Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 9

Nàng dựa theo đường cũ mà chạy, tuy rằng càng lúc càng gần, nhưng trong lòng lại không dám thả lỏng, cho đến khi tiến vào toilet nữ, cũng may nàng nhớ được đem râu
trên mặt cùng trái cổ giả gỡ xuống, vừa vào cửa nàng nhanh chóng tháo
búi tóc, vì thế mọi người chỉ nhìn thấy một nữ nhân điên loạn tóc tai bù xù mà không phải là một nam nhân với chòm râu trên mặt, cho nên trong
toilet nữ không hề vang lên tiếng thét chói tai nào, bởi vì bên trong
chỉ có hai nữ nhân. Nàng không để ý ánh mắt của hai nữ nhân kia nhìn
nàng như quái vật, vội vàng bắt đầu thay quần áo, nàng đoán chừng bản
thân chỉ tốn không đến mười giây đã thay đổi sang nữ trang một cách hoàn hảo, tóc được búi thành búi tóc nữ sĩ đơn giản, còn gắn hai đóa hoa mua cho Triệu Đông ở phía sau đầu.

Nàng vừa thay đổi xong, chợt nghe được tiếng bước chân nặng nề vào toilet nam ở cách vách, nàng tạm thời
không dám đi ra, đợi đến khi cách vách bắt đầu vang lên âm thanh ồn ào
liền chạy nhanh ra ngoài, nàng không đi đường thẳng, mà là đi khắp hang
cùng ngõ hẻm đến cửa trấn Nam. Khi nàng chạy đến nơi thì những người
cùng đi với nàng lúc sáng đã ngồi lên xe chờ nàng, Chu Mạch liền thở
phào nhẹ nhõm, nàng đặt mông ngồi trên xe bò của Hồ đại gia, không để ý
Triệu Đông đang chu môi cao giọng bất mãn với nàng: "Nương, người đã đi
nơi nào, mọi người đều đang đợi người đấy." Nàng hướng về phía mọi người cười hì hì hai cái, liền đem gói đồ đang kẹp dưới nách gắt gao ôm vào
trong ngực, bên trong là hai mươi lượng bạc nàng đã liều mạng may mắn
mới có được.

Nghĩ tới đây Chu Mạch liền bình ổn hô hấp sau đó lại cười ha ha như đứa ngốc, Triệu Đông nhìn chịu không được liền lắc lắc
cánh tay nàng, Chu Mạch không quan tâm, ngược lại còn nghiêng đầu hôn
một cái lên khuôn mặt đáng yêu của Triệu Đông. Lưu tẩu tử ngồi bên cạnh
cũng oán trách trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nhưng cũng không có oán giận cái gì.


Sau khi xe của Hồ đại gia về đến đầu thôn, Chu
Mạch đưa cho ông ta ba đồng tiền, nói là trả luôn phần Lưu tẩu tử. Lưu
tẩu tử từ chối mãi không được, Chu Mạch cũng không để ý nàng ta, liền
nắm tay Triệu Đông đi về hướng Triệu gia.

"Tiểu Mạch, muội nói
gần đây muội đều không có khoản thu nhập nào, ta sao có thể không biết
xấu hổ mà lãng phí tiền của muội, tuy đây chỉ là mấy đồng tiền lẻ." Lưu
tẩu tử ngượng ngùng oán trách nói.

"Tẩu tử, tỷ nói như vậy là chỉ thấy bề ngoài, tỷ xem tỷ đã dẫn mẹ con muội đi trấn trên ăn cơm ngon
như vậy, muội sao có thể nhẫn tâm lại để cho tỷ tốn kém nữa! Hơn nữa,
chỉ dựa vào mấy đồng này cũng không thể thành người giàu có được." Chu
Mạch cười hì hì, nàng là người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái.
Hiện tại nhìn cái gì cũng đều cảm thấy vui vẻ, đặc biệt là nhìn thấy Lưu tẩu tử hòa ái dễ gần, nữ nhi Đông Nhi hoạt bát, nàng càng vui vẻ hơn.

Ba người các nàng đi tới trước cửa nhà Chu Mạch thì tách ra, Lưu tẩu tử
nói hôm nay khuya rồi, bảo Chu Mạch ngày mai hãy đến nhà nàng lấy kim
chỉ, Chu Mạch gật đầu đồng ý, sau đó nàng dẫn Đông Nhi vào nhà.

"U, còn biết trở về nga, giờ này là giờ nào rồi, còn biết về nhà sao, ta
cho rằng có người lần đầu tiên đi trấn trên, tìm không thấy được đường
về nhà chứ?" Vừa mới bước vào sân Chu Mạch đã nghe được giọng điệu chanh chua của đại tẩu Lí Cúc Hoa.

Chu Mạch cũng không để ý nàng ta,
nắm tay Triệu Đông đi về hướng phòng của mẹ con nàng, Lí Cúc Hoa thấy
Chu Mạch không trả lời nàng, cho rằng nàng chột dạ muốn chạy, liền cất
cao giọng.

"Ai u, Chu Mạch, trong mắt ngươi càng ngày càng không

có trưởng bối, đại tẩu nói chuyện với ngươi ngươi cũng không chịu trả
lời."

Chu Mạch dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Lí Cúc
Hoa, một mặt ngây thơ hỏi: "Đại tẩu, vừa rồi tẩu có nói chuyện với ta
sao? Ta chỉ nghe đến ngươi nói có người lần đầu tiên đi trấn trên thôi."

Lí Cúc Hoa sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới Chu Mạch sẽ trả lời nàng như vậy, khoảng thời gian trước dưới sự chèn ép của bà bà Tôn Thị, nhóm nữ tướng Triệu gia không ai dám đem móng vuốt tấn công Chu Mạch, nhưng
đã qua hơn mười ngày, Chu Mạch cùng lúc trước cũng không có thay đổi gì
quá lớn, vẫn giống lúc trước không nói tiếng gì, không làm gì cũng không cùng mọi người nói chuyện, chỉ biết cắm đầu làm việc, nhưng nàng ta lại nhớ tới bản thân gần đây đã phải chui vào nhà bếp một đoạn thời gian
làm cho toàn thân thường xuyên dính đầy khói dầu thì liền tức giận, công việc này vốn là của Chu Mạch. Nàng đã thật lâu vào buổi chiều không có
đi đến cây hòe ở đầu thôn cùng người ta tám chuyện. Lí Cúc Hoa càng nghĩ càng thêm tức giận, hướng về phía Chu Mạch hét lên: "Cả nhà hôm nay chỉ có một mình ngươi đi trấn trên, ta không gọi ngươi thì gọi ai? Đừng có
giả bộ hồ đồ với ta!"

Chu Mạch vừa định phản bác, liền nhìn thấy
bà bà Tôn Thị từ nhà chính đi ra, hướng ra sân quát: "Nói nhảm cái gì
đấy! Ta mấy ngày nay đau đầu, cũng không để cho ta yên tĩnh được sao!"
Nói xong trừng mắt nhìn Lí thị, "Vợ lão đại, lúc này là lúc nào, sao vẫn còn không đi nấu cơm! Lát nữa mọi người trở về lấy cái gì ăn!"

Nói xong lại nhìn thoáng qua Chu Mạch, "Vợ lão nhị, ngươi đã về thì hãy đi
phòng bếp giúp một tay, ta thấy vết thương trên đầu ngươi cũng đã tốt
lên rồi, về sau cũng nên mở to mắt một chút, chủ động một chút." Nói
xong không đợi hai vị đang đứng trong sân trả lời liền quay đầu vào nhà.

Tôn Thị đây là đánh mỗi người năm mươi đại bản đấy mà, Chu Mạch hiểu rõ
thái độ của mẹ chồng, đoán chừng lão thái thái cảm thấy bản thân đã dung túng nàng nửa tháng cộng thêm sáu mươi văn tiền ngày hôm qua, cảm thấy
đối với chuyện nàng bị vỡ đầu đã có sự bù đắp, về sau sẽ rất khó để cho
Tôn Thị có thể thiên vị cho nàng.

Tuy biết rõ điểm này, nhưng khi vuốt gói đồ có hai thỏi bạc nặng trịch trong lòng, Chu Mạch quyết định

không so đo có thiên vị cho nàng hay không đều được, trong nhà có gạo
thì trong lòng không hoảng hốt.

Vì thế nàng trưng ra bộ mặt tươi
cười, Chu Mạch cung kính đáp: "Dạ, nương!". Sau đó dắt Triệu Đông Nhi
tiến vào phòng, khi vào phòng trước tiên nàng tháo gói đồ nhỏ trên người Đông Nhi xuống, rồi để con bé đi rửa mặt, thừa dịp Đông Nhi đi ra
ngoài, nàng vội vàng đem hai mươi lượng bạc trong gói đồ lấy ra, tìm
kiếm khắp phòng một chỗ không dễ dàng bị người phát hiện để giấu bạc,
nàng tìm kiếm cao thấp trái phải nửa ngày, rốt cục cũng tìm thấy ở phía
dưới một cái rương gỗ nằm dưới giường ngủ có một chỗ, nàng dùng một cái
cuốc nhỏ mua ở chợ trên đào cái lỗ nhỏ, đem bạc chôn xuống lắp đất lại
như cũ, sau đó đem rương gỗ đè lên chỗ vừa đào.

Xong mọi chuyện,
nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi đi ra ngoài rửa mặt sau đó bước
vào phòng bếp, phát hiện đại tẩu Lí thị đang sửa sang lại vỉ hấp, kỳ
thực cái gọi là làm cơm chiều chính là đem bánh bao hấp nóng một chút,
xào một chút rau dưa. "Đại tẩu, tôi đến giúp tẩu, tẩu xem tôi nên làm
gì?"

Lí Cúc Hoa lườm liếc Chu Mạch một cái, "Đương nhiên là ngươi nhóm lửa, ta xào rau, bánh bao đã để vào nồi rồi, ngươi đậy nắp rồi
nhóm lửa là được."

Tuy ở kiếp trước Chu Mạch không có nhóm lửa
qua, nhưng vẫn biết nhóm lửa là thế nào, hơn nữa nàng cảm thấy việc nhóm lửa hẳn là việc rất đơn giản, vì thế nàng cũng không nói gì thêm, yên
lặng đi đến bếp chuẩn bị nhóm lửa. Nhưng nàng đã đánh giá bản thân quá
cao, nàng dùng đá đánh lửa đánh ba lần mới có lửa, thật vất vả đánh được lửa, nhưng lại gặp phải củi bị ẩm ướt không cháy nổi. Nàng nhóm đi nhóm lại cả nửa ngày chỉ làm cho khắp phòng đầy khói đặc, nàng ngồi kế bên
bếp lò bị sặc khói bắt đầu ho khan, Lí Cúc Hoa lớn giọng bắt đầu răn
dạy: "Chu Mạch, ngươi làm gì thế hử, nhóm lửa thôi mà làm khắp phòng đầy khói đây này!" Bởi vì khói chỉ bay lên trên, cho nên Lí Cúc Hoa đang
đứng thái rau đã bị sặc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.


Đang
đốt lửa Chu Mạch cũng không chịu nổi, nàng chỉ có thể thưa dạ nói: "Đại
tẩu, hình như sau khi bị đụng đầu tôi đã quên nhóm lửa thế nào rồi." Nói xong tiếp tục nỗ lực cùng thanh củi trước mặt phân cao thấp, nhưng Lí
Cúc Hoa lại chịu không nổi nữa, nàng tức giận mắng Chu Mạch ngu ngốc,
sau đó đoạt đá đánh lửa cùng củi đốt, đuổi Chu Mạch đi thái rau.

Vì thế hai người các nàng thay đổi công tác cho nhau, Lí Cúc Hoa tiếp nhận công tác nhóm lửa, Chu Mạch bắt đầu thái rau xào rau, hôm nay là rau
muống. Ở thôn quê là rất khó nhìn thấy thịt, kể cả Triệu gia cũng có
chút của cải giàu có như vậy mà cũng phải mười ngày nửa tháng mới có
chút thịt để ăn. Hơn nữa lúc này là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, trong nhà
có trồng sẵn một ít loại rau dưa có thể ăn, cho nên bọn họ cơ bản mỗi
ngày chỉ là luân phiên thay đổi các loại rau mà ăn, hôm nay rau muống,
ngày mai đậu đũa, ngày kia rau xào hạt tiêu, ăn đến nỗi Chu Mạch cảm
thấy mặt mình đều xanh giống rau cả rồi.

Hơn nữa đại tẩu Lí Cúc
Hoa xào rau giống như luộc vậy, chỉ phải dựa vào muối mà chống đỡ, ăn
lâu thêm nữa có thể chết người. Cho nên Chu Mạch rất vui vẻ hôm nay bản
thân có cơ hội được trổ tài bếp núc, kiếp trước nàng được sinh ra ở Hồ
Nam không chỉ được ăn uống, tài nấu nướng cũng không tệ. Vì thế nàng dựa theo phương thức lúc trước đem rau muống ngắt lá bỏ đi, sau đó cắt
thành từng đoạn vừa ăn, lại hỏi Lí Cúc Hoa trong nhà có đậu phụ khô hay
không? Lí Cúc Hoa không rõ Chu Mạch muốn đậu phụ khô làm cái gì, bởi vì
đậu phụ khô nhà bọn họ đều được tẩm muối để khi đến thời điểm không có
rau dưa mới được ăn, bất quá tốt xấu gì cũng có thể lấy ra vài miếng,
Chu Mạch đành phải thái nhiều rau muống một chút, trước tiên nàng đem
hạt tiêu cùng tỏi cho vào nồi xào cho thơm, sao đó cho rau muống cùng
đậu phụ khô vào xào, đậy nắp lại một lát cho tỏi bốc mùi thơm, để nhỏ
lửa sau nữa cho thêm chút muối, sau đó dọn ra đĩa đặt lên bàn. Sau khi
làm xong món rau muống xào, Chu Mạch lại đem lá rau muống lúc nãy xào
cùng chút muối, sau đó lại cho thêm dưa chuột xào thành một món, thêm

món dưa muối, cùng canh cà chua thành một bàn bốn mặn một canh, Lí Cúc
Hoa nhìn thấy chỉ đứng đó ngây ra một lúc, trước kia vô luận là Chu Mạch nấu cơm hay là nàng nấu cơm đều là một đĩa rau xào thật to, nào có
nhiều món như vậy, bất quá nàng ta cũng không nói cái gì, dù sao cũng
đều là nhà mình ăn mà thôi, nàng liền than thở một câu rất lãng phí. Chu Mạch cười cười cũng không để ý nàng, sau khi các nàng nấu cơm xong thì
huynh đệ Triệu Bá Tuyền từ trong ruộng cũng đã trở về, công công Triệu
Đại Ngưu cũng cầm băng ghế nhỏ từ nhà hàng xóm đánh bài trở về, vì thế
mọi người bắt đầu ăn cơm