Đại Mạc Thương Lang

Quyển 2 - Chương 17: Gã đặc vụ

Khoảng bốn, năm hôm
sau, khi đang ngồi ở cửa và lắng nghe động tĩnh diễn ra trong thông đạo, tôi chợt nghe thấy một vài âm thanh rất nhỏ.

Mấy ngày nay, tôi đã quen với việc chẳng gặt hái được gì, hôm nay bỗng nghe thấy mấy tiếng bước chân tôi còn ngỡ mình nghe lầm.

Nhưng ở đây quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi nó không thể che giấu bất cứ âm
thanh nào, dẫu là nhỏ nhất, tôi lập tức ý thức rằng: có người đang tới.

Cuối cùng hắn cũng tới, tim tôi đập như trống trận, tôi nhanh chóng rút
miếng sắt tam giác ra, nghe kĩ âm thanh đó, rồi phán đoán vị trí của đối phương.

Nhưng để phán đoán chính xác không phải chuyện dễ, tôi
chỉ có thể biết hắn đã bước vào khu vực thông đạo và mấy gian phòng này, cách tôi một đoạn khá xa.

Tôi cố gắng tập trung tinh thần, vừa rửa chân qua quýt cho Viên Hỷ Lạc vừa ra hiệu cho cô ấy rằng tôi phải ra ngoài.

Có lẽ sắc mặt tôi hơi thay đổi nên dường như cô ấy thoáng ngạc nhiên, tôi
không cho cô ấy cơ hội phản ứng lại, liền vội vã cầm hộp đi luôn.

Tôi thận trọng bước vài bước, giật thử sợi dây mà mình chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng kéo nó chuyển động.

Chiếc chuông được làm bằng vỏ hộp thiếc và chốt thắt lưng liền vang lên ở căn phòng khác. Trong bóng tối, tiếng va chạm của kim loại vang lên vô cùng chói tai, nên chắc chắn sẽ lôi kéo được sự chú ý của hắn.

Quả nhiên, tiếng bước chân trong bóng tối liền dừng lại.

Tôi không rung dây ngay lập tức để hắn khỏi nghi ngờ, đợi thêm một phút,
tôi mới giật lần nữa, rồi nín thở chờ đợi phản ứng của đối phương.

Trong tĩnh lặng, tiếng bước chân lại vang lên, nhưng âm thanh càng khẽ khàng
hơn khiến tôi không thể phân biệt nổi, rõ ràng đối phương đã bắt đầu đề

phòng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ cách ba phút, tôi lại giật dây cho chuông kêu một lần.

Âm thanh gọi hồn có quy luật vang lên đều đặn, rõ ràng tiếng bước chân
cũng càng lúc càng tiến sát lại gần, tôi cắn lấy miếng sắt tam giác, đầm mình vào dòng nước tù trong hành lang, rồi trèo lên mép hành lang ngập
nước tù.

Tôi không biết hắn sẽ đến từ hướng nào, nếu hắn xuất
hiện ở hướng chính diện, thì cơ hội khống chế hắn sẽ cao hơn một chút,
nhưng tôi không hy vọng như vậy, bởi vì Viên Hỷ Lạc ở ngay căn phòng
phía sau. Cơ hội tốt nhất để tôi đặt bẫy chính là sát na hắn bước vào
gian phòng này rồi quay ra.

Trong tình trạng cả người ướt đẫm
nước, tôi có thể chịu đựng được ít nhất năm phút trong khí độc, thời
gian đủ để tôi tiến hành mọi chuyện.

Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân đã trở nên vô cùng rõ ràng, tần suất cũng thưa dần, bây giờ đối
phương nghỉ mười giây mới đi một bước, tinh thần cảnh giác của hắn rất
cao độ.

Ánh đèn hành lang phía xa vẫn chưa xuất hiện bóng người,
có lẽ hắn không đến từ hướng đó, tiếng bước chân vang lên ở phía phải,
hắn không đi qua hành lang ngập nước, mà đến từ một thông đạo khác, tiến thẳng đến cửa căn phòng này.

Phía đó không có đèn, chỉ có bóng tối bao trùm mênh mông.

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, đợi ở vùng rìa nước ngập, khí độc vẫn chưa hoàn
toàn bị bão hòa khiến người tôi hơi ghê cổ, tôi chẳng còn cách nào khác
là thỉnh thoảng lại phải ngụp đầu xuống nước. Lần này tôi ngụp lâu hơn
mọi lần, nhân tố khiến tôi lo lắng không chỉ một mình gã đặc vụ mà Viên
Hỷ Lạc đang đợi tôi ở “trạm lánh nạn” cũng là quả bom hẹn giờ.

Tôi không kéo đầu dây nữa, trong bóng tối, chắc chắn hắn không nhìn thấy
thứ gì đã kéo sợi chuông nhưng ngộ nhỡ hắn nghe thấy tiếng ma sát của
sợi dây ở các góc cua thì phiền phức.

Cắn răng cố kìm nén cảm
giác buồn nôn, tôi tập trung toàn bộ sự chú ý vào đôi tai, nghe âm thanh càng lúc càng áp sát gần hơn, cuối cùng tôi đã nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo vang lên khá rõ ràng, chắc chắn hắn đang ở trong bóng tối

ngay gần cánh cửa gian phòng kia thôi.

Tôi không dám cử động, bất kì âm thanh nào phát ra lúc này đều khiến mọi sự chuẩn bị của tôi trở
thành công cốc, sau đó tôi nghe thấy tiếng ván gỗ bị gõ ra.

Đó chính là tấm gỗ tôi gá vào để che chắn, nhất định hắn đang dựa người sát bức tường ngoài cửa và gỡ tấm gỗ ra.

“Vào đi! Vào đi!”, tôi thầm khấn trong lòng, “Ngoan nào, trong này không có gì đâu, an toàn lắm, đừng sợ!”

Đột nhiên, tôi nghe thấy “bịch” một tiếng, tấm gỗ đã bị quẳng ra nơi xa trong thông đạo.

Tôi giật thót người bởi sau đó không nghe thấy bất kì âm thanh nào vang lên giữa bóng tối nữa.

Chẳng lẽ hắn đã bước vào phòng rồi sao? Không thể nào! Cái lỗ nhỏ thế kia,
bên trong lại cài thêm mấy thứ lộn xộn, hắn không thể bước vào phòng mà
không hề phát ra tiếng động được.

Chắc chắn hắn vẫn chưa hành động, vẫn đứng nguyên tại chỗ, có lẽ hắn muốn dụ người trong phòng bước ra ngoài.

“Người gì mà cẩn thận thế không biết, tí tẹo lỗi cũng không dám phạm à?” - Tôi rủa thầm trong đầu: “Giờ phải làm sao đây? Cứ chết gí ở đây đợi đến lúc nào?”

Có điều, nghĩ kĩ lại liền biết: chỉ có thể tiếp tục chờ
đợi, thi xem ai gan hơn ai mà thôi. Đầu tôi túa mồ hôi, phát hiện suy
nghĩ của mình đơn giản quá. Gã này đúng là kẻ thận trọng cực độ, chứ đâu phải loài sẻ dại ngô nghê.

Trong khi đó, tôi hoàn toàn không
nghĩ ra được cách gì, đành gan lì ngồi đợi, đợi suốt mười phút đồng hồ,
tôi mới nghe thấy động tĩnh từ bên đó vọng lại. Rõ ràng hắn bắt đầu trèo vào trong, mấy thứ lộn xộn bị hắn gạt sang một bên, phát ra tiếng đổ
loảng xoảng.

Tôi mừng húm, thận trọng bò lại, rồi nhanh chân xông thẳng tới nhân lúc hỗn loạn, mò mẫm lần tới cạnh cửa, giơ miếng sắt tam giác lên.

Trong lúc tôi đang cố gắng kìm nén sự hưng phấn, thì
đột nhiên ánh đèn trước mắt bừng sáng, trong phút chốc mắt tôi hoa đi,
gần như cùng lúc ấy, đầu tôi bị thứ gì đó đập “chát” một tiếng.

Mặt mày choáng váng, theo bản năng tôi lùi lại sau mấy bước, ngay lúc đó
đùi tôi lại chịu một cú đập giáng trời, cú đập trúng ngay sụn gối, tôi
lập tức khuỵu xuống trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, một lưỡi dao từ sau

chĩa tới, kề ngay trên cổ, lưỡi dao lạnh băng kê sát cổ họng.

Tôi sợ hãi, một giọng nói từ phía sau vang lên: “Cấm động đậy! Nếu không tao cắt đứt cổ họng!”

Người tôi cứng đờ, ngay sau đó khuỷu tay tôi bị gập ngoặt ra sau, cả người bị gí ép vào tường.

Tôi định lên tiếng, nhưng lưỡi dao kề ngay cổ họng, cảm giác chỉ cần cử động một chút là sẽ bị cắt lìa.

Bình sinh trong đời, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta gí dao vào cổ, nên
đâm ra tôi cũng hơi luống cuống chẳng biết làm gì, mỗi lần hít vào thở
ra, mũi dao lại cứa vào da làm tôi nhói đau.

“Nó đâu?” - Giọng nói phía sau lưng vang lên - “Cuốn phim đâu?”

Giọng hắn rất khàn, mang khẩu âm khó có thể hình dung là người miền nào, tôi
không thể đoán nổi rốt cuộc hắn là ai, đó không phải giọng nói của bất
kì người nào từng quen biết trong kí ức của tôi, chẳng lẽ hắn không phải người trong đội ngũ? Tôi thầm sinh nghi, chưa kịp phân biệt rõ ràng,
thì dao của hắn lại gí sát hơn: “Trả lời mau!”

Tôi định thần lại, thầm nghĩ, bây giờ không phải lúc nghiền ngẫm xem hắn là ai, mà phải
nghiền ngẫm xem làm thế nào để thoát thân, khổ nỗi cơ thể tôi vốn yếu
ớt, nhất thời chẳng biết nên phản kháng ra sao, tôi lắp bắp thốt lên mấy tiếng, cũng chẳng biết mình vừa nói gì, nói xong thì kẻ phía sau liền
giật mạnh cằm, khiến người tôi bị bẻ cong theo một tư thế cực kì không
thoải mái.

“Nói mau! Không tao giết!” - Hắn gằn lên từng tiếng một.

Tôi thầm nghĩ, mày muốn tao nói gì? Thứ nhất, tao không biết Vương Tứ Xuyên chạy hướng đếch nào, cuốn phim lại trên người cậu ta. Thứ hai, tao nói
xong thì tao chết là cái chắc. Lý trí mách bảo, dẫu đánh chết tôi cũng
không được nói.

“Bỏ tao ra, để tao thở rồi mới nói được chứ!” - Mãi vài giây sau tôi mới chậm rãi nói.

“Đừng nhiều lời, mày không nhìn thấy mặt tao, có khi tao còn chừa cho mày một con đường sống, nhưng nếu mày không nói thì tao nhất định sẽ giết mày.
Cứ tự mà liệu!” - Giọng nói phía sau lạnh lùng cất lên.

Tôi nghe
giọng của hắn mà thầm sợ hãi, bởi lúc hắn nói, tôi không hề nhận ra chút chần chừ do dự, nếu phải khống chế một người từ phía sau, tôi tuyệt đối không thể trấn tĩnh đến nhường ấy.

Điều đó chứng tỏ, tình hình

trước mắt hoàn toàn không là gì đối với hắn, nếu thế thì tốt nhất tôi
đừng nên manh động làm điều dại dột.

“Tao nói mày cũng không
tin.” - Tôi quyết đinh nói thật - “Tao cũng không biết cuộn phim ở đâu,
nhưng tao biết cách lấy được nó.”

Vừa nói xong, tôi lập tức cảm
nhận được lưỡi dao cò cưa trên cổ mình, tôi lạnh người cho rằng nói vậy
hắn không tin nên định ra tay luôn, có điều sau đó lưỡi dao lại trượt
xuống cạnh mí mắt tôi.

“Chớ nói bừa, cũng chớ nghĩ bừa, nếu mày
định dùng cách này để tìm cơ hội thoát thân thì tao nhất định sẽ móc mắt cho mày xem hoặc tao sẽ cắt đứt gân tay, sau đó mới bắt mày dẫn đường.
Đến lúc đó, mày sống cũng không bằng chết. Nói thật, tao cũng không muốn giết người, nhưng mày đâu có nhiều lựa chọn. Lần cuối! Tao hỏi lần cuối - thứ đó đâu? Mau nói thật ra!”

Lúc này, tôi hoàn toàn tuyệt
vọng, nếu trong phim thì nhân vật chính sẽ có đầy cơ hội để trốn thoát
khỏi hoàn cảnh này, nhưng mẹ kiếp, khi cảnh này xuất hiện ngoài đời
thật, thì tôi lại chẳng hề có cách nào.

“Không ở chỗ tao, ở chỗ Vương Tứ Xuyên!” - Tôi đáp.

“Vương Tứ Xuyên là ai? Hắn ta đang ở đâu?”

“Chết rồi!” - Tôi nói dối.

“Chết rồi?” - Đối phương có vẻ rất bất ngờ - “Xác nằm ở đâu? Sao mày không lấy cuộn phim đi?”

“Tao không có thời gian, nơi này có vấn đề, lúc đó tao và cô gái kia đều
trúng độc, tao có thể thoát khỏi đó là may mắn lắm rồi!”

“Mày đã
bị cử đến đây thì không thể gọi là may mắn.” - Hắn lạnh lùng, giật tóc
tôi - “Tao sẽ đi xem, nếu phát hiện mày lừa tao, thì mày cứ chuẩn bị một con mắt đi là vừa.”

Tôi bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, lập tức đáp: “Chắc chưa tới nổi nơi đó, tao đã chết trước rồi!”

Hắn cười lạnh băng, đang định nói gì đó, thì tôi nghe thấy một tiếng “hự”
vang lên, cả người hắn bị thứ gì đó đâm vào, đập thẳng vào người tôi.


Con dao găm xoẹt qua mắt tôi để lại một vệt máu, tôi không biết chuyện gì
đã xảy ra vì sau đầu tôi lại bị va chạm mạnh, chẳng rõ bị thứ gì đập
phải.

Trong lúc hỗn loạn, đèn pin của hắn rơi tuột khỏi tay, đập
vào tường, rồi lăn lông lốc trên mặt đất, ánh đèn pin loang loáng quét
qua giúp tôi nhìn thấy Viên Hỷ Lạc đang cầm một miếng sắt tam giác, cô
đâm thẳng vào kẻ đó. Hai người họ lăn lộn quần thảo.