Đại Ma Vương

Quyển 1 - Chương 16 - Bọn Họ, Bọn Họ Rất Nhiều Người, Đánh Ta, Cứu. . . Cứu Ta Với!

Bọn Họ, Bọn Họ Rất Nhiều Người, Đánh Ta, Cứu. . . Cứu Ta Với!

Giữa trưa, tại thí luyện trường của Vong Linh ma pháp học viện.

Hàn Thạc vừa quét dọn, trong đầu lại thầm ngẫm nghĩ về lời giảng giải của sư phụ Cát Ân về Vong Linh ma pháp sáng nay, lông mày cau lại hết sức nhập thần.

Một bóng người phục phịch từ cửa đột nhiên xông ra, đến trước mặt Hàn Thạc. Kiệt Khắc thở hồng hộc, vội vã nói:

- Bố Lai Ân, không xong rồi, Khải Lý với Bác Cách muốn qua đây tìm ngươi tính sổ đó!

Dòng suy tưởng bị cắt đứt, Hàn Thạc có chút bực bội, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Kiệt Khắc, cau mày hỏi:

- Là chuyện gì? Hai tên đần độn Khải Lý với Bác Cách lần trước đã bị ta đánh cho một trận, sao lại muốn tới đây tìm chết vậy!

- Không biết, ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói bọn chúng sáng nay ăn phải thứ gì, hình như rất là khó chịu, mặt mũi xanh lè, rồi la hét muốn lại cùng ngươi tính sổ, tiểu ma nữ Lỵ Toa cũng đang tìm ngươi!

Đưa tay sờ sờ đằng sau lưng, Hàn Thạc cảm thấy còn có một chút đau đớn, bất quá đã đỡ hơn đêm qua rất nhiều. Luồng đấu khí màu xanh sau lưng có lẽ đã bị ma nguyên lực bọc kín, luồng đấu khí đó tựa hồ đang từng chút từng chút một tiêu mất, giúp cho Hàn Thạc cảm thấy có chút yên lòng.

- Là chúng tự mình muốn chết, không thể trách ta được! - Hàn Thạc lạnh lùng quát một tiếng, đưa tay nắm chặt lấy cán chổi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.

Thần sắc Kiệt Khắc vẫn còn lo lắng như trước, hắn vặn vẹo tay vội vã nói: - Tên Bố Lai Ân đáng chết, ngươi cũng dám ám toán bọn ta, hôm nay cho ngươi biết tay! - Lẫn giữa tiếng thúc dục vội vã của Kiệt Khắc, tiếng của Khải Lý đã từ bên ngoài truyền vào, âm thanh vừa dứt, một đám người đã bịt kín cửa thí luyện trường.

Tên Khải Lý cùng Bác Cách mặt mũi xanh lè, vừa mới tiến vào cửa, Bác Cách đã la lên một tiếng, ôm chặt lấy bụng, từ trong miệng nhổ ra một vũng nước đen ngòm, từ trong miệng tỏa ra một mùi chua khó tả.

Khải Lý vừa thấy thứ mà Bác Cách nhổ ra, gương mặt vốn xanh lè lại càng khó coi, tựa hồ trong dạ dày cũng rất khó chịu, “ộc ộc” mấy tiếng, đưa tay móc họng, tựa hồ cũng muốn nôn ra, bất quá lại không nôn ra thứ gì.

- Bố Lai Ân, ngươi để Lỵ Toa luyện ra thứ gì cho bọn ta ăn hả, ngươi hại chết bọn ta rồi, hôm nay ta liều mạng với ngươi! - Nôn mửa một trận, Bác Cách thân thể có chút yếu ớt, một tay ôm bụng, một tay chỉ vào Hàn Thạc, oán độc tức giận nói.

Trong lòng thầm cười, Hàn Thạc bất giác im lặng. Lần trước Lỵ Toa hỏi mình vì sao đột nhiên trở nên linh hoạt khỏe mạnh như vậy, mình cũng tùy tiện nói lung tung xà bèng mấy thứ để gạt nàng, nào ai biết Lỵ Toa lại tin là thật, đem mấy thứ ghê tởm ấy chế ra, xem ra là bắt Bác Cách cùng Khải Lý làm chuột bạch để thí nghiệm, khó trách hai tên này bộ dạng sống không bằng chết.

- Không, ta có làm gì đâu! - Hàn Thạc lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt nói, thoạt nhìn ngây thơ vô tội.

- Lỵ Toa đã nói với bọn ta cả rồi, ngươi còn dám nói không phải sao. Hôm nay không dạy dỗ ngươi một phen, ta sẽ không rời đi! - Khải Lý đứng bên cạnh giận giữ quát, nhìn mấy tên đồng bọn đứng bên ra hiệu, liền cùng Bác Cách và sáu tên tạp dịch, xắn tay áo lên hung hãn đi đến chỗ Hàn Thạc.

Ngoại trừ Khải Lý cùng Bác Cách, mấy tên tạp dịch kia đều đến từ Hắc Ám hệ, chỉ có điều không phải đều cao to vai u thịt bắp như Kiệt Khắc kể. Cao thì cũng có cao, nhưng đều là gầy gò lấy da bọc xương, không thấy chút thịt bắp nào, mà đám có vai u thịt bắp thì nhìn lại không cao bằng Hàn Thạc. Nói tóm lại cao thì không to, mà to lại không cao, nhìn thoáng qua cũng thấy sức chiến đấu cũng chẳng ra gì.

Siết chặt nắm tay, vẻ mặt của Hàn Thạc vẫn rất ngô nghê, nhưng trong lòng lại đang không ngừng áp chế một cỗ ham muốn, tựa hồ phải đem tất cả bọn người kia đánh gục mới có thể làm dịu đi cỗ dục vọng này.

Cỗ dục vọng này tới cực kỳ đột ngột, chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập đầu óc Hàn thạc, tựa như một câu chú ngữ thôi thúc hắn hành động. Cho tới nay, tính cách của Hàn Thạc đều tương đối bị động, rất ít chủ động đi gây hấn kẻ nào, cũng không dám quá mức hung hăng, hay đi gây chuyện, nhưng lúc này đây nếu cùng bọn họ đánh nhau, với sức mạnh cùng tốc độ của Hàn Thạc hiện nay, khả năng sẽ đem sự việc làm lớn ra, Hàn Thạc bản ý có chút không muốn, nhưng lý trí lại không cách nào khắc chế.

Loại cảm giác này hệt như vào lúc trước ở thí luyện trường, khi đối mặt với Lỵ Toa đang muốn ra tay, khi đó Hàn Thạc đã vứt bỏ lý trí, tùy theo dục vọng trong lòng mà hành động, sau đó ma nguyên lực bao lấy hòa tan đấu khí của Khắc Lao Đức đánh vào trong người.

Giờ đây, tình huống y hệt lúc ấy, ma nguyên lực phía sau lưng Hàn Thạc cũng bao bọc lấy đấu khí của Ai Lí Khắc, dục vọng trong nội tâm cũng cực kỳ mãnh liệt.

Xoay người nhìn ánh mắt run rẩy của Kiệt Khắc, Hàn Thạc trên mặt cuối cùng đã không còn một chút nhân hậu, đôi tròng mắt sắc bén như đao, mang theo một tia sáng giết chóc cuồng bạo, đưa cây chổi trong tay cho Kiệt Khắc, Hàn Thạc lãnh khốc nói:

- Cầm lấy nó, ai dám đánh ngươi thì đâm hắn!

Ngừng lại một chút, Hàn Thạc chỉ vào đầu nhọn bằng sắt của cây chổi, lạnh nhạt nói:

- Dùng cái đầu nhọn ấy!

Kiệt Khắc bị hình dạng lúc này của Hàn Thạc làm khiếp đảm, ngơ ngẩn lắp bắp nhìn hắn, hai chân run rẩy. Hiện tại Hàn Thạc biểu hiện ra vẻ lạnh lùng tàn độc, làm gì còn một chút nào của Bố Lai Ân yếu hèn nhút nhát!

Đưa cây chổi vào tay Kiệt Khắc, Hàn Thạc xoay người, nét mặt lại trở nên thật thà chất phác, ngô nghê sợ hãi hoảng hốt kêu:

- Đừng mà, đừng có đánh ta!

- Đánh ngươi đó! - Sáu tên cùng xông lên, quyền đấm cước đá, nhằm hướng thân thể Hàn Thạc lao đến.

Hai tay ôm đầu, Hàn Thạc đầu tiên là sợ hãi lùi lại né tránh, nhưng khi lùi mới ba bước về bên cạnh người Kiệt Khắc, Hàn Thạc đột nhiên như bị kích thích, gào rống mấy tiếng, nhưng một con trâu mộng bị chọc giận, nhằm thẳng sáu người kia lao đến.

Người đầu tiên là Khải Lý. Mắt thấy Hàn Thạc lại nổi điên, tâm lí từ lần bị đánh đập trước đó khiến hắn chợt run rẩy, chân đã nhấc lên tính đạp lại ngưng trệ trên không, không dám hạ xuống.

Chỉ là, Khải Lý không đạp đến, cũng không đại biểu là Hàn Thạc sẽ tha cho hắn. Hàn Thạc trong lúc lao lên, đã cảm giác được ma nguyên lực phía sau lưng đang vận chuyển cấp tốc, xem ra cũng giống y như lần trước, đã bắt đầu tiêu hóa luồng đấu khí xanh sẫm của Ai Lí Khắc để lại.

Lúc này, trong lòng Hàn Thạc chỉ có một ý niệm không thể kiềm nén được, đó là: “Đem tất cả những kẻ trước mắt đánh gục - bất kể sống chết!”

Hai tay vung ra, Hàn Thạc như một tia chớp ôm lấy cái chân đang giơ lên của Khải Lý, sau đó khẽ nhấc, Khải Lý bị hất tung lên té ngược ra phía sau kêu “rầm” một tiếng rơi xuống đất, một tiếng rên đau đớn xé lòng vang lên, hàm răng đã “tiếp xúc thân mật” với mặt đất, khóe miệng đã có chút máu rỉ ra.

Bốn tên được mời đến giúp đỡ Khải Lý và Bác Cách, vừa thấy Hàn Thạc hung mãnh như thế, liền giật thót mình, dáng vẻ cười cợt độc ác đột nhiên ngưng lại, sắc mặt cũng dần trở nên cổ quái.

- Không cần sợ, hắn chỉ có một người, chúng ta có sáu, đấm bừa cũng có thể đánh chết hắn! - Bác Cách vươn cổ, đột nhiên mở miệng nói, không biết từ đâu đã vác một chiếc ghế gỗ bốn chân đến, la hét đập thẳng vào Hàn Thạc.

Bác Cách vừa kêu xong, bốn người kia vừa mới tan mất khí thế đều chấn động, chậm rãi từ bên hông rút ra một cây côn gỗ, theo sau Bác Cách nhằm đầu Hàn Thạc đập xuống.

Không ngờ đám khốn kiếp này đã chuẩn bị tốt thế! Đôi mắt Hàn thạc khẽ nhắm lại, nhìn thấy chiếc ghế từ tay Bác Cách nhanh chóng đập vào mình, đột nhiên hai chân vận lực, nhanh chóng thoát đi.

“Bang!” Chiếc ghế đập mạnh vào đất, bốn chân ghế “rắc” một tiếng lung lay, nhìn không còn chắc như ban đầu. Khẽ kêu “ý” một tiếng, Bác Cách một đòn đánh hụt, trên mặt một phen ngạc nhiên, tựa hồ không nghĩ đến Hàn Thạc cũng có thể tránh thoát được.

“Bốp!” Một quyền lao đến, đánh thẳng vào sống mũi của Bác Cách, làm bắn ra mấy giọt máu tươi. Bác Cách ngửa đầu ra sau, loạng choạng lùi hai bước, đau đớn đến lỏng tay buông cả chiếc ghế mới chộp được.

Cúi đầu cười lạnh một tiếng, Hàn Thạc nhấc cái ghế Bác Cách vừa buông, xoay người ra phía sau nhìn hướng một gã tóc đỏ thân hình thấp chắc nịch đang tính đánh trộm, côn gỗ rít vù vù, nhưng ngay lúc sắp đập trúng vào đầu Hàn Thạc, chiếc ghế bỗng được nhấc lên, mạnh mẽ đánh bật cây côn gỗ.

Một tay nắm cứng lấy chân ghế, ma nguyên lực sau lưng hắn vận chuyển càng lúc càng nhanh. Hàn Thạc có thể cảm ứng rõ ràng được đấu khí bị bao vây kia đang bị tiêu thất trong ma nguyên lực, hai tay sức lực cuồn cuộn không ngừng, Hàn Thạc đưa tay chộp lấy một cái chân ghế, đột nhiên dùng sức bẻ.

“Rắc” một tiếng, cả chiếc ghế bị bẻ ra làm đôi, Hàn Thạc mỗi tay cầm một nửa, chân phải một cước đá ra, trúng ngay giữa bụng tên đánh lén, tên đó sắc mặt liền trắng bệch, đau đớn khụy xuống.

Không chấp nhận dễ dàng buông tha, Hàn Thạc lúc này có một cảm giác vô cùng sảng khoái, chỉ mong thoải mái phát tiết hết ra, hai tay liên tục làm việc, “chát chát”, hai nửa chiếc ghế tung bay không ngừng, chỉ nhằm mặt mũi tên kia đánh tới, máu tươi liền sau đó từ trán y tóe ra, nhiễm đỏ cả chiếc ghế Hàn Thạc đang cầm.

- Mau cản hắn lại, cái tên điên đáng chết kia, hắn giết chết A Nhĩ Ngõa mất! - Sống mũi Bác Cách bị một quyền của Hàn Thạc đánh biến dạng, hai dòng máu đỏ chảy ra như suối, khiếp đảm la hét lung tung.

Đến cả Khải Lý cũng gượng gạo đứng dậy, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn còn run rẩy nhấc cây côn gỗ giấu trong người ra, cùng với mấy tên đồng bọn, nhằm hướng Hàn Thạc xông đến.

“Chát chát chát chát!”

Một loạt tiếng va chạm kịch liệt vang lên không ngừng, Kiệt Khắc đứng bên cạnh quan chiến hai chân đã sớm run rẩy ngã khụy xuống, mặt hiện vẻ không tin nổi, chỉ thấy Hàn Thạc mỗi tay nắm một nửa chiếc ghế, đối mặt với sáu người hợp lực vây công lại không hề sợ sệt, vẻ mặt điên cuồng hung tợn, từ đôi con ngươi kia tỏa ra một luồng lãnh ý rợn người.

Thân thể Hàn Thạc không ngừng di động tránh né, nhưng chiếc ghế cũng không ngừng chuyển động, nhằm thẳng vào mặt mũi của đối thủ đập xuống, một lát sau, sáu kẻ vây công đều là máu huyết đầy mặt.

Giờ phút này, Kiệt Khắc đứng bên cạnh đang hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn, bị thủ đoạn lãnh khốc của Hàn Thạc làm khiếp đảm. Hắn trước giờ chưa từng dám tưởng tượng, có một ngày một kẻ vẫn luôn luôn yếu hèn nhu nhược, ngoan ngoãn nghe lời như Hàn Thạc, lại có thể trở nên hung tàn bạo ngược như vậy.

Trong lúc Kiệt Khắc còn đang đờ đẫn, đấu khí của Ai Lí Khắc bị lưu lại sau lưng Hàn Thạc, cuối cùng từ trong quá trình chiến đấu tùy tâm sở dục này, đã bị ma nguyên lực chậm rãi luyện hóa. Đến lúc này, Hàn Thạc trong lòng chợt run, đột nhiên ý thức được mình đang làm chuyện gì, trong lòng bất giác có chút sợ hãi.

- Có tiếng đánh nhau, là chuyện gì, mau đến thí luyện trường xem thử! - Đột nhiên Hàn Thạc nghe thấy tiếng Phạm Ny từ xa xa vọng lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng tiếp cận lại gần.

Bọn Khải Lý, Bác Cách trái lại vẫn không hề cảm thấy gì, cả bọn kinh ngạc run rẩy, đầy vẻ sợ hãi cùng khiếp đảm nhìn chính mình, trong tay đều cầm côn bổng, nhưng không ai dám tới gần thêm một bước nào nữa.

Hàn Thạc biết chuyện lần này không nhỏ, trong lòng suy tính cấp tốc, trong lòng khẽ động, đột ngột nhằm hướng cửa thí luyện trường chạy tới, trong lúc chạy Hàn Thạc đem máu thấm trên mặt hai nửa chiếc ghế trong tay bôi loạn lên mặt lên trán, sau đó tiện tay quẳng hai nửa chiếc ghế đẫm máu kia đi, một tay chộp vào vết kiếm thương sau lưng do tay Ai Lí Khắc tạo nên hôm qua, dùng lực kéo một cái, vết thương vốn chưa hoàn toàn kết vảy trong chớp mắt lại rách ra, máu tươi tuôn ra thấm đẫm lưng áo.

Tới cửa, Hàn thạc vốn đang chạy cực nhanh bỗng ngừng lại, bất thình lình nằm sấp xuống đất, “gian nan yếu ớt” bò tới phía cửa, đợi khi đám Phạm Ny xuất hiện, Hàn Thạc chìa ra đôi tay đầy máu, trên trán dưới mũi đều đầy máu tươi, một vẻ vô cùng sợ hãi vừa khóc vừa nói:

- Bọn họ… bọn họ rất nhiều người… đánh ta, cứu... cứu ta với!

Đại Ma Vương

Nghịch Thương Thiên

 

www.dtv-ebook.com

 

Chương 17

Mỉm Cười Tà Ác

Phạm Ny thấy hình dáng thê thảm của Hàn Thạc lúc này thì vẻ mặt chợt hoảng, đôi chân thon dài săn chắc cấp tốc “thình thịch” chạy đến gần Hàn Thạc.

- A... - Hàn Thạc hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch nhìn Phạm Ny, lắp ba lắp bắp đau đớn kêu:

- Phạm Ny sư phụ, cô... cô đạp trúng tay ta rồi!

Phạm Ny vốn cận thị, trong lòng lại gấp nên chạy quá nhanh, căn bản không để ý gì dưới chân, hơn nữa Hàn Thạc vì để “diễn xuất” cho đạt nên đã nằm soài hai tay ra vươn tới trước, bởi vậy mới thành cái cảnh bị đạp như hiện tại.

Phạm Ny đi một đôi giày cao gót, mà cái gót của đôi giày này lại nhỏ, đã thế trong lúc chạy nàng còn mang theo một lực không nhỏ, vậy nên cú đạp lên tay trái của Hàn Thạc khiến cho vẻ đau đớn trên mặt hắn tuyệt đối không có một chút thành phần giả dối nào, cái này quả đúng là chân chính đau đến tận xương tủy.

Vừa rồi Hàn thạc cùng đám Khải Lý đánh nhau cả nửa ngày cũng không dính bất kỳ vết thương nào, bây giờ bị Phạm Ny một cước dẫm lên, lại phải chịu nỗi đau đớn thấu xương.

- Ối..., xin lỗi Bố Lai Ân, ta không thấy tay ngươi vươn ra! - Phạm Ny hoảng hốt vội vàng xin lỗi, nhưng lúc này chiếc giày cao gót đang dẫm lên tay trái của Hàn Thạc, trong lúc kinh hoảng vội vàng tránh đi, nhanh chóng hạ xuống phía bên phải... chỉ là chỗ đặt chân xuống không ngờ lại chính ngay tay phải đang giơ ra của Hàn Thạc.

Mắt thấy gót giày nhọn hoắt đó lại sắp gây họa cho tay mình, Hàn Thạc bị dọa đến hồn phi phách tán, tay phải rụt về nhanh như chớp, chợt lau “vết máu” trên mặt, chỉ về phía đám Khải Lý đang trợn mắt há miệng ngơ ngẩn đằng sau, kêu oan:

- Bọn họ, bọn họ đánh ta!

Lời này vừa nói ra, Phạm Ny sắc mặt trong chớp mắt đã tối sầm lại. Tuy vừa rồi đám Khải Lý mặt mũi cũng bị thương tơi tả, nhưng vì nghe thấy có tiếng người chạy tới, bọn chúng vì sợ bị người khác truy cứu trách nhiệm nên đã sớm đem vết máu trên mặt lau chùi sạch sẽ, chỉ là trong lúc bối rối, vết máu lại chảy xuống đám vũ khí vừa tiện tay quăng đi.

Bọn chúng vốn định ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như xui xẻo, đem chuyện này che dấu đi cho xong. Nào ngờ Hàn Thạc lại ác độc như vậy, đem chúng đánh một phen tơi bời xong, không ngờ còn muốn hãm hại chúng tiếp.

Đôi mắt Phạm Ny lóe sáng, nhìn chằm chằm đám Khải Lý một phen, phát giác bọn chúng tuy áo quần nhàu nát, nhưng mà mặt mũi tịnh không có một vết máu, bên cạnh lại còn có mấy cây côn gỗ dính đầy máu.

Nhìn thoáng qua một cái, lại cúi đầu nhìn mặt mũi lưng tay đầy máu của Hàn Thạc, Phạm Ny đã “thông minh” hiểu ra mọi chuyện: bọn Khải Lý hùa nhau đánh đập Hàn Thạc, vết máu tươi trên mấy cây côn gỗ chính là bằng chứng.

- Chuyện này ta sẽ hướng giáo vụ nói rõ, mấy người các ngươi cứ chờ bị trừng phạt đi, bao nhiêu người như vậy đi hiếp đáp một mình Bố Lai Ân gầy yếu, ta thật vì các ngươi mà cảm thấy sỉ nhục! - Phạm Ny lạnh lùng nhìn bọn Khải Lý, thanh âm bén nhọn nói.

- Phạm Ny sư phụ, không phải vậy đâu, là hắn đánh bọn ta mà. Kiệt Khắc, ngươi nhìn thấy tất cả, ngươi nói có phải là Bố Lai Ân đánh bọn ta không? - Khải Lý trong lòng sợ hãi, hoảng loạn kêu.

Tiểu mập mạp Kiệt Khắc đứng bên cạnh, tới giờ đôi chân vẫn còn run rẩy, đã bị hành động điên cuồng vừa rồi của Hàn Thạc làm cho khiếp sợ. Lúc này nghe Khải Lý nói vậy, Kiệt Khắc nhìn Hàn Thạc đằng xa xa một cái, phát giác Hàn Thạc tuy nằm sóng xoài trên đất, nhưng chính là đang nháy nháy mắt nhìn mình.

Dũng khí tăng tên, Kiệt Khắc ưỡn cái bụng phệ, đưa bàn tay phải múp míp chỉ mấy người, ngôn từ chính nghĩa nói:

- Khải Lý, ngươi không cần phải nói bậy nữa, lúc này Phạm Ny sư phụ đã ở đây, ta không sợ ngươi đâu. Các ngươi mấy người đánh Bố Lai Ân, còn muốn bắt ta giúp các ngươi nói dối, Kiệt Khắc thành thật này không làm được!

Bọn Khải Lý còn định nói thêm, Phạm Ny đã hừ lạnh một tiếng, phẩy tay cản lại nói:

- Không cần nói nữa, các ngươi đợi trừng phạt đi!

Xoay người, Phạm Ny nhìn dáng người “thê thảm” của Hàn Thạc một cái rồi tiến lại gần đỡ hắn đứng lên, dịu dàng nói:

- Đi, ta trước hết xử lý vết thương của ngươi một chút đã, ngươi chính là đề tài nghiên cứu của ta đó, không thể thường xuyên bị thương được!

Trong lúc Phạm Ny nói, một mùi hương thơm mát từ miệng nàng bay tới trước mũi Hàn Thạc, khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy vết đau trên mu bàn tay do bị dẫm lên dường như đã biến mất. Xoay lưng về phía Phạm Ny, Hàn Thạc nhìn Kiệt Khắc ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi, sau đó mới cười ngây ngô nhìn đám Khải Lý.

Chỉ có điều, mấy người này trước bị Hàn Thạc điên cuồng đánh đập, sau đó lại bị Hàn Thạc ác độc hãm hại, lúc này lại nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt Hàn Thạc, chỉ cảm thấy kiểu cười này chính là nụ cười khủng bố tà ác nhất trên thế gian này!

****

Mười phút sau, tại phòng thí nghiệm của Phạm Ny.

Ngoại trừ Phạm Ny và Hàn Thạc, cả tiểu ma nữ Lỵ Toa cũng mượn cớ muốn hỏi mấy vấn đề với Phạm Ny nên cùng đi vào phòng thực nghiệm của nàng. Trên đường đi, ánh mắt Lỵ Toa nhìn Hàn Thạc có một chút gì đó cổ quái, làm hắn chợt cảm thấy không ổn lắm.

Sau khi tới phòng thí nghiệm, Phạm Ny để Hàn Thạc nằm lên giường, rồi tìm một bình dược thủy, đang lúc muốn giúp Hàn Thạc bôi lên thì Lỵ Toa khẽ cười một tiếng, giật lấy bình dược thủy trong tay Phạm Ny, cười hì hì nói:

- Phạm Ny sư phụ, hôm nay người không đeo kính, chi bằng để con giúp hắn bôi thuốc cho.

Nghe Lỵ Toa nói như vậy, Phạm Ny cũng không có nghi ngờ gì, gật gật đầu nói:

- Ừ, cũng tốt, vậy con giúp hắn xử lý miệng vết thương đi, ta đi tìm thêm mấy miếng băng gạc, cũng không biết ta để ở chỗ nào rồi.

Phạm Ny vừa lẩm bẩm, vừa mò đông mó tây tìm kiếm khắp phòng thí nghiệm. Phía sau, Lỵ Toa tay trái cầm dược thủy, tay phải thấm thấm mấy giọt đằng sau lưng Hàn Thạc, thấp giọng nói:

- Ý, sao vết thương này không giống như mới bị vậy, làm sao bên ngoài da đã bắt đầu đóng vảy rồi!

Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc trong lòng thầm kêu xui xẻo, xem ra mình đã coi thường sự cổ quái của thân thể mình rồi. Sau khi tu luyện ma công, khả năng khôi phục vết thương đã được tăng cường, mới vừa rồi bị thương, nào ngờ chẳng bao lâu đã bắt đầu đóng vảy rồi, phen này đã bị Lỵ Toa phát hiện ra sơ hở mất rồi.

Ngậm miệng không nói, Hàn Thạc biết lúc này nói cái gì cũng vô dụng, cứ giả ngây ngô là tốt nhất, làm bộ không nghe Lỵ Toa nói gì, trong miệng cứ hừ hừ hà hà không ngớt, tựa hồ vết thương vẫn còn đang rất đau.

Lúc này, một nỗi đau đớn mãnh liệt, từ miệng vết thương sau lưng truyền đến, Hàn Thạc đau đớn kêu một tiếng, quay mạnh đầu trợn mắt nhìn Lỵ Toa. Nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt của Lỵ Toa ánh lên nét đắc ý như của một kẻ bắt được bí mật của người khác, Hàn Thạc thầm kêu không ổn, liền vội ngây ngô cười một tiếng, nói một chữ “đau”, rồi lại quay đầu trở lại.

- Bố Lai Ân, có chuyện gì thế? - Phạm Ny còn đang mày mò tìm kiếm băng gạc, nghe thấy tiếng kêu thảm của Hàn Thạc vang lên, không khỏi cất giọng hỏi.

- À, Phạm Ny sư phụ, vừa rồi con không cẩn thận đụng phải vết thương của hắn, không có gì đâu, lần này con nhất định cẩn thận hơn!

- Vậy con cẩn thận một chút! - Phạm Ny đáp xong cũng không có để ý đến tình huống đang xảy ra bên này.

Một cỗ u hương thấm vào mũi, bên tai truyền đến hơi nhiệt khí, tiếng Lỵ Toa thì thầm vang lên:

- Bố Lai Ân đáng chết, tưởng ta không biết ngươi đang giả ngu giả điên sao? Hừm, ngươi giả chết dọa ta, sau đó còn cho ta một phương pháp luyện dược vật bậy bạ, nếu không phải ta thông minh bắt Khải Lý, Bác Cách thử nghiệm, không thì đã bị ngươi hại chết rồi.

- Ta nói cho ngươi biết, trong lúc bọn Khải Lý đi tìm người ta liền vào phòng thí nghiệm, thông qua một con ác linh đem tất cả cuộc nói chuyện giữa ngươi với Kiệt Khắc, bao gồm cả việc sau đó đánh đập Khải Lý, toàn bộ đều nắm rõ ràng, ngươi lúc này giỏi rồi, không ngờ học được cách hãm hại người khác! Hi hi, không tệ, không tệ! - Lỵ Toa vừa nói, vừa tiếp tục thoa thuốc cho Hàn Thạc. Chỉ là nàng ta rõ ràng đang cố ý phá Hàn Thạc, thường thường dùng lực ấn vào mặt trên vết thương của hắn. Lúc này Hàn Thạc bị Lỵ Toa bóc trần, trong lòng ngổn ngang loạn xạ, không biết là Lỵ Toa đang tính làm trò gì, tuy vết thương đau đớn vô cùng, nhưng không dám há miệng kêu đau, chỉ đành nghiến răng mím môi “ưm ưm, ư ư” thấp giọng kêu.

Một đôi môi nhỏ nhắn ghé sát tai Hàn Thạc, hương thơm tràn tới gương mặt hắn, Lỵ Toa thấy Hàn Thạc thà chết không chịu nói, liền độc ác nói:

- Lần trước lúc ở thí luyện trường, ngươi thật đáng chết, còn dám hôn ta, lại còn sờ ta... Kẻ dám sờ soạng ta, ta tuyệt đối không bỏ qua, chiều tối hôm nay ta ở hòn giả sơn phía sau phòng học đợi ngươi, nếu ngươi không đến thì nhất định phải chết!

Sau khi nói xong mấy lời này, Lỵ Toa còn tại miệng vết thương của Hàn Thạc véo một cái, thấy Hàn Thạc mím môi mím lợi kêu “ô ô” mới bớt tức. Cười khanh khách mấy tiếng đắc ý rồi sau đó đi đến trước mặt Phạm Ny, nói:

- Phạm Ny lão sư, con đã giúp hắn bôi thuốc xong rồi, con chợt nhớ còn có chuyện, vậy xin đi trước, ngày mai sẽ lại tới hỏi người nan đề kia!

- Ừ, vậy con đi đi! - Phạm Ny tùy ý đáp một câu, sau đó kinh hô một tiếng:

- A, rốt cuộc tìm ra rồi, hóa ra vẫn đặt ở cạnh người hắn!

Tiếng kêu vừa dứt, Phạm Ny cầm lấy miếng băng gạc phe phẩy, đi đến sau lưng Hàn Thạc, tính giúp hắn bao vết thương, sát mắt lại nhìn, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Ý, sao lớp da bên ngoài đã đóng vảy rồi nhỉ?

Hàn Thạc úp mặt xuống giường, trong lòng còn đang vì động thái vừa rồi của Lỵ Toa mà lo lắng, không biết chiều nay làm sao đối diện được với nàng, lúc này lại nghe Phạm Ny nói vậy thì trong lòng không khỏi kinh hãi, thầm kêu không phải đến cả Phạm Ny cũng bắt đầu nghi ngờ mình chứ.

Phạm Ny nói lời kia xong, tự mình nheo mày suy nghĩ một lúc, sau đó hai mày giãn ra, tự cho là đúng mà nói:

- A, lần trước ngươi bị Phi Kỳ đánh một trận, nhưng trán cũng rất nhanh tan vết bầm, không phải đều là vì trúng phải ma pháp Vong Linh Chi Thống mới sinh ra biến hóa sao. Ừm, điều này quả thật là khó tin.

Hàn Thạc:

-...

Đối với việc tự suy tự nói của Phạm Ny, Hàn Thạc thật không biết nói gì, thật sự không biết óc tưởng tượng của nàng sao lại phong phú đến thế, chuyện khó tin nổi như thế cũng bị nàng tự suy tự diễn tìm ra một câu giải thích phù hợp.

Sau khi Phạm Ny nói xong câu đó, tự mình cảm khái một phen, sau đó bắt đầu băng bó vết thương cho hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ sợ làm cho Hàn Thạc bị đau.

Hàn Thạc trong lòng thầm cảm thán thủ pháp của Phạm Ny, quả nhiên tốt hơn nhiều so với Lỵ Toa, quay đầu lại nhìn tính cảm ơn Phạm Ny, bỗng từ đằng sau lưng Phạm Ny. Chứng kiến ở đằng sau cánh cửa không khép của phòng thực nghiệm, một bóng người cao gầy đang ghen ghét nhìn mình, đến lúc phát giác bị mình nhìn thấy, mới phút chốc biến mất - chính là Phí Kì.

Đại Ma Vương

Nghịch Thương Thiên