qua người có gia cảnh nghèo khó, khi ăn được tiền còn đem cho hết một binh lính có mẹ mang bệnh, hào phóng thường xuyên mua quà cho đám trẻ con hay ngồi chơi trước phủ.
Mà nói tốt lại càng không đúng. Có thể ép đến độ người ta chỉ còn manh áo đi về, bất cứ ai mang nuôi lòng hận thù đều bị tiên sinh bày mưu dìm xuống ý định ngay từ trong trứng nước, con người tài năng mà hiểm độc đó thực không biết dùng từ gì để diễn tả.
”Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chúng ta vẫn nên là một số chuyện tỏ ra hồ đồ thì hơn!” A Báo ngượng ngùng buông một câu.
”Cao kiến!” A Nặc hùa theo ngay.
Liền sau đó, A Nặc liếc mắt đến cổng phủ, thấy một đoàn người ăn mặc sang trọng bắt mắt rồng rắn chuẩn bị tiến vào, đi đầu là một tiểu tử tầm mười tuổi, vẻ mặt ung dung cao ngạo cũng có chút hiền hậu nhưng lại không có vẻ ngây thơ mà một đứa trẻ nên có. Trên thân khoác một tấm y phục vàng lấp lánh thêu hoạ tiết rồng nhỏ. Một tay chắp sau lưng một tay buông lỏng trông vừa đáng yêu lại vừa nghiêm nghị, vẻ mặt đó tựa như rất quen thuộc, hình như đã thấy qua ở đâu đó.
Lại liếc đến bên cạnh tiểu tử đó là một nữ tử xinh đẹp mỏng manh phiêu phất, đôi mắt lạnh lại sâu như tăng thêm mị lực quanh nàng, mày liễu nhẹ ôm lấy mắt hạnh, khuôn trang trắng trẻo, làn da như sứ không chút tì vết, nữ tử tầm mười tám đôi mươi khuynh thành khuấy đảo bất kì ánh mắt nào chạm đến.
A Nặc cùng A Báo đang mê mệt ngắm nhìn mỹ nhân, liền sau đó, thị vệ đi bên cạnh hai người đó hô lớn.
”Thái tử đến!!!”
Thái tử sao.
Chúng nhân cùng đám vệ binh đang đánh bạc cùng Yến Tử nghe vậy liền giật mình vội vội vàng vàng thu lại bạc quỳ sạp xuống đất thi lễ. Chỉ riêng Tiểu Yến Tử thân phận đổi khác, chỉ cần đứng vậy hơi cúi người chào một tiếng. Chỉ là vừa thi lễ với Thái Tử xong mắt liếc đến nữ tử bên cạnh liền sững sờ.
Khuôn mặt đó, đôi mắt đó, nữ tử đó chính là kẻ đêm tân hôn đột nhập vào cung Kiến Giáp hành thích nàng sau đó được đồng bọn hỗ trợ mà chạy thoát đây mà. Sao nàng ta lại ở đây, lại còn cùng với Thái Tử.
Thái Tử miễn lễ cho chúng nhân xong, cũng để những người không liên quan lùi ra, thấy vẻ mặt Yến Tử ngưng trọng nhìn nữ tử, Thái Tử nhẹ buông một câu:
”Vương phi, đây là Chiêu Dương quận chúa, đích nữ Thân Vương, ta tiện đường ghé qua gặp nàng muốn đến thỉnh an người!”
Chiêu Dương quận chúa sao? Chẳng phải chính là người mà trong cung đồn thổi rất say mê Lưu Dĩ đó sao?