Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 93: Thừa nước đục thả câu

Người áo xanh khẽ thở dài, nói: "Ta cũng không thật không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện thế này”

Người áo vàng cười lạnh nói: "Ngươi không hiểu sao?"

Người áo xanh lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta thật sự không hiểu và suy nghĩ không ra tại sao người như ngươi thân phận cũng tính là tôn quý lại đi làm mấy loại chuyện vô sỉ thế này”

Người áo vàng lạnh lùng cười, nói: "Chẳng phải ngươi cũng không màng thân phận cam tâm làm người hầu của ta đó sao?”

Người áo xanh mỉm cười nói: "Ta chỉ là không muốn cháu của ta bị tổn thương nên bất đắc dĩ mới làm thế thôi”

Người áo vàng cười lạnh nói: "Nếu ngươi niệm tình cốt nhục thì năm đó tại sao lại phải ngăn cản tiện nhân Nam Cung Tuyết kia trở về Hoài Nam?”

Sắc mặt của người áo xanh trầm xuống, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài nói: "Thôi, niệm tình giao hảo giữa hai nhà chúng ta, ngươi đi đi"

Người áo vàng cừơi to, hỏi: "Ngươi thật muốn để ta đi sao?”

Người áo xanh gật đầu, chậm rãi nói: "Nếu ngươi là người thông minh thì nên nhân lúc này mau rời khỏi đây đi”

Ngừơi áo vàng lại cừơi lạnh hỏi: "Nếu ta không đi thì thế nào?"

Người áo xanh mỉm cười nói: "Vậy thì chỉ sợ đến lúc đó ngay cả ta cũng không cứu được ngươi”

Bởi có vải che mặt nên không thể nhìn ra gương mặt của người áo vàng biểu hiện gì, hắn trầm giọng, nói: "Được, ta đi, nhưng tiện nhân Nam Cung Tuyết kia đã làm ta mất hết thể diện, sớm muộn có một ngày ta cũng sẽ giết được hai đứa kia”

Người áo xanh cười khổ, thở dài nói: "Đó chính là chuyện của sau này, nếu ngươi nhất định muốn cùng Tĩnh Nam Trang của ta đối địch thì giao tình giữa hai nhà của chúng ta phải chấm dứt từ đây rồi”

Ngừơi áo vàng cười lạnh, chậm rãi nói: "Ngươi nhớ những lời nói của ngươi hôm nay đó”, rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cái giường, tiếp đó lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Phương Thất đột nhiên cất tiếng: "Đứng lại"

Người áo vàng đứng lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn sao?"

Phương Thất nói: "Lột vải che mặt của ngươi xuống”


Ngừơi áo vàng lạnh lùng nói: "Chỉ bằng vào ngươi?"

Phương Thất chậm rãi xoay người, đáp: "Đúng vậy”

Người áo vàng lại hỏi: "Nếu ta không chịu thì thế nào?”

Phương Thất lạnh lùng nói: "Vậy hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi đây”, vừa nói tay cầm đao gân xanh đã nổi lên.

Người áo vàng đột nhiên cười to, tiếng cười vọng khắp cả phòng, trong tiếng cười, kiếm đã ra khỏi vỏ.

Một đạo kiếm quang màu xanh chợt lóe lên, thoạt nhìn thì thấy hắn ra tay rất chậm nhưng khi nhìn thấy được kiếm quang thì mũi kiếm đã đến gần ngay cổ họng.

Thái Nhạc Thần Kiếm có lẽ cũng không phải là thiên hạ đệ nhất khoái kiếm nhưng kiếm pháp của hắn vốn lấy chậm chế nhanh, chiêu thức biến hóa khôn lường nên mới có thể được liệt vào tứ đại cao thủ sử dụng kiếm cao siêu nhất thiên hạ. Thái Nhạc Sơn Trang là một trong tứ đại thế gia trên võ lâm, danh tiếng đâu phải tự nhiên mà có.

Trên đời có lẽ có rất nhiều chuyện đều do vận may đem đến nhưng trên giang hồ thì không phải thế, mỗi một lần thắng bại thì phải có kẻ máu chảy đầu rơi.

Phương Thất đã biết người đối mặt với hắn là ai, cho dù hiện không gỡ tấm vải che mặt xuống thì hắn cũng đã biết.

Trong lời đối thoại giữa người áo xanh và người áo vàng thì cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu được.

Nhưng nếu ngay cả người như Thái Nhạc Thần Kiếm Đạm Thai Thiên Khánh cũng tham gia vào tổ chức này, hơn nữa còn có những nhân vật đầy tiếng tăm như Chung Nam Dã Ông Đồng Vô Thiên.... Phương Thất đột nhiên cảm giác được mọi chuyện hình như không đơn giản như hắn nghĩ trước đây nữa.

Hiên Viên Hoằng, Du Mộng Điệp, La Nhất Đao hình như đều biến mất, ngay cả Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ cũng bị bắt, tại quán trọ bỗng xuất hiện nhiều người như thế, chẳng lẽ có chuyện đại sự gì xảy ra sao?

Thái Nhạc Sơn Trang và Tĩnh Nam Trang có giao tình rất tốt, Nam Cung Khiếu Không mặc dù đồng ý để cho Đạm Thai Thiên Khánh đi nhưng Phương Thất thì lại không thể.

Hắn không thể không đem mọi chuyện hỏi cho rõ.

Kiếm quang chợt lóe, đã đến cổ họng.

Đao trong tay Phương Thất cũng chợt lóe lên, keng một tiếng dễ dàng đánh trúng lưỡi kiếm, đao kiếm tương giao, trường kiếm bị đẩy ra một bên, Đạm Thai Thiên Khánh mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Phương Thất.

Đạm Thai Thiên Khánh thú thật là không có nghĩ đến, Phương Thất cả người đầy máu, hiện đã là cung kéo căng hết cỡ mà thân thủ vẫn còn nhanh như vậy. Hắn liền xoay ngược khuỷu tay lại, nhất thời kiếm quang hóa thành sao sáng đầy trời bao phủ lấy Phương Thất.

Phương Thất không có động, bóng kiếm đầy trời đột nhiên thu lại thành một đạo kiếm quang phóng đến ngực hắn, Phương Thất liền nhanh như tia chớp xoay người, giương đao lên đón đỡ, kiếm đã bị ngăn lại.

Đạm Thai Thiên Khánh kinh ngạc nhìn Phương Thất, trong lòng thầm hít một hơi, chỉ có hắn mới hiểu được một chiêu của hắn vừa rồi mặc dù bóng kiếm rợp trời nhưng chỉ có một kiếm là thật, tuy nhiên Phương Thất lại ở thời khắc mấu chốt đón đỡ được một kiếm đó, điều này thật sự là nằm ngoài dự đoán của hắn.

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh lùng, sau đó lại có tiếng nói: "Để cho bọn hắn đi, nếu không thì hãy chuẩn bị nhặt xác của Du Mộng Điệp đi"

Giọng nói theo gió truyền vào phòng rồi đột nhiên lại theo gió biến mất.

Phương Thất ngẩn người, cả người đã vọt ra khỏi phòng, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn thản nhiên chiếu xuống, lá cây kêu xào xạc trong gió nhưng không có một bóng người, ngay cả xác của đám người vừa rồi chết nằm trong sân cũng không thấy đâu nữa.

Người áo vàng đi ra khỏi phòng, đi theo phía sau là Đồng Vô Thiên, tiếp đó hai người lắc mình nhảy lên mái nhà , trong gió truyền đến một tiếng cười to: "Hảo tiểu tử, sau này còn gặp lại", rồi biến mất.

Phương Thất chán nản ngồi xuống bậc thềm, trên mặt không có biểu hiện gì, hiện lòng của hắn đang nặng nề vô cùng.

Nam Cung Khiếu Không chậm rãi đi ra, vỗ vỗ vào bả vai Phương Thất, mỉm cười nói: "Tiểu huynh đệ không cần lo lắng, mọi việc hết thảy đã được an bài rồi”

Phương Thất kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Ý của huynh là Du muội muội …… không có việc gì?"

Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: "Chúng ta đi xem nào"

Phương Thất theo Nam Cung Khiếu Không đi tới một gian phòng hảo hạng ở phía đông, cửa phòng đã mở rộng, trong phòng tối đen, Nam Cung Khiếu Không liền thắp sáng đèn trên bàn, ánh đèn từ từ cháy lên chiếu sáng cả căn phòng.

Nơi này không phải là nơi người sống, có một người đàn ông sắc mặt ngăm đen, vẻ mặt nhìn rất trung hậu nằm trước bàn, dưới chân giường thì có một người phụ nữ trung niên cũng đang nằm đó, còn có tám người khác mặc trang phục của đệ tử Cái Bang nữa, tất cả đều bị một kiếm giết chết. Tất cả bọn họ đều mở to mắt nằm đó, dường như là chết không nhắm mắt.

Trên giường không có gì cả.

Nam Cung Khiếu Không lấy làm kinh hãi, Phương Thất ngồi yên lặng tại bàn, một lời cũng không thốt.

Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Khiếu Không.

Nam Cung Khiếu Không im lặng một hồi lâu, tiếp đó khẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: "Xem ra bọn chúng đã đắc thủ rồi”

Phương Thất gật đầu.

Nam Cung Khiếu Không hỏi: "Tiểu huynh đệ biết bọn chúng là ai không?"

Phương Thất lại gật đầu.

Nam Cung Khiếu Không hỏi: "Bọn chúng rốt cuộc là muốn làm gì?"

Phương Thất lắc đầu.

Nam Cung Khiếu Không thở dài nói: "Thôi mọi chuyện hãy đợi Hiên Viên thế bá quay lại đã rồi nói sau”

Phương Thất trầm mặc không nói, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện gì đó liền chạy vội ra ngoài, tiếp đó chạy vào trong phòng của hắn, liếc mắt một cái đã thấy được nắp đậy quan tài đã bị mở ra, Phương Thất lập tức cảm thấy choáng váng và hoa mắt, hắn bước từng bước nặng nề tới cạnh quan tài nhìn vào, thi thể của Trầm Tuyết Quân đã không còn thấy đâu nữa.

Đứng trước chiếc quan tài đen nhánh, Phương Thất cũng cảm thấy trước mắt hắn biến thành một màu đen, tiếp đó hắn chậm rãi ngã xuống.

Khi Phương Thất tỉnh lại thì cảm thấy được toàn thân phát nóng lạnh, trong lúc mơ mơ màng màng thì nghe được tiếng của Liễu Thanh Thanh, hắn cố sức mở mắt thì thấy Tiểu Hổ đang ngơ ngác đứng ở trước giường, rồi Hiên Viên Hoằng thản nhiên cười nói: "Tiểu huynh đệ, đừng nên lo lắng, hãy cố gắng dưỡng thương cho tốt đi”

Phương Thất đột nhiên nhớ tới cái gì đó muốn ngồi dậy nhưng lại cảm giác được vết thương ở hông đau đớn tột độ liền nằm ngay đơ.

Hiên Viên Hoằng thở dài, chậm rãi đứng lên, nói: "Lão quái vật, ngươi đã tin chưa?”

Trước chiếc quan tài đen nhánh, thân ảnh cao lớn của Bắc Hải Thần Quân đang đứng đó nhìn chằm chằm vào quan tài, tuy nhiên trên gương mặt cũng không có biểu hiện gì.

Hiên Viên Hoằng nói: "Lão quái vật, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”

Bắc Hải Thần Quân xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hoằng.

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Xem ra trong lòng ngươi đã rõ cả rồi"

Bắc Hải Thần Quân trầm mặc không nói.

Ngoại trừ Sở Anh Bố và Phương Thất thì sẽ không có ai đối với cỗ thi thể này cảm thấy hứng thú, Phương Thất đương nhiên là sẽ không đánh cắp thi thể của vợ hắn, vậy chỉ còn lại duy nhất một người là Sở Anh Bố mà thôi.

Nguyên nhân hắn đánh cắp thi thể, thứ nhất bởi vì Sở Ngọc Mai là người thân duy nhất của hắn, và còn một nguyên nhân khác có thể là hắn không muốn để cho Phương Thất có được Sở Ngọc Mai nên mới làm vậy.

Hiên Viên Hoằng cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Bây giờ thì ngươi hẳn cũng đã nhìn ra tổ chức kia thần bí và đáng sợ ra sao, dã tâm của bọn chúng sợ rằng không nhỏ đâu, không chỉ là vì báo thù đơn giản vậy đâu”

Bắc Hải Thần Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tử kim quan đội trên đầu dưới ánh đèn phát ra ánh sáng tím leo lét, gương mặt lạnh lùng không hề biểu hiện gì.


Hiên Viên Hoằng hỏi: "Lão quái vật, lời ta nói ngươi có nghe không?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Lão ăn mày, lỗ tai của ta còn chưa điếc đâu”

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Ta biết lỗ tai của ngươi không điếc nhưng đáng tiếc cặp mắt của ngươi dường như đã không còn được tốt nữa”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng cười, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Lão ăn mày, ngươi không cần nói xiên nói xỏ, bổn thần quân ta không để ý đến mấy thứ đó đâu”

Hiên Viên Hoằng cười khổ hỏi: "Lão quái vật, ngươi nghĩ bây giờ nên làm gì đây?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?”

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Theo lão ăn mày ta thì ngươi tốt nhất nên lập tức đi tìm đồ nhi yêu quý của ngươi đi và bảo nó hãy thả Du nha đầu ra, nếu tên đó mà dám động đến một ngón tay của Du nha đầu thì không đợi tới lúc Du lão đầu tìm ngươi tính sổ đâu, lão ăn mày ta sẽ tìm ngươi tính sổ trước đó”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, mặt lộ vẻ cười chế nhạo thốt: "Thật vậy à?"

Hiên Viên Hoằng cười khổ hỏi: "Ngươi không tin?"

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: "Ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?"

Hiên Viên Hoằng lắc đầu, chậm rãi nói: "Mặc dù lão ăn mày ta đây cũng đã có một chút bố trí và sắp xếp nhưng đồ nhi yêu quý của ngươi vẫn ngang nhiên đắc thủ. Mười tám hộ pháp trưởng lão của Cái Bang ta đã chết hết tám, chỉ việc này thôi cũng thấy được tổ chức này có dã tâm không nhỏ đâu. Ý của lão ăn mày ta là ngươi hãy bảo đồ nhi yêu quý của ngươi mau chóng thả Du nha đầu ra và giải tán tổ chức của nó đi, chớ tác ác nữa, nếu không ngày khác tất sẽ gặp họa đó”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh không nói.

Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Lão ăn mày ta khuyên ngươi nên cẩn thận một chút, đồ nhi yêu quý của ngươi đã không còn là Sở Anh Bố của ngày xưa nữa, ngươi ngàn vạn lần chớ để cho hắn có cơ hội hãm hại ngươi đó”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Lão ăn mày, ngươi yên tâm, bổn thần quân nhất định sống lâu hơn ngươi”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu, chậm rãi nói: "Lão ăn mày ta cũng là có hảo tâm nhắc nhở ngươi thôi, nếu ngươi bất hạnh mà gặp độc thủ thì đừng có trách lão ăn mày ta là không báo trước”

Bắc Hải Thần Quân nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoằng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi chậm rãi đi tới cửa phòng, thân ảnh màu tím lóe lên khinh công phóng đi, tuy nhiên tiếng cười và tiếng nói của hắn vẫn còn quanh quẩn: "Lão ăn mày, ngươi bảo trọng nhé, đừng nên chết sớm quá, bổn thần quân không muốn vì ngươi mà lo lắng đâu ……"

Hiên Viên Hoằng cười khổ nhìn Nam Cung Khiếu Không đang trầm mặc, hỏi: "Con nói người kia là Đạm Thai Thiên Khánh thật à?"

Nam Cung Khiếu Không gật đầu đáp: "Đúng vậy"

Hiên Viên Hoằng lẩm bẩm nói: "Ngay cả Thái Nhạc Sơn Trang cũng dính vào, xem ra chuyện này thật sự không còn đơn giản nữa ……"