Đại Mạc Thương Lang

Quyển 2 - Chương 19: Mạo hiểm

Có những đêm chỉ lặng lẽ trôi, nhưng có những đêm lại khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Có rất nhiều điều bạn cảm thấy nó đã thay đổi, nhưng thực tế nó chỉ thay
đổi hình dạng mà thôi, trong khi ấy có những điều mặc dù bạn không hề
nhận ra có gì thay đổi, nhưng thực chất nó đã thay đổi.

Đó chính
là cảm giác của tôi khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nhìn Viên Hỷ Lạc đang say giấc nồng trong vòng tay, thước phim khiến tôi quay cuồng đêm qua
bất giác làm tim tôi đập rất nhanh.

Về chuyện tình cảm nam nữ,
tôi vẫn là một đứa trẻ ngây ngô không biết gì, cảm xúc của tôi về hồi ức đó chỉ có khao khát và ngượng ngùng.

Chẳng biết có phải do tác
dụng tâm lý hay không mà sau khi Viên Hỷ Lạc tỉnh dậy, tôi thấy vẻ mặt
cô ấy hơi thiếu tự nhiên, cô ấy chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt rất ư là… phức tạp, ánh mắt ấy khiến tôi nảy sinh một cảm giác kì diệu: dường như
chúng tôi có cùng một bí mật.

Tôi chuẩn bị tư trang trong giây
lát, thu dọn mọi thứ, rồi dẫn Viên Hỷ Lạc rời khỏi gian phòng, từng bước từng bước xa dần hành lang ngập nước, không khí dường như vẫn vậy,
chẳng hề thay đổi, nhưng tôi phát hiện mình không còn bị khó thở nữa.

Chúng tôi thận trọng dò dẫm từng bước. Tôi nắm chặt tay Hỷ Lạc, biết thứ mình đang nắm trong tay không chỉ đơn thuần là bàn tay của cô ấy, mà là một
người con gái cần tôi gánh vác toàn bộ trách nhiệm.

Có lẽ đó là
cảm xúc nực cười, nhưng tôi biết, bây giờ tôi có thể hi sinh mọi thứ vì
chủ nhân của đôi bàn tay này mà tuyệt đối không hề hối hận.

Căn
cứ vào trực giác mơ hồ, tôi nép người vào vách tường và từ từ tiến về
phía trước, cứ một lát, tôi lại dừng chân nghe ngóng động tĩnh, trong

bóng đêm không có bất kì âm thanh nào, chẳng rõ gã đó đã chết hay đang
mai phục ở đâu.

Lúc đến một ngã rẽ, tôi do dự không biết nên đi
về hướng nào, thì Viên Hỷ Lạc nắm lấy tay tôi, ra hiệu cho tôi hãy sờ
vào bức tường.

Tôi vừa sờ tay lên thì phát hiện nơi gờ tường có ba vết khắc rất sâu.

Tôi bừng tỉnh ngộ, thì ra cô ấy đã đi trong bóng tối bằng cách này, không
biết ai đã khắc lên những dấu vết này, nhưng độ sâu của nó đủ để ta có
thể dễ dàng cảm nhận thấy bằng xúc giác trong bóng tối.

Tôi tiếp
tục kéo tay cô ấy, rẽ sang hướng có vết khắc sâu, rồi tiếp tục mò mẫm
tiến về phía trước giữa bóng đêm bủa vây, chẳng bao lâu sau chúng tôi
lại đến một ngã rẽ khác, tôi sờ gờ tường, quả nhiên ở khúc quanh của ngã rẽ cũng có một vết khắc tương tự như vết khắc lúc trước.

Thì ra
là có phương pháp đặc biệt, trách gì trong màn đêm mịt mùng, cô gái này
vẫn có thể chạy nhanh đến vậy, hơn nữa còn xác định chính xác đường trở
về trạm lánh nạn. Môi trường ở đây rất khắc nghiệt, không có người chỉ
dẫn, quả thật tôi không thể tự mình chú ý đến những chi tiết này.

Đi theo những vết khắc, cuối cùng, chúng tôi cũng đến trước cánh cửa của
một gian phòng, tuy không dám bật đèn pin, nhưng tôi cảm giác, có lẽ đây chính là nơi mà chúng tôi đã phát hiện ra cô ấy. Tôi và cô ấy gỡ tấm
ván che cửa gian phòng, tôi lấy tay sờ thì phát hiện phía trên xuất hiện một lỗ hổng đủ cho người khom lưng chui qua.

Tôi hơi yên tâm,
chẳng ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, nhưng đồng thời tôi cũng
thấy lạ, sao chẳng có chuyện gì bất ngờ xảy ra thế nhỉ?

Tôi cố
gắng không gây ra tiếng động, tứ bề hoàn toàn yên ắng, nói thật ở đây
tĩnh lặng thế này, chúng tôi mò mẫm suốt dọc đường đi, kiểu gì đối
phương cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhưng dường như hắn chẳng thực
hiện biện pháp gì.

Điều này không hợp với lẽ thường, nếu hắn
không mai phục chúng tôi thì tất đang lén lút bám theo, nhưng vì sao đến thời điểm này mà hắn vẫn chưa ra tay, lẽ nào hắn chết thật rồi?

Tim tôi tự nhiên ớn lạnh, tôi bỗng nghĩ đến một khả năng khác.


Lẽ nào hắn đang ôm cây đợi thỏ, giống như tôi khi đó, hắn cũng đợi ở nơi mà chúng tôi bắt buộc phải đi qua.

Viên Hỷ Lạc đang định bước vào gian phòng, thì bị tôi lập tức kéo lại, tôi
đẩy cô ấy lùi vài bước rồi ngồi xổm xuống quan sát. Lối ra ở ngay trước
mắt, nhưng tôi chợt cảm thấy phía trong gian phòng tràn đầy sự uy hiếp.

Lẽ nào gã đó đang đợi bên trong?

Đúng là khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, hắn chắc chắn phải biết con
đường này, đối với hắn, cứ việc ngồi đây đợi chúng tôi tự đến nộp mạng
còn thực tế hơn nhiều đi khắp nơi truy đuổi.

Giây phút đó, tôi có cảm giác dở khóc dở cười, mới ngày hôm qua thôi, tôi còn cài bẫy và đợi gã đặc vụ đến, tôi có thể hình dung ra sự đắn đo khi ấy của hắn, còn
bây giờ, hắn lại đóng gói tất cả, nguyên đai nguyên kiện đem trả lại cho tôi, vấn đề tôi đang phải đối mặt hoàn toàn giống với hắn lúc bấy giờ.

Nếu hắn trốn ở bên trong, thì chắc chắn tay phải cầm dao găm, chỉ cần tôi
bước vào là sẽ bị trúng phục kích, nhưng tôi không dám vào, mà cũng
chẳng thể bỏ đi.

Ván gỗ ở đây vô cùng chắc chắn, không có cây gậy của Vương Tứ Xuyên, tôi không cách nào nới rộng cái lỗ ra được, bò vào
trong đồng nghĩa với việc chui đầu vào rọ, lòng tôi rầu rĩ không còn lời nào để tả.

Do dự suốt hồi lâu, tôi quyết định phải mạo hiểm, tôi đánh cược vào bóng tối.

Tôi gỡ tấm ván và đeo mấy cái ba lô ngược ra trước ngực, tay cầm miếng sắt
tam giác, hai vai gồng lên, ngẩng mặt leo vào trong, vừa vào tôi vừa lấy tay trái che chắn trước mặt, gần như nhảy sấp dán mặt xuống đất, tôi
cảm giác có người đang lao bổ đến.

Nhưng khi leo hẳn vào trong,
lật người đứng dậy thì tôi phát hiện chẳng có ai nhảy bổ vào mình cả,
tôi im lặng cảnh giác, bên trong vô cùng yên ắng.

Thần người một
lát, tôi thận trọng bật đèn pin lên tìm kiếm một vòng, nhưng bên trong
chẳng có ai, phía trên góc tường có một miệng ống thông gió đã bị tháo
dỡ lưới thép.

Tôi đảo đèn pin thêm một vòng nữa, xác định bên
trong chắc chắn không có người, tôi bất giác phì cười, mẹ nó, đúng là
thần hồn nát thần tính.

Tôi gọi Viên Hỷ Lạc chui vào. Rồi khi đã

vào phòng, tôi thấy cô ấy thành thạo giẫm lên nệm, trèo vào đường ống
thông gió. Tôi cũng làm theo.

Đường ống thông gió vẫn có cấu tạo
như vậy, nhưng rõ ràng đây không phải con đường lúc hội tôi và Vương Tứ
Xuyên đã đi vào. Tôi và Viên Hỷ Lạc cứ bò về phía trước, chẳng bao lâu
đã thấy lối ra xuất hiện ngay trước mắt.

Ra khỏi đường ống, chúng tôi đến một nơi rất kì quái, soi đèn pin ra bốn phía xung quanh, tôi
nhận ra đây là phía trên của một hồ nước khổng lồ.

Quanh gian
phòng là lớp vách tường bằng sắt đã bị han gỉ bong tróc nghiêm trọng,
nơi chưa bị ngập nước cao tầm sáu, bảy mét, còn phần ngập dưới nước
chẳng rõ sâu bao nhiêu, nước tù trong hồ nước bị sắt gỉ nhuộm thành màu
đỏ nâu, đục ngầu.

Tôi quét đèn pin một vòng, phát hiện bốn bề
vách sắt phía trên mực nước đều có vô số miệng ống thông gió, mà đầu ra
của tất cả miệng ống thông gió là đều dẫn đến hành lang duy nhất nằm sát với vách sắt bao quanh gian phòng này, đi quanh hành lang có thể nhìn
thấy tất cả các lối ra của đường ống thông gió.

Xem ra đây chính là phòng làm sạch không khí của cả hệ thống thông gió, một lượng lớn không khí được trao đổi và xử lý ở đây.

Nhìn thấy một cánh cửa thông gió, Viên Hỷ Lạc vui mừng chạy lại, kéo cánh
cửa ra, nhưng hình như cửa đã bị khóa, mặt cô ấy biến sắc, rõ ràng cô ấy không dám tin vào điều đang xảy ra trước mắt nên lại giơ tay kéo thêm
lần nữa, tôi cũng đến gần phụ giúp một tay, nhưng cánh cửa đã bị kẹt
cứng lại.

Tôi đập mạnh vào cánh cửa và khẳng định: chắc chắn gã
đặc vụ đã làm chuyện này, mẹ kiếp, ngoài hắn còn ai động tay động chân
vào đây được chứ?

Soi đèn pin vào các miệng ống khác, tôi không
biết mấy đường ống này có thông đến những nơi khác không, nên lập tức
giở bản đồ mặt bằng ra xem kết cấu bên trong.

Đáng tiếc, trên bản đồ không có thứ tôi cần tìm, các vị trí bí mật như thế này sẽ được tận
dụng làm thông đạo ngầm để tấn công lén, bởi vậy bản đồ mặt bằng vẽ
đường ống phải là loại bản đồ mật.

Có điều, may mắn là tôi đã

nhìn thấy vị trí của gian phòng này trên bản đồ. Tôi phát hiện phía dưới dòng nước tù có một thông đạo dẫn ra con sông ngầm ở phía ngoài, cách
đây khoảng năm mươi mét, khoảng cách này cũng không xa lắm, vấn đề là
trên lối ra của thông đạo có một van lá dùng để thay nước, nếu muốn ra
ngoài thì buộc phải mở van đó ra.

Công tắc van nằm ở phòng điều
khiển - sát vách phòng tư lệnh, chúng tôi không thể trở về nơi đó, nhưng tôi vốn có kinh nghiệm tìm đường đi của cáp điện.

Đường điện của van lá không phức tạp lắm, hơn nữa thường thì dây cáp điện của nó không thể chạy dưới nước.

Trong tất cả đường ống thông gió đều có dây cáp điện, ở đây đồng thời có một
búi cáp điện, tôi lần mò tìm kiếm, chẳng bao lâu sau đã tìm thấy một dây duy nhất cắm xuống dưới nước.

Tôi cởi áo khoác ngoài, cầm miếng
sắt tam giác, cắt đứt vỏ dây, sau đó tôi tìm thấy một sợi dây cáp điện
to gần bằng sợi cáp này, dí hai đầu dây vào nhau, khiến lửa điện tóe ra
tứ phía, dòng nước bẩn dưới lòng nước bắt đầu xuất hiện hố xoáy.

Đây là quá trình thải nước đầu tiên, nước bẩn thế này tôi cũng không dám
lội qua, chẳng bao lâu, dòng nước bẩn đã được thay thế bằng dòng nước
sạch, tôi và Viên Hỷ Lạc nhìn nhau rồi tôi bế cô ấy lội qua dòng nước.

Đèn pin bị ngấm nước vài giây là tắt ngấm, nhưng tôi vẫn lờ mờ nhìn thấy
phương hướng của thông đạo dưới làn nước, chúng tôi mò mẫm trong bóng
tối bơi dần về phía trước.

Năm mươi mét không phải khoảng cách
dài, nhưng cũng không phải quãng đường ngắn, tôi không biết khả năng bơi lội của Viên Hỷ Lạc thế nào, nên cũng không dám lơ là, chỉ chăm chú bơi về phía trước, vừa bơi vừa liên tục sờ phía trên đầu mình xem đã bơi ra khỏi đường ống hay chưa.

Chẳng biết có phải do căng thẳng quá độ hay không mà suốt chặng đường bơi, tôi thấy rất mau ngộp thở, trong khi đó đưa tay lên vẫn thấy đường ống ở trên đỉnh đầu.

Tôi bất giác
cuống lên, thầm nghĩ hay mình cứ quay lại chỗ cũ xem kĩ bản đồ lần nữa,
nếu xem nhầm thì chỉ cần bơi thêm chút nữa thôi mình sẽ đuối sức và chìm mất, tội gì phải bắt mình chết đuối ở nơi này cơ chứ ?

Trong lúc do dự, chân tay tôi liền chậm lại, cảm giác ngộp thở càng gia tăng,
lồng ngực bắt đầu thấy bỏng rát, tôi rất muốn hít khí và biết rõ mình
nhất định phải quay lại, nếu không sẽ sặc nước chết mất.

Đang
định kéo Viên Hỷ Lạc quay về, thì cô ấy lại đẩy tôi về phía trước, khí
trong phổi tôi sắp cạn kiệt hoàn toàn, bị cô ấy đẩy mấy lần, tôi đâm
hoảng.


Viên Hỷ Lạc kéo tay tôi, bóp chặt, sau đó ra hiệu cho tôi tiếp tục tiến về phía trước với thái độ rất kiên quyết.

Tôi vô thức đi theo cô ấy, cơ hồ sức chịu đựng gần tới cực hạn nhưng tôi
vẫn cố bơi thêm mấy giây nữa, rồi giơ tay lên đỉnh đầu sờ thử thì thấy
đỉnh đầu mình chợt trống trải, người tôi có thể nổi lên mặt nước.

Trong lúc ý thức còn đang trôi bồng bềnh, tôi bỗng thấy chóng mặt, rồi phát
hiện có vô số ngọn đèn chiếu về phía mình, thật kì lạ, dường như tôi bị
ai đó nắm lấy tay và kéo lên phao.