Đại Mạc Thương Lang

Quyển 1 - Chương 14: Một người điên

Nằm ngủ trong bóng
tối, ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình, ở nơi này chúng tôi chưa
từng gặp người phụ nữ nào, nay có một người con gái ngủ ngay bên cạnh,
đồ lót của cô ta còn hong cạnh đống lửa, điều đó thật khiến chúng tôi
khó mà ngủ yên được. Thế nhưng tôi thực sự quá mệt, những suy nghĩ trở
nên hỗn loạn trong đầu, nghĩ mãi chẳng thông, cuối cùng tôi cũng ngủ
thiếp đi.

Tôi ngủ chưa được bao lâu bỗng cảm giác dường như có ai đó đang đẩy mình, tôi ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía một màu đen kịt, lửa cũng đã tàn. Tôi liền ngồi hẳn dậy, cầm đèn pin chiếu ra xung quanh một lượt, hóa ra cậu lính trực đêm mệt quá đã ngủ gục mất, không ai tiếp
củi nên đống lửa đã tắt hẳn.

Tôi quay lại xem ai đã đẩy mình thì
nhìn thấy Viên Hỷ Lạc không một mảnh vải che thân, đang ở ngay bên cạnh
tôi, tôi giật mình, hỏi cô ấy: “Cô tỉnh rồi à?”

Cô ta không trả
lời tôi, mà nhích lại chỗ tôi, áp sát thân thể vào người tôi, tôi ngửi
thấy một mùi hương kì lạ, khiến đầu óc choáng váng. Viên Hỷ Lạc là người Đông Bắc, giống như đại đa số các thiếu nữ đông bắc khác, cô có thân
hình nảy nở, ở cô toát lên sức hấp dẫn mê hoặc của một cơ thể đang hừng
hực sức sống. Tôi định đẩy cô ấy ra, nhưng tay tôi bất giác lại ôm chầm
lấy cơ thể đó, vòng tay chạm vào phần cơ thể mềm mại, êm ái, khiến tôi
như điện giật, tóc tai bỗng dựng đứng.

Tuy vậy, tôi không dám
động đậy gì thêm, không tiến cũng không lùi, đang lúc tôi không biết
xoay sở ra sao thì bỗng nhiên cô ấy há miệng ra, tôi nhìn thấy từ miệng

cô ấy đầy sợi dây thép thò ra ngoài.

Tôi hét lên một tiếng rồi nhảy dậy, mắt tôi lòa một màu sáng chói rồi trong phút chốc tất cả biến mất.

Tôi vẫn nằm nguyên trong túi ngủ, ánh sáng từ đống lửa chiếu ra rất rõ,
Trần Lạc Hộ, Bùi Thanh và hai cậu lính khác đã tỉnh ngủ, Vương Tứ Xuyên
vẫn ngáy đều đều. Viên Hỷ Lạc đã tỉnh ngủ, cũng đã mặc quần áo và đang
ngồi một góc ăn như người chết đói, tóc tai của cô ta bù xù, chân tay
vẫn còn run lập cập.

Tôi dụi dụi mắt rồi đứng dậy, lấy nước lạnh rửa mặt, đưa mắt hỏi Bùi Thanh, xem tình hình Viên Hỷ Lạc thế nào.

Bùi Thanh lắc đầu nói: “Hình như lâu lắm rồi cô ấy không được ăn gì.”

“Đã kể gì chưa?”, tôi hỏi.

Cậu ấy thở dài, hất hất cằm: “Anh tự đi mà hỏi!”

Tôi vốn dĩ là người rất lạc quan, nên nhìn thấy Bùi Thanh thở dài ra vẻ
vậy, tôi biết cũng chẳng có gì là khủng khiếp cho lắm. Thế nhưng đến lúc tôi qua hỏi han cô ta vài câu thì sự tình lại khác hẳn với những gì tôi nghĩ ban đầu.

Sắc thái của cô ấy không có vẻ gì tươi tỉnh, toàn
thân lộ vẻ thất thần, bất kể tôi có hỏi gì đi nữa cô ấy cũng không trả
lời. Tôi cứ nói, còn cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, nhưng ánh mắt thì đờ
đẫn, dài dại, và cũng không có vẻ gì là tập trung tới lời tôi nói. Hinh

như cô ấy đã chờ đợi quá lâu ở trong bóng tối, nên không quen với ánh
sáng ở đây. Đường nét trên gương mặt cô vốn dĩ rất xinh đẹp, thế nhưng
nhìn vào hiện tại thì chỉ khiến người khác thêm quặn lòng, đó chỉ còn là một hình nhân đáng thương mà thôi.

Cuối cùng tôi cũng phải đầu
hàng. Bùi Thanh làm bữa sáng cho tôi xong thì ngồi ngay bên tôi thở ngắn than dài, cậu ta nói nào là cô ấy mới đáng thương làm sao, nào là chắc
là hôm qua do thấy ánh sáng chúng tôi đốt mà lần mò tới. Cậu ấy đã lục
soát ba lô và áo quần của Viên Hỷ Lạc, đồ ăn đã hết nhẵn, không biết cô
ấy mắc kẹt ở đây được bao lâu, nếu như chúng tôi không đến kịp, chắc gì
cô ấy đã sống được.

Tôi định bảo Bùi Thanh rằng tình hình này thì chắc chắn về sau sẽ nảy sinh nhiều chuyện, cho nên, giờ nghĩ đến cảnh
chúng tôi không biết tí gì về tình hình nơi này, phải chẳng chúng tôi
nên rút lui?

Lý do tôi đề xuất ý kiến này là vì tính chất khảo
sát ban đầu đã có sự thay đổi. Một mặt, tình hình phía trước rất có thể
sẽ nảy sinh nguy hiểm, hơn nữa lại phát hiện một người mắc kẹt ở nơi
đây, mặt khác chúng tôi cũng phát hiện ra cấp trên đã giấu chúng tôi quá nhiều vấn đề. Nếu cứ như thế này mà đi tiếp thì không biết thế nào,
chẳng khác nào hăng say công việc một cách vô lối.

Bùi Thanh gật
đầu đồng tình: “Nói thực, tôi rất tò mò muốn biết phía trước mặt có gì,
thế nhưng, tôi đồng ý là nhìn tổng quát thì bây giờ chúng ta quay lại là rất đúng, có điều không thể cứ thế này mà quay lại, nếu như có người
khác đang mắc kẹt lại trong đây, chúng ta cứ thế này quay về thì họ chỉ

có nước chết, theo tôi, mấy người có quân trang nhẹ cứ nên đi sâu vào
xem sao, tìm kiếm thêm một chút, biết đâu lại có kết quả gì!”

Tôi suy nghĩ, thấy Bùi Thanh nói cũng có lý, thằng cha này đúng là có máu
làm lãnh đạo, nghe cậu ta nói thế tôi lại thấy hơi ngượng.

Ngay
lập tức chúng tôi quyết định sẽ hành động theo phương án mà Bùi Thanh
đưa ra. Lúc Vương Tứ Xuyên và những người khác tỉnh dậy, tôi nói lại
tinh thần với họ, họ cũng không phản đối gì, đội phó bảo dù gì cũng đã
quyết rồi, nên sẽ nghe theo chúng tôi.

Ăn sáng xong, chúng tôi
phân chia đội hình, Viên Hỷ Lạc chắc chắn không thể lên đường được, nên
chúng tôi đành phải để người lại chăm sóc cô ấy.

Trần Lạc Hộ ngay lập tức xin ở lại: “Tôi cảm thấy không được khỏe lắm, cho tôi ở lại!”.
Vậy là cậu ta ở đây đợi chúng tôi quay trở lại, mọi người nghe vậy không ai có ý kiến gì. Nói thẳng ra, cậu ta có đi theo thì cũng chỉ gây phiền toái mà thôi. Đội phó sợ một mình cậu ấy không ổn, bèn cử một chiến sĩ ở lại cùng; còn tôi, Vương Tứ Xuyên, Bùi Thanh, đội phó và hai chiến sĩ
khác khoác những chiếc ba lô đã nhẹ bớt so với lúc đầu khởi hành trình
rồi cứ thế thẳng tiến về phía trước.

Vì có suy nghĩ là thăm dò
xong sẽ quay về luôn, nên chúng tôi không để ý đến việc phải tiết kiệm
năng lượng nữa, cứ thẳng tay bật đèn pin, ánh đèn đã chiếu sáng choang
cả động.

Cảnh sắc ở đây rất đẹp, nhưng chúng tôi cũng chẳng có
thời gian mà nghiên cứu cấu tạo địa chất, không phải mang vác gì nặng,
chúng tôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn thấy ánh lửa phía

sau nữa.

Càng đi sâu vào bên trong, do có đèn chiếu đủ sáng nên
chúng tôi càng cảm thấy cái động to ra, đi tiếp càng thấy phong cảnh
cũng hấp dẫn, dường như nó đã giúp chúng tôi vứt bỏ hết những mệt mỏi
của cả hành trình dài vừa qua. Càng đi, chúng tôi càng phát hiện phía
trong này các hòn đá ngày càng nhỏ đi, rồi một lúc sau, chúng tôi đã
phát hiện dấu hiệu chuyển hướng của dòng nước.

Đi sâu vào trong
chừng bảy tám trăm mét, địa thế ngày càng dốc xuống dưới, khiến chúng
tôi trở tay không kịp, đoạn dốc dài khoảng ba trăm mét xuất hiện, phía
bên trên chừng vài mét có giăng một tấm lưới sắt, chúng tôi cẩn thận mò
mẫm lần theo con dốc để đi. Đi mãi vẫn chưa tới chân dốc, Vương Tứ Xuyên bực bội văng tục.

Đến cuối chân dốc dòng nước bỗng trở nên đen
ngòm, thế nhưng đoạn nước chảy như vậy không dài, chúng tôi chiếu đèn
khoảng mấy chục mét về phía trước, thấy lại xuất hiện bãi đá ngầm.

“Làm sao bây giờ? Lẽ nào lại quay về lấy xuồng?”, Bùi Thanh hỏi, đương nhiên ai cũng biết lúc này không thể làm thế.

Đội phó chiếu đèn xuống dưới và nhìn thấy đáy nước: “Có thể lội qua được”,
anh nói xong liền lội đi trước. Vương Tứ Xuyên vội túm lấy anh ta nói:
“Đợi đã!”

Nói xong cậu ta cầm đèn rọi xuống một góc, chúng tôi
nhìn thấy dưới chỗ nước sâu nhất có mấy cái chiếc lồng sắt. Bên trong
những chiếc lồng ấy vật vờ những bóng đen, không biết cụ thể chúng là
gì.