Đại Ma Đầu

Chương 297: Kế hoạch kiếm tiền lâu dài (hạ)


Nhưng mà trong mắt Lôi Động thì vấn đề những người này cũng không lớn, hoàn toàn có thể đánh rụng bọn họ. Thế lực cứng nhất bây giờ chính là tên phó đà chủ của phân đà Âm Sát Tông đóng ở Đại Định Quốc. Tên phó đà chủ kia có tu vi không tệ, là cao thủ Trúc cơ hậu kỳ, nhưng mà tuổi cũng khá cao rồi, đã hơn tám mươi tuổi.

Lôi Động cũng đã cân nhắc qua, nếu mà tranh giành một cái cửa hàng của hắn thì khó tránh khỏi sẽ xuất hiện xung đột kịch liệt. Nếu mà tranh một cái cửa hàng không thuộc về hắn, thật đúng là hợp tình hợp ý của Lôi Động. Lại không sợ sẽ đắc tội với hắn. Nếu đã quyết định như vậy thì phải làm hết sức mình. Nghĩ đến đây Lôi Động liền chủ động đi đến chỗ ở của một trong những chủ nhân của phường thị này.

Lúc trước tên tu sĩ họ Lưu kia cũng đã giới thiệu qua, chủ nhân của cái phường thị này là hai tên tu sĩ Kim đan kỳ. Đều là tu sĩ Kim đan bản thổ của nước Đại Đinh, địa vị không thấp. Một người là cốc chủ của Bách Hoa Cốc, còn một người thì là Kim đan lão tổ trong một gia tộc ở địa phương.

Hai người đã sớm ước định, cứ ba năm sẽ luân phiên trấn thủ phường thị này một lần. Ở trong phường thị này cũng có một cái động phủ lâm thời của bọn họ. Hai người bọn họ luân phiên trực ở đây, khi ở đây thì cũng bế quan trong đó, không hỏi thế sự. Đương nhiên, nếu có những tu sĩ Trúc cơ kỳ nào đó gây chuyện thì vẫn cần tu sĩ Kim đan kỳ trấn thủ ra tay.

Ngoài ra, còn có một vài loại tình huống khác, tu sĩ Kim đan kỳ cũng thường sẽ ra tay, đó chính là khi Lôi Động bán thượng phẩm linh quỷ trước kia, lão bản của cửa hàng cảm thấy không nắm chắc được thì sẽ liên hệ với chủ nhân của phường thị để đồng loạt ra tay. Lập tức làm thịt con dê béo này. Nhưng mà loại chuyện này cũng không có phát sinh thường xuyên. Thỉnh thoảng có một cái đã xem như phát tài ngoài định mức rồi.

Đương nhiên, nếu Lôi Động ở trên địa bàn của thế lực khác, lại không nhắc tới thân phận đệ tử Âm Sát Tông của mình thì đích xác sẽ phải sợ hai tên tu sĩ Kim đan kỳ này. Nhưng mà bây giờ lại ở trong địa bàn của Âm Sát Tông, hơn nữa tu vi hiện giờ của Lôi Động cũng không thấp, nên cũng không có nửa điểm sợ hãi đối với hai tên chủ nhân phường thị này. Nếu như bọn hắn dám can đảm ra tay với chính mình thì sang ngày thứ hai Âm Sát Tông sẽ san bằng gia tộc và thế lực của bọn hắn.

Quả nhiên sau khi Lôi Động đi đến chỗ bế quan của chủ nhân phường thị rồi đưa bái thiếp xong. Liền được đám người hầu mời vào uống trà, trong thời gian chưa đến một nén nhang sau, liền nghe thấy một tiếng cười sang sảng vang lên.

- Ta cứ tưởng là ai, thì ra là Lôi sư điệt của Vạn Quỷ Quật đại giá quang lâm, quả nhiên là phong thái bất phàm.

Vừa dứt lời thì một gã đại hán trung niên mặc cẩm bào, đi vào bên trong phòng khách. Vẻ mặt tươi cười, nói chuyện cực kỳ khách khí đối với Lôi Động. Lôi Động nhanh chóng đánh giá hắn một chút, tự nhiên là không thể nhìn thấu tu vi của hắn. Tuy rằng Lôi Động xuất thân từ tông phái bậc nhất Âm Sát Tông, nhưng đối với những hạng người có thực lực cực mạnh vượt xa mình thì thái độ cũng cực kỳ cung kính. Hắn đứng dậy chắp tay hành lễ, cất cao giọng nói.


- Vãn bối Lôi Động, tham kiến gia chủ.

Trước khi đến Lôi Động cũng đã hỏi thăm qua, hắn biết người trấn thủ phường thị bây giờ chính là gia chủ của Tôn gia, Tôn Vĩnh Hưng.

- Khách khí, khách khí. Đại danh của Lôi hiền chất gần đây như sét đánh bên tai.

Tôn Vĩnh Hưng ngồi xuống ghế chủ vị, khoát tay áo đối với Lôi Động, vẻ mặt tươi cười nói.

- Hôm nay vừa thấy quả nhiên là thanh niên anh tuấn, tiền đồ không thể hạn lượng. Không biết thân thể tôn sư có được khỏe không?

Những lời này của Tôn Vĩnh Hưng mặc dù có chút khách sáo, nhưng mà ở sâu trong nội tâm đích xác hắn cũng có chút hứng thú đối với Lôi Động. Một hồi sinh tử đấu phát sinh không lâu trước đó ở trong Âm Sát Tông đã khiến cho thanh danh của hắn nhanh chóng lan rộng ra ngoài. Không chỉ như vậy, hắn cũng đã vài lần nghe người ta nói đến thanh danh của kẻ này. Có thể lấy thực lực trúc cơ tầng thứ sáu mà chiến thắng quán quân Hoàng Phủ Sách của kỳ tỷ thí trước một cách rất dễ dàng. Phần chiến lực này, ở trong những người trẻ tuổi, đích xác có thể xem như nổi bật.

Nếu đối phương đã khách khí như vậy, Lôi Động cũng thành thật hưởng thụ một phen. Lại nghe hắn nhắc tới sư tôn thì không khỏi cung kính hồi đáp.

- Thân thể của gia sư vẫn rất tốt, đang chuẩn bị thử đột phá Kim đan tầng thứ bảy.

Nhân tiện hắn cũng giơ tấm da hổ của sư tôn ra khiến cho vẻ mặt của Tôn Vĩnh Hưng lập tức trở nên kính nể, mở miệng nói.

- Tôn sư quả nhiên là kỳ tài một đời, thật là có hi vọng tiến lên nguyên anh.


Trong lúc nói chuyện, Tôn Vĩnh Hưng càng thêm khách khí đối với Lôi Động. Mà Lôi Động đối với hắn cũng càng lâu lại càng tôn kính. Hai người vừa ngồi uống trà vừa nói chuyện phiếm một lúc lâu sau. Lôi Động nói chuyện cũng cực kỳ vòng vo, nói gần nói xa không ngừng gợi ý cho Tôn Vĩnh Hưng. Quả thật sau một hồi khá lâu sau, Lôi Động mới nhẹ nhàng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

- Phu thê vãn bối vừa mới thành thân, sư tôn lão nhân gia ban cho vãn bối không ít linh thạch. Nhưng mà để tránh miệng ăn núi lở, vãn bối nghĩ hay là nên đầu tư để làm ăn buôn bán. Mà tiền bối chính là chuyên gia trong chuyện này, bởi vậy vãn bối cả gan đến cửa thỉnh giáo một chút.

Tôn Vĩnh Hưng thầm suy nghĩ, quả nhiên là chuyện này. Nhưng mà thực ra, sau một lúc nói chuyện khá lâu, ấn tượng của hắn đối với Lôi Động cũng không tệ lắm. Tuy rằng xuất thân của hắn là từ Âm Sát Tông, tu vi của bản thân cũng khá mạnh. Nhưng đối với mình cũng cực kỳ cung kính hữu lễ, không hề bởi vì có hậu trường cường đại mà ngang ngược. Bởi vậy liền cười sang sảng hỏi:

- Là hiền chất muốn là ăn buôn bán ở phương diện nào đây? Nói cho ta nghe một chút, tuy rằng Tôn mỗ già rồi nên có chút lẩn thẩn, nhưng mà vẫn có thể giúp hiền chất tham khảo.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu tiểu tử này tiền đồ vô lượng thì nhân lúc hắn còn chưa chân chính quật khỏi cứ lôi kéo quan hệ một chút. Có lẽ tương lai hắn sẽ có chỗ hữu dụng.

Lời hắn vừa nói ra, Lôi Động biết được chuyện này đã có hi vọng. Hắn đứng dậy, khom người kính nể nói:

- Như vậy thì vãn bối đa tạ tiền bối trước.

- Hiền chất quá khách khí nói.

Có lẽ Tôn Vĩnh Hưng mở phường thị đã lâu, nên trên người cũng có chút ít hơi thở của người làm ăn. So với những tu sĩ Kim đan trong tông phái thì cũng chú trọng đạo lý đối nhân xử thế hơn.

Hắn sảng khoái khoát tay áo nói:

- Tuy rằng Tôn mỗ và tôn sư chẳng qua cũng chỉ gặp nhau có vài lần, nhưng mà từ trước đến nay rất kính nể thái độ làm người ân oán rõ ràng của sư tôn. Hiền chất có chuyện gì thì cứ việc nói, nếu Tôn mỗ có thể làm được thì tuyệt đối sẽ giúp.

Nếu trong lòng đã quyết định cần ban ơn lấy lòng, thì hắn liền dứt khoát giúp đỡ chuyện của hắn. Tránh cho sự việc không một không hai dẫn đến bất hảo, khiến cho lòng người ghét hận.