Đại Mạc Thương Lang

Quyển 1 - Chương 24: Sóng điện vĩnh cửu

Không phải do chúng
tôi dốt nát, nhưng quả thật lúc đó chúng tôi không hiểu gì ý của Bùi
Thanh, bởi thời bấy giờ mọi người không được phổ cập kiến thức về điện
báo, những kiến thức của chúng tôi về điện tín nói chung chỉ là tiếng gõ lách tách được xem trên những thước phim đen trắng. Nếu đi hỏi những
người sinh năm 70 của thế kỉ 20 rằng khi nghe tiếng lách tách đều đặn đó bạn có liên tưởng tới tín hiệu có nghĩa nào không? Tôi tin rằng chẳng
có ai biết được điều đó.

Cho nên lúc đó Bùi Thanh liên tưởng đến
điều này thì tất thảy chúng tôi đều không thể tin được, tại thời điểm đó chỉ có những người cực kì thông thạo kĩ thuật điện tín mới có thể vừa
nghe đã lập tức liên tưởng ngay đến việc này.

Tất cả chúng tôi
đều không hiểu ý của Bùi Thanh, cả hội đều ngơ ngác, cuối cùng, cậu lính thông tin họ Triệu như bừng tỉnh, cậu hỏi: “Bùi Thanh, ý của anh là
những âm thanh này là của điện báo?”

“Mọi người nghe xem, tạch
tạch tạch tạch, tạch, 34 giây lại lặp lại một lượt.” Cậu ta giơ tay lên
xem đồng hồ: “Mỗi lần đều kéo dài chừng đó thời gian, không hơn không
kém một giây”, rồi cậu ta quay về phía chúng tôi nói: “Đối phương không
phải là người, trên đường dây gọi về chỉ có một cái máy phát điện báo tự động.”

“Cậu chắc chứ?”, anh Miêu nhìn Bùi Thanh, hai mắt nheo lại.

Bùi Thanh gật đầu, quay sang hỏi cậu Triệu: “Các cậu là lính thông tin, hồi học lớp căn bản có được học về giải mã điện báo không?”

Cậu Triệu gật đầu, tuy nhiên lại tỏ ra lung túng: “Vâng… nhưng vì là lớp căn bản, nên em… quên hết rồi!”

Bùi Thanh quay sang chúng tôi: “Vậy có nghĩa là cậu không quên cách nghe
điện tín?”, rồi Bùi Thanh đưa ống nghe cho cậu Triệu, và cầm một tờ giấy đến.

Tôi thực sự chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, đành đứng nhìn
cậu Triệu viết ra những bảng chữ số từ việc nghe những tín hiệu trong
điện thoại, tiếp đó, cậu Triệu mặt mày nhăn nhó, cứ như là bị ai ép buộc phải làm vậy, cậu ta cũng đang cố hết sức để nghe và phiên ra các chữ
số.

Bây giờ tôi vẫn giữ quyển sổ còn ghi lại dòng chữ số đó:


281716530604714523972757205302260255297205222232

Sau khi viết xong, tất cả ngẩn người ra nhìn trân trân vào dãy số vô tri vô giác.

Cậu Triệu nghe xong, cũng quay lại nhìn dãy chữ số, liền xác định được đây
là một dạng văn bản thường. Thế nhưng mật mã viết bằng tiếng Trung thì
chữ như mê cung, chỉ có người được luyện mật mã chuyên nghiệp mới đọc
hiểu được, huống chi là cậu Triệu chỉ vừa mới học qua lớp cơ bản. Câu
viết được chừng mười lăm phút sau thì được mười hai cụm từ, trong đó cậu ấy chỉ hiểu được mấy chữ thường gặp mà thôi.

cực 2817

x1653

x0604

x7145

x2397

x2757

chúng 2053

tôi 0226

x0255

chỉ 2972

x0522

x2232

Chỉ dựa vào mấy chữ này cũng có thể đoán người đánh điện báo này không phải là người Nhật mà là một người Trung Quốc, có điều không biết họ là ai,

và cũng không hiểu đoạn điện báo này có ý nghĩa gì.

Chúng tôi
chuyền tay nhau mảnh giấy viết những dòng chữ điện báo. Có thể hình dung tình huống lúc đó thế này, trong mắt chúng tôi mảnh giấy đó là một
thông điệp từ trên trời rơi xuống, cho nên không ai thèm đọc kĩ, chỉ
chuyền tay nhau giống như là một hành động tượng trưng, liếc mắt nhìn
qua cho có lệ, kiểu giống như cách chúng tôi từng liếc qua những văn
kiện dài dòng trong các kì họp cấp cơ sở.

Chỉ có hai người, tôi
còn nhớ rất rõ, lúc đó chỉ có hai người, một là anh Miêu, hai là Bùi
Thanh, nhìn tờ giấy rất chăm chú, trong đó anh Miêu vừa lướt qua lập tức chau mày lại, còn Bùi Thanh thì cắn môi, rồi đột nhiên nói với chúng
tôi: “Có lẽ tôi dịch được.”

Lời nói ấy lúc ấy có sức ảnh hưởng
chẳng khác nào một tiếng sấm, tất cả chúng tôi đều xúm cả vào cậu ta.
Bùi Thanh nói: “Cha tôi từng làm nhân viên điện báo trong thị trấn, hồi
nhỏ tôi hay giúp ông dịch điện báo, chắc cũng tiếp xúc với khoảng một
ngàn bản điện báo rồi, mỗi khi phải báo điện tín đi đâu tôi đều tự làm,
không cần phải dùng đến người phiên dịch ở bưu cục.”

Chúng tôi nhìn cậu ta như thể cậu là một vị thánh từ trên trời rơi xuống, mặt anh Miêu xám ngoét, vội giục: “Nói thử xem là gì?”

“Các anh đợi tôi một tí, để tôi nhớ lại đã…”

Nói rồi Bùi Thanh nhảy lên trên cao ngồi, giằng lấy bút của tôi, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc. Chúng tôi vội vây lấy cậu ta, mọi người lôi thuốc lá ra
vừa hút vừa nhìn cậu ta làm.

Chúng tôi nhìn tờ giấy Bùi Thanh
đang viết, liền biết ngay cách cậu ta đang dịch lúc đó. Chắc chắn cậu ta đang nhớ đến cách dịch mật mã từ hồi trước, cho nên cậu ta viết tất cả
những cụm chữ số có số liên quan ra giấy, cuối cùng, cậu ta đưa cho
chúng tôi tờ giấy có ghi thế này:

2817 cực


1653 độ

0604 nguy

7145 hiểm

2397 ứng

2572 cứu

2053 chúng

0226 tôi

0255 đình

2972 chỉ

0522 khảo

2232 sát

“Nguy hiểm cực độ, ứng cứu chúng tôi, đình chỉ khảo sát”

“Là một bức điện cầu cứu!”, mấy người chúng tôi nghe xong đều lạnh toát cả người.

Những sự việc tiếp theo sau đó xảy ra rất nhanh. Anh Miêu nhìn mảnh giấy dịch các tín hiệu điện báo, mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán, anh ta vội hối
thúc anh Đường tập hợp mọi người lại, lập tức lên đường. Chắc là người
đánh điện báo đang gặp nguy hiểm, nên chúng tôi không thể chậm trễ một
giây nào nữa.

Trên thực tế chúng tôi đều hiểu bức điện báo bí ẩn
này không biết đã được phát ra bao lâu rồi, nhưng chắc là người lúc đó
phát điện báo đã gặp nguy, là một đội cứu viện, chúng tôi phải dựa trên
tình thế tốt nhất để tìm cách đối phó, dù trong tình huống không xác
định cũng cần phải cố gắng ứng cứu đối phương một cách vô điều kiện.

Nhưng trong lúc chúng tôi đang sắp xếp quân trang, chuẩn bị lên đường cùng
mọi người thì anh Miêu bỗng ngăn chúng tôi lại, bảo chúng tôi ở đây chờ. Anh ta nói phía trong đó chắc chắn xảy ra chuyện, nếu không thì sẽ
không có cuộc điện báo lúc nãy. Chúng ta chưa biết gì về những nguy hiểm phía trước, nên nếu toàn bộ đội đều đi vào đó, trường hợp xảy ra sự cố, cả đội sẽ mất mạng. Chúng tôi ở lại đây chờ, làm đội dự bị, nếu họ đến
nơi an toàn, sẽ phái người về thông báo cho chúng tôi.


Cả hội lúc đầu đều không đồng tình, nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu rằng như thế là
không được, chỉ mình Vương Tứ Xuyên dám vặc lại: “Vậy anh ở lại mà làm
đội trù bị, chúng tôi sẽ không làm cái lũ nhát gan ấy đâu!”

Nhưng tiếc là anh Miêu vẫn lắc đầu nói: “Đây là nhiệm vụ quân sự, anh Đường
là người cấp bậc cao nhất, đây là ý của anh ấy. Phải phục tùng mệnh
lệnh! Hơn nữa anh em đều đang bị thương, để các cậu ấy ở đây cũng là tốt cho mọi người cả thôi!”

Nói xong anh ta quay lưng đi thẳng.
Vương Tứ Xuyên vẫn không chịu, nhưng lại ngại với mấy từ mệnh lệnh mà
anh Miêu vừa nói, nên cậu ta không dám nổi khùng. Ai cũng hiểu anh Đường chỉ huy trưởng là người nhát như cáy, những điều vừa nãy hẳn là tự ý
của anh Miêu.

Thế nhưng, mới bước được vài bước, anh Miêu bỗng
quay lại nói với Bùi Thanh: “Cậu có thể hiểu được mã Morse, có khi phải
cần đến cậu, để họ ở lại đây, cậu đi cùng chúng tôi!”

Dường như
Bùi Thanh cũng có dự cảm trước như vậy, nghe đến đó liền cười tủm tỉm,
quay sang nháy mắt với bọn tôi, nói với vẻ rất đáng ghét: “Trông nhà cẩn thận nhé!” rồi nhanh nhảu chạy theo. Vương Tứ Xuyên nghe mà tức muốn
hộc máu.

Chúng tôi nhìn họ lên xuồng, những chiếc xuồng rời khỏi
bờ rất nhanh, người ngồi đầu cầm đèn chiếu khắp nơi để tìm dây cáp điện, khoảng chừng hai mươi phút sau, ba chiếc xuồng đã biến mất trong màn
đêm đen kịt, tiếng huyên náo cũng ngày càng xa dần.

Sự im lặng
đột ngột đó khiến chúng tôi thấy khó chịu, chúng tôi quay lại nhìn, chỉ
thấy còn thừa lại từng này người: đó là tôi và Vương Tứ Xuyên, đội phó
và ba cậu lính dưới quyền, đột nhiên trong tôi dấy lên một cảm giác lạnh lẽo tê người.

Vương Tứ Xuyên hỏi tôi nên làm thế nào, tôi đàng
phải xoa dịu rằng anh Miêu nói thế cũng có lý, chúng ta ở đây đều bị
thương, là anh ấy cũng vì muốn tốt cho chúng ta.

Chúng tôi ngồi
xổm, chẳng có gì để làm, tôi nhìn thấy đội phó đầy vẻ thất vọng, đúng là làm lính không sợ chết, chỉ sợ không được ra chiến trường, tôi cũng
chẳng có cách nào khá hơn nên đành rút thuốc lá ra mời họ.

Tôi mò trong túi quần, bổng ngẩn người rồi lộn hẳn túi ra nhìn, trong túi lại có thêm một mẩu giấy nữa.