Đại Mạc Thương Lang

Quyển 1 - Chương 41: Trở về từ vực thẳm

Để một chiếc máy bay
ném bom hạng nặng cất cánh được dưới vòm động này, tôi không hiểu người
ta cần tính toán chuẩn xác thế nào, thực tình là trong đầu tôi không có
chút khái niệm nào về vấn đề này, thế nhưng tôi hoàn toàn có thể tưởng
tượng được độ khó khi để một chiếc máy bay lớn như vậy bay từ vực sâu
quay trở lại, sau đó hạ cánh an toàn.

Đầu tiên cần phải khống chế chiếc máy bay bay dọc theo triền sông, đó là một thao tác rất khó, để
hạ cánh an toàn được trong một không gian nhỏ hẹp như vậy đòi hỏi phi
hành đoàn phải có kĩ năng thật sự cao. Độ dài của đường băng không phải
là vấn đề lớn, thay vào đó có thể dùng dây cáp kéo, vấn đề chính ở đây
là độ cao, không cẩn thận rất dễ phạm sai lầm, có thể va chạm dẫn đến
rơi máy bay.

Có lẽ phát xít Nhật cũng hiểu được điểm này, nên tôi cảm thấy họ đã sớm chuẩn bị cho tình huống máy bay sẽ không thể hạ cánh an toàn, ở đây có rất nhiều bao tải giữ chức năng giảm xóc, rõ ràng
chúng được chuẩn bị cho tình huống máy bay rơi vỡ, chắc họ muốn sử dụng
biện pháp hạ cánh khẩn cấp để đưa máy bay trở lại mặt đất. Hơn nữa, nhìn bộ dạng chiếc máy bay hiện tại, có thể thấy chính xác họ đã làm như
vậy. Sau khi bay xuống vực thẳm dưới vòm động, chiếc máy bay đã bị ép
rơi và hoàn toàn bị phá hủy.

Nghĩ tới không gian rộng lớn tối tăm hư vô trước mặt, tôi bỗng thấy rùng mình, phi hành gia đó hẳn phải rất
dũng cảm, còn nữa, chẳng lẽ đội bay đó không nhìn thấy điều gì giữa bóng đêm khủng khiếp kia sao?

Tôi chưa từng đi máy bay, nhưng cứ nghĩ đến mình đang phải ở trên độ cao một ngàn hai trăm mét, đối diện với
một không gian vô biên tăm tối, vô hình vô ảnh, tôi đã thấy thực sự kinh hoàng.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng sau lưng có tiếng
Vương Tứ Xuyên gọi, tôi quay lại xem, chỉ thấy cậu ta đang kéo một người đen trùi trũi, cậu ta khóa một thế võ khiến người này co quắp khó chịu, Vương Tứ Xuyên vốn là một tay to khỏe, người bình thường bị cậu ta khóa tay thì chỉ có chào thua, người kia rõ ràng là đã buông xuôi tất cả,
hắn thả lỏng cơ thể; để mặc Vương Tứ Xuyên kéo như kéo một xác chết.

Tôi vội chạy lại, Vương Tứ Xuyên ấn người kia vào tay tôi rồi lên tiếng
chửi: “Mẹ cái thằng, đúng là khó đối phó, thằng cha này chạy nhanh hơn
thỏ, người đen trũi, tí nữa thì ông để mày chạy thoát. Cũng may ông mày
mắt mũi hẵng còn tinh”.

Tôi bấm đèn chiếu vào mặt người vừa bị bắt.

Đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân ướt sũng mồ hôi, không biết là do chạy trốn hay người hắn vốn dĩ đã ướt thế, hắn nhìn chòng chọc vào tôi với con mắt hận thù, các vệt máu vằn
vện trong mắt, toàn thân run lẩy bẩy.


Nhưng một điều khiến tôi
bất ngờ, sau khi nhìn kĩ, tôi thấy người này cũng giống như Viên Hỷ Lạc
và mấy xác chết chúng tôi đã gặp lúc trước, họ đều mặc một loại quân
phục giống nhau, đó là quân phục kiểu Lê-nin, xem ra họ không phải bộ
đội, kiểu ăn mặc ấy trông có vẻ giống với cách ăn mặc của chuyên gia
trong viện khoa học quân sự dưới thời Lý Tứ Quang, xem ra họ là các
chuyên gia được biệt phái đến đây.

Chúng tôi tìm trong các túi áo quần của kẻ đó, cuối cùng tìm được thẻ công tác, biết được tên hắn là
Tô Chấn Hoa, quả nhiên là người của bộ địa chất.

“Xem ra đội vào trước không giống như đội chúng ta, cấp bậc của họ cao hơn ta nhiều!”, Vương Tứ Xuyên trầm ngâm.

Sau khi từ Liên Xô trở về, Viên Hỷ Lạc cũng được liệt vào hàng ngũ những
nhân vật quan trọng như hội Tô Chấn Hoa, chức vụ đẳng cấp tương đương
với Vương Minh, Bác Cổ[1], nhưng người trong bộ địa chất khẳng định rằng cô ấy về đây làm chính trị là chính, tuy không chuyên về ngành địa
chất, nhưng cô may mắn được đứng trên cả mấy vị lão làng trong nghề và
trở thành đặc phái viên. Giống như Otto Braun[2] năm đó cũng được Liên
Xô phái đến Trung Quốc làm đặc phái viên chỉ đạo công nhân, tôi chúa
ghét những người được gọi là đặc phái viên, nhưng hồi đó hễ thấy công
việc nào quan trọng là y như rằng thấy họ xuất hiện.

[1] Vương
Minh, Bác Cổ: Đại hội VI (1928) Đảng cộng sản Trung Quốc họp từ ngày
18/6 đến ngày 11/7/1928, tại Mátxcơva, Liên Xô.Từ tháng 1/1931, Vương
Minh (tức Trần Thiệu Vũ) được Quốc tế Cộng sản phái về, vào Bộ Chính trị và nắm quyền lãnh đạo từ tháng 6 đến 18/10/1931 thì lại đi Liên Xô. Bác Cổ (tức Tân Bang Hiến) thay thế Vương Minh làm Tổng Bí thư.

[2]
Otto Braun hay còn gọi là Lý Đức (1900-1974): là đảng viên Đảng Cộng sản Đức, là người lãnh đạo quân sự cuộc Vạn lý Trường chinh, Trung Quốc
trong giai đoạn đầu. Otto Braun tham gia thành lập Đảng Cộng sản Đức
(KPD) và được Quốc tế Cộng sản gửi đến Trung Quốc vào năm 1934, để tham
mưu cho Đảng Cộng sản Trung Quốc (CPC) về chiến lược quân sự trong Cuộc
chiến tranh Quốc - Cộng.

Tôi gọi Tô Chấn Hoa mấy lần, nhưng người này cứ trợn mắt nhìn tôi, cái nhìn như thể chứa đầy thù hận, tôi tát
mấy cái vào mặt anh ta, bỗng nhận ra anh ta cũng giống như Viên Hỷ Lạc,
hình như anh ta cũng đang ở trong trạng thái tâm thần phân liệt.

Hay nhỉ, lại tìm được một người điên nữa, tôi chợt nghĩ, đã xảy ra chuyện
gì với đội khảo sát thứ nhất? Tại sao những người chúng tôi tìm được nếu không phải đã chết thì cũng bị điên?

Vương Tứ Xuyên chán nản nói với tôi: “Bây giờ chúng ta xử lý nó thế nào đây, thằng quỷ này cứng đầu như trâu, tôi chỉ nới tay ra một chút là nó chạy ngay, hay chúng ta
trói nó lại?”

Tôi cũng không biết nên xử trí thế nào, nghĩ bụng hay là đưa anh ta về căn buồng số 2, để Mã Tại Hải trông giữ rồi tính sau.

Vừa nói xong thì tôi bỗng nghe Tô Chấn Hoa rít qua kẽ răng một câu gì đó,
không hiểu anh ta nói bằng tiếng gì mà tôi nghe hoàn toàn không hiểu.
Nhưng cùng lúc đó, mặt Vương Tứ Xuyên bỗng biến sắc, dường như cậu ấy
hiểu được ý nghĩa những lời đó.


Tôi hỏi anh ta nói gì, Vương Tứ
Xuyên có vẻ hơi ngượng ngùng, cậu hạ giọng bảo: “Đó là tiếng Mông Cổ, nó nói rằng “Ở đây có ma, cẩn thận với cái bóng!””.

Đây là câu nói
duy nhất mà Tô Chấn Hoa nói trước mặt chúng tôi, nhìn cách anh ta nói
chúng tôi không biết đó là lời cảnh báo hay là câu chửi, từ lúc đó về
sau, anh ta không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi bằng con mắt vô hồn.

Tôi không thể hiểu nổi câu nói của anh ta - trong cái bóng có ma, câu nói này đúng là rất bất thường, chỉ cần nói
có ma thôi, có lẽ tôi còn hiểu được, nhưng trong cái bóng có ma? Bóng ở
đâu? Nơi đây có nhiều đèn pin chiếu ra, có nhiều bóng ở khắp nơi, nhiều
bóng như vậy lẽ nào trong những cái bóng đó lại có ma? Hơn nữa ma có
nghĩa là thế nào?

Nói đến bóng người, bất giác tôi nhớ lại những
bóng đen ẩn bên dưới hố băng bên ngoài hầm lạnh những bóng đen đó thực
sự khiến tôi cũng có cảm giác rờn rợn. Tôi nhớ lại, có thể đó chính là
những điều Tô Chấn Hoa nhắm tới, nhưng chính xác nó là cái bóng nào?

Tôi không thể nghĩ ra. Tôi hiểu nơi này chắc chắn có rất nhiều người Nhật
đã bỏ mạng, nên hẳn phải có rất nhiều hồn ma, nhưng chúng tôi đều là
những người theo chủ nghĩa duy vật biện chứng, không được phép tin vào
những chuyện ma mãnh.

Tôi bàn thêm với Vương Tứ Xuyên, Vương Tứ
Xuyên nói hay là cứ mang anh ta về buồng số 2, để Mã Tại Hải trông, rồi
chúng tôi lại đi tìm tiếp, tình hình ở nơi này xem ra có thể tìm được
đường ra, hơn nữa đồ đạc nơi này rất nhiều, chúng tôi nên tìm kiếm kĩ
hơn một chút, tình thế của chúng tôi lúc này không có lợi lắm.

Tôi nói tình thế đã như thế thì chi bằng đừng đưa tên quỷ này về chỗ Mã Tại Hải nữa, để mình tôi quay về đó đưa Mã Tại Hải đến đây hay hơn, còn
Vương Tứ Xuyên nhìn xem có thể đốt một đống lửa lên hay không, để lúc
chúng tôi quay lại còn có cái mà sưởi, vì nơi này tốt hơn chỗ căn buồng
số 2 rất nhiều.

Vương Tứ Xuyên ngẫm thấy tôi nói có lý, liền đồng ý để tôi đi, những việc ở đây cậu ấy sẽ tự thu xếp, nơi này tìm thấy
rất nhiều dầu hỏa, không khó đốt lửa.

Tôi xốc lại quần áo, bảo
Vương Tứ Xuyên phải cẩn thận, nơi này chắc chắn có thuốc nổ, đừng để đến lúc tôi quay lại thì cậu ta đã nổ tan tành xác pháo. Cậu ta cười bảo
hồi trước đã từng ngủ trên lò đất nung của các lò lửa ở thảo nguyên rồi, không cần phải nhắc cậu ta.

Tôi cầm đèn chiếu vào con đường cũ,
quay trở lại con đường nẹp sắt lúc trước, sau đó tiếp tục đi ra khỏi
cánh cửa sắt, rồi lần theo con đường lúc chúng tôi tìm được Tô Chấn Hoa, mồ hôi tứa ra đầy người, nay nhiệt độ trong hầm xuống thấp, cảm giác
người vô cùng khó chịu. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy
nghĩ là mong cho bọn Mã Tại Hải quay trở lại, sau đó uống một ngụm nước
nóng cho sảng khoái mà thôi.

Lúc đó tôi không nghĩ ngợi gì, cứ
thế chạy, trong một đoạn ngắn không phát hiện thấy vấn đề gì khác
thường, cứ thế chạy theo trí nhớ, thế nhưng sau khi chạy được một đoạn

xa, tôi bỗng phát hiện ra xung quanh mình ngày càng lạ lẫm. Ban đầu tôi
vẫn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng sau khi chạy được
mười mấy phút tôi bỗng hiểu ra, mẹ kiếp, lúc trước chúng tôi đã không
đánh dấu, thế nên bây giờ tôi đã bị lạc đường mất rồi.

Lần lạc
đường này cũng là một mắt xích quan trọng trong toàn bộ hành trình của
tôi, lần lạc đường đó, sau này tôi ngẫm lại thực cũng là tất yếu thôi,
bởi vì trong không gian trống trải như thế mắt mũi lại không rõ thứ gì.
Lúc chúng tôi vào đây không hề có ý thức ghi nhớ hoặc đánh dấu đường đi
lối lại, bây giờ quay lại chỉ dựa theo trực giác, cho nên sau khi đi một lúc, tôi phát hiện mình đã lọt vào giữa lớp sương mù mất hết phương
hướng.

Tuy đây không phải là việc gì to tát lắm, tôi vốn dĩ cũng
chẳng thèm để ý, chỉ đến lúc cảm thấy chạy tới chạy lui mệt đến rã rời,
tôi mới cảm thấy ân hận, cứ như thế tôi thần người đứng giữa hầm băng
lạnh lẽo, ngẩn ngơ một hồi lâu, cảm giác lúc đó thực sự rất bế tắc. Sau
đó tôi tặc lưỡi chọn đại một hướng rồi cứ thế đi.

Lúc đó tôi định thế này, cứ đi thẳng về phía trưóc, kiểu gì cũng đâm phải tường hoặc gờ tấm thép, có vật tham chiếu, tôi sẽ quyết định tiếp tục đi tiếp ra sao.

Tôi đi được chừng vài phút, quả đúng như dự đoán điếm cuối của con đường là bức tường bê tông cao bám đầy băng tuyết chìm giữa lớp sương mù mà tôi
đã gặp lúc trước. Rõ ràng ban nãy tôi đã rẽ quá sớm.

Tôi đứng đó
định hình phương hướng mất một lúc rồi quay lại đi trên gờ xi măng, bắt
đầu men theo bức tường để đi xuống, buồng sắt thứ hai chắc là ở phía
trước, lúc đó tôi đã lạnh đến mức không thể chịu đựng được nữa, vậy là
tôi tăng tốc, chạy mỗi lúc một nhanh hơn.

Tôi thấy dưới chân
tường dựng nhiều máy móc bị phủ những lớp băng trắng dày sụ, có rất
nhiều sợi dây cáp điện rất to thò ra từ những cỗ máy ấy, chúng thòng
xuống mặt băng, cho nên toàn bộ chỗ đó đùn lên rất nhiều đống băng, tôi
không nhìn rõ những thứ bên dưới lớp băng là gì, đám dây cáp to nhỏ lẫn
lộn này đều được ép bên dưới đường đi, khiến cho mặt sàn ở đây cao hơn
những nơi khác rất nhiều, chúng còn lồi lõm nhấp nhô, khiến cho việc đi
lại trở nên khó khăn. Nhiệt độ nơi này rất thấp khiến lớp băng bên trên
càng phủ dày hơn.

Tôi đi giữa bãi ấy, may mà bên trên bề mặt kết
nhiều lớp đá băng lạo xạo giúp việc đi lại có phần dễ dàng hơn. Tôi càng đi nhanh hơn, không thèm chú ý dưới chân có băng nữa, cũng không để ý
nơi này cố điều gì khác thường hay không.

Nhưng phương pháp của
tôi đã sai, đi về phía trước được chừng mươi phút, chân tôi bỗng nhiên
giẫm phải thứ gì đó, đang lúc tôi dừng lại để nhìn thì đột nhiên tôi bị
hẫng, cả người cứ thế lăn lông lốc xuống bên dưới.

Đến lúc cơ thể dừng lại, theo phản xạ tôi ngồi ngay dậy, mông chạm mặt băng, cũng may
mà tốc độ lăn xuống không nhanh lắm, nên tôi vẫn còn ngồi vững được.


Nhìn xuống dưới chân, tôi chi thấy khí lạnh lò mờ bốc lên. Có một bóng đen
gì đó rất to ở dưới. Tôi nhìn kĩ lại, phát hiện đó là một hố băng, hố
băng đã bị người ta đào nham nhở mấy chỗ sâu hoắm.

Nhìn lại một
lần nữa, tôi thấy cái hố băng thực ra không lớn lắm, nó chỉ to cỡ đầu
cái xe tải, nên không thể dùng từ “rất lớn” để miêu tả nó. Cảm giác ban
đầu của tôi là nó to, thực ra đó chỉ là ảo giác, thế nhưng cái hố đó quả thực rất sâu, dường như nó sâu đến chạm đáy hố xi măng, phía dưới khí
lạnh bốc lên mịt mờ, không biết có gì dưới đó.

Rõ ràng có người
đã cố gắng phá băng, chúng tôi cũng đã từng phá các lớp băng trong động
trước đó, khi thời tiết chuyên sang mùa đông, muốn đi câu cá ở vùng Đại
Hưng An Lĩnh chúng tôi buộc phải phá băng, nếu như lớp băng đóng dày
quá, công việc phá băng sẽ diễn ra khá khó khăn, bây giờ nhìn đống băng
chất cao như thế, tôi tưởng tượng khả năng người làm việc này phải tốn
rất nhiều sức lực, mà có thế không chỉ có một người thực hiện.

Tôi sờ thử phần bên trên của lớp băng, phát hiện quả nhiên có người đã cố
sức để bổ lớp băng đó, bởi có cả những vết nứt ở đó. Ai đã làm thế nhỉ?

Lẽ nào là một trong nhóm người đi cùng Tô Chấn Hoa?

Nghĩ một lúc tôi cảm giác khả năng đó tương đối cao. Sau khi đến đây, không
biết Viên Hỷ Lạc và đồng đội đã gặp phải những biến cố gì, nhưng trước
khi phát sinh ra biến cố, chắc chắn họ đã đi khảo sát xung quanh một
lượt và đã nhìn thấy cái bóng bên dưới lớp băng ở trong kho lạnh, cũng
có thể có người đề xuất rằng nên đào lên để xem. Nếu đội chúng tôi không gặp phải quá nhiều biến cố bất ngờ đến vậy và có thể đến nơi này một
cách trọn vẹn, thì chắc rằng chúng tôi cũng có những suy nghĩ như thế.

Bỗng chốc trong lòng tôi dấy lên sự tò mò, không biết bóng đen dưới lớp băng kia rốt cuộc là cái gì? Họ có đào nó lên không?

Nghĩ vậy, tôi liền quỳ xuống, giơ đèn xuống dưới hào, định bụng soi xem có đoán ra thứ gì không.

Tính tôi khá thận trọng, nên lúc đó không hề mảy may có suy nghĩ rằng mình
nên nhảy xuống xem thế nào, nếu là Vương Tứ Xuyên, có khi cậu ta đã nhảy bổ xuống rồi, đây cũng là một dịp may hiếm có, ban đầu chiếu đèn xuống
dưới tôi không nhìn rõ cái bóng màu đen bên dưới, chỉ phát hiện một điều bất thường kì lạ rằng dường như dưới đó đang bị đào dở, rồi sau đó đã
dừng lại.

Điều này có thể phân biệt được khá rõ, bởi vì đào băng
không hề giống đào đất, do độ cứng của lớp băng nên bạn phải đục một lỗ, sau đó cứ thế mờ rộng ra xung quanh, cho nên nếu công việc đục lỗ đó
ngưng lại nửa chừng, thì bề mặt băng bên dưới cái hào sẽ không thể trở
về bằng phẳng như ban đầu được.

Tôi thấy bề mặt lớp băng bên dưới cái hào lúc này giống y như vậy, tất cả đều lộn xộn, đã có thể nhìn
thấy cái bóng đen mờ mờ bên dưới lớp băng, nó đã lộ ra một chút, chắc
chắn sau khi đào thấy cái bóng đó, người ta đã dừng lại ngay lập tức.

Tôi càng xem càng hiếu kì, nghĩ thầm tại sao họ không đào tiếp.

Lúc đó tôi đang ngần ngừ không biết có nên trèo xuống đó không cái hào đóng băng sâu chừng hai mét xem chừng rất nguy hiểm, xuống đó rồi có khả
năng không leo lên được và sẽ chết cóng ở dưới. Vùng Đông Bắc vẫn có

loại hố bẫy như vậy, cái vách hố chỉ cao quá đầu một chút, có thể nhảy
xuống nhưng không thể trèo lên.

Tôi đang băn khoăn không biết nên quay về tìm Mã Tại Hải hay là cứ trèo xuống đó trước, bỗng cảm thấy
đằng sau mình có một luồng gió thổi tới.

Trong hoàn cảnh lạnh lẽo lúc bấy giờ, đột nhiên có một luồng gió thổi tới, dù chỉ là một luồng
gió nhẹ, cơ thể vô cùng nhạy cảm của tôi cũng có thể nhận ra, cái lạnh
khiến tôi rùng mình, tôi định quay đầu lại xem.

Nhưng tôi chưa
kịp quay lại, thì thấy có người đột nhiên đẩy mạnh lưng tôi một cái. Tôi vốn ngồi không vững, bị đẩy một cái liền mất thăng bằng rồi ngã nhào
xuống hố.