Đại Ma Vương

Quyển 1 - Chương 4 - Ngực Lép Như Cái Bánh Mì

Ngực Lép Như Cái Bánh Mì

Sáng sớm, các đệ tử của Vong Linh hệ đều vội vã đi tới dãy phòng học của Hắc Ám hệ. Kiệt Khắc trong lòng hoảng hốt, vẻ mặt không tình nguyện, bất quá đợi đến khi gã nghe xong kế hoạch của Hàn Thạc, lại nghĩ đến hắn là vì chính mình mà báo thù, đến nhu nhược nhát gan như hắn còn không sợ, chẳng lẽ mình lại không bằng Bố Lai Ân, cho nên cuối cùng Kiệt Khắc cũng đồng ý.

Trên một con đường lát đá xanh, xung quanh dựng lên rất nhiều bức tượng của các thế hệ đệ tử kiệt xuất của Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân. Những bức tượng đá này cao lớn vô cùng, đều được điêu khắc sinh động như thật, chúng cũng là niềm kiêu hãnh của học viện.

Một trong những công việc của Bố Lai Ân chính là quét sạch tro bụi trên những bức tượng đá to lớn này, từ khi hắn mười tuổi thì đã phải đi làm công việc này. Bố Lai Ân lúc đó còn lùn, phải mang theo một cái thang mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách khó khăn, nếu không mỗi ngày sẽ không có cơm ăn.

Đứng bên cạnh bức tượng của một vị Đại ma đạo sư có bộ râu quai nón, lau chùi ngực của vị Đại ma đạo sư có tên gọi Khắc Lai Nhĩ, dùng bàn chải cọ đi bụi bặm trên đó, Hàn Thạc nói với Kiệt Khắc:

- Kiệt Khắc này, lúc nào thì tượng đá của hai người chúng ta cũng có thể đặt ở nơi này thì tốt quá. - Tại sao lại không thể?

- Muốn trở thành ma pháp sư, không những cần thiên phú rất tốt, còn phải tiến vào một ma pháp học viện, lại phải trả cho ma pháp học viện rất nhiều kim tệ, tiếp theo là trải qua tầng tầng khảo hạch, thậm chí dù là con em nhà quý tộc cũng cần có thiên phú rất tốt mới có thể trở thành ma pháp sư. Loại bình dân chúng ta, nghĩ cũng không nên nghĩ, ờ, ta quên mất, ngươi còn là một tạp dịch không có nhân sinh tự do, ngươi càng thảm, căn bản không có một chút hi vọng!

- Chúng ta bây giờ đang ở tại ma pháp học viện, hơn nữa không cần phải nộp học phí gì, hắc hắc, cái này thật là được ông trời ưu ái a! Nếu không học chút ma pháp, sau này ra ngoài làm sao có mặt mũi nói chúng ta ở Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân!

- Bố Lai Ân, ngươi không cần bày ra cái loại dáng vẻ tự tin này. Chúng ta lại không phải là ma pháp đệ tử, chúng ta chỉ là tạp dịch, ách... Hơn nữa sau này ta còn có thể rời ma pháp học viện, nhưng ngươi… chỉ sợ không rời đi được!

Tiểu mập mạp Kiệt Khắc nhìn thấy Hàn Thạc không chú tâm lau chùi tượng đá của Đại ma đạo sư Khắc Lai Nhĩ, không chăm chú làm việc như bình thường, chỉ có vẻ mặt bừng bừng dã tâm, phát hiện Hàn Thạc có chút kì lạ, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

- Haha, không nói chuyện này nữa, ngươi xem tiểu ma nữ Lỵ Toa cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta bắt đầu vào việc chính thôi! - Hàn Thạc nhìn thấy cô nàng từ phía xa, thoáng tập tễnh đi tới, xem ra Bố Lai Ân ở ma vũ học viện làm tạp dịch sáu năm cũng có một chút tác dụng, chí ít cũng biết được quy luật sinh hoạt của một số người.

Lỵ Toa mỗi lần dậy tương đối muộn, phần lớn thời gian đều thong thả đi một mình tới Ma vũ học viện, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tiểu ma nữ Lỵ Toa, lần này mặc một bộ quần áo pháp sư màu đen, mái tóc mềm mại màu vàng kim xõa ra trên bờ vai, đêm qua dường như ngủ không ngon, trên đường đi không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

Lỵ Toa có ngoại hình rất đẹp, chỉ có điều mới mười sáu tuổi, có lẽ vì còn chưa phát dục hoàn toàn nên bộ ngực có vẻ không đầy đặn lắm. Nghe nói Lỵ Toa cũng rất bất mãn vì bộ ngực bằng phẳng của mình, gần đây còn nghĩ biện pháp khắc phục chuyện này.

Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc nhìn Lỵ Toa đi tới, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục lau chùi bụi bặm trên tượng đá của Đại ma đạo sư Khắc Lai Nhĩ, tựa hồ căn bản không biết Lỵ Toa đi về bên này, miệng thì thầm nói nhỏ.

- Làm sao có thể, Bố Lai Ân ngươi không có nghe nhầm chứ, Ba Khắc làm sao lại nói Lỵ Toa như thế?

Đột nhiên, đang nhỏ giọng nói thầm, thanh âm Kiệt Khắc cao hơn một chút, cực kỳ kinh ngạc kêu lên một câu.

Lỵ Toa đang lơ đãng đi tới, vừa nghe thấy có người nói đến chính mình, lập tức tập trung toàn bộ sự chú ý, cảnh giác nhìn về phía trước.

Mỗi một nữ sinh đều muốn biết người khác đánh giá gì sau lưng mình, cô nàng này cũng không ngoại lệ. Hơn nữa vì đề phòng hai người phía trước nhìn thấy mình, lại không dám tiếp tục đi tới. Lỵ Toa rất cơ trí trốn ở sau một cái tượng đá, vẻ mặt tò mò vểnh tai lên, ánh mắt lén lén lút lút dõi về bên đó.

Không ngờ là cái tên Bố Lai Ân nửa điên nửa ngốc, Lỵ Toa thầm tức giận, chuẩn bị đợi một lát sẽ tìm hắn tính sổ, bất quá trước đó vẫn muốn nghe Ba Khắc kia nói gì về mình, Lỵ Toa nghĩ thầm.

Vẻ mặt Hàn Thạc cười ngây ngốc, ngơ ngác nói:

- Không nghe lầm, Ba Khắc vừa rồi ở trên đường, đã nói với các đệ tử khác, ngực Lỵ Toa phẳng như một cái bánh mì bị dẫm bẹp!

Vừa nghe những lời này, Kiệt Khắc cố không cười thành tiếng, bộ mặt béo phì đỏ lên, người cứ rung lên từng chặp.

Một bên khác, gương mặt hồng nhuận của Lỵ Toa tái xanh, đôi mắt đẹp lóe lên hung quang, đôi môi đáng yêu từ từ mím lại, hàm răng nghiến kêu “ken két”, ở đằng sau tượng đá run lên mấy lần, sau đó sát khí đằng đằng nhanh chóng đi tới chỗ phòng học, ngay cả dự định ban đầu là tìm Bố Lai Ân tính sổ cũng đã quên mất.

Nhìn tiểu ma nữ Lỵ Toa, mặt tái xanh đằng đằng sát khí từ một con đường khác nhanh chóng rời đi, Kiệt Khắc rốt cục không kìm được nữa, “ha ha...” cười to ra tiếng, cảm giác thoải mái trong lòng nói không nên lời, vừa cười vừa nói:

- Bố Lai Ân, ngươi thật sự là quá xấu rồi, chuyện Ba Khắc thích Lỵ Toa, đến một tên tạp dịch như ta cũng biết, Lỵ Toa lại ghét nhất người khác nói ngực cô nàng lép, xem hình dáng cô nàng bây giờ thì Ba Khắc khẳng định phải chịu xui xẻo lớn rồi!

Hàn Thạc hắc hắc cười gian, lập tức thu hồi bàn chải cầm trong tay, giục Kiệt Khắc:

- Không chùi lão Khắc Lai Nhĩ này nữa, chúng ta đi xem sao đã!

Tiểu mập mạp Kiệt Khắc bị Hàn Thạc giật dây như thế, cũng hào khí thu bàn chải vào túi ở eo, ha ha cười nói:

- Đi, ta muốn xem xem tên Ba Khắc đó bị Lỵ Toa đánh như thế nào, đáng chết, ai bảo sáng nay hắn đánh ta!

Hai tên tiểu tạp dịch của Vong Linh hệ cực kì phấn khởi đi theo phía sau Lỵ Toa, nhanh chóng chạy về phía phòng học của Vong Linh hệ. Trên đường làm cho một số đệ tử Vong Linh hệ thấy ù ù cạc cạc, thầm nghĩ hai tên tiểu tạp dịch nhát gan nhất, hôm nay như thế nào ăn nhầm thuốc rồi?

Vong Linh hệ của Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân là một nhánh của Hắc Ám hệ, cùng đệ tử Hắc Ám hệ dùng chung một dãy phòng học, bên trong có giáo sư chỉ đạo đệ tử học tập ma pháp.

Không thể không bội phục tốc độ hành động của tiểu ma nữ Lỵ Toa, đợi đến khi Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc chạy tới thì phát hiện Lỵ Toa đã phát điên, đang cùng Ba Khắc đánh nhau.

- Lỵ Toa, tâm ý của ta đối với nàng đến tạp dịch của Vong Linh hệ đều biết, làm sao ta có thể nói xấu nàng được, cái này là nàng nghe ai nói vậy?

Mắt trái Ba Khắc đã tím bầm, tránh thoát một mũi “Cốt tiễn” bắn tới, sau đó vội vàng giải thích, xem ra ủy khuất đến cực điểm.

Tên Ba Khắc này trên đường bị Kiệt Khắc đụng một cái, liền hung hăng đập Kiệt Khắc một trận, Bố Lai Ân ở trong tay hắn, chịu khổ tự nhiên càng nhiều.

Ba Khắc là con trai của một tiểu quý tộc, năm nay mười tám tuổi, hiện tại chỉ là ma pháp học đồ - cấp thấp nhất trong Vong Linh hệ, đối mặt với Lỵ Toa đã tu luyện tới sơ cấp ma pháp sư tự nhiên là không có được một chút ích lợi. Hơn nữa Ba Khắc còn thích Lỵ Toa, trong lúc đó càng cẩn thận, đối mặt với Lỵ Toa đang nổi giận đùng đùng, cũng khó trách liên tục trúng chiêu.

- Hừ, điều đó ngươi không phải quản, người ta chỉ là vô ý nói ra thôi, khẳng định là không sai được, nếu ngươi đã ác độc như thế, vậy thì tiếp chiêu đi!

Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc đích thật là “vô ý” nói ra, hơn nữa Hàn Thạc còn là một kẻ nửa điên nửa ngu, loại người này theo đạo lý mà nói thì tuyệt đối sẽ không bịa chuyện, càng huống chi một tên tạp dịch như hắn cũng không dám tùy tiện bịa chuyện a!

Bởi vì động chạm đến cấm kỵ của Lỵ Toa, bên cạnh có rất nhiều người xem, Lỵ Toa tự nhiên sẽ không nói ra để tránh bị người khác giễu cợt, lần này dùng đủ lực, muốn làm cho Ba Khắc đẹp mắt.

- Vong Linh chiến sĩ đọa lạc, theo triệu hoán của Hắc Ám sứ giả, hiện ra sự tồn tại của ngươi đi! - Tiểu ma nữ Lỵ Toa giơ cánh tay ngọc lên cao, trong miệng niệm chú ngữ, đợi thanh âm nàng vừa dứt, hai tên khô lâu chiến sĩ trắng bệch, tay cầm cốt đao, xuất hiện ở trước mặt nàng, dưới cái chỉ tay của nàng, liền “cọt kẹt cọt kẹt” giơ đao nhằm hướng Ba Khắc.

Hàn Thạc bên cạnh nhìn đến há mồm trợn mắt, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Vong Linh ma pháp thần bí, sự hiếu kì cùng kích động trong lòng bị tăng lên cực điểm, hai mắt hết sức chăm chú nhìn bên đó.

- Tinh thần lực của Lỵ Toa cũng không tệ, lại có thể đủ triệu hồi ra hai tên khô lâu chiến sĩ!

- Hừ, Vong Linh hệ vốn yếu cực kỳ, người mình còn không đoàn kết, khó trách Vong Linh hệ là hệ yếu nhất trong ma pháp học viện, thật mất mặt cho Hắc Ám hệ!

...

Sau khi Lỵ Toa triệu hồi ra hai tên khô lâu chiến sĩ, một số đệ tử Hắc Ám hệ vây xem chung quanh, cả đám cứ thế đàm luận. Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, Hàn Thạc biết cùng là một ma pháp, tùy tinh thần lực mạnh yếu bất đồng, còn phải chia thành năm đẳng cấp, ma pháp triệu hồi khô lâu chiến sĩ này, nếu do một ma đạo sư có tinh thần lực cường đại triệu hồi, có thể triệu hồi càng nhiều khô lâu chiến sĩ.

Ba Khắc vẻ mặt uể oải, thầm nguyền rủa kẻ đặt chuyện một trăm lần. Nếu Ba Khắc tu luyện nguyền rủa thuật của Hắc Ám hệ, tinh thần lực lại đủ cường đại mà nói, chỉ sợ hai tên Hàn Thạc với Kiệt Khắc hiện tại không thấy được chuyện hay rồi.

Luống cuống chân tay liền bị hai tên khô lâu chiên sĩ đuổi chạy ngược chạy xuôi, Ba Khắc cuối cùng cũng bất lực, đành triệu hồi một khô lâu chiến sĩ khác, một người thêm một tên khô lâu chiến sĩ, cùng đấu với hai khô lâu chiến sĩ kia.

Một số đệ tử Hắc Ám hệ thấy Ba Khắc nhếch nhác như thế đều lớn tiếng cười nhạo. Dưới tâm lý phiền loạn như thế gã càng luống cuống chân tay, bị một tên khô lâu chiến sĩ đá cho một cước vào bụng dưới, thoáng cái đau đến tím mặt, từ từ ngồi xổm xuống.

Lỵ Toa thấy Ba Khắc bị tiểu khô lâu đánh một cái, lại thấy tiểu khô lâu đó nâng cốt đao trắng toát lên, vội vàng ngăn cản, đưa hai khô lâu chiến sĩ kia về dị thời không.

Dù sao không phải là cuộc chiến sinh tử, hơn nữa trong ma pháp học viện cấm học sinh đấu nhau sống chết, Lỵ Toa đương nhiên không dám hạ độc thủ, thấy Ba Khắc thụ thương, tức giận đã giảm hơn nửa.

Sau khi Ba Khắc đứng dậy, cũng đưa khô lâu chiến sĩ gã triệu hồi về dị thời không, con mắt đảo qua, thấy phía trước là Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc, cũng đang ha ha cười nhạo chính mình. Ba Khắc cảm thấy không thoải mái, lập tức hầm hầm chạy tới, vừa đi vừa mắng:

- Hai tên tạp dịch hèn mọn các ngươi cũng dám cười nhạo ta?

Ba Khắc không dám lấy Lỵ Toa trút giận, càng không dám phát nộ với một số sư huynh sư tỷ Hắc Ám hệ, chung quanh cũng chỉ có hai tên tạp dịch là có thể để hắn phát tiết lửa giận một phen, càng huống chi hai người đang cười ha ha, tự nhiên đã kích động Ba Khắc.

Lỵ Toa vốn tức giận đã sắp tiêu hết, nhưng thấy Ba Khắc không đếm xỉa gì tới chính mình thì cơn giận lại bùng phát, nghiêm mặt lại niệm lên chú ngữ:

- Hắc ám vô tận, ban cho ta lực lượng tử vong, đem linh hồn thống khổ đánh vào người hắn, Linh Hồn Chi Thống!

Chú ngữ của Lỵ Toa vừa kết thúc, liền sau là một khối không khí đen kịt, hướng Ba Khắc bay đến, khối không khí hắc u u di chuyển trong không khí, không ngừng vặn vẹo biến hóa, cuối cùng thành một ngọn lửa màu đen nhảy nhót.

Ba Khắc vừa nghe Lỵ Toa niệm chú ngữ, quay người vừa nhìn thấy ngọn lửa ma lực của Linh Hồn Chi Thống, sắc mặt lại biến đổi, sau nghĩ đến cái gì đó liền mạnh mẽ nhằm hướng Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc, trước khi Linh Hồn Chi Thống đó sắp bắn trúng gã, đột nhiên lăn một vòng trên mặt đất.

Gian kế thành công, Hàn Thạc đang cười ha ha, không một chút phòng bị, trơ mắt nhìn Ba Khắc đột nhiên lăn đi, vong linh ma pháp Linh Hồn Chi Thống đó, đâm trúng trên người mình.

Trong đầu đau như búa bổ, hai mắt Hàn Thạc trừng lên, trên mặt còn mang theo vẻ mặt cười ha ha, cứng đờ ngã về phía sau.

Đại Ma Vương

Nghịch Thương Thiên