Đại Ma Đầu

Chương 1206: Hao tổn kinh người (thượng)


- Vẫn là thê tử của ta lợi hại nhất, Vạn Linh Chi Mẫu a. Ta không phải đang nằm mơ chứ?

Lôi Động lộ vẻ mặt khoa trương, kêu to. Bất quá hắn lại dừng thoáng một phát, sắc mặt trầm trọng lại, nhíu mày hỏi:

- Uyển Ngôn, ta muốn hỏi nàng. Nàng cũng biết ta là đồ đệ của Ma Đế Yến Xích Tinh. Sư tôn ta có phải do nàng giết không?

- Kỳ thật, lúc vượt qua đại kiếp nạn luân hồi lần thứ nhất thì thiếp đã bị trọng thương, lúc đó ý thức và linh hồn không cách nào chữa trị được thương tổn.

Sắc mặt Đinh Uyển Ngôn hơi có chút trắng bệch, nhàn nhạt nói:

- Bởi vậy, tại kiếp này, thiếp phân ra một bộ phận ý thức cùng với thừa số tính mạng tạo thành phân thân. Chuyện kia chính là do phân thân của thiếp làm. Còn thiếp thì yên lặng chữa thương ở chỗ này.

Lôi Động hơi chút buông lỏng, đồng thời lại khẩn trương lên, nắm tay nàng nói:

- Vậy thương thế của nàng như thế nào rồi? Ta từng nghe Cơ Tử Yên nói qua nàng tựa hồ không còn sống được bao lâu nữa. Có phải là thật không?

- Lôi Động, đó là chuyện phân thân thiếp bàn giao nhắn nhủ với Cơ Tử Yên. Bởi vì chuyện chuyển thế trọng sinh này thiếp cũng gạt phân thân của mình, ngay cả nàng cũng không biết thiếp chuyển thế thành Đinh Uyển Ngôn.

Đinh Uyển Ngôn tựa hồ có chút mỏi mệt, nhẹ nhàng tựa vào bờ vai Lôi Động.

- Thật sự thì ý thức của thiếp cũng chỉ có thể tồn tại thêm mấy ngàn năm nữa mà thôi.

Thân hình Lôi Động chấn động, lúc hắn vô cùng khẩn trương muốn nói gì đó thì Đinh Uyển Ngôn lại duỗi đầu ngón tay thon dài ra che miệng hắn, thấp giọng nỉ non nói:

- Phu quân, trước tiên hãy nghe thiếp nói. Sở dĩ thiếp chuyển thế trọng sinh, thứ nhất là muốn phá hỏng kế hoạch của linh hồn ý chí vũ trụ. Thứ hai là cũng muốn nếm thử tư vị làm người một chút. Sau khi dùng thừa số tính mạng ưu tú nhất của mình cải tiến, sáng tạo ra nhân loại thì thiếp chưa từng nếm thử tư vị làm người. Cho nên thừa dịp ý thức và linh hồn còn chưa tiêu tán thì thiếp muốn làm nhân loại một lần.

Ánh mắt Lôi Động đã chuyển thành bi thống, ảm đạm nhìn nàng.


- Vận khí thật không tốt, phong ấn trí nhớ quá lợi hại. Nhưng nghĩ lại, thiếp sống lâu như vậy cũng đã có một chuyện may mắn nhất.

Ánh mắt Đinh Uyển Ngôn có chút mê ly, nhẹ nhõm nỉ non nói:

- Chính là vì không bị ý thức phong ấn kia quấy nhiễu nên thiếp đã chính thức trở thành một nhân loại, có người thân, có bằng hữu và nhất là Lôi Động chàng. Lôi Động, chàng là người khiến thiếp chính thức nếm được tư vị làm người, còn chính thức khiến thiếp thai nghén, nếm được tư vị sắp làm mẫu thân.

Nàng tràn đầy hạnh phúc, nhẹ vuốt ve bụng dưới của mình.

- Uyển Ngôn...

Lôi Động run rẩy nói:

- Ta sẽ không để nàng chết, sẽ không để ý thức của nàng biến mất. Kiến thức nàng rộng rãi, có thể nói cho ta biết, đến tột cùng có cách nào có thể khiến nàng tiếp tục sống nữa không? Mất đi nàng, ta là Chí Tôn thì sao? Chúa tể Càn Khôn thì thế nào?

Đinh Uyển Ngôn lắc đầu, chậm rãi nói:

- Phu quân, tính mạng luôn luôn có điểm cuối cùng, coi như là Chí Tôn thì cũng chỉ có thể sống qua hai lần Luân hồi mà thôi, kết cục vẫn là vẫn lạc. Uy năng thiên địa vũ trụ không phải đơn giản như chàng tưởng tượng đâu. Hiện tại thiếp rất hạnh phúc vì đã trở thành một thê tử được trượng phu mình yêu thương, lại chính thức có thai, sắp sinh ra hài tử. Có lẽ chàng không biết, hai lần Luân hồi trước kia thiếp là sinh linh do Hỗn độn thai nghén ra, không cha không mẹ, trời sinh đất dưỡng. Thiếp rất cô độc, cũng rất bàng hoàng. Dù đi đến cùng trời cuối đất cũng không tìm thấy đồng loại của mình, vì vậy mà thiếp mới dốc sức liều mạng lĩnh ngộ tính mạng pháp tắc, chính là muốn sáng tạo ra một ít đồng bạn.

Lôi Động ôm nàng thật sâu, trầm giọng nói:

- Bây giờ nàng không cô độc đâu. Uyển Ngôn, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp. Hỗn độn chi tâm, đúng rồi, Hỗn độn chi tâm có thể giúp nàng không?

Đinh Uyển Ngôn trầm mặc một hồi, rồi lại lắc đầu, chậm rãi nói:

- Có lẽ có thể, mà có lẽ không thể. Nhưng Lôi Động, thiếp không muốn chàng mạo hiểm như thế.

- Uyển Ngôn, nàng yên tâm đi.


Lôi Động nhẹ nhàng vuốt mái tóc trên trán nàng, ôn nhu nói:

- Ta tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì, ý thức của nàng sắp tán loạn rồi, không cách nào chịu đựng kịch chiến, nàng cứ ở trong này an tâm chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại.

- Không được, Lôi Động. Thiếp không thể để chàng mạo hiểm.

Sắc mặt Đinh Uyển Ngôn trắng bệch, kéo hắn lại nói:

- Ý thức vũ trụ rất lợi hại, chàng cũng không thể đi chịu chết như thế, thiếp không cho chàng đi. Thiếp nói rồi, phàm là tính mạng thì đều có lúc kết thúc. Chàng yên tâm đi, thiếp sẽ kiên trì giữ tính mạng sinh ra hài tử của chúng ta. Chàng có con của chúng ta thì chẳng khác nào có được thiếp.

- Không, cái đó không giống nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lôi Động quay người bước ra, lách mình tiến vào trong hư không, thanh âm phiêu đãng:

- Uyển Ngôn, tuy hài tử trọng yếu nhưng ta cũng rất yêu thương nàng. Người ta quan tâm nhất là nàng. Sư tỷ, nàng ở trong này ngoan ngoãn chờ ta, ta nhất định sẽ quay lại cứu nàng.

Thoáng cái, Lôi Động vài cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng, hiển nhiên đã vận dụng đại năng chí tôn, chạy tới hư không vô tận. Muốn lấy được Hỗn độn chi tâm nguyên vẹn, điều duy nhất có thể làm chính là giết chết Thanh Long Hoàng, dùng Hỗn độn chi nhãn diệt sát thần hồn của hắn, ngưng luyện hắn.

Còn một bước tối trọng yếu, chính là phải rút nửa miếng còn lại trong thân thể mình ra. Điểm này thì Lôi Động có thể làm được. Dù sao thì cấp độ tu vi hắn cũng đã không phải như lúc trước rồi, đối với thừa số tính mạng của mình thì hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Hỗn độn chi tâm thực sự không phải là vật phẩm tiêu hao mà chính là thứ bất diệt.

Nửa miếng Hỗn độn chi tâm dùng để luyện thể kia, chẳng qua là dung nhập vào trong thừa số tính mạng của mình mà thôi. Muốn lấy ra thì có chút thống khổ, cũng có khả năng rất lớn khiến tu vi đại giảm.

Nhưng Lôi Động lại không chút để ý, hắn đã để thê tử sư tỷ của mình chịu quá nhiều thiệt thòi. Hắn rất yêu nàng. Vì nàng, cho dù có trả giá bằng tính mạng mình thì hắn cũng không nhíu mày.

Ngay tại lúc Lôi Động hóa thành một vầng sáng sáng lạn như lưu tinh, không ngừng nhảy vọt trong hư không, mỗi một bước đều đi được một quãng rất xa.

Cơ hồ cùng lúc đó, sắc mặt Đinh Uyển Ngôn đang tràn đầy ai oán lo lắng kia lại dần dần trở nên lạnh lùng, vô hỉ vô bi, không có chút biểu lộ sinh cơ nào.

- Ta đáp ứng ngươi, cho ngươi gặp lại Lôi Động một lần, ta đã làm xong rồi.

Thanh âm của nàng lạnh lùng như băng, không có chút cảm tình nhân loại nào.

Không gian có chút chấn động một hồi, một bóng hình xinh đẹp bị không gian chi lực trói buộc chậm rãi hiện ra trước mặt Đinh Uyển Ngôn kia. Dung mạo bóng hình xinh đẹp này vặn vẹo bình phục lại, chậm rãi hiện ra, rõ ràng là một Đinh Uyển Ngôn khác.