Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 104: Nhiếp hồn đại pháp

Hiên Viên Hoằng cười nhạt: “Hai loại cổ độc này mặc dù lợi hại, nhưng chẳng phải là không ai có thể giải được, theo lão ăn mày biết, Miêu Cương Bách Độc Lão Nhân kia hiện giờ ở ngay gần đây.”

Lan Ngọc vui mừng hỏi: “Lão tiền bối có thể tìm được lão ta không?”

Hiên Viên Hoằng cười nói: “Mặc dù ta không thể, bất quá may mà có một người có thể.”

Lan Ngọc vội hỏi: “Ai?”

Hiên Viên Hoằng đáp: “Xà Thiên Tàn.”

Lan Ngọc nhíu mày: “Xà Thiên Tàn sao lại có thể quen biết Bách Độc Lão Nhân?”

Hiên Viên Hoằng cười: “Xà Thiên Tàn si mê độc xà, năm đó từng đi khắp thiên hạ tìm kiếm các loại xà kỳ dị, có một lần tới Miêu Cương, ở trong thâm sơn xảo ngộ Bách Độc Lão Nhân, hai người đều là kẻ dùng độc vật, liền hẹn nhau đấu pháp. Kết quả là đấu ba ngày ba đêm lại không phân được cao thấp, cùng mến tài nhau, hai người liền kết thành hảo hữu.”

Lan Ngọc lảm bẩm: “Chuyện lão tiền bối biết được đúng là không ít…” Nói xong thì biết đã lỡ lời, thầm thè lưỡi len lén nhìn Nam Cung Khiếu Không một cái. Nhưng Nam Cung Khiếu Không chỉ mỉm cười không nói.

Hiên Viên Hoằng cười: “Đợi ngươi sống đến cái tuổi của ta đây, chuyện biết được tất nhiên sẽ nhiều.”

Lan Ngọc đột nhiên hít một hơi khí lạnh, cau mày nói: “Nhưng mà lão tiền bối, Xà Thiên Tàn từ sau khi phản bội mãnh hổ thần ưng đường thì hành tung quỷ bí, sợ là khó mà tìm được!”

Hiên Viên Hoằng chỉ mỉm cười không nói gì cả.

Lan Ngọc hỏi: “Lão tiền bối thế này là có ý gì?”

Hiên Viên Hoằng nhìn nàng xong, lại quay sang nhìn Nam Cung Khiếu Không, mỉm cười nói: “Không sao đâu, Phương huynh đệ có ân cứu mạng với hắn, Xà Thiên Tàn là kẻ trọng nghĩa khí, ta đoán chừng nếu đêm nay không tới thăm viếng, thì tối mai ắt sẽ tới!”

Lan Ngọc gật đầu, đột nhiên nói: “Nhưng mà lão tiền bối, Xa Thiên Tàn nhất định có thể tìm được Bách Độc Lão Nhân sao? Nếu như lão ta không tìm được thì làm thế nào?”

Hiên Viên Hoằng rót rượu róc rách, mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm đi, Bách Độc Lão Nhân cả đời chỉ có một bằng hữu là Xà Thiên Tàn, nếu như lão ta tới nơi này, nhất định sẽ gặp mặt Xà Thiên Tàn… nói không chừng hiện giờ bọn họ đang ở cùng nhau đó.”

Lan Ngọc đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì, sắc mặt tức thì tái đi, chầm chậm nói ra: “Nhưng lão tiền bối, sao Sở Anh Bố lại có thể có cổ độc của Bách Độc Lão Nhân?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười đáp: “Ngươi hoài nghi Bách Độc Lão Nhân cũng gia nhập cái tổ chức đó?”

Lan Ngọc chầm chầm gật đầu, nếu Bách Độc Lão Nhân đúng là gia nhập mãnh hổ thần ưng đường, thì khả nằng giải độc cho Nam Cung Khiếu Không là rất nhỏ. Cho dù Xà Thiên Tàn là hảo hữu chí giao của lão ta, sợ rằng lão ta cũng khó mà ra tay giúp đỡ.


Hiên Viên Hoằng cười: “Bách Độc Lão Nhân tính cách quái đản, không cầu danh lợi, ẩn cư ở Bách Độc cốc Miêu Cương, lão ta không thể gia nhập cái tổ chức này đâu.”

Lan Ngọc cau mày: “Vậy chẳng lẽ là tên đồ đệ Độc Thủ Đồng Tử của lão.”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, mìm cười nói: “Độc Thủ Đồng Tử kỳ thực cũng là thân sinh nhi tử của Bách Độc Lão Nhân, theo lão ăn mày đoán, Bách Độc Lão Nhân chừng là bởi vì chuyện này mà tới đây.”

Lan Ngọc tức thì vui mừng, không kìm được nắm lấy tay Nam Cung Khiếu Không: “Quá tốt rồi! Lần này chàng được cứu rồi.”

Nam Cung Khiếu Không cười nhẹ nhàng, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Thế bá ở đây, không được bừa bãi.” Lan Ngọc vội vàng buông tay hắn ra, mặt đã thẹn tới mức đỏ bừng, đẹp tựa hoa đào, cúi đầu vân vê vạt áo của mình nửa ngày trời không dám ngẩng đầu lên.

Hiên Viên Hoằng cười khà khà: “Chuyện của đám trẻ tuổi các ngươi, lão ăn mày coi như không nhìn thấy gì hết! Ài, thật là tiếc, cũng chẳng có ai chịu tới nắm hai bàn tay già của lão ăn mày này.”

Liễu Thanh Thanh không nhịn được đột nhiên phì cười, Lan Ngọc mặt càng thẹn đỏ dữ hơn, đầu càng cúi thấp.

Nam Cung Khiếu Không buông một tiếng thở dài, chầm chầm ngồi xuống, nhìn Du Mộng Điệp đang ngủ say trên giường, thở vắn than dài không thôi.

Hiên Viên Hoằng nhìn hắn rất lâu, ngửa cổ uống cạn chén rượu, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt chăm chú vào đằng xa, không nói một lời.

Nam Cung Khiếu Không nhíu mày hỏi: “Thế bá, người… làm sao vậy? Có phải là Nhiếp Hồn Thuật mà Du thế muội trúng phải khó cứu được?”

Hiên Viên Hoằng chầm chầm lắc đầu, trên mặt đầy vẻ bi thương, nói: “Vừa rồi ngươi thở vắn than dài làm cho lão ăn mày nhớ tới cha của ngươi…”

Nam Cung Khiếu Không đột nhiên cúi đầu xuống, lặng lẽ không nói.

Hiên Viên Hoằng nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, lại nốc cạn một chén rượu mới chậm rãi nói: “Muội muội của ngươi năm xưa rời nhà bỏ đi, cha của ngươi gặp lão ăn mày, chính là cái vẻ mặt như của ngươi vừa rồi… sau này trước khi y qua đời, trong lòng càng thêm bi thương…”

Nam Cung Khiếu Không cúi đầu xuống, không nói một lời, vành mắt đỏ bừng, hai hạt lệ châu to như hạt đỗ đột nhiên rơi xuống mặt đất.

Hiên Viên Hoằng buông một tiếng thở dài, nói: “Cả đời này ta chỉ có mấy người hảo hữu chí giao, cha của ngươi… y nếu mà bỏ được chút thể diện xuống, thì đã chẳng chết sớm như thế, có lẽ hiện giờ còn có thể bồi lão ăn mày uống mấy chén…”

Nước mắt Nam Cung Khiếu Không đột nhiên như hạt châu đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Liêu Thanh Thanh ngây ngốc ngồi bên giường, nước mắt cũng lặng lẽ chảy xuống.

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: “Thôi vậy, không nói chuyện này nữa, về phần Du nha đầu trúng phải Nhiếp Hồn Thuật, thì càng không phải lo lắng.”

Nam Cung Khiếu Không len lén lau nước mắt, vành mắt đỏ bừng, gượng cười nói: “Thế bá có lương sách gì?”

Hiên Viên Hoằng nhìn Du Mộng Điệp nói: “Muốn để Du nha đầu tỉnh lại, thì phải tìm được Độc Cô Quy Hải, ngoài ra còn có một biện pháp khác.”

Nam Cung Khiếu Không nhíu mày: “Độc Cô Quy Hải? Thế bá nói chính là Bắc Hải Thần Quân?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu: “Đúng thế!”

Nam Cung Khiếu Không nhíu mày nói: “Người này…”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Người này mặc dù tính tình cô độc, đứng giữa chính tà, nhưng nếu nhìn thấy Du nha đầu trúng phải Nhiếp Hồn Thuật, thì lão lại không thể không cứu.”

Nam Cung Khiếu Không càng nhíu chặt mày, không hiểu hỏi Hiên Viên Hoằng: “Vì sao vậy?”

Hiên Viên Hoằng thờ dài: “Bởi vì Nhiếp Hồn Thuật nhất định là do lão ta truyền cho Sở Anh Bố!”

Nam Cung Khiếu Không nói: “Ma giáo bị diệt đã gần trăm năm, vì sao ông ta biết được Nhiếp Hồn Thuật?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười, chậm rãi nói: “Đây vốn là một bí mật cực lớn của võ lâm, biết được chuyện này, sợ là chỉ có một mình lão ăn mày này thôi.”

Nam Cung Khiếu Không chần chừ nói: “Chuyện này…” Bỗng nhiên hắn không biết có nên hỏi cái bí mật này không.

Hiên Viên Hoằng thở dài, hờ hững nói: “Nếu ngươi còn không ra, lão ăn mày sẽ đem cái bí mật này nói ra đấy.”

Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc nhíu mày, không hiểu là câu này của Hiên Viên Hoằng nói với ai. Liễu Thanh Thanh càng thêm nghi hoặc, mở tròn hai con mắt kỳ quái nhìn Hiên Viên Hoằng.

Ngoài cửa đột nhiên có một tiếng cười lạnh: “Lão ăn mày thối, đem cái mồm dơ dáy của lão ngầm lại, cẩn thận bổn thần quân cắt cái lưỡi của lão .”

Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc giật mình, khi quay đầu nhìn lại, thì cửa phòng tựa hồ bị một trận gió thổi tung, một cái bóng màu tím theo gió bay vào, đợi tới khi nhìn rõ ràng gì người đã đứng ở trước bàn. Một thân hình cao lớn mặc một bộ tím, đầu đội kim quan, sắc mặt nghiêm nghị.

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng liếc Hiên Viên Hoằng, tựa hồ bên trong phòng chỉ có một mình Hiên Viên Hoằng, những người khác ông ta căn bản không nhìn thấy.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Lão quái vật, cả một đêm không ngủ, nấp trên nóc nhà người ta nghe trộm cái gì đấy, còn tưởng lão nghe trộm tân nương tử động phòng.”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Lão ăn mày, bổn thần quân muốn thế nào thì thế đó, liên quan chó gì tới lão!”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Được rồi, là chuyện không liên quan tới lão ăn mày, không biết ngươi đã tìm được đồ đệ bảo bối của ngươi chưa?”

Bắc Hải Thần Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà, lạnh lùng không đáp.

Hiên Viên Hoằng thở dài: “Xem ra ngươi tìm không thấy rồi, bất quá ngươi dạy đồ đệ không tệ đâu, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy!”

Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng: “Đó cũng là đệ tử của bản thần quân, không cần ngươi chỉ chó mắng mèo!”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Được thôi, may mà lão quái vật nhà ngươi còn chưa chết, nếu đã tới rồi, thì giải Nhiếp Hồn Thuật cho Du nha đầu đi.”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Du Mộng Điệp nằm trên giường, trừng mắt nói: “Vì sao ta phải giải cho nó.”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Khi đồ đệ phạm phải sai lầm, làm sư phụ tất nhiên phải nghĩ biện pháp giải cứu, ngươi nói đúng không?”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Nếu ta mặc kệ thì sao?”

Hiên Viên Hoằng thở dài: “Vậy thì ngươi làm lão ăn mày khó ăn nói với Du lão đầu rồi.”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh lùng nói: “Bản thần quân cứ mặc kệ đấy, lão ăn mày, vừa rồi ngươi chẳng phải nói còn biện pháp khác ư? Sao ngươi không thử xem?”

Hiên Viên Hoằng thờ dài một tiếng, đột nhiên mỉm cười nói: “Được.”

Bắc Hải Thần Quân nhíu máy: “Không phải lão chuẩn bị dùng ‘Hổ Khiếu Long Ngâm’ đấy chứ?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Lão quái vật ngươi xem như còn có chút kiến thức.”

Bắc Hải Thần Quân trầm mặc chốc lát, lạnh lùng nói: “Được, ta muốn xem xem ‘Hổ Khiếu Long Ngâm’ của tên tiểu tử Phương Thất kia có thể phá giải Nhiếp Hồn Thuật của ta không!”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Ngươi không muốn lưu lại cái nhân tình này?”

Bắc Hải Thần Quân đáp: “Không muốn, bản thần quân không muốn lưu lại nhân tình cho ai, nợ ai cũng không!”

Hiên Viên Hoằng thở dài lầm bẩm: “Chúng ta đều già cả rồi, sao ngươi vẫn còn cái tính thối tha này?”

Bắc Hải Thần Quân chỉ cười lạnh lùng, kim quan dưới ánh đén phát sáng rực rỡ, tóc muối tiêu đầy đầu không che dấu nổi năm tháng dần trôi, không nói tiếng nào rảo bước đi ra bên ngoài.

Nam Cung Khiếu Không đột nhiên lên tiếng: “Tiền bối xin dừng bước!”

Bắc Hải Thần Quân đầu cũng chẳng quay lại, lạnh lùng nói: “Ngươi là cái thứ gì mà dám bảo ta dừng bước?”


Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Vãn bối chẳng là gì cả, vãn bối là Nam Cung Khiếu Không của Tĩnh Nam trang, xin tiền bối dừng bước, chỉ muốn hỏi xem tiền bối có tìm được Sở Anh Bố hay không?”

Bắc Hải Thần Quân vẫn không quay lại, trầm mặc hồi lâu, nói từng chữ một: “Bản thần quân nhất định sẽ tìm được y. Điều này không cần ngươi nhọc lòng!”

Nam Cung Khiếu Không nói: “Tên Bạch Sát kia…”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Thứ đồ chơi đó đã bị bản thần quân ngắt đầu xuống, treo lên chiêu bài của Hồng Tân lâu rồi, các ngươi có hứng thú thì có thể tới xem xem.”

Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc biến sắc mặt, Hiên Viên Hoằng thì liên tục cười khổ, Bắc Hải Thần Quân đã bước nhanh ra khỏi phòng, thân hình như bị gió thổi bốc lên vậy, đột nhiên biến mất không còn tung tích.

Nam Cung Khiếu Không quay đầu lại, hỏi: “Thế bá, ông ta vì sao không chịu cứu Du thế muội?”

Hiên Viên Hoằng cười khổ, than: “Cái lão quái vật này cứ có cái thói ấy, nếu như vừa rồi lão ăn mày không nói còn có cách khác, lão ấy nhất định sẽ ra tay cứu giúp.”

Nam Cung Khiếu Không nói: “Ông ta muốn thứ xem có phải ‘Hổ Khiếu Long Ngâm’ của Phương huynh đệ thực sự phá được Nhiếp Hồn Thuật hay không ư?”

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu.

Nam Cung Khiếu Không hít một hơi, hỏi: “Hổ Khiếu Long Ngâm thực sự có thể phá được Nhiếp Hồn thuật?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: “Hẳn là được, nhưng hiện giờ Phương huynh đệ trọng thương chưa lành, sợ là phải đợi mấy ngày nữa.”

Nam Cung Khiếu Không nhíu mày: “Lời của thế bá, con tất nhiên không dám không tin, nhưng vạn nhất…”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Vạn nhất Hổ Khiếu Long Ngâm không phá được Nhiếp Hồn Thuật, thì tới lúc đó lão quái vật nhất định sẽ ra tay cứu giúp, ngươi cứ yên tâm đi.”

Nam Cung Khiếu Không chầm chầm gật đầu, đột nhiên nhíu mày lại, tiếp ngay sau đó ngay cả lỗ mũi cũng run rẩy, trong thoáng chốc sắc mặt đại biến, trên trán trên mũi đã rịn ra mồ hôi dày đặc, nghiến răng kêu ken két, tức thì mồ hôi to như hạt đậu ở khắp mặt cuồn cuồn chảy xuống.

Hiên Viên Hoằng thầm hít một hơi khí lạnh, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhìn Nam Cung Khiếu Không chằm chằm nói: “Hỏng rồi!”

Lan Ngọc giật mình nhìn Nam Cung Khiếu Không, Liễu Thanh Thanh cũng kinh ngạc há hốc miệng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Sắc mặt Nam Cung Khiếu Không trong chớp mắt đã vàng ệch, rồi lại biến thành trắng nhợt, hai tay cào loạn lên bụng và trước ngực, y phục chất liệu cao quý toàn thân thoáng cái đã bị hắn xé nát, hoàn toàn không chú ý tới thể diện, tựa hồ thần trí đã điên cuồng. Liễu Thanh Thanh đã sợ tới mức hét ầm lên, nước mắt không ngừng chạy xuống, ngây ngốc đứng ở trước giường, nhưng không dám nhúc nhích nửa bước.

Nam Cung Khiếu Không đột nhiên lăn lộn trên mặt đất, mười ngón tay như móc câu, cào ra từng vệt máu ở trên ngực, tựa như muốn móc cả tim gan ra, hàm răng cắn chặt, như muốn cắn nát cả răng, nhưng vẫn không kìm được nhỏ giọng kêu gào.

Hiên Viên Hoằng hít sâu một hơi, nói với Lan Ngọc: “Ta có thể giúp nó trấn trụ cổ độc trước, nhưng trong thời gian này vô cùng quan trọng! Ngươi tới hộ pháp, ngàn vạn lần không thể để người ngoài xông vào.”

Lan Ngọc gấp tới mức mặt đầy mồ hôi: “Lão tiền bối mời mau làm đi! Vãn bối sẽ đứng ở cửa, kẻ nào muốn tiến vào trừ khi giết vãn bối trước!”

Nam Cung Khiếu Không đang nhỏ giọng kêu gào trên mặt đất con mắt đã lồi ra, đột nhiên đưa tay nắm lấy trường kiếm ở trên bàn, trường kiếm lóe lên quang mang lạnh lẽo, Nam Cung Khiếu Không nghiến chặt răng, nắm ngược chuôi kiếm, đâm vào bụng mình.