Đại Mạc Thương Lang

Quyển 1 - Chương 37: Lại một người nữa

Tôi cũng quỳ xuống
bên cạnh, từ chỗ này tôi cảm nhận được luồng gió nhè nhẹ thổi từ ống
thông gió vào, chiếu đèn pin chỉ thấy một hố tối om, không hề nhìn thấy
thứ chúng tôi đang tưởng tượng trong đầu. Tận cùng của đường ống sâu hun hút hỗn độn một mùi khí kì quái, không hiểu đường ống này thông tới
đâu.

Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất là thoảng trong làn gió,
tôi ngửi thấy mùi hóa chất quen thuộc, tuy không đậm đặc như chỗ để máy
phát điện ở hố sụt, nhưng tôi nhận thấy đó cùng là một mùi. Tôi không
biết cụ thể là mùi gì, thế nhưng nó lại tiếp tục xuất hiện ở chỗ này
khiến tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Lẽ nào trước đây có
người đã dùng cái áo này để bịt ống thông gió, lẽ nào hệ thống thông gió xuất hiện vết rò rỉ, giờ bị chúng tôi dỡ ra thì khí độc bên ngoài đang
đần dần ngấm vào bên trong?

Nghĩ đến đây lòng tôi chợt thấy bất
an. Mã Tại Hải và tôi đi thu một đống những đầu thừa đuôi thẹo rồibịt sơ sài vào hốc thông gió, làm như vậy thực ra chỉ để mình cảm thấy yên tâm hơn một chút mà thôi.

Sau đó, mấy người chúng tôi ngồi xuống
nghỉ, cảm giác chản nản, thất vọng xâm chiếm cơ thể, hàng loạt sự kiện
xảy ra như vậy đã khiến chúng tôi sức cùng lực kiệt.

Mã Tại Hải nói khe khẽ: “Nếu không phải chui ra từ đường này thì chị Viên Hỷ Lạc đi ra bằng đường nào nhỉ?”

Tôi xem lại cái hốc thông gió, suy nghĩ rồi lắc đầu, kì thực chúng tôi đều
đang tự lừa dối mình và lừa dối người, cái hốc nhỏ thế này, cứ coi như
Viên Hỷ Lạc chui lọt vào đi, nhưng cô ấy làm sao mà bò ra được, rõ ràng
là không thể được. Thế nhưng nếu như không phải là ở chỗ này thì đó là
chỗ nào? Đây là một căn phòng kín mít. Ngoại trừ chỗ này, những nơi khác chắc chắn đến con gián cũng không thể chui lọt.

Nghĩ đến điều này tôi lại cầm đèn pin, bật lên, rồi chiếu khắp bốn phía thêm một lần nữa.

Những sự việc lúc nãy khiến mọi đồ đạc trong căn phòng trở nên hỗn loạn, cả
phòng giống như bãi rác, có thế thấy chúng tôi đã hốt hoảng cỡ nào, Viên Hỷ Lạc đột nhiên mất tích, nơi này giờ chỉ còn bốn người.

Đúng
lúc tôi mơ màng nghĩ đến bốn người thì trong óc bỗng lóe lên cảm giác
khác lạ, lại là một cảm giác khác lạ dị thường, không những vậy cảm giác mơ hồ kì lạ này rất quen thuộc, hình như khi nãy đã trải qua.

Tôi tiếp tục chiếu đèn một lượt khắp phòng, sau khoảng thời gian nghi hoặc mơ hồ, tôi đã xác định được vấn đề.

Khi nãy tôi nghĩ bây giờ căn phòng chỉ còn lại bốn người, ngoài ba người
bọn tôi ở đây, còn một người thứ tư đang ngồi co quắp trong góc phòng là Trần Lạc Hộ, thế nhưng lúc này chiếu đèn lên tôi mới nhận thấy không
biết từ lúc nào anh ta đã không còn ở đó nữa.

Tôi đứng dậy, dây
thần kinh vừa mới trùng xuống đôi chút giờ lại bắt đầu căng thẳng trờ
lại, tôi chiếu đèn đi tứ phía tìm kiếm, cảm giác sợ hãi càng lúc càng
hiện rõ, cuối cùng nó căng lên rồi vỡ vụn: Trần Lạc Hộ đã biến mất!


Giây phút đó, tôi thực sự cảm giác thấy mình suy sụp hoàn toàn, khí huyết
trào ngược, đứng không vững nữa, đầu óc bỗng chốc chao đảo. Tôi loạng
choạng, chực ngã nhào xuống đất. Cũng may Mã Tại Hải vội đỡ lấy, cậu ta
hỏi tôi bị làm sao. Tôi lắp bắp thuật lại cho hai người họ nghe, cả đội
phó và Mã Tại Hải nghe xong, đều hoảng hốt lia đèn pin tiếp tục tìm
kiếm, Mã Tại Hải còn gọi to: “Đồng chí Lạc Hộ!”.

Cảm giác thần
kinh bị kích thích lũy kế tăng dần giống như trận cờ bị bàn tay hắc ám
ngấm ngầm điều khiển trong bóng tối, từng bước từng bước một dẫn dụ
chúng tôi đến bờ vực suy sụp, mỗi bước đều vừa đủ độ, trong ánh sáng lập lòe của đèn pin, chúng tôi nhanh chóng rơi vào trạng thái điên loạn.

Lúc đó nghĩ gì, tôi không thể nhớ rõ, nhưng chắc chắn chúng tôi đã rất
hoảng sợ. Bây giờ nhớ lại, có lẽ lúc đó chúng tôi đã gặp phải một trường hợp không thể nào lý giải rõ ràng được. Thậm chí tôi còn không rõ rốt
cuộc mình đang lo sợ điều gì? Sợ rồi sẽ đến lượt mình biến mất như hai
người kia hay sợ những người kia sẽ bỏ rơi mình ở lại? Những cảm giác đó khiến tinh thần tôi ngày càng rơi vào vũng hỗn loạn.

Chúng tôi
thử gõ vào vách tường, nó phát ra âm thanh chói tai. Chúng tôi lại ra
sức gọi to, rồi cúi xuống kiểm tra dưới nền đất, khiến căn phòng vốn dĩ
đã bề bộn lại càng thêm phần lộn xộn.

Thế nhưng, những việc ấy
đều công cốc, đáp lại chỉ là một bức tường kiên cố lạnh lẽo, điều đó
càng khiến chúng tôi hoảng loạn hơn.

Việc liên tục chạy đi chạy
lại khiến chúng tôi chẳng mấy chốc đều bị kiệt sức, đội phó là người đầu tiên dừng lại, chúng tôi cũng dần dần bình tĩnh theo, Mã Tại Hải vò mái tóc ngắn ngủn, ngồi phịch xuống ghế. Còn tôi thì đập mạnh đầu vào tường một cái.

Lúc này, mọi thứ đã mất đi trật tự ban đầu rồi, trời ơi, lẽ nào nơi này đang bị ma ám?

Ba người chúng tôi không ai nói với ai câu gì, cứ im lặng ngồi nguyên vị
trí của mình, tôi thậm chí nghe rõ được cả tiếng thở nặng nề của đồng
nghiệp. Có thể nóirằng lúc đó trong đầu chúng tôi hoàn toàn trống rỗng,
chẳng có gì để nói.

Thời gian chậm chạp trôi đi từng khắc, có lẽ
đã qua hai tiếng, cũng có thể tới bốn tiếng, vẫn không ai nói gì, sau
phút kích động, con mệt mỏi kéo đến như nước triều đổ ập vào chúng tôi.

Đầu óc tôi rơi vào trạng thái hoàn toàn trống rỗng trong suốt thời gian
dài, tôi không thể ngủ được, cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác mệt mỏi đến dường vậy. Trong cuộc đòi làm nghề khảo sát, tôi từng nhiều lần
không ngủ liên tục trong mấy ngày, nhưng cảm giác mỏi mệt về thể xác thì có thể điều tiết, bởi chúng tôi là lớp người sinh ra trong những ngày
đầu của cuộc chiến kháng Nhật, tuổi ấu thơ phải lao động hết sức gian
khổ, nên thường không để ý đến cảm giác cực nhọc về thể xác, nhưng sự
kiệt quệ về tinh thần kiểu này thì đúng là khó lòng chịu đựng nổi.

Có điều, yên lặng nghỉ ngơi một lúc lâu đã khiến tình thần mọi người dần
bình tĩnh hơn. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có thể do mồ hôi
toát ra làm lạnh người, cũng có thể do cảm giác đói đang xâm chiếm cơ
thể nên đầu óc tôi dần tỉnh táo trở lại.

Tôi hít mạnh một hơi,
tắt đèn pin đi, tìm một nơi ngồi xuống, bắt đầu nghĩ xem đã bao lâu rồi
mình chưa được ăn, liệu phải chờ đợi trong căn phòng kín như hũ nút này
đến bao giờ nữa?

Không biết ngoài kia tối sáng thế nào, tất cả
mọi thứ trong căn phòng này thật hỗn độn, tôi lại không có đồng hồ; hồi
đó, đồng hồ được xếp vào loại mặt hàng đồ điện gia dụng, đến cả bật lửa
chúng tôi còn phải chờ phân phối, nói gì tới đồng hồ.

Khi mọi cảm giác đều phục hồi lại, tôi bắt đầu suy nghĩ như thể bị ép phải suy
nghĩ, toàn bộ sự việc dần dần tái hiện lại trong đầu, dẫu có muốn dừng

lại cũng không được.

Về sau, khi kể lại chuyện này cho anh Miêu
nghe, tôi cho rằng trong cả chuỗi sự việc đã xảy ra, suy nghĩ lúc đó mới thực sự là suy nghĩ, có thể nói nhờ cách thức đánh giá vấn đề như vậy,
đầu óc tôi mới bắt đầu được đả thông, tôi luôn tâm niệm những trải
nghiệm khi ấy có tác dụng giống như một chất xúc tác đặc biệt giúp tôi
tạo dựng nên những thành tựu nho nhỏ trong sự nghiệp sau này.

Đến đây, tôi cần giải thích thêm một chút, thời đó chắc cũng có nhiều người không thể giải thích được hiện tượng quái dị mà chúng tôi gặp lúc ấy
giống như chúng tôi, bởi cuộc sống lúc bấy giờ cực kì đơn giản, ít được
tiếp xúc với các thông tin đa chiều, do đó cách đánh giá vấn đề của con
người cũng rất trực diện. Các bạn có thể xem lại những bộ phim hay những vở kịch thời kì cha mẹ của các bạn, các tình huống diễn ra trong phim
thường rất giản đơn, người tốt người xấu vừa nhìn qua đã biết ngay. Vì
vậy, hồi đó hầu hết chúng tôi đều chưa từng trải qua quá trình suy nghĩ
phức tạp. Đó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến mười năm thảm họa của
cuộc cách mạng đại văn hóa với hậu quả tàn phá khủng khiếp.

Lúc
đầu, trí óc tôi tràn ngập hình ảnh hai người vừa bị mất tích lúc nãy.
Anh đèn pin loang loáng, lay động. Tôi hoa mắt chóng mặt, cố ép mình
đừng nghĩ tới họ nữa và cố gắng quay sang tìm cách lý giải cho toàn bộ
sự việc vừa xảy ra.

Nơi này ắt hẳn là một buồng lặn khác thường
hoặc có thể nói chắc chắn còn điều gì đó đặc biệt mà chúng tôi chưa biết đến. Dưới độ sâu một ngàn hai trăm mét so với mặt đất, trong một buồng
sắt cổ quái kín mít mà quân Nhật bỏ lại đã hơn chục năm về trước, lại
xuất hiện hai người còn sống, trong hoàn cảnh tưởng như không thể nào
thoát ra được thì đột nhiên họ lại biến mất. Giả sử chuyện biến mất này
là có thực thì trong mấy phút tinh thần chúng tôi rệu rã hoặc trong lúc
chúng tôi không để ý gì đến hai người bọn họ, thì trong căn phòng này
phía sau lưng chúng tôi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng tôi
không hề hay biết.

Vậy vấn đề đó thực sự là gì?

Tôi cố gắng nhớ lại xem lúc đó mình có cảm thấy điều gì bất thường không.

Lần thứ nhất, khi Viên Hỷ Lạc biến mất, lúc đó tứ bề hoàn toàn chìm trong
bóng tối. Chúng tôi tập trungtoàn bộ tinh thần vào ánh đèn, nên không để ý đến những việc khác diễn ra xung quanh, có thể Viên Hỷ Lạc đã nhân cơ hội này và biến mất.

Lần thứ hai, Trần Lạc Hộ cũng biến mất
trong bóng tối, lúc đó chúng tôi lại tập trung cả vào ống thông gió và
khoảng không gian sau lưng chúng tôi vẫn hoàn toàn là một góc chết thị
giác.

Có thể nói thời cơ đế trốn thoát của họ thật hoàn hảo, cả
hai lần biến mất đều nhằm lúc chúng tôi đang tập trung tinh thần vào chỗ khác.

Tôi thở dài, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ, lẽ nào
trong buồng sắt này, chỉ cần anh lơ đãng không chú ý thì sẽ có người mất tích luôn?

Những gì diễn ra thực sự quá sức hoang đường.

Nghĩ đến đây tôi chợt gai người, đột nhiên ý thức ra tình trạng của mình lúc này chẳng phải cũng đang lơ đãng, mất tập trung hay sao? Tôi giật bắn
cả người, ngẩng đầu lên dáo dác nhìn bốn phía xung quanh, tìm đội phó và Mã Tại Hải.

Bao trùm toàn bộ tầm mắt tôi là bóng tối mênh mông,
ánh sáng của hai chiếc đèn pin trong tay đồng nghiệp đã tắt ngóm, không
biết chuyện đó đã xảy ra từ lúc nào trong quá trình tôi mải ngẩn người
suy nghĩ.

Một cảm giác sợ hãi mơ hồ bỗng chốc trào dâng, tôi không kiềm được tiếng rên rỉ phát ra từ trong cổ họng.

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi lúc bấy giờ là “Chẳng lẽ họ cũng biến mất rồi sao?”


Nghĩ đến đây, bất giác tôi cảm thấy như mình bị lôi tuột xuống một cái hố
đáng sợ, cả người tôi bỗng nổi da gà, nỗi sợ khiến ngực tôi đông cứng,
thở ra hít vào cũng khó khăn. Tôi miễn cưỡng kêu lên một tiếng, bản thân cũng không nhận ra mình vừa nói gì, chỉ biết mình phát ra tiếng kêu mà
thôi.

Nhưng không hề có lời nào đáp lại, trong màn đêm dày đặc, dường như chỉ còn lại mỗi mình tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, đáp lại tiếng gọi hoảng loạn của chỉ là một sự tĩnh mịch đến vô cùng, tôi lại cố gắng gọi một lần nữa, đồng thời
bật đèn lên.

Lúc đó, tôi tưởng tượng rằng mình sẽ nhìn thấy một
căn phòng trống không, nó giống như một địa ngục đổ nát, chỉ mình tôi
rớt lại trong đó, bóng tối vây quanh tứ bề, bên ngoài cái hộp kín là đám mây khí độc, những đồng nghiệp của tôi biến mất như ma quỷ. Đó thực sự
là một cảnh tượng kinh khủng, nếu quả đúng là vậy thì chắc tôi sẽ phát
điên mất.

Nhưng thực tế luôn có điểm khác biệt với tiểu thuyết.
Tiểu thuyết thường có chiều hướng cực đoan hóa hoàn cảnh, còn thực tế
lại không bao giờ đẩy con người đến bước đường cùng. Tôi bật đèn pin
lên, thấy Mã Tại Hải đang sát ngay trước mặt mình, mặt cậu ta trắng bệch giống mặt người chết, hình như cậu ta đang mò mẫm gì đó, cậu ta làm tôi hết hồn, còn cú bật đèn của tôi cũng làm cậu ta hoảng hốt dựng tóc gáy, vội giật lùi lại sau mấy bước.

Lại một chiếc đèn pin nữa bật lên, chiếu về phía tôi, tôi nhìn thấy đội phó ngồi bên cạnh, đang nhìn mình đầy ngờ vực.

Tôi thở phào, rồi nổi giận trách móc: “Các anh làm trò gì vậy, tắt hết đèn đi sao không báo trước một câu?”

Mã Tại Hải bị tôi làm cho sợ chết khiếp, nói không ra lời, còn đội phó thì giải thích rằng anh nghĩ lại tình huống lúc hai người Viên Hỷ Lạc và
Trần Lạc Hộ biến mất, khi ấy toàn bộ căn phòng đều chìm trong bóng tối,
phải chăng có một bộ phận nào đó sẽ mở ra chỉ khi căn phòng tắt đèn, bởi vậy anh mói thử tắt đèn để tìm kiếm. Lúc tắt đèn, anh thấy tôi cũng tắt đèn, thì cứ ngỡ tôi cũng tắt đèn để tìm giống anh.

Lúc đó, chắc
tôi còn mải ngẩn người suy nghĩ, nên chẳng có chút ấn tượng gì về những
điều anh nói. Giờ nhỉn thấy hai người họ vẫn còn trong căn phòng, tôi
mới thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang bảo họ rằng cứ tưởng hai người bọn
họ cũng biến mất.

Hai người cũng sợ xanh mặt, họ rất hiểu cảm
giác của tôi lúc đó, chắc họ cũng có những nỗi sợ hãi giống tôi, có điều vì họ đều là lính chuyên nghiệp nên không biểu lộ ra giống tôi, bọn họ
chỉ có thể giấu những cảm xúc ấy ở trong lòng mà thôi.

Tôi tiếp tục hỏi xem trong bóng tối họ có sờ được thứ gì không? Nhưng Mã Tại Hải ngao ngán lắc đầu.

Thực ra, mọi chuyện chúng tôi đang cố gắng làm lúc này chỉ là một cách thức
tự lừa dối bản thân, cảm giác này rất dễ hiểu, dưới ánh sáng còn không
tìm được tí dấu vết nào, huống hồ đòi tìm trong bóng tối? Thế nhưng,
những suy nghĩ phán đoán của đội phó cũng không hằn là sai, trình độ văn hóa của lính công trình lúc bây giờ đa phần không cao lắm, xét về
chuyên môn, phần lớn họ chỉ được huấn luyện qua một chút, điển hình nhất lúc bấy giờ là bộ đội ngành đường sắt. Có một câu người ta hay nói thế
này: “Ba báu vật của cuộc đời người lính làm đường là: cái xẻng, cái
cuốc chim và chiếc áo bông rách.” Câu nói thể hiện rất rõ đặc trưng của
bộ đội làm công trình lúc đó.

Chúng tôi ngồi chụm lại một chỗ,
mặt người nào cũng căng thẳng, tôi an ủi đồng đội đừng quá hốt hoàng, kể từ giờ phút này, ba người chúng tôi phải ngồi sát vào nhau, nếu như lại có người biến mất, thì những người còn lại sẽ hiểu ngay ra vấn đề.

Tất cả đều gật đầu đồng tình, chí ít lúc này, một điều khiến tôi thấy hài
lòng là tình thần anh em đã ổn định trở lại, tình thế không có gì thay
đổi, cảm giác đói cồn cào nhắc nhở chúng tôi sẽ còn phải đối diện với
nhiều vấn đề nữa, có điều lúc này vẫn chưa nghĩ ra được giải pháp. Hai
người đồng đội ngồi bên khiến tôi cảm giác yên tâm phần nào.

Chúng tôi đã gặp vô vàn tình huống kì lạ giữa rừng sâu núi thẳm, mà dưới ánh
sáng của chủ nghĩa duy vật, tất cả đều có thế lý giải bằng những lý lẽ
khiên cưỡng. Có điều, về sau chúng tôi phát hiện, trong nhiều tình
huống, sự lý giải khiên cưỡng ấy lại là sự lý giải đúng đắn, tất nhiên
trong cái đúng đắn đó vẫn còn những điều cần bàn cãi, rốt cuộc có bao
nhiêu phần trăm đúng, bao nhiêu phần trăm sai thì không ai có thể trả
lời chính xác. Còn với tình hình lúc này, xem ra chỉ dùng cách giải

thích duy vật biện chứng thông thường thì e là không thể giải thích thấu đáo được.

Tôi bắt đầu nghĩ đến tình huống nếu như Viên Hỷ Lạc và Trần Lạc Hộ hoàn toàn biến mất, còn chúng tôi lại sống sót trở về, vậy
sau này biết giải thích thế nào với người khác đây?

Hai con người tự nhiên biến mất như ma thế này, thực ra hiện giờ đang ở nơi đâu? Phải chăng đã bốc hơi hoàn toàn hay là đang ẩn náu ở một nơi nào khác?

Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc vừa mới vào đây tôi không hề nghĩ tới ý
nghĩa của việc có căn phòng bằng sắt ở nơi này, đây là khu căn cứ của
quân đội Nhật mười mấy năm trước, với tôi, tất cả đều lạ lẫm, căn phòng
bằng sắt ở đây cũng lạ lùng như vậy, tôi chưa từng nghĩ xem liệu căn
phòng sắt này có phải là một nơi đặc biệt trong khu căn cứ địa hay
không?

Vậy nó dùng để làm gì? Tôi bỗng băn khoăn tự hỏi. Nhìn
cách bố trí sắp đặt thì hình như đây là một dạng phòng chỉ huy hoặc là
một phòng lánh nạn tạm thời của quân Nhật, nó nằm ở một góc của tầng kĩ
thuật nằm trong con đập, một căn phòng được xây dựng hoàn toàn bằng vỏ
sắt, phía bên ngoài có phòng chờ. Nhìn bề ngoài thì đây có lẽ là nơi
lánh nạn tạm thời khi có đám mây khí độc bay lên.

Nhưng thực sự là vậy thật sao?

Người Nhật Bản đã làm những điều không tưởng tượng được ở dưới này, một con
đập khổng lồ và một chiếc máy bay chiến đấu, xuất hiện ngay trong không
gian rộng lớn bao la, nơi tận cùng của hang động nham thạch thiên nhiên
khổng lồ này, vậy mục đích của họ là gì? Chúng tôi hoàn toàn không thể
lý giải được, liệu cái buồng thép này có phải một phần trong kế hoạch
của họ chăng?

Tôi đứng dậy nhìn bốn bức tường sắt, đột nhiên nảy
ra một câu hỏi, đằng sau bức tường sắt kia là gì? Là bê tông, hay là một thứ gì đó mà tôi vẫn chưa biết?

Tôi đi mấy bước, việc đầu tiên
không phải là đi gõ thử vào tường, mà là sờ sờ lên vách tường, nơi này
sần sùi lỗ chỗ, giống như hiện tượng axít ăn mòn, tôi thấy bên ngoài bức vách là dấu vết của một lớp sơn màu trắng, nói là dấu vết bởi ngay cả
một mảng sơn nguyên vẹn to bằng móng tay cũng không còn nữa, bức tường
rất lạnh, tôi vừa sờ vào thì cảm giác như toàn bộ nhiệt độ đều bị hút
mất.

Không phải! Tôi chợt nhận ra một điều rằng ở đây quá lạnh!
Nhiệt độ ở đây lạnh lẽo như nhiệt độ của nước sông ngầm dưới lòng đất.

Tôi liền áp sát tai vào bức tường để nghe âm thanh ở phía đằng sau, lúc đó
đội phó và Mã Tại Hải rất ngạc nhiên trước hành động của tôi, Mã Tại Hải vội hỏi tôi làm sao vậy?

Tôi giơ tay ra hiệu cậu ta đừng nói, bởi vừa áp tai vào tường tôi đã nghe được một thanh âm kì lạ khác thường.

Ban đầu tôi không nhận ra được đó là âm thanh gì, nhưng sau đó tôi cũng hiểu, lúc này một câu hỏi lớn hiện lên trong đầu tôi.

Âm thanh tôi nghe được là tiếng nước chảy. Đó không phải tiếng nước ầm ào
vỗ bờ đá. Tôi rất quen thuộc với âm thanh này bởi tôi vốn là con nhà
chài lưới, đây là tiếng nước ào ào, trầm đục khi vỗ vào mạn tàu.

Phát hiện này nằm ngoài dự tính của tôi, tôi vừa ngạc nhiên vừa tò mò nghe
lại một lúc nữa, quả đúng như vậy, đúng là kiểu âm thanh đó. Nhưng thực
tế không thể như vậy, căn phòng này nằm trong khu vực tầng kĩ thuật, mà
tôi nhớ rất rõ rằng mặt nước ở phía dưới chân của tôi, cách chỗ chúng
tôi tới mấy tầng, vậy bên ngoài căn buồng này không thể có nước được,
đây là phần phía sau con đập, cứ coi như trong qụá trình cửa xả lũ đóng
lại đế tích nước, thì với lượng nước từ dòng sông ngầm sẽ dâng lên,
nhưng cũng không thể dâng cao đến tận trên tầng kĩ thuật được.

Tôi nói ra những suy nghĩ của mình cho đội phó và Mã Tại Hải nghe, họ đều
rất ngạc nhiên, cả hai đều áp tai nghe thử, và đều nghe thấy giống tôi.

Mã Tại Hải băn khoăn: “Lẽ nào chúng mình đang bị dìm dưới nước?”

Tôi cầm que sắt dùng để móc bộ quần áo lúc nãy, dùng hết sức đập vào tường, đập mạnh đến mức bức tường tóe lửa, âm thanh dội lại rất trầm đục,
không hề nghe thấy âm thanh “coong coong” của kim loại.

Dường như quả thực bốn phía đều là nước.

Tôi sực tỉnh, lúc đó trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, tôi nhớ lại
mặt ngoài của căn phòng, đó là một bức tường bằng sắt rộng lớn.

Có thể nói thế này, rõ ràng kết cấu của căn phòng sắt này hoàn toàn độc
lập với kết cấu bê tông cốt thép của con đập, nó được một cái hộp sắt
hình vuông bọc bên ngoài. Ôi trời ạ, tôi vỗ tay phát hiện ra vấn đề,
nghĩ thầm sao mình không sớm đoán ra nhỉ. Bất cứ con đập nào cũng không
thể thiếu được thứ này. Bây giờ thì đơn giản rồi, trong tính toán của
tôi lúc đó chỉ có duy nhất một thứ mới cần bọc sắt bên ngoài như vậy.