Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 77: Nhất đao đoạn trường

Người áo xanh nhìn Phương Thất, giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Ta biết ngươi nhất định sẽ đến."

Phương Thất cười lạnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người áo xanh, nói gằng từng chữ một: "Ta đương nhiên phải đến"

Người áo xanh chậm rãi gật đầu, nói: "Rất tốt"

Phương Thất cười lạnh.

Ánh mắt của người áo xanh chậm rãi chuyển qua nhìn vào tay trái của Phương Thất, nói: "Nếu đã đến sao ngươi còn chưa rút đao?”

Phương Thất cười cười, lạnh lùng hỏi lại: "Còn ngươi tại sao vẫn chưa rút kiếm?"

Người áo xanh thản nhiên đáp: "Ta muốn nhường cho ngươi ra tay trước”

Phương Thất nở nụ cười, cười lạnh.

Người áo xanh hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Phương Thất lạnh lùng trả lời: "Ta cười ngươi chẳng biết chết sống”

Người áo xanh cũng cười, tiếng cười của hắn nghe rất sầu não, giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Ngươi nghĩ rằng ta không phải là đối thủ của ngươi sao?”

Phương Thất chậm rãi nói: "Nếu ngươi là đối thủ của ta thì tại sao còn rút đầu rút cổ không dám xuất hiện mà lại phái bọn tôm tép đến chết thay?”

Người áo xanh nói: "Ngươi cho rằng Kim Hoa Bà Bà, La Hán, Thanh Tùng Đạo Nhân là tôm tép sao?"

Phương Thất thản nhiên trả lời: "Bọn họ có lẽ không phải, chỉ bất quá bọn họ bây giờ cũng đã chết hết mà ta vẫn còn sống an lành”

Người áo xanh gật đầu nói: "Không sai, cho nên hôm nay ta mới đích thân tới đây, đánh một trận để kết liễu tất cả ân oán”

Phương Thất cười lạnh, trong lòng hắn hiểu được, trong trận đánh hôm nay giữa hai người bọn họ tất phải có một ngã xuống, bất luận là ai chết ai sống thì tất cả ân oán cũng sẽ chấm dứt.

Nhưng mối ân oán nặng như thế có thể kết thúc đơn giản như vậy sao?

Phương Thất nói: "Ta có nghe nói qua về ngươi, nghe nói kiếm của ngươi rất nhanh."

Người áo xanh cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trong tay hắn, vì có vải che mặt nên không nhìn ra hắn biểu lộ gì trên gương mặt, rồi nói: "Không sai, đích xác rất nhanh, hơn nữa còn rất chuẩn."

"Hay, chỉ là ta còn không rõ tại sao ngươi lại cứ che mặt như vậy, có phải là ngươi không có mặt mũi nào gặp người không? Hay là ngươi căn bản không có mặt?"


"Ngươi muốn nhìn thấy diện mạo thật của ta sao?"

"Ngươi không dám à?"

"Không có gì không dám, hôm nay giữa hai chúng ta chỉ có thể có một người còn sống, nếu ngươi đã chết thì có nhìn thấy cũng không có gì vì nếu ta chết thì ngươi cũng sẽ thấy thôi"

Người áo xanh chậm rãi gỡ miếng vải che mặt xuống, lộ ra một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trên gương mặt xám như tro tàn của hắn không hề biểu hiện gì, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Phương Thất.

Phương Thất nhíu mày, hỏi: "Chúng ta có biết nhau không?"

Người áo xanh đáp: "Không hề"

"Ngươi có biết tứ ca của ta à?"

"Trước kia cũng không hề biết."

"Vậy biết lúc nào?"

Người áo xanh trầm mặc một hồi lâu rồi chậm rãi trả lời: "Sau khi hắn tới nơi này."

Trong lòng Phương Thất đột nhiên nổi lên một trận đau đớn, mu bàn tay cầm đao đột nhiên nổi lên nhiều gân xanh, cả người không ngừng run rẩy, cảm giác đau đớn và hận thù cùng lúc dâng lên trong lòng hắn, tựa như có một con rắn độc đang cắn nuốt tâm can hắn. Giờ phút này đây, cừu nhân đang đứng ngay trước mắt, trong mắt Phương Thất đột nhiên hiện lên một tia hàn quang, ánh mắt như đao phóng thẳng đến người áo xanh, người áo xanh nhìn thấy hình như cũng rùng mình một cái, hắn đột nhiên cười cười rồi nói: "Ngươi rất hận ta phải không?”

Phương Thất cười lạnh, nói: "Ngươi nghĩ sao?”

Người áo xanh đáp: "Hận, đương nhiên là hận."

Phương Thất lại hỏi: "Tại sao ngươi phải làm vậy?"

Người áo xanh thản nhiên nói: "Bởi vì trong lòng ta cũng có hận!", hắn nói nhưng trên gương mặt lại không hề biểu hiện gì.

Phương Thất hỏi tới: "Ngươi hận cái gì? Hận ta hay tứ ca của ta?"

Người áo xanh cắn răng, nói gằng từng chữ một: "Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành"

Phương Thất cười lạnh: “Ngươi hận tứ ca của ta?"

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Bởi vì hắn đã giết chết anh của ta, nếu anh của ngươi bị người giết chết thì ngươi có hận hắn không?"

Phương Thất nở nụ cười, thản nhiên trả lời: "Hận, đương nhiên là hận, chỉ bất quá nếu anh của ngươi bị tứ ca của ta giết thì hắn phải là hạng người đại ác, ta tin tưởng tứ ca của ta chưa bao giờ giết lầm một người tốt nào”

Người áo xanh điên cuồng cười lên, tiếng cười nghe rất thê lương, một hồi lâu sau mới nói: "Không sai, Tiểu Thần Long Phương đại hiệp đương nhiên sẽ không giết lầm người tốt, nhưng anh của ta Sở Anh Nam thì đã làm chuyện ác gì?”

Phương Thất sợ run, tay cầm đao cũng dần buông lỏng, hắn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn người áo xanh, chậm rãi hỏi: "Sở Anh Nam là anh của ngươi sao? Theo ta được biết thì tứ ca của ta cũng không có giết Sở Anh Nam."

Gương mặt xám như tro tàn của người áo vẫn không biểu hiện gì, lạnh lùng nói: "Không sai, hắn không có giết nhưng một Thiên Nam Kiếm Khách được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất kiếm nếu bị một người mới chỉ có mười sáu tuổi đánh bại thì ngươi nghĩ trong lòng hắn sẽ có cảm giác gì?”

Phương Thất lặng người.

Người áo xanh cười lạnh nói: "Anh của ta là một kỳ tài trăm năm khó gặp, ở tuối thiếu niên thì đã rạng danh giang hồ, gia đình chúng ta bần hàn và xuất thân hàn vi, sau khi cha mẹ của chúng ta chết thì anh của ta đã trở thành cột trụ trong gia đình, khi đó tuổi của ta vẫn còn nhỏ, toàn là một tay của anh ta lo lắng cho đến khi ta lớn lên, tuy nhiên Phương Ngọc Thành lại đánh bại anh ấy, hơn nữa lúc bị bại còn là lúc danh tiếng của anh ta nổi trội nhất trên giang hồ, ngươi nghĩ anh ta sẽ có cảm giác gì đây? Sự đau khổ của chúng ta ngươi biết sao?"

Phương Thất ngơ ngác một hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Sự đau khổ của các ngươi ta có thể hiểu được, nhưng tứ ca của ta chỉ là đánh bại hắn mà thôi, tuy nhiên ngươi lại hại tứ ca của ta sống không bằng chết ……"

Người áo xanh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, là ta làm đó, ta muốn làm vậy để cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết"

Gân xanh trên tay cầm đao của Phương Thất bỗng dưng lại nổi lên, cười lạnh nói: "Tứ ca của ta có đánh gãy xương chân của Sở Anh Nam không? Có móc mắt hắn không? Có cắt lưỡi hắn không hả?"

Người áo xanh lạnh lùng đáp: "Không có."

Phương Thất cắn răng nói: "Vậy tại sao ngươi phải làm như vậy?"

Người áo xanh lạnh lùng nói: "Sau khi anh của ta bị Phương Ngọc Thành đánh bại, không tới một năm đã uất ức mà qua đời. Khi đó ta vẫn còn nhỏ không thể làm gì, chỉ có thể đi ăn xin mà sống, chịu sự nhục nhã chê bai của người đời, ngươi nói đi trong lòng ta có hận hay không?"

Phương Thất khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu, nói: "Ta hiểu được, ngươi chuẩn bị nhiều năm như thế cũng chỉ vì báo thù”

Người áo xanh lạnh lùng nói: "Lý do này vẫn chưa đủ?"

Phương Thất gật đầu, thở dài nói: "Đủ rồi, vậy cũng là đủ rồi."

Người áo xanh lạnh lùng hỏi: "Bây giờ ngươi hiểu rồi phải không?"

Phương Thất im lặng một hồi lâu rồi mới gật đầu đáp: "Đã hiểu, chỉ bất quá ngươi ra tay quá mức tàn nhẫn cho nên……"

Người áo xanh nói: "Cho nên ngươi cũng muốn báo thù đúng không?"

Phương Thất gật đầu, chậm rãi nói: "Không sai, nếu ngươi quang minh chính đại đánh bại tứ ca của ta thì cho dù có giết anh ấy đi nữa, ta cũng có thể thông cảm vì giang hồ vốn chính là thế, tuy nhiên ngươi lại quá mức rồi”

Người áo xanh nở nụ cười, mặt không chút thay đổi: "Cho nên hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta vong, đúng không?"

Phương Thất gật đầu.

Người áo xanh cười lạnh, hỏi: "Tại sao ngươi còn chưa rút đao?"

Phương Thất chậm rãi nắm chặt lấy chuôi đao.

Người áo xanh đột nhiên cũng không nói nữa, và cũng nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Thất, trong ánh mắt tựa hồ toát ra một vẻ kỳ lạ.

Đại mạc, hoàng sa, ánh tà dương đỏ như máu.

Phương Thất tuy nắm chặt đao nhưng trong lòng hắn đột nhiên lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Một loại cảm giác kỳ lạ mà hắn không thể diễn tả thành lời, một loại cảm giác cho tới giờ hắn chưa từng biết đến.

Một trận gió nhẹ thổi qua, phía chân trời có vài con nhạn đang bay, tiếng kêu của chúng rất thê thảm và buồn bã.

Mặt trời đã sắp biến mất ở phía chân trời, một chiếc cầu vồng mờ ảo bắc ngang bầu trời, bóng tối đã dần tràn tới nuốt chửng đại địa.

Người áo xanh và Phương Thất đứng đối diện nhau, gương mặt xám như tro tàn và không chút biểu tình của hắn tựa hồ cũng bị ánh tà dương nhiễm hồng, một trận gió bỗng nhiên thổi tới làm bộ đồ xanh của hắn tung bay.

Kiếm quang chợt lóe, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, một vệt sáng bạc kéo dài trong ánh tàn dương, người áo xanh đã ra tay.

Trường kiếm nhanh như tia chớp, phóng tới với một góc độ không thể đoán biết và nhanh như tia chớp hướng tới cổ họng của Phương Thất.

Phương Thất rút đao rồi quơ đao, ánh đao như cầu vồng, tất cả ánh sáng trong thiên địa dường như cũng bị lu mờ đi.

Một cổ sát khí nhất thời bao phủ lấy người áo xanh. Đột nhiên sát khí của người áo xanh tựa hồ biến mất, mũi của thanh trường kiếm vốn đang hướng tới cổ họng Phương Thất nhưng bỗng nhiên lại chuyển hướng đâm ra ngoài.

Ánh đao chợt lóe, đường đao hình cầu vồng như bao phủ bầu trời, lưỡi đâm thủng qua ngực cho đến lút cán, người áo xanh cũng không có né tránh, Phương Thất thấy thế không khỏi ngẩn người.

Hắn không hề nghĩ đến có thể giết được người áo xanh dễ dàng như thế, hắn làm sao cũng không hiểu được tại sao đường kiếm của người áo xanh lại đột nhiên thay đổi phương hướng, và hắn vốn cũng có thể né tránh đao nhưng tại sao hắn không tránh?

Người áo xanh thần bí và tàn nhẫn được đồn đại đây sao, tại sao hắn phải làm thế?

Lưỡi đao đã đâm xuyên qua ngực, thanh trường kiếm trong tay người áo xanh rơi xuống mặt cát vàng óng.

Người áo xanh kinh ngạc nhìn Phương Thất, tuy trên gương mặt xám như tro tàn cũng không hề biểu hiện gì nhưng trong mắt đã đột nhiên lại có lệ chảy ra. Phương Thất nhìn thấy cả người hơi run rẩy.


Ánh đao chợt lóe rồi quay trở vào vỏ.

Người áo xanh đã ngã xuống.

Phương Thất cúi đầu nhìn người áo xanh ngã dưới chân, một lúc lâu sau mới chậm rãi cúi người xuống bên người áo xanh tìm kiếm gì đó bên tai rồi sau đó nhẹ nhàng lấy ra một cái mặt nạ da người, đằng sau mặt nạ là một khuôn mặt tái nhợt không một chút máu.

Phương Thất ngơ ngác nhìn vào gương mặt đó rồi nói: "Là nàng sao?"

Người áo xanh ho vài tiếng, máu từ khóe miệng đã chảy ra nhiều.

Dưới lớp mặt nạ là gương mặt vẫn xinh đẹp như thưở nào, tuy nhiên gương mặt xinh đẹp kia giờ đây lại một mảnh trắng bệch, mái tóc đen nhánh sỏa xuống cát vàng, đôi mắt trong suốt, trong mắt đã tràn đầy nước mắt, từng giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống hòa vào cát vàng mênh mông vô tận.

Nàng – hiển nhiên là Trầm Tuyết Quân vừa mới rời đi vào buổi sáng nay, là thê tử của Phương Ngọc Thụ đã cùng chung sống với hắn năm năm, một người dịu dàng, thiện lương và xinh đẹp, tuy nhiên lại là người phụ nữ làm cho Phương Thất nát cả tâm can.

Phương Thất vội ngồi xuống ôm chặt lấy nàng, tiếp đó lấy tay bịt lại miệng vết thương trên ngực nàng, máu tươi vẫn còn không ngừng chảy ra, nhiễm hồng cả bộ ngực và cả tay của hắn.

Phương Thất vô cùng buồn bã hét lên: "Tại sao lại là nàng, tại sao lại là nàng ……", tiếng hét của hắn vô cùng thê lương và đau khổ, nước mắt của hắn không ngừng tuôn ra, từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống mặt Trầm Tuyết Quân.

Trầm Tuyết Quân ho nhẹ vài tiếng, gương mặt xinh đẹp đã tái nhợt, khóe miệng máu đã nhiễm hồng, nàng vô lực nói: "Phương lang …… Phương lang …… chàng nghe thiếp nói ……", nàng cố gắng nói là cho máu càng chảy ra nhiều hơn, nhiễm đỏ hết chân của Phương Thất.

Phương Thất chảy nước mắt như mưa, sự buồn bã và đau đớn trong lòng không ngừng dâng lên, hắn cúi đầu nhìn Trầm Tuyết Quân, từng giọt nước nhỏ xuống trên gương mặt tái nhợt của nàng: "Nàng nói đi, nàng nói đi, tại sao như thế? Tại sao nàng không nói sớm cho ta biết?"

Trầm Tuyết Quân lại ho nhẹ vài tiếng, cố gắng nói: "Phương lang, thiếp, thiếp không phải họ Trầm, thiếp họ Sở, Sở…. Sở Anh Nam… là… anh của thiếp ……"

Phương Thất lệ chảy đầy nói: "Ta biết, ta biết, ta biết Sở Anh Nam là anh của nàng nhưng tại sao nàng không đem mọi chuyện kể cho ta sớm hơn? Tại sao?”

Gương mặc của Trầm Tuyết Quân càng tái nhợt hơn, hơi thở mong manh, nói: "Thiếp.. lúc đầu đến Thần Long…Thần Long Sơn Trang… vốn là muốn báo thù…. báo thù ……"

Phương Thất nói: "Vậy tại sao khi đó nàng không giết ta đi? Tại sao?"

Trầm Tuyết Quân miễn cưỡng nở nụ cười, gương mặt tái nhợt đột nhiên đỏ ửng lên, nói: "Thiếp…khi đó…..đích xác có….có rất nhiều… cơ hội có thể giết…..giết các người…, vì… vì báo thù….thiếp cái gì…. cái gì cũng có thể làm ……"

Gương mặt Phương Thất đầy nước mắt nói: "Vậy tại sao nàng không ra tay đi? Tại sao? Tại sao phải tạo ra cho chúng ta cục diện hôm nay? Rốt cuộc là tại sao?"

Đôi mắt của Trầm Tuyết Quân bỗn sáng ngời lên, dường như vừa nhìn thấy ánh rạng đông vào buổi sớm trên Triêu Dương Phong, gương mặt cũng đã hồng nhuận lên, tinh thần tựa hồ so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, trong đôi mắt nhu tình chứa đầy tình ý, nàng dịu dàng hỏi: "Phương lang, chàng còn yêu thiếp không?”

Phương Thất ngẩn người, nước mắt tuôn ra như suối, nói: "Yêu, yêu, ta vĩnh viễn chỉ yêu có một mình nàng"

Trầm Tuyết Quân cười cười, nụ cười của nàng dường như rất đau khổ và buồn bã, rồi nói: "Khi đó thiếp không hạ thủ là vì thiếp phát hiện ra thiếp đã yêu chàng, mẹ của chàng còn đối với thiếp rất tốt nữa ……", nước mắt của nàng lại tuôn ra như suối, nói tiếp: "Phương lang… hứa với thiếp… hãy chôn thiếp ở chỗ này… rồi chàng hãy….hãy trở về….trở về Thần Long Sơn Trang… đi….hãy rời khỏi đây…. Du cô nương cô ấy rất…. rất tốt ……"

Phương Thất đau đớn hét lên: "Không, nàng không thể chết được, nàng không thể chết được. Nàng không thể bỏ lại ta …… ta lập tức sẽ đi tìm đại phu cho nàng ……"

Đồng tử trong mắt của Trầm Tuyết Quân đã từ từ dãn ra, gương mặt xinh đẹp đã trở nên tái nhợt và từ từ trở thành không còn chút máu, hơi thở của nàng đã không còn nữa, thân thể mềm mại đã bắt đầu cứng lại.

Ánh dương đã hoàn toàn biết mất nơi chân trời, bóng tối dần bao phủ đại mạc, một trận gió lạnh thổi tới, trời đất lâm vào một mảnh tối đen.