Nơi đây toàn là thiết bị quân dụng, mọi cánh cửa đều là loại cánh cửa lõi thép có tác dụng ba phòng[1], vỏ ngoài bọc xi măng, bên trong là thép và mút. Loại cửa này
mà bị khóa thì cho dù có đánh thuốc nổ cũng khó khiến nó mở ra được,
huống hồ chúng tôi làm gì có thuốc nổ. Tôi cũng thử đẩy mấy cái, cảm
giác từ tay truyền đến khiến tôi hiểu rõ cánh cửa đã bị khóa ngoài,
không hy vọng có thể đẩy được từ bên trong. Xem ra, trong lúc chúng tôi
mở máy chiếu, có người đã lén khóa cánh cửa.
[1] Cửa ba phòng: là loại cửa có chức năng chống trộm, chống cháy và chống lạnh.
Cảm giác bất an dâng trào trong lòng. Kẻ có thể thực hiện chuyện này trong
con đập chỉ có tên đặc vụ khi nãy bị chúng tôi đạp xuống sông. Cảm giác
hiện giờ thật chẳng khác nào lao đầu vào bức tường bê tông cốt thép.
Vương Tứ Xuyên mà nổi cơn thịnh nộ thì vẻ mặt trông rất đáng sợ, sau khi lao
rầm rầm vào cánh cửa không thành công, cậu ta giơ chân đạp thật mạnh, có điều, lao đầu không phát huy được hiệu quả gì thì đạp lại càng chẳng
tác dụng. Sau một hồi hoài công vô ích, cậu ta ngồi phịch xuống đất thở
hồng hộc, cau mày buồn rầu, rồi nhìn cánh cửa chửi toáng lên: “Mụ nội
mày! Cái loại chỉ biết nhốt trộm người khác, có giỏi thì mở cửa ra sống
mái một phen với ông mày xem nào!”
Nhưng chẳng thấy ai đứng ngoài cửa chửi lại cậu ta, chất lượng hệ thống cách âm của phòng chiếu phim
rất tốt, người ở ngoài không thể nghe thấy mọi âm thanh phát ra từ bên
trong. Có lẽ đó chính là nguyên nhân tại sao gã đặc vụ kia khóa cửa mà
Vương Tứ Xuyên hoàn toàn không hề hay biết.
Nhớ lúc ở nhà kho,
hắn cũng giở thủ đoạn bỉ ổi này, sau đó bọn tôi “lại quả” cho hắn một cú đáng đời, nhưng mẹ kiếp, giờ hắn chơi bọn tôi keo này thì đúng là điên
lộn tiết lên đầu, có điều đứng trước cánh cửa đóng im ỉm thế kia, dẫu có điên nữa cũng vô dụng. Tôi bảo hai người họ: “Nó bám đuôi nhanh thế,
xem ra không cướp lại được cuốn phim, nó không buông tha đâu. Chúng ta
phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay, nếu không, e là nó còn giở trò khác
nữa, mà bị nhốt ở đây cũng bị động lắm!”
“Chờ đã, đừng vội!” -
Vương Tứ Xuyên ngăn lại - “Chúng ta nên ngồi xuống tính kế, nóng vội
không khéo lại rơi vào bẫy của nó. Cửa đóng rồi, nó muốn giở trò gì cũng bó tay thôi.”
Vương Tứ Xuyên vừa dứt lời thì mấy ngọn đèn trong
phòng đột nhiên chập chờn rồi tắt hẳn, bốn phía bỗng chốc trở nên tối
đen như mực. Có người cắt cầu dao!
Chúng tôi lập tức bật đèn pin, Vương Tứ Xuyên tức tối chửi rống lên “Tiên sư bố mày!”, rồi cậu ta co
chân đạp thình thịch vào cửa sắt, cùng lúc ấy, chúng tôi nghe thấy trong bốn bức tường xung quanh vọng ra một âm thanh quái lạ.
Hình như
âm thanh ấy phát ra do hiện tượng cộng hưởng sóng âm, tôi sờ bức tường,
phát hiện bức tường hơi rung rung như thể một cỗ máy đang khởi động.
Thần kinh tôi lập tức căng như dây đàn, tuy không biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng tôi dự cảm đó nhất định không phải chuyện tốt lành. Chuỗi sự việc xảy ra quá nhanh, rõ ràng hắn đã chuẩn bị mọi kế hoạch từ trước.
“Thử tìm xem có lối ra nào khác không!” - Tôi nêu ý kiến.
Ba người lập tức chia nhau tìm, chúng tôi lật tung mọi ngóc ngách trong
phòng, nhưng phòng chiếu phim vốn chỉ là gian phòng nhỏ, đi quanh một
vòng cũng chỉ tìm thấy một lỗ thông gió ở phía sau màn hình vải.
Lỗ thông gió hình tròn, giống như chiếc chậu rửa chân cỡ lớn, trên miệng
lỗ có cánh quạt gió, bụi kết thành mảng bám trên từng cánh quạt, chắc
giờ nó không thể hoạt động được nữa. Phía ngoài giăng một mảnh lưới
thép, trông còn qua quýt hơn cả lỗ thông gió ở buồng lặn, có lẽ vì nơi
này là khu sinh hoạt, chỉ cần xử lý khép kín trong van tổng, đảm bảo cho khí lưu thông tốt là được.
Tôi thò đầu vào để cảm nhận, một
luồng không khí trong lành đang thổi vào lỗ thông gió, nhưng tốc độ gió
rất nhẹ, tôi còn nghe thấy rất nhiều tạp âm vọng ra từ nơi sâu trong lỗ
thông gió, âm thanh kì quái khi nãy chắc là tiếng khởi động của cỗ máy
nào đó nằm bên trong đường ống thông gió.
Vương Tứ Xuyên định bẻ
tấm lưới thép xuống, nhưng cậu ta phát hiện nó đã được cắm sâu vào khối
xi măng, mỗi thanh thép to cỡ đầu ngón tay, không thể lay nổi.
“Đồ của bọn Nhật, mẹ nó, đúng là xịn thật!” - Vương Tứ Xuyên lẩm bẩm, đoạn
cậu ta liền lui xuống bảo Mã Tại Hải vào nhìn: “Cậu là lính công binh,
thử ngó xem có cách gì không!”
Mã Tại Hải quan sát suốt hồi lâu,
sau đó lấy tay sờ bức tường xi măng, rồi lắc đầu: “Đây là công trình
quân sự gia cố, viền lưới thép được đắp thêm lượt xi măng dày mười mấy
phân, chỉ dùng búa đập đá mới đập vỡ được, nếu không phải dùng dụng cụ
cắt chuyên dụng hoặc bộc phá.”
Ba thứ cậu ta vừa nhắc đến, chúng
tôi đều chẳng có trong tay. Cơ hồ nghĩ ra điều gì, Vương Tứ Xuyên liền
cầm cây gậy sắt gõ mấy nhát vào chỗ viền lưới thép. Tôi thấy cậu ta
nghiến vỡ cả răng mà chỉ đập vỡ được chút vụn xi măng.
Các công
trình quân sự thường rất đơn sơ, nhưng toàn dùng loại vật liệu xây dựng
cực tốt, xây vô cùng kiên cố. Đúng là không thể không thán phục sản phẩm của người Nhật.
Vương Tứ Xuyên đập gõ một hồi rồi đành từ bỏ,
cậu ta chuyển sang lấy gậy sắt thọc vào các mắt lưới, lần này thì có
hiệu quả. Các mắt lưới bị gậy sắt bẩy biến dạng, nhưng mắt lưới rất to,
sau khi bị biến dạng thì gậy sắt không có điểm tựa, nên không thể bẩy
tiếp được nữa.
Tôi biết cách này không xong, Vương Tứ Xuyên ném
gậy sắt, đứng chống nạnh thở dài, trông đến là sến, nhưng tôi không thể
cười nổi.
Tôi đứng giữa phòng, soi đèn pin vào bức tường xi măng
được xây kín mít, định tìm xem còn lối ra nào khác không. Đúng lúc ấy,
tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi rất lạ lan tỏa khắp không gian. Ngay lập tức, tôi hiểu có chuyện chẳng lành, nên liền quay đầu lại xem, tôi phát hiện cánh cửa đã hé ra một khe hở từ khi nào.
Tôi búng tay ra
hiệu để hai người họ chú ý, rồi cả hội bước lại gần xem, càng lại gần,
tôi càng ngửi thấy mùi nồng nặc hơn, chỉ lát sau tôi đã nhận ra đó là
mùi khói.
Tôi cố tình đẩy cửa sắt, chẳng ngờ vừa đẩy nhẹ một cái, cánh cửa đã từ từ hé ra theo lực đẩy, dường như có thể mở được. Tôi
giật mình, lập tức đẩy mạnh hơn, cánh cửa sắt bung ra một khe hở to hơn, gần như cùng lúc ấy, một cột khói ập vào khiến tôi sặc sụa, nước mắt
chảy giàn giụa.
Vừa lau nước mắt, tôi vừa hét to gọi Vương Tứ
Xuyên mau đến giúp đỡ, lúc bấy giờ, cậu ta mới định thần trở lại và
nhanh chóng chạy đến. Hai chúng tôi hợp sức đẩy cánh cửa, nhưng dường
như cánh cửa bị một vật vô cùng rắn chắc chặn đứng lại từ phía sau,
chúng tôi lao sầm sầm vào cánh cửa mấy lần mà khe hở vẫn không hề rộng
thêm, ngược lại khói đặc càng lúc càng túa ra nhiều hơn.
Vừa thấy tình thế bất thường, tôi liền đoán chắc chắn kẻ xấu kia đã tính cả rồi, hắn định dùng khói để hun chết bọn tôi. Tôi lại hét gọi hai người kia
cùng mình kéo cánh cửa lại, nhưng kéo mãi mà cánh cửa vẫn đứng im bất
động, gắng sức kéo thêm mấy lần nữa, tôi chợt ngộ ra: hỏng rồi, chắc nó
kẹt phải vật gì đó, có lẽ bị dây thừng thắt vào móc trên tường, chỉ thế
mới khiến chúng tôi không thể kéo vào và cũng không thể đẩy ra được.
Khói đặc không ngừng cuồn cuộn tuồn vào, chúng tôi sặc khói đến nỗi không
thể mở mắt mũi mồm miệng ra được. Vương Tứ Xuyên vừa ho sặc sụa vừa cởi
quần áo. Cậu ta hét lớn: “Giúp… một… tay! Nhét khe hở lại!”
Chúng tôi nhắm mắt xông tới, cởi hết quần áo nhét vào trong khe hở, nhưng khe hở quá rộng, chúng tôi không đủ quần áo để nhét kín, sau đó quần áo của Vương Tứ Xuyên tự nhiên bén cháy, cậu ta đành giật vội về, lấy chân dập lửa, rồi mặc vào người.
Vương Tứ Xuyên không thể chịu đựng hơn
được nữa, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cậu ta vừa ngoác miệng ra mắng vừa cầm gậy sắt thọc vào khe hở và bẩy ra, nhưng bất kể cậu ta to mồm chửi
mắng đến đâu, bất kể cậu ta cố gắng nậy cửa thế nào, thậm chí cây gậy
còn bị bẻ cong, thì cánh cửa vẫn đứng trơ trơ ra đó. Lúc này, tôi phát
hiện hình như trên cánh cửa sắt có rất nhiều vết nậy, xem ra đã có người khác từng nậy cánh cửa này, không hiểu ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Mà mặc kệ nó, điều quan trọng là bây giờ cả căn phòng đã bị khói đặc xâm
chiếm, dù chúng tôi đã lùi sâu về phía sau nhưng vẫn cảm thấy cổ họng
đặc sít, không thể nào thở nổi, nếu cứ tiếp tục thế này, chúng tôi sẽ bị sặc khói mà chết mất. Vương Tứ Xuyên chỉ chửi được thêm vài câu nữa rồi im tịt. Chúng tôi tiếp tục lùi về phía sau, xé miếng vải màn chiếu bám
đầy bụi, lấy nước trong bình thấm ướt nó, rồi đưa lên mũi bịt chặt.
Trong lúc hoảng loạn, tôi nhìn lại lỗ thông gió, chẳng ngờ từ chỗ đó,
khói đặc cũng phun ra ầm ầm.
Tôi nhớ đến tiếng khởi động máy khi
nãy, không biết kẻ khốn nạn nào đã khởi động máy phun khí vào đây, có lẽ hắn đã dẫn khói vào phòng qua ống thông gió.
Vương Tứ Xuyên hoàn toàn mất kiểm soát, cậu ta rống lên như lợn bị chọc tiết, còn tôi túa
mồ hôi lạnh khắp người. Ở đây chỉ có hai lối ra, nhưng cả hai lối đều
đang phun khói cuồn cuộn, còn những nơi khác đều là tường bê tông, chúng tôi chết chắc ở đây rồi!
Giờ phút này hoàn toàn không cần thiết
phải bình tĩnh suy nghĩ, tôi và Vương Tứ Xuyên nhìn nhau, cậu ta bảo
chúng tôi tránh ra một bên, rồi vác gậy sắt đập thật lực vào mảnh lưới
thép bịt lỗ thông gió. So với cửa sắt, thì chỗ này rõ ràng vẫn là con
đường sống nhiều hy vọng hơn.
Ba người chúng tôi đập mảnh lưới
tóe lửa, gậy sắt giật nảy lên trong tay chúng tôi, chúng tôi cứ đập cho
đến khi mệt lử, nhưng mảnh lưới thép dường như chẳng có gì thay đổi. Tôi chỉ biết tuyệt vọng đứng nhìn.
Mã Tại Hải cũng cuống hết cả lên, lúc này cậu ta chẳng đếm xỉa gì đến khoảng cách thủ trưởng và cấp dưới, liền lấy cây gậy trong tay Vương Tứ Xuyên, rồi đập tới tấp. Sức cậu ta
dường như còn mạnh hơn cả Vương Tứ Xuyên, hơn nữa động tác lại chính
xác, có lẽ cậu ta được rèn luyện trong những ngày đào hầm khoét núi xây
dựng các công trình quân sự, mặc dầu vậy, lưới thép cũng chỉ lõm vào một chút, cuối cùng Mã Tại Hải đập mạnh đến nỗi làm cây gậy sắt tuột cả
khỏi tay, nhưng lưới thép hoàn toàn không hề có vết tích nứt gãy, trong
khi đó khói đặc đã khiến chúng tôi sặc sụa, không thể hít thở bình
thường.
Tôi bịt miệng, nhìn luồng khói không ngừng phun vào mà
đầu óc trống rỗng, tôi tuyệt vọng thầm nghĩ, có lẽ chúng tôi đành ngồi
đây chờ đợi thần chết đến đón đi.
Đúng lúc ấy, sự chú ý của Vương Tứ Xuyên như thể bị hút vào một điểm, đèn pin của cậu ta chiếu xuống
phía dưới mấy băng ghế dài, chúng tôi cũng nhìn theo, tôi bỗng phát hiện ra luồng khói đặc này hơi kì lạ.
Dường như khói bị hút vào một nơi nào đó!