Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 65: Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm

Trời đã hoàng hôn.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, trong Ỷ Thúy Lâu đã bắt đầu thắp đèn, chuẩn bị nghênh đón khách đến chơi.

Phương Thất bước đi nhanh theo sau tú ông lên lầu hai, tới trước cửa một căn phòng nằm trong cùng, tú ông cười hì hì đưa tay vén rèm sang một bên, khom lưng cười nói: "Mời đại gia vào, Tử Yên cô nương đang đợi ngài ở trong”

Phương Thất mỉm cười bước vào.

Ở bên trong phòng tỏa ra một mùi hương hoa lan thơm ngát, trần của phòng được thiết kế tinh sảo và đơn giản, có một cái giường lớn đầy hoa văn xinh đẹp nằm tại góc phòng, chiếc gương đồng đặt kế bên giường, cạnh nó là một cái bàn nhỏ đặt các son phấn trang điểm và một cái hộp có hoa văn rất đẹp. Ở giữa phòng là một cái bàn tròn cùng với bốn chiếc ghế xung quanh.

Có một cô nương đang cúi đầu ngồi trên chiếc ghế tại bàn.

Tử Yên.

Phương Thất mỉm cười đặt cái túi vải đựng bạc lên bàn phát ra một tiếng “cạch” lớn.

Tử Yên dường như nhíu mày một chút rồi khẽ thở dài, nói: "Đại gia có thể đem vật phàm tục này đặt chỗ khác được không?”

Đây là câu nói đầu tiên của nàng.

Phương Thất có chút cười cười rồi tiện tay cầm túi vải lên, tiếp đó quẳng mạnh túi bạc vào góc tường như một món đồ chẳng đáng giá, từng thỏi bạc trắng phau văng ra khỏi túi.

Tử Yên lại khẽ thở dài, đầu vẫn cúi thấp, nhẹ giọng nói: "Xin mời đại gia ngồi."

Đây là câu nói thứ hai của nàng.

Từ khi Phương Thất bước vào cửa tới giờ thì nàng ngay cả đầu cũng chưa có ngẩng lên nữa.

Phương Thất mỉm cười ngồi xuống, cất tiếng: "Cô là Tử Yên cô nương phải không?”

Tử Yên chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn Phương Thất một cái, gật đầu đáp: "Đúng là nô gia"

Phương Thất nhìn Tử Yên, chỉ thấy gương mặt nàng có tô điểm một chút phấn son, hai hàng mi cong cong trên cặp mắt phượng, đôi môi đỏ mọng, cái mũi thật xinh, mái tóc mềm mại như tơ, trên người mặc bộ quần áo bằng tơ tằm rất đắt tiền, tất cả hòa quyện thành một thể.

Phương Thất nhìn vào cũng không khỏi có chút ngây dại.

Đây nào có phải là kỹ nữ? Rõ ràng chính là một tiểu thư khuê tú mà?

Tử Yên nhìn Phương Thất, thản nhiên hỏi: "Đại gia nhìn đủ chưa?”, trên mặt ngay cả một tia biểu hiện cũng không có.

Phương Thất lắc đầu đáp: "Chưa đủ"

Gương mặt của Tử Yên đột nhiên hiện lên màu hơi đỏ ửng rồi chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

Một câu trả lời trực tiếp và thành thật như vậy thì nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng được nghe qua.


Đàn ông đến Ỷ Thúy Lâu này Tử Yên cũng đã gặp qua không ít, mặc dù trong lòng họ cũng chẳng hề biết nghĩ gì nhưng trên mặt và lời nói luôn luôn biểu hiện ra là chính nhân quân tử.

Trên đời này có rất nhiều người thoạt nhìn bề ngoài rất giống chính nhân quân tử nhưng thường thường có thể chuyển đổi thành cầm thú trong chớp mắt.

Cho nên có đôi khi chúng ta không sợ tiểu nhân bình thường nhưng lại rất sợ loại người tiểu nhân đội lốt quân tử.

Có lẽ chính bởi vì nơi bọn họ tới là kỹ viện cho nên mới biểu hiện ra bộ dáng của người quân tử.

Ít nhất lúc mới bắt đầu thì rất giống quân tử.

Người nào lúc nhìn thấy Tử Yên có ai chẳng phải là quân tử, hơn nữa đều là quân tử rất có phong độ.

Bởi vì Tử Yên thật sự quá xinh đẹp và bởi vì thoạt nhìn nàng thật sự rất giống một tiểu thư khuê tú.

Trong lòng Phương Thất không khỏi thở dài một hơi.

Rõ ràng là một người kỹ nữ, tại sao thoạt nhìn lại hết lần này tới lần khác giống với một cô gái đàng hoàng thế.

Phương Thất đột nhiên hiểu được, thì ra là vì nàng thoạt nhìn rất giống một tiểu thư khuê tú nên giá tiền mới cao như vậy.

Một người kỹ nữ nếu thoạt nhìn trông giống một cô gái đàng hoàng thì nhất định sẽ có nhiều đại công tử bao quanh.

Ăn không được bồ đào cũng có thể ngửi thấy vị chua của nó, và bởi vì ăn không được cho nên nước miếng mới chảy ra.

Một người con gái đàng hoàng nếu thoạt nhìn mà trông giống một kỹ nữ thì ở phía sau nàng cũng có rất nhiều đàn ông chảy nước miếng đầy miệng bám theo.

Một người kỹ nữ nếu trông giống như một tiểu thư khuê tú thì nhất định sẽ có rất nhiều khách hào hiệp cam tâm tình nguyện bỏ ra từng đống bạc lớn để có nàng.

Chuyện trên đời thường là kỳ lạ như thế, càng phức tạp thì lại càng đơn giản.

Tử Yên ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi có thể xưng hô với đại gia ra sao?”

Phương Thất mỉm cười nói: "Với mỗi người khách cô đều hỏi như vậy sao?”

Tử Yên khẽ lắc đầu.

Lúc nàng lắc đầu dường như cũng toát ra một vẻ đẹp rất ưu nhã.

Phương Thất lại hỏi: "Vậy vì sao cô phải hỏi ta?"

Tử Yên hỏi lại: "Đại gia có chỗ nào không tiện trả lời sao?”

Phương Thất cười cười, nói: "Ta họ Phương, gọi là Phương Thất, Phương trong phương hướng, còn Thất nằm trong nhất nhị tam tứ ngũ lục thất."

Tử Yên thản nhiên nói: "Phương đại gia giải thích rất cặn kẽ."

Phương Thất nói: "Không nói thì thôi, nếu đã nói thì phải nói rõ ràng”

Tử Yên lại thản nhiên hỏi: "Không biết có “bát” hay không?”

Phương Thất đáp: "Có."

Tử Yên ngẩn người thốt: "Thật là có sao?"

Phương Thất nói: "Ta cũng chính là Phương Bát"

Tử Yên nở nụ cười.

Nàng đột nhiên cảm giác được người đàn ông trước mắt này rất thú vị, bất luận là nói mình là Phương Thất hay Phương Bát thì cũng rất nghiêm túc mà nói.

Phương Thất hỏi: "Cô nghe không rõ sao?”

Tử Yên mỉm cười nói: "Nghe không rõ lắm”

Phương Thất mỉm cười nói: "Tên gọi chỉ là một danh hiệu để gọi mà thôi, Phương Thất chạy bát phương cũng có thể gọi là Phương Bát, giống như là người nào đó lại có cái tên Tử Yên thôi”

Tử Yên đột nhiên không cười nữa, nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: "Đều là người lưu lạc thiên nhai, gặp nhau cần gì phải quen biết, Phương đại gia nói rất đúng, tên chỉ là một danh hiệu để gọi mà thôi, đại gia chỉ cần gọi nô gia là Tử Yên cũng đủ rồi”

Phương Thất gật đầu nói: "Nói không sai, chúng ta hãy cạn một chén nào, rượu đâu?”

Tử Yên thản nhiên cười nói: "Chỉ lo nói chuyện mà đã quên mất việc chiêu đãi Phương đại gia, xin đại gia thứ lỗi, nô gia sẽ gọi người mang rượu và thức ăn lên ngay”

Rượu và thức ăn trong phút chốc đã được mang đến, bảy tám món ăn bày biện rất đẹp mắt nhưng rượu thì chỉ có một bình.

Phương Thất thở dài nói: "Chuyện sầu muộn trên đời rất nhiều, ưu tư thật khó quên, muốn giải ưu sầu cũng chỉ có rượu mà thôi. Không có thức ăn cũng không sao nhưng một bình rượu nhỏ như thế này thì làm sao uống đây?”

Tử Yên mỉm cười hỏi: "Phương đại gia chẳng lẽ tới nơi này chỉ vì uống rượu thôi sao?"

Phương Thất lắc đầu, thở dài nói: "Bất luận là muốn làm chuyện gì thì trước tiên cũng phải uống một chút đã, nếu không thì sao có tinh thần mà làm việc được?”

Tử Yên thản nhiên nói: "Phương đại gia xin cứ yên tâm, rượu thì có nhiều, chỉ cần đại gia có thể uống thì muốn uống bao nhiêu cũng có”

Phương Thất gật đầu, nói: "Nghe được lời này ta rất an tâm”

Tử Yên hỏi tiếp: "Đại gia có uống được nhiều không?”

Phương Thất cười khổ nói: "Thật ra thì uống không được bao nhiêu đâu, hơn nữa chỉ vừa uống một chút đã say rồi”

Tử Yên thản nhiên hỏi tiếp: "Vậy sao đại gia lại còn muốn uống nhiều rượu?"

Phương Thất nói: "Cảnh xinh đẹp như thế, gió mát trăng sáng, giai nhân ngồi cạnh bên, nếu có thể uống thì uống hàng ngày cũng được”

Tử Yên có chút nhíu mày, lấy làm lạ nhìn Phương Thất, nàng thật sự có điểm nghĩ không ra người này rốt cuộc muốn làm gì? Hắn tới nơi này chẳng lẽ là vì muốn giai nhân bồi rượu cho hắn thôi sao? Đầu óc có phải đã hỏng do uống rượu không?

Một vầng trăng sáng cong cong đã hiện ra trên bầu trời đêm.

Cửa sổ đã mở, ánh trăng sáng thoạt nhìn như đọng trước cửa sổ, khung cảnh sáng ngời mà yên tĩnh vô cùng, gió đêm trong sa mạc thổi vào song cửa mang đến một tia tươi mát và khoan khoái, bầu trời đầy ánh sao đang chớp lóe tựa như những cặp mắt khép mở quan sát thế gian.

Chén rượu đã được rót đầy, Phương Thất chậm rãi nâng chén lên mũi ngửi ngửi rồi hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Rượu ngon."

Tử Yên cũng nâng chén rượu lên, mỉm cười nói: "Phương đại gia hào tình như thế, nô gia xin cùng Phương đại gia cộng ẩm vậy."

Phương Thất vui vẻ nói: "Hay lắm, rượu cho dù ngon uống một mình cũng vô vị, có giai nhân cộng ẩm quả thật một chuyện sung sướng trong đời”

Tử Yên thản nhiên cười, nói: "Xin mời Phương đại gia một chén”

Phương Thất cũng đáp: "Mời Tử Yên cô nương"

Tử Yên mỉm cười, đưa tay trái lên che tay cầm chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Phương Thất liền nói: "Tốt", tiếp đó cũng nâng chén uống một hơi.

Tử Yên mỉm cười nói: "Đại gia thật là hào sảng"

Phương Thất cũng nói: "Tử Yên cô nương cũng không kém”

Tử Yên cười cười, nói: "Đại gia quá khen, nô gia chỉ là một cô gái nhỏ nhoi, sao dám cùng so sánh với đại gia”

Phương Thất nói: "Cô nương quá khách khí rồi, chúng ta uống thêm mấy chén nữa nhé”

Tử Yên liền rót rượu cho Phương Thất. Phương Thất không nói một lời liền nâng chén lên uống sạch.

Tử Yên kinh ngạc nhìn Phương Thất, hỏi: "Đại gia chẳng lẽ đang có tâm sự gì chăng?”

Phương Thất thản nhiên nói: "Phiêu du giang hồ, lưu lạc thiên nhai, thử hỏi có ai mà không có tâm sự đây? Bình thủy tương phùng, gặp mặt là duyên, trong khung cảnh xinh đẹp thế này đừng nên nói đến mấy chuyện đó”

Tử Yên gật đầu, trong mắt dường như toát ra một chút u buồn, nói: "Lời của Phương đại gia rất đúng, nhất túy có thể giải thiên sầu, nô gia xin bồi tiếp đại gia thêm mấy chén nữa vậy”

Phương Thất cười to, nói: "Hay lắm, nói rất hay, mau rót rượu đi”

Tử Yên lại chậm rãi rót rượu cho Phương Thất , Phương Thất lại uống một hơi cạn sạch rồi cười to nói: "Rượu ngon, quả thật là rượu ngon”

Tử Yên thản nhiên hỏi: "Đại gia có biết đây là rượu gì không?”

Phương Thất lắc đầu nói: "Không biết."

Tử Yên lại hỏi: "Đại gia thật không biết?"


Phương Thất lắc đầu đáp: "Thật không biết."

Tử Yên nhịn không được liền nở nụ cười.

Phương Thất mỉm cười nói: "Lúc cô cười thật đẹp quá”

Tử Yên mỉm cười nói: "Đại gia không biết là rượu gì thì sao lại nói nó là rượu ngon?"

Phương Thất nói: "Mọi loại rượu thì có gì khác nhau đâu, rượu chính là rượu, chỉ cần không phải nước thì đối với Phương mỗ mà nói, thứ rượu có thể làm say lòng người thì nó là rượu ngon”

Tử Yên đột nhiên khẽ thở dài, nói: "Đại gia thật sự đã say rồi sao?”

Phương Thất nói: "Chẳng phải cô nương mới vừa nói nhất túy có thể giải thiên sầu sao?"

Tử Yên chậm rãi cúi thấp đầu xuống, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Dường như đại gia có nhiều chuyện ưu sầu, nếu đã như thế thì nô gia sẽ vì đại gia mà tấu một khúc để giải phiền muộn, đại gia thấy có được không?”

Phương Thất vỗ tay cười to, nói: "Nghe đồn cô nương sắc nghệ song tuyệt, có thể nghe được tiếng đàn của cô nương thật là vinh hạnh của Phương mỗ"

Tử Yên mỉm cười đứng dậy rồi cầm lấy một cây tỳ bà mang tới trước bàn ngồi xuống.

Phương Thất mỉm cười nhìn Tử Yên rồi hớp một hớp rượu.

Tử Yên liếc nhìn Phương Thất một cái, có chút cười cười rồi khẽ gảy vào đàn thử âm thanh, mấy âm thanh vang lên tựa hồ đã thành khúc.

Phương Thất tự rót lấy rượu rồi mỉm cười nhìn Tử Yên gảy đàn.

Tử Yên đột nhiên vươn cánh tay trắng noãn ra, các ngón tay ngọc thon dài chậm rãi chạm vào dây đàn.

Âm thanh của đàn tỳ bà đột nhiên vang lên.

Phương Thất chậm rãi uống rượu, nụ cười trên mặt từ từ tiêu mất.

Tiếng đàn tỳ bà vang lên, mỗi một tiếng dường như chứa đầy thâm tình, mỗi một tiếng tựa hồ bao hàm nỗi sầu vô hạn, phảng phất như đã dung nhập toàn bộ cảm tình của bản thân vào trong tiếng đàn.

Tiếng tỳ bà vang khắp Ỷ Thúy Lâu, từng tiếng từng tiếng phát ra như muốn nói lên sự ai oán cùng một nỗi sầu vô tận không ai thấu hiểu.

Cả Ỷ Thúy Lâu đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn tỳ bà phát ra tiếng ai oán của nó.

Phương Thất cũng nghe đến ngây dại.

Tử Yên ngây ngốc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, những ngón tay ngọc vẫn chầm chậm dạo đàn, khi trầm khi bổng, thành thục tự nhiên, dường như đây là một việc làm quen thuộc nhất.

Tiếng đàn đột nhiên biến đổi, như cuồng phong nổi lên, mưa to gió lớn, rồi lại như thiên quân vạn mã kéo đến, tiếp đến lại như tiếng binh khí giao kích, sau đó lại đột nhiên biến chuyển, tựa như tiếng suối đang chảy róc rách, tựa như tiếng chim hoàng oanh hót líu lo trên ngọn cây ……

Tử Yên vẫn ngồi đó gảy dàn, lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, dưới các ngón tay của nàng âm thanh biến hóa không ngừng.

Phương Thất chậm rãi uống rượu, rượu vào trong miệng rồi trôi xuống cổ.

Tiếng đàn chậm rãi thu lại, trong thiên địa đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, tuy nhiên dường như dư âm vẫn quanh quẩn chưa dứt, Tử Yên đè lại dây đàn, mỉm cười nhìn Phương Thất.

Phương Thất đang cầm chén rượu, mở miệng, nhìn chằm chằm vào Tử Yên, dường như đã thật sự ngây người.