Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 68: Cá nằm trên thớt

Ba người mang Phương Thất đi vào thông đạo lãnh lẽo như băng.

Không có người nào lên tiếng, trong thông đạo tối đen chỉ có tiếng bước chân và tiếng thiết trượng của ba người vang lên.

Khi xuống tới bậc thang cuối cùng thì phía trước lại có hai ngã rẽ phải và trái, người cầm thiết trượng tựa hồ rất quen thuộc đoạn đường này, trong bóng đêm lập tức xoay người đi về phía trái.

Thông đạo vẫn một mảnh tối đen nhưng bọn họ lại rất thành thục đường đi nước bước giống như là nhà của họ vậy, có nhắm mắt lại cũng có thể biết giường đặt ở nơi nào.

Đi thật lâu trong thông đạo dài ngoằng hắc ám, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, phía trước xuất hiện một nơi rộng lớn như một đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng, trên trần có treo một dãy đèn lồng, bốn cây cột tròn ở bốn phía cũng không biết là dùng vật gì tạo ra, ở chính giữa có đặt một cái bàn gỗ nhưng chỉ có bốn chiếc ghế.

Đây là một cái bàn gỗ rất thẳng và dài, mặt bàn cũng dày và cứng rắn nhưng hình như không có ai lau chùi cả, trên mặt bàn vẫn còn vương vãi nhiều vết máu.

Tú ông mang Phương Thất tới trước bàn rồi thảy hắn lên bàn giống như thảy một bao gạo.

Phương Thất tựa hồ không có cảm gíac và vẫn không nhúc nhích.

Tú ông lau mồ hôi, thở dài, nói: "Sao hắn vẫn còn bất tỉnh thế?”

Người cầm thiết trượng không nói một lời, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất trên bàn, trông giống như một người đầu bếp nhìn con cá trên thớt vậy, chuẩn bị hạ đao làm thịt.

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Hãy làm cho hắn tỉnh lại để cho hắn xem chúng ta thu thập hắn ra sao, nếu chúng ta có chỗ nào làm không tốt thì hắn có thể cho ý kiến nhắc nhở đấy”

Tú ông cười tà dị nói: "Có lý, quả rất có lý, hắn bây giờ cùng người chết có gì khác nhau, thu thập một người chết quả thật là không vui gì cả”

Người cầm thiết trượng đột nhiên nói: "Chậm đã!", rồi giơ cây thiết trượng ra, nhanh như chớp điểm vào bảy đại huyệt trên người Phương Thât, sau đó lạnh lùng nói: "Ổn rồi”

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Xà Ma làm việc quả nhiên không giống người thường, quả là thận trọng”

Người cầm thiết trượng lạnh lùng không đáp .

Tú ông từ một cây cột mang tới một thùng nước lạnh, cười gian trá rồi dội lên đầu Phương Thất.

Phương Thất rùng mình một cái, tỉnh lại, tiếp đó đột nhiên mở mắt nhưng thân thể lại không thể động đậy, chỉ có thể khẽ đảo ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn bốn phía, hình như là đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, hắn thật sự nhớ không nổi bản thân đang ở đâu ……

Mới vừa rồi hắn dường như là đã tới nguyệt cung tiên cảnh và nhìn thấy một đám tiên nữ đang nhảy múa, trong không gian vang lên tiếng nhạc khiến người mê say, sao bây giờ lại đột nhiên tới đây? Đây là đâu?


Nguyệt cung tiên cảnh đáng lẽ không có lồng đèn mới phải chứ? Và cũng không nên có mặt ba người đứng trước mặt này, huống chi trong đó lại có Chu Trường Phúc và tú ông mà hắn đã gặp nữa.

Phương Thất ngay tức khắc đã xác định hắn không phải đang ở nguyệt cung nào cả mà là còn đang ở tại nhân gian, chỉ bất quá sẽ xuống hoàng tuyền nhanh thôi.

Bởi vì hắn phát hiện ra cả người hắn mềm nhũn vô lực, ngay cả huyệt đạo cũng bị người khác điểm rồi.

Tú ông nở nụ cười gian xảo rồi nói với Phương Thất: "Ngươi có biết đây là đâu không?”

Phương Thất thở dài, nói: "Nơi đây tuyệt đối không phải là nơi tốt đẹp gì, ta thú thật cũng không nghĩ tới ngươi là người như thế."

Tú ông ha ha cười to, trên gương mặt xấu xí tràn ngập vẻ cao ngạo và đắc ý.

Phương Thất hỏi: "Ngươi có thể cho ta biết đây là đâu hay không?"

Tú ông liền ho khan hai tiếng rồi mỉm cười nói: "Có thể, nơi này là mật thất dưới lòng đất”

Phương Thất hỏi tiếp: "Nơi này dùng để làm gì?”

Tú ông nói: "Nơi này đặc biệt dùng để thu thập ngươi"

Phương Thất nói: "Ta vẫn còn chưa hiểu lắm ……"

Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Ngươi bây giờ không cần phải hiểu bởi vì ngươi rất nhanh sẽ hiểu ra tất cả thôi”

Phương Thất thở dài nói: "Cám ơn ông chủ Chu, ông thật sự là người tốt."

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ta vẫn luôn à người tốt mà, ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta."

Phương Thất hỏi: "Các ngươi chuẩn bị thu thập ta thế nào?"

Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Đại khái giống như Phương Ngọc Thành vậy, nếu ngươi còn có gì muốn nhắn nhủ thì chúng ta đây giúp cho”

Phương Thất buồn bả than thở: "Thì ra tứ ca của ta đã bị các ngươi hại thành như vậy”

Tú ông cười hì hì nói: "Là ta tự mình ra tay đó, ngươi có thấy hài lòng hay không?”

Phương Thất đột nhiên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Rất hài lòng, ngươi thật sự làm rất sạch sẽ."

Tú ông cười tà dị nói: "Hiện tại ngươi cũng đang nằm ở chỗ mà Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành nằm đó, đây cũng là chúng ta đặc biệt chiếu cố cho ngươi, dù sao các ngươi cũng là huynh đệ mà, ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta đâu”

Phương Thất sửng sốt, nói: "Tứ ca của ta …… cũng bị …… tại đây……"

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Đúng vậy, ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?”

Phương Thất buồn bã hỏi: "Rốt cuộc các ngươi cùng Phương gia ta có thâm thù đại hận gì?”

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Không biết"

Phương Thất liền hỏi: "Ngươi không biết?"

Chu Trường Phúc mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Phương Thất cười khổ nói: "Vậy tại sao các ngươi lại làm vậy? Có thể cho một người sắp chết như ta biết rõ không?”

Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Cũng không có gì, ngươi nhiều nhất chỉ là phá bức tường gỗ của ta thôi, cái đó cũng chẳng đáng giá bao nhiêu”

Tú ông mỉm cười nói: "Ta cũng không chưa hề quen biết ngươi trước đây”

Phương Thất thở dài một hơi, ánh mắt đảo qua nhìn vào người cầm thiết trượng.

Mặt người cầm thiết trượng không hề biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nói: "Ta và ngươi vốn cũng chả có quan hệ gì, chỉ bất quá gần đây ngươi đã dọa cho nhìêu bảo bối mà ta cực khổ nuôi dưỡng chạy mất đất cho nên hiện tại cũng tính là chúng ta có mối thù lớn”

Phương Thất ngạc nhiên hỏi: "Bảo bối? Bảo bối gì? Ta có thể nghĩ biện pháp tìm trả lại cho ngươi”

Ngừơi cầm thiết trượng cười lạnh nói: "Trả lại cho ta? Ngươi có thể sao?”

Phương Thất lo lắng, thở dài, nói: "Ta thật sự không biết đó là bảo bối gì ……"

Tú ông cười hì hì nói: "Đó chính là bầy rắn mà ngươi đã gặp trong thông đạo, đó chính là bảo bối của hắn."

Phương Thất kinh ngạc thốt: "Vậy cũng là bảo bối sao?”

Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Đối với người khác thì không phải nhưng đối với Xà Ma mà nói là bảo bối có một không hai"

Phương Thất giật mình: "Xà Ma? Ngươi …… ngươi chính là Xà Ma?"

Người cầm thiết trượng lạnh lùng nói: "Không sai, là ta, Xà Ma Thiên Tàn đây"

Phương Thất thở dài, nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu"

Xà Ma lạnh lùng nói: "Không cần khách khí"

Phương Thất đột nhiên nói: "Ta có nghe nói ngươi không phải tàn phế bẩm sinh, mà là ……"

Xà Ma lạnh lùng nói: "Ta nuôi dưỡng đám bảo bối kia, đương nhiên tránh không được cũng bị chúng cắn, trong thời khắc khẩn cấp, nếu muốn sống sót thì cũng chỉ có cách quyết định thật nhanh thôi."

Phương Thất nói: "Cắn ở ngón tay thì chặt ngón tay? Cắn tại lỗ mũi thì vạt mũi? Cắn tại lỗ tai thì cắt lỗ tai, phải không?"

Xà Ma lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, cắn ngay đùi thì chặt bỏ chân luôn”

Phương Thất nhíu mày nói: "Ngươi danh là Xà Ma mà không có thuốc giải độc rắn sao?”

Xà Ma nói: "Có chứ, hơn nữa rất nhiều, nhưng ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu chuyện “Thần Nông nếm bách thảo” sao?”

Thần nông nếm bách thảo, ăn trúng Đọan Trường Thảo mà chết, ai ai cũng biết chuyện này.

Phương Thất than thở: "Ta rốt cục cũng hiểu được tại sao ngươi lại có danh là Xà Ma rồi, cho dù ngươi không nuôi dưỡng đám rắn thì người cũng là ma”

Một người đối với thân thể mình tự đọan chân, vạt mũi, cắt tai, bẻ ngón, đối với thân thể của mình còn độc như vậy thì đối với người khác ra sao, không phải là ma thì là cái gì?

Xà Ma lạnh lùng hỏi: "Đám bảo bối của ta, ngươi đền nổi không?”

Phương Thất cười khổ nói: "Đền không nổi, ta thật sự đền không nổi”

Xà Ma cười lạnh nói: "Vậy chúng ta bây giờ thu thập ngươi, ngươi thấy có oan uổng hay không?”

Phương Thất buồn bã đáp: "Không oan, không hề oan chút nào”, rồi đột nhiên lại mỉm cười nói: "Chỉ bất quá ta còn có chuyện không rõ, ngươi có thể cho ta biết hay không?"

Xà Ma lạnh lùng hỏi: "Không rõ chuyện gì?”


Phương Thất nói: "Ta thật sự là không rõ, một người tàn phế như ngươi vậy, bất luận là ai không cẩn thận nhìn thấy bộ dáng của ngươi thì cả đời mỗi khi nằm ngủ sẽ gặp ác mộng, sao ngươi còn có mặt mũi sống trên đời vậy?”

Xà Ma trong giây lát trợn tròn đôi mắt, thiết trượng trong cánh tay phải như tia chớp đánh ra hướng thẳng tới đầu Phương Thất, tựa hồ muốn đâm xuyên qua đầu Phương Thất vậy.

Chu Trường Phúc đột nhiên hét lên: "Chậm đã"

Thiết trượng đột nhiên dừng lại, cách đầu Phương Thất chưa đầy một thước, Xà Ma cắn răng lạnh lùng nhìn Phương Thất, một hồi lâu sau mới chậm rãi thu hồi thiết trượng, không hề phẫn nộ mà ngựơc lại còn nở nụ cười.

Giọng cười này so với việc hắn không cười còn kinh khủng hơn.

Một người không mũi, mất một lỗ tai, mặt mày thì dữ tợn, lúc không cười thì nhiều lắm cũng chỉ là xấu xí màt thôi nhưng nếu đột nhiên nở nụ cười thì nhất định sẽ dọa người nhảy dựng.

Phương Thất thở dài, hỏi: "Sao ngươi lại dừng tay?”

Xà Ma cười lạnh nói: "Ngươi muốn kích ta để ta một trượng đánh chết ngươi sao, ta không mắc mưu đâu”

Phương Thất thở dài, nói: "Ngươi thật làm cho ta thất vọng quá……"

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ngươi không cần thất vọng, chúng ta còn có nhiều biện pháp khác tốt hơn dành cho ngươi, giống như Phương Ngọc Thành vậy, chúng ta làm sao mà nhẫn tâm để cho ngươi chết đựơc?”

Tú ông cười hì hì nói: "Chúng ta đây đều là người tốt cả, cho tới bây giờ cũng không tùy tiện giết người đâu”

Phương Thất thở dài nói: "Xem ra ta rất nhanh sẽ trở nên giống tứ ca của ta ……"

Gương mặt dài ngoằng của tú ông tràn ngập sự ân cần và thành khẩn, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ làm giống như đúc lần trước”

Phương Thất than thở: "Ta nghĩ chi bằng các ngươi cứ trực tiếp một đao giết ta là điều hay hơn cả”

Chu Trường Phúc mỉm cười rồi thở dài nói: "Chúng ta đều là người tốt, thật sự không đành lòng giết ngươi đâu."

Phương Thất hỏi: "Cho nên mới để cho ta sống phải không?”

Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Không muốn sống cũng không được."

Phương Thất nhất thời buồn bã, thở dài nói: "Xem ra ta rất nhanh sẽ không còn nghe và thấy gì nữa, cả nói chuyện cũng không thể nói luôn, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút chuyện để ta an lòng mà nhắm mắt hay không, các ngươi đến tột cùng là ai?"

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"

Phương Thất lo lắng thở dài, chậm rãi nói: "Đúng vậy, vì khi ta chịu đựng đến cuối đời thì khi đến chỗ của Diêm vương gia còn biết để mà khai báo một chút là ai đã hại mình”