Đại Ma Đầu

Chương 1155: Thiên tuyển và Nghịch thiên


- Nguyên lai ngươi là thủ lĩnh Hắc Giáp Quân đang giúp bọn ta?

Trong giọng nói của Minh cự nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ngươi có gì để chứng minh?

Lôi Động lại cải biến danh sách thừa số tính mạng một lần nữa, chuyển hóa thành thân thể nhân loại. Cảm giác thống khổ đã giảm đi rất nhiều, xem ra nhiều lần chuyển hóa thì cảm giác đau đớn kịch liệt khi chuyển hóa danh sách thừa số tính mạng cũng giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa, Lôi Động còn mặc Hắc Hoàng giáp vào, chắp tay nhàn nhạt nói:

- Lúc trước vãn bối dùng bộ dạng này để giúp đỡ Minh cự nhân và Điệp nhân.

- Quả nhiên là thủ lĩnh Hắc Giáp Quân.

Một người có thân hình cao lớn, quanh thân tán ra khí tức nồng đậm màu xanh lá, trên trán đội một cái vòng như làm bằng lá cây và hoa. Hắn phe phẩy cánh, đưa tay đánh ra một đạo lục quang giúp Minh cự nhân kia chữa thương. Cũng nói ra:

- Mặc dù ta chưa từng thấy vị thủ lĩnh kia, nhưng từ hơi thở truyền tới thì có thể đoán được ngươi quả thật là người đã trợ giúp chúng ta. Ngươi có thể gọi ta là Điệp Hoàng, còn vị này là thủ lĩnh Minh cự nhân nhất tộc, tên là Thái Minh.

Lúc này sắc mặt Minh cự nhân cấp Á thánh cũng buông lỏng đi địch ý với Lôi Động cũng gần như tiêu tan hết, hắn ở xa xa chắp tay nói:

- Nguyên lai là vị thủ lĩnh đã trợ giúp người của ta, đa tạ ngươi đã trợ giúp tộc nhân ta và Điệp nhân. Bất quá, ngươi như thế nào lại lăn lộn đến liên quân Tam giới này?

Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua Thống khổ nữ vương và Thương Lan tiên tử với thần sắc bất thiện.

- Vãn bối bái kiến Điệp Hoàng tiền bối, Thái Minh tiền bối. Sở dĩ vãn bối đánh vào Ma tộc là có mục đích, chính là vãn bối và Yêu linh nhất tộc có thù hận lớn. Phải tích góp thực lực từng chút một cho đến lúc giết được.

Lôi Động cũng có chút kinh dị trong lòng, khí tức của Điệp Hoàng kia cũng phi thường khổng lồ. Phảng phất như tràn đầy sinh cơ dạt dào, khí tức sinh mệnh của hắn cực kỳ cường đại.

Nghe Lôi Động nói tựa hồ như mọi việc đều thuận lợi, thái độ Minh cự nhân cũng trở nên hòa ái.

- Đã như vậy thì ngươi là bằng hữu của chúng ta rồi. Không bằng cùng chúng ta trở về để chúng ta hảo hảo chiêu đãi ân nhân và bằng hữu thoáng một phát. Về phần hai nữ Tiên Ma này, ta giúp ngươi giết đi, miễn cho các nàng phá hư đại sự của ngươi.

- Khoan đã tiền bối!

Lôi Động đổ mồ hôi, vội vàng nói:

- Hai nàng đều đã thần phục vãn bối, trở thành thị nữ của vãn bối, độ trung thành không có gì hoài nghi. Về phần trở lại nơi tiền bối trú quân làm khách thì lúc này vãn bối không tiện, kính xin tiền bối thứ lỗi.

- Như vậy thì Minh cự nhân nhất tộc chúng ta dù hiếu khách nhưng cũng không làm khó xử khách nhân. Ngươi đã cam đoan như vậy thì ta cũng không giết hai nàng. Bất quá, nếu ngày sau trên chiến trường bắt gặp các nàng giết tộc nhân của ta thì Thái Minh ta sẽ giết chết các nàng.

Thái Minh trừng mắt, lộ rõ vẻ lăng lệ ác liệt. Hiển nhiên, hắn biết trước khi hai nữ nhân này trở thành thị nữ Lôi Động thì nhất định đã giết qua tộc nhân của hắn.

- Đa tạ tiền bối rộng lòng tha thứ, bây giờ các nàng là nô tài vãn bối, tự nhiên sẽ đứng về trận doanh vãn bối.

Lôi Động chắp tay cảm tạ.

- Bất quá, vãn bối cũng không có cừu hận với hai tộc Tiên Ma. Ngày sau cũng không nhất định giúp tiền bối diệt sát hai tộc Tiên Ma. Vãn bối làm việc thì luôn dựa theo lựa chọn và lợi ích của mình, không muốn dối gạt ngài ở phương diện này.

Sắc mặt Thái Minh âm tình bất định một hồi, một lát sau mới thở dài, nói:

- Ai, hai tộc Tiên Ma dã tâm bừng bừng. Tuy ta rất không hài lòng về quyết định này của ngươi. Nhưng dù sao ngươi cũng đã giết qua Ma tộc, cứu hậu thế ta, Thái Minh ta cũng không phải người ấy oán trả ơn.

- Đúng rồi, ta muốn hỏi một chút, ngươi như thế nào lại lĩnh hội chôn vùi pháp tắc?

Lúc này, sắc mặt Điệp Hoàng ở bên cạnh cũng có chút ngưng trọng, nói:

- Theo ta biết thì không phải ai cũng có thể đơn giản lĩnh ngộ chôn vùi pháp tắc, ý chí nhất định phải đạt đến Thiên địa vũ trụ mới có thể vận dụng, ngươi hẳn là cũng là người Thiên tuyển?

- Người Thiên tuyển?

Lôi Động nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe cái tên này.

- Ân, ngươi chưa từng nghe qua danh tự cũng bình thường.

Điệp Hoàng gật đầu, nói:

- Cái tên này thuộc về từ ngữ cấm kỵ tại Tam giới Chí Tôn. Kỳ thật rất đơn giản, người Thiên tuyển này chính là do ý chí Thiên địa vũ trụ vĩ đại lựa chọn ra để trợ giúp nàng đối kháng với người nghịch thiên. Căn cứ vào Thiên địa vũ trụ pháp tắc, mỗi một lần kiếp nạn Thiên địa lại luân hồi, phàm là bất kỳ sinh linh nào cũng đều dựa vào đủ loại thủ đoạn đặc thù để tránh né Đại kiếp nạn luân hồi, tiến vào trong Hỗn độn, đây đều gọi là người Nghịch Thiên, triệt để vi phạm ý chí pháp tắc Thiên địa vũ trụ. Ví dụ như Tam Giới Chí Tôn hiện tại chính là người nghịch thiên.

Điệp Hoàng dừng lại thoáng một phát, sau đó lại nói:

- Bình thường, ý chí vũ trụ tiêu diệt những người Nghịch thiên kia thì đều lợi dụng chôn vùi pháp tắc dẫn phát Thiên Lôi, nếu như thật sự không tiêu diệt được thì lúc Đại kiếp nạn thiên địa luân hồi sẽ thống nhất kết toán. Nhưng tiếc là năng lực người Nghịch thiên quá lớn, vượt qua qua năng lực chống chế của ý chí vũ trụ. Nếu để bọn hắn lần lượt phá tránh được Luân hồi thì sẽ không ngừng phá hư pháp tắc Thiên địa vũ trụ, khiến toàn bộ thiên địa vũ trụ tan vỡ. Cho nên ý chí vũ trụ chọn ra một ít người có tiềm lực để trợ giúp nàng tiêu diệt những người Nghịch thiên đối kháng với đại kiếp nạn Luân hồi kia.

Lông mày Lôi Động cau chặt lại, hỏi:

- Như vậy, nếu là người thiên tuyển thì có phải cũng được thiên địa pháp tắc ưu đãi hay không? Hoặc là nói sẽ may mắn hơn, thỉnh thoảng gặp phải bảo bối, sau đó thuận buồm xuôi gió một phen, đánh thế nào cũng không chết? Cuối cùng, bất kể như thế nào cũng đều có thể diệt sát Tam đại Chí Tôn?

- Cái này là không thể nào.

Điệp Hoàng lắc đầu, nói ra:

- Tuy người Thiên tuyển là những người có tiềm lực cho ý chí vũ trụ lựa chọn, nhưng vì ý chí vũ trụ cũng chịu ảnh hưởng bởi hạn chế pháp tắc thiên địa nên căn bản không thể thời thời khắc khắc đều chú ý đến người Thiên tuyển. Nói chung, lúc vừa tuyển ra thì sẽ chiếu cố đặc thù một chút, ví dụ như giúp hắn rèn luyện linh hồn ý chí các loại thoáng một phát. Đương nhiên, trong đó cũng sẽ có những an bài trùng hợp đặc thù của ý chí vũ trụ nhưng rất ít, chỉ có một hai lần. Nếu không, nếu ý chí vũ trụ thường xuyên chú ý đến người Thiên tuyển và thường xuyên can thiệp thì trật tự pháp tắc vũ trụ cũng hỗn loạn mà tan vỡ.

Rèn luyện ý chí linh hồn? Lôi Động có chút chấn kinh, sở dĩ mình có thể cảm ứng được Hỗn Độn phệ hồn tháp là vì tựa hồ trong tin tức Ma Đế lưu lại có đề cập đến, Nói chung là chỉ sau khi linh hồn trải qua tẩy lễ dài dằng dặc mới có thể cảm ứng được Hỗn độn phệ hồn tháp.

Mà cho tới nay bản thân mình đều bị một bí ẩn thật sâu gây phiền phức, tuy rằng không muốn nghĩ tới nhưng dù sao cũng thực sự tồn tại. Bản thân mình là một linh hồn xuyên việt từ địa cầu đến nhưng cũng không rõ vì sao lại như vậy, chẳng lẽ cứ tự nhiên mà đến hay sao?

Trước kia mình ngây thơ vô tri, nhưng từ lúc tu luyện càng sâu đến giờ thì lý giải thần hồn và ý thức cũng đến một cấp độ nhất định. Càng cảm giác đời trước của mình là một nhân loại chưa bao giờ tu luyện, cho dù thần hồn có thể ngưng tụ không tiêu tan nhưng nếu xuyên thời gian và không gian thì trên căn bản sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt. Còn nữa, coi như là thông qua đường hầm hư không mà đến thì Lôi Động cũng đã lãnh hội đầy đủ tư vị đường hầm, có thể không thể tin được, một linh hồn có thể xuyên việt mà vẫn còn sống sót. Vật kia quá yếu ớt, yếu đến nỗi tưởng chừng như chỉ cần một trận gió nhỏ cũng có thể thổi tan.

Bởi vậy Lôi Động cơ hồ có thể xác định nhất định là một vài siêu cấp đại năng đã trợ giúp linh hồn mình xuyên việt thời gian và không gian. Ít nhất còn không phải là cường giả hợp thể kỳ, vì cường giả Hợp thể kỳ không thể làm được điều này. Như vậy thì kết quả rất rõ ràng, nhân vật này không phải đến cấp Tôn giả mà chính là chủ nhân thiên địa thần bí, ý chí vũ trụ.

Nếu như nói ý chí vũ trụ trợ giúp mình thì vô cùng có khả năng trợ giúp mình sau khi xuyên việt, còn an bài một bộ phận Hỗn độn phệ hồn tháp xuất hiện ở phụ cận mình. Về phần tư chất trời sinh thì đoán chừng cũng vượt ra khỏi phạm vi ý chí vũ trụ có thể can thiệp rồi.

Tựa như lời Điệp Hoàng nói, ý chí vũ trụ sẽ lựa chọn ra người thiên tuyển, sau đó hỗ trợ một chút. VỀ phần sau này có thể thành công hay không thì chỉ có nhìn vào vận khí.

Trong chốc lát Lôi Động cũng hiểu rõ ra, vì cái gì mà Tam Giới Chí Tôn liên thủ làm thịt Tử Minh Thần, Minh Vương và Ma Đế. Bởi vì Tam Giới Chí Tôn đã đoán ra rồi, ba tiền bối kia vô cùng có khả năng là người thiên tuyển, là thiên địch của Tam Giới Chí Tôn. Nhưng tiếc là ý chí vũ trụ sau khi lựa chọn ra thì cũng không còn khả năng can thiệp nữa rồi. Nếu không thì ba tiền bối kia cũng không đến nỗi như bây giờ.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Lôi Động cũng cảm thấy mình có chút may mắn, cũng cảm thấy có chút biệt khuất. Ít nhất thì mình xuyên việt cùng Hỗn độn tháp, nhất định là ý chí vũ trụ đã giúp đỡ. Về phần sau này có trông nom một hai lần nữa hay không thì không biết được.

Mặc dù Lôi Động có chút cảm kích vì ý chí vũ trụ đã để tâm đến mình, nhưng hắn rất rõ ràng, ý chí vũ trụ bồi dưỡng mình như một sát thủ giết người. Căn cứ vào những lý luận Lôi Động đã học đời trước thì cái kia chính là phần mềm diệt virus không diệt được những virus có hại và Trojan kia, ngay cả for mat lại cũng không xong thì cắm vào chính ình, tiêu diệt toàn bộ virus và trojan kia.

Nghiêm khắc mà nói, cái gì vĩ đại đều là rắm chó, căn bản mình chỉ là một khôi lỗi mà thôi.

Lôi Động có ý chí và lý luận của mình, tuy rằng người xem mình như một Khôi lỗi cường đại, vĩ đại như thế nào thì hắn cũng kiên quyết không thèm tuân theo, tuy nói bề ngoài hiện tại của hắn cùng vạn linh chi mẫu có chút gút mắc, bản thân hắn vô cùng có khả năng sẽ chống lại nàng. Nhưng Lôi Động tuyệt đối không muốn làm khôi lỗi. Nếu như nhất định phải lựa chọn một con đường thì Lôi Động tự nguyện lựa chọn bản thân là một người nghịch thiên.

Ý chí vũ trụ cũng không phải là vạn năng, nàng đã không cách nào dựa vào bản thân mình để tiêu diệt toàn bộ người nghịch thiên, như vậy nếu mình lựa chọn là một người nghịch thiên thì cũng không nhất định đâm đầu vào tuyệt lộ.

Sau khi nghĩ đến điều này, Lôi Động bình tĩnh trả lời vấn đề kia của Điệp Hoàng:

- Vãn bối không dám nói mình có phải là người thiên tuyển hay không, nhưng pháp tắc chôn vùi cũng không phải do vãn bối tự mình khám phá ra mà là truyền thừa từ một vị tiền bối tên là Ma Đế Yến Xích Tinh. Thực sự không phải vãn bối thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng vãn bối cũng có thể coi như là một đại đệ tử Ma Đế, bởi vì đại bộ phận truyền thừa của vãn bối đều truyền thừa từ Ma Đế Yến Xích Tinh.

- Cái gì? Ngươi là đại đệ tử Ma Đế?

Thái Minh và Điệp Hoàng đều nhao nhao kinh ngạc dị thường, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ mà nói.

Đừng nói là bọn hắn, ngay cả Thống khổ nữ vương và Thương Lan tiên tử cũng hai mặt nhìn nhau, thầm nhủ lai lịch chủ nhân quả nhiên bất phàm. Tuy nói Ma Đế cùng Minh Vương cũng coi là nhân vật nổi danh, nhưng dù sao thì một người đã chết ở thời kỳ Thượng Cổ, mà khi đó các nàng còn chưa sinh ra đời. Người còn lại thì vài vạn năm trước đã tạo nên một màn gió tanh mưa máu tại Tam Giới, khiến cường giả tam giới nghe tin đều sợ mất mật.

Tuy rằng các nàng chưa từng trải qua nhưng đã nghe nói rất nhiều. Mà nổi danh nhất là nhất chỉ của Ma Đế điểm chết một trong thập đại cao thủ đỉnh phong, Huyết Hà lão tổ cấp bậc Á Thánh.

Trước kia các nàng vốn cho rằng Lôi Động hẳn là đại đệ tử Minh Vương. Không nghĩ tới còn nhận được truyền thừa Ma Đế.

- Hai vị tiền bối, chẳng lẽ hai người có tình bạn cố tri với Ma Đế?

Lôi Động cũng hơi hơi kinh ngạc, nơi này chính là Man hoang thế giới, có lẽ những Man tộc này cũng không có quan hệ quá lớn với Ma Đế a.

Điệp Hoàng phảng phất như nhìn ra tâm tư của Lôi Động, nói với vẻ mặt nghiêm tục:

- Tuy rằng chúng ta ở Man Hoang nhưng cũng đã nhiều lần nghe nói tới đại danh của Ma Đế. Vốn Tổ Thần vĩ đại của chúng ta muốn đi gặp Ma Đế, không ngờ còn chưa chờ Man tổ ra tay thì Ma Đế đã bị Tam Giới Chí Tôn vây công mà vẫn lạc.

- Đúng vậy, Tổ Thần chúng ta đã từng nghe ngóng qua một ít lai lịch Ma Đế. Có lẽ Ma Đế Yến Xích Tinh có quan hệ với Tổ Thần truyền thừa.

Sắc mặt Thái Minh cũng cực kỳ trịnh trọng.


- Tổ Thần chúng ta từng nói qua, Ma Đế vô cùng có khả năng là truyền nhân của Minh Vương đại nhân. Nhưng tiếc là trước kia Ma Đế một mực cố ý áp chế thực lực của mình. Một khi bộc lộ thân phận ra thì lại chết quá nhanh. Tổ Thần chúng ta không cách nào chính thức xác nhận.

- Vãn bối lại có thể khẳng định điều đó, Ma Đế tiền bối đích thật chính là hậu nhân của Minh Vương đại nhân.

Lôi Động gật đầu xác nhận.

- Ngươi làm sao mà xác định được? Như vậy thì thân phận của ngươi cũng có chút liên quan với Tổ Thần chúng ta rồi.

Thái Minh có chút kinh ngạc.

Đối với vấn đề này thì Lôi Động cũng có chút im lặng. Mình và Man tổ kia có lẽ không có vấn đề gì a, hoàn toàn là hai người ở hai thế giới khác nhau.

- Có lẽ ngươi không hiểu. Nhưng ta sẽ thỉnh Tổ Thần đến một chuyến, ngươi sẽ minh bạch ngay.

Thái Minh không khỏi phân trần, liền bắt đầu tản mát ra một đạo thần niệm vô cùng cường đại ra quanh thân, lại tế ra một Linh Bảo hình trnf, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm không ngớt.

Sau gần nửa nén hương, thân thể cao lớn của Thái Minh chấn động, khí chất quanh thân lập tức biến hóa mãnh liệt. Trong cỗ khí tức nhu hòa kia lộ ra vẻ uy nghiêm vô cùng cường đại.

Khiến Lôi Động cực kỳ khiếp sợ chính là khí tức tử vong này khiến hắn loáng thoáng cảm thấy có chút quen thuộc.

- Cung nghênh Tổ Thần vĩ đại.

Điệp Hoàng thấy thế, vội vàng dẫn đầu hạ bái. Mà những điệp nhân và minh cự nhân khác cũng nhao nhao lăng không bái kiến.

Một ánh mắt uy nghiêm quét về hướng Lôi Động. Chỉ quét qua một cái mà khiến Lôi Động cảm giác như bản thân bị nhìn thấy hết thảy, cực kỳ khó chịu. Muốn phản kháng lại nhưng đối mặt với khí tức áp chế cực kỳ khủng bố này thì hắn không dám nhúc nhích một chút nào.

Không chỉ Lôi Động mà Thương Lan tiên tử và Thống khổ nữ vương cũng phảng phất như gặp phải nhân vật đáng sợ nhất trên thế giới, cả hai đều lạnh run.

- Hài tử, không cần sợ ta, ta là Tổ Thần, Điệp nhân và minh cự nhân đều là những chủng tộc do ta sáng tạo ra. Mà những chủng tộc ta sáng tạo ra cũng không chỉ riêng bọn hắn. Nhưng trải qua những năm tháng chiến tranh trường kỳ, nguyên một đám hài tử của ta đã chết đi. Chỉ còn lại số ít điệp nhân và minh cự nhân là vẫn còn hăng hái chiến đấu với liên quan Tam Giới.

Rõ ràng ý thức của Thái Minh đã thay đổi, chỉ thấy người nọ dùng thanh âm hiền lành nói:

- Chuyện xảy ra vừa rồi, Thái Minh đã nói cho ta biết. Hài tử, trước tiên ta cảm tạ thoáng một phát vì ngươi đã giúp đỡ bọn nhỏ.

Quả nhiên là Man tộc Tổ Thần. Lôi Động kích động một phen trong nội tâm, tuy rằng hắn đã từng gặp qua vô số thủ đoạn, nhưng sống đến bây giờ, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cường giả cấp Chí Tôn.

Phần vinh hạnh này cũng không phải bất kỳ kẻ nào cũng có được. Lúc này, Lôi Động vội vàng chắp tay nói:

- Vãn bối Lôi Động, tham kiến Tổ Thần tiền bối.

- Ngươi gọi ta một tiếng tiền bối cũng là hợp lý. Căn cứ vào xác định của ta và ngươi thì Ma Đế Yến Xích Tinh chính là đại đệ tử của Minh Vương Địch Tư. Mà Địch Tư lại là đại đệ tử của ta. Ngươi nói xem, có phải giữa chúng ta có quan hệ sâu xa hay không?

- A.

Quả nhiên Lôi Động sợ ngây người, lúc này là lúc hắn giật mình nhất trong đời. Hắn mở to hai mắt ra nhìn trân trối, nghẹn họng nói:

- Tiền bối, chẳng lẽ ngài là... Minh Thần? Minh Thần tiền bối?

- Đúng vậy, ta xác thực đã dùng qua cái tên Minh Thần này. Nhưng tiếc là một ít kế hoạch ta trù tính đã bị Ma Tôn phát hiện. Mà Mà Tôn cũng cho rằng ta là một người Thiên tuyển cho nên đã tụ tập Tiên Tôn và Vạn linh chi mẫu vây giết ta.

Minh Thần thở dài một hơi, nói ra:

- May mắn ta đã chạy trốn được, thuận tiện khiến Tam đại Chí Tôn nghĩ lầm ta đã chết, nhưng cuối cùng đã đến Man Hoang thế giới này. Sau khi tu dưỡng và khôi phục lại thực lực thì ta đã bắt đầu đào tạo một vài chủng tộc cường đại, trong đó có minh cự nhân và điệp nhân chờ thời cơ phản kích. Nhưng tiếc là mấy mươi vạn năm trước đã bị quân điều tra của Ma Tộc phát hiện ra.

- Ta đã dùng một ít thủ đoạn đặc thù để lừa bọn hắn, khiến bọn hắn nghĩ lầm ta là một cường giả vượt qua đại kiếp nạn luân hồi. Bởi vậy bọn hắn mới buông lỏng cảnh giác với ta, chỉ điều động thuộc hạ cường đại đến công kích ta.

Minh Thần lại thở dài, nói:

- Liên quân tam tộc quả thật lợi hại, trong nhiều lần giao chiến thì quân ta và ngay cả ta đã bị tổn thất nặng.

- Cái gì? Nhân vật cường đại như ngài cũng chịu thiệt hại trong tay liên quân kia?

Lôi Động kinh ngạc một phen, trong tưởng tượng của hắn thì Minh Thần, Minh Vương, Ma Đế và Tam Đại Chí Tôn đều là những nhân vật vô cùng cường hãn. Nếu như bọn hắn công kích lẫn nhau thì có lẽ giết chết nhau. Nhưng Minh Thần như thế nào lại bị một đám tiểu lâu la đánh bị thương?

- Hài tử, ngươi chớ xem thường Tiên Ma Yêu tam tộc, bọn hắn đều là những hậu nhân Tam Đại Chí Tôn sinh ra và dốc lòng dạy dỗ.

Minh Thần thở dài một hơi, nói tiếp:

- Tuy rằng một tên thì không đáng sợ nhưng nếu tập kết lại thì ngay cả ta cũng phải nhượng bộ lui binh. Chí Tôn bất quá cũng chỉ là cường giả Chí Tôn mà thôi, cũng không phải có Bất tử chi thân bất diệt. Làm sao có thể không bị thương? Huống chi từ trận chiến thời Viễn Cổ ta bị Tam Giới Chí Tôn đả thương, tính mạng suy giảm đến mức tận cùng, vẫn không thể phục hồi lại được như cũ.

Lôi Động có chút động dung, nói:

- Vậy thì như thế nào mới có thể chữa trị tốt cho ngài? Hỗn Độn bổn nguyên có thể thực hiện không?

Lôi Động có chút động lòng, nếu như Hỗn độn bổn nguyên có thể chữa trị cho Minh Thần thì dù có trả một cái lớn thì Lôi Động cũng muốn chữa cho hắn. Cái này không đơn thuần là truyền thừa cho mình, trên thực tế có lẽ là vì Minh Thần này là nhất đại tổ sư gia của hắn.

Quan trọng nhất là, Minh Thần là cường giả cấp Chí Tôn, cũng là minh hữu tự nhiên của mình. Tương lai đối phó với Vạn linh chi mẫu, nếu có cường giả Chí Tôn hỗ trợ thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều.

Cho dù Lôi Động thập phần tự tin nhưng cũng không dám nói gần vạn năm của mình có thể tấn cấp Chí Tôn. Cho dù là nhân vật như Ma Đế cũng hao tốn mấy trăm vạn năm, thậm chí là trên ngàn vạn năm mới thành tựu như vậy.

- Hài tử, ta sẽ giải thích tâm tư của ngươi.

Sau khi Minh Thần xác nhận truyền thừa và thân phận của Lôi Động thì nói chuyện cũng hòa ái và lộ ra vẻ yêu quý hắn. Bởi vì theo lý luận mà nói thì Lôi Động là đồ tôn duy nhất còn tồn tại của hắn rồi. Nhưng lúc này trong thanh âm của hắn lại có một cỗ cảm giác mệt mỏi không nói nên lời:

- Đáng tiếc, trên triệu năm trước ta đã bị Tam Giới Chí Tôn làm suy yếu đến mức căn bản. Nếu không phải tính mạng của ta thực sự cường đại thì đã sớm triệt để vẫn lạc rồi. Hôm nay hơi tàn của ta đã kéo dài đến cực hạn, tùy thời đều có thể tan thành mây khói. Cũng may ý chí vũ trụ vĩ đại rủ lòng thương, đưa ngươi đến trước mặt ta. Thấy được ngươi ta cũng như thấy được hi vọng tương lại. Vừa rồi ta đã quét một vòng, chân nguyên trong cơ thể ngươi là hỗn độn chân nguyên a. Lúc trước ta nghĩ là Hỗn độn quyết, bất quá chỉ là hình thức ban đầu, liền dùng thủ pháp đặc thù truyền thừa xuống, không nghĩ tới hai hài tử Địch Tư và Yến Xích Tinh lại thông minh tuyệt đỉnh như vậy, có thể hoàn thiện triệt để Hỗn Độn Quyết của ta. Hơn nữa hài tử ngươi cũng rất lợi hại, ta nhìn linh cốt ngươi, tựa hồ như tuổi còn rất nhỏ mà tu vi đã phi phàm rồi. Tương lai của ta còn cần dựa vào ngươi, giúp ta thực hiện.

- Đa tạ tổ sư gia tán dương, vãn bối bất quá chỉ là kế thừa ân trạch tiền bối mới có được một thân thực lực như ngày hôm nay.

Lôi Động cung kính khiêm tốn nói:

- Ngược lại tổ sư gia ngài, không những khai sáng ra một lưu phái mà còn sáng tạo ra nhiều chủng tộc cường đại như vậy.

- Chút ít việc ta làm cũng không phải thủ đoạn quan trọng gì, cũng không phải đại đạo.

Minh Thần cười ha ha, nói:

- Nếu không thì cũng không có khả năng ngay cả nanh vuốt của Tam Giới Chí Tôn cũng không đuổi được như thế. Hài tử, ta hi vọng ngươi có thể kế thừa y bát của ta, giúp ta tiêu diệt toàn bộ Tam Giới Chí Tôn. Mang lại công bằng cho thiên địa vũ trụ này. Phải biết rằng, loại nhân vật như Tam Giới Chí Tôn, nếu như để bọn hắn có cơ hội vượt qua đại kiếp nạn luân hồi thêm một lần thì càng trở nên lợi hại, ai cũng không thể đối kháng được nữa.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, Lôi Động chậm rãi lắc đầu, nói:

- Tổ sư gia, ta không thể đáp ứng ngươi. Trước mắt mà nói thì ta không muốn phát sinh xung đột với Tiên Tôn Ma Tôn. Địch nhân duy nhất của ta là Vạn linh chi mẫu. Nếu bọn hắn không trêu chọc đến ta thì ta cũng không trêu chọc bọn hắn. Cho nên ta cũng không muốn lừa ngươi, tổ sư gia.

- Rất tốt, có thể duy trì bản tính trước mặt lợi ích thật lớn, thật khiến ta rất vui mừng. Ngày sau ngươi sẽ càng tiến xa trên con đường tu hành.

Minh Thần không những không tức giận mà còn tán dương một câu.

- Ta cũng không phải muốn ngươi nhất định phải đi đối phó với Tam Giới Chí Tôn. Chỉ có điều, đối với loại người vượt qua đại kiếp nạn luân hồi như Tam Giới Chí Tôn thì đều rất kiêng kỵ người thiên tuyển do ý chí vũ trụ lựa chọn ra. Chỉ cần một khi ngươi tấn cấp Chí Tôn thì mặc kệ ngươi có phải là người Thiên tuyển hay không. Dựa theo cách làm của Tam Giới Chí Tôn thì nhất định sẽ liên thủ tiễu trừ ngươi, không thể may mắn thoát khỏi.

Về điểm này thì Lôi Động có chút đồng ý. Dù sao thì vết xe đổ của Minh Thần, Minh Vương và Ma Đế vẫn còn rất rõ ràng.

- Hiện giờ thọ nguyên của ta đã không còn nhiều, điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là truyền thừa kinh nghiệm cảm ngộ cả đời của ta cho ngươi.

Minh Thần thở dài một hơi, nói:

- Ta không hi vọng xa vời ngươi có thể chủ động đi đối phó Tiên Tôn và Ma Tôn. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là hy vọng ngươi có thể chiếu cố bọn người Điệp nhân và Minh cự nhân, nhân số hiện tại của bọn hắn đã không còn nhiều lắm. Bọn hắn đều là con cháu ta, ta không muốn nhìn thấy tất cả bọn hắn đều chết trong tay Tiên Ma Yêu linh tam tộc.

- Tổ Thần vĩ đại, ngài...

Điệp Hoàng vốn đa cảm, lúc này không thể nhịn được, òa khóc.

- Ngài không thể bỏ chúng ta như vậy mà đi.

- Điệp Hoàng, con của ta...

Minh Thần ôn nhu nói:

- Các ngươi đều tinh tường cả, những ngày còn lại trên đời của ta đã không còn nhiều rồi. Nếu cứ cố tiếp tục kéo dài hơi tàn vài vạn năm thì rốt cục cũng tan thành mây khói. Không bằng thừa lúc còn chút năng lực thì tọợ giúp cho đồ tôn duy nhất này của ta một phen. Ngày sau, Điệp nhân nhất tộc và Minh cự nhân nhất tộc các ngươi phải tôn kính, kính yêu hắn như tôn kính, kính yêu ta.

- Vâng, Tổ Thần vĩ đại, chúng ta sẽ nghe theo lời Thiếu chủ, tôn trọng kính yêu hắn.

Điệp Hoàng quỳ lạy dập đầu trên hư không, khóc nức nở. Mà những Minh cự nhân và Điệp nhân kia cũng đều nhao nhao khóc lên.


Hai tộc này đều rất cường đại nhưng vẫn bị liên quân Tam Giới trấn áp, có thể nghĩ bọn chúng lợi hại như thế nào.

Lôi Động cũng im lặng, cảm thụ bi thương nhàn nhạt khi bước vào đoạn đường cuối đời của một tuyệt thế cường giả để lại vô số truyền thuyết này. Nói Lôi Động không ngấp nghé những kinh nghiệm và cảm ngộ kia của Minh Thần thì là giả dối. Vì bất luận là thực lực như thế nào cũng đều liên quan tới tương lai bản thân hắn có thể cứu thê tử Uyển Ngôn của hắn ra hay không. Hắn cũng không có cách nào từ chối không tiếp nhận phần đại lễ này.

Sau khi dặn dò những điệp nhân và minh cự nhân kia, lúc này Minh Thần mới ôn nhu nói với Lôi Động:

- Hài tử, mở rộng tinh thần của ngươi, ý thức của ta sẽ tạm thời tiến vào trong thần hồn của ngươi, ta sẽ truyền thừa lại toàn bộ kinh nghiệm và cảm ngộ đối với pháp tắc thiên địa vũ trụ cho ngươi.

Lôi Động nghe theo lời, buông lỏng ý chí của mình. Nhưng trong lòng hắn vẫn có một phần cảnh giác, đây chính là đạo sinh tồn của Lôi Động. Tuy nói Minh Thần này là lão tổ sư gia của mình. Nhưng dù sao thì hôm nay cũng là lần đầu song phương gặp nhau. Nhận thức của bản thân về Minh Thần cũng chỉ giống với một ít trong truyền thuyết, cũng chỉ biết Minh Thần cũng xuất thân từ nhân loại.

Về phần bản tính, tính tình lão nhân gia hắn thì Lôi Động không biết một chút nào.

Có thể Lôi Động biết một chút, đó chính là nhân loại sinh tồn. Nếu như không phải lâm vào tình huống vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn buông bỏ sự sinh tồn của mình cho người khác.

Bất quá, Lôi Động cũng không quá đáng chỉ phòng bị một chút mà thôi. Dù sao thì qua đủ loại dấu hiệu đều cho thấy lão tổ sư gia này đích thật muốn truyền thừa kinh nghiệm và cảm ngộ của hắn lại cho mình.

Một cỗ ý thức bàng bạc mà tràn ngập uy áp từ trên người Thái Minh chuyển dời đến trên người Lôi Động. Cảm giác ấm áp liền bao trùm hắn.

Một thanh âm nhu hòa trầm thấp vang lên bên tai hắn:

- Con của ta, thả lỏng ý thức của ngươi một chút, như vậy ta mới bắt đầu dẫn đạo và truyền kinh nghiệm cảm ngộ của ta cho ngươi.

Thanh âm này phảng phất như có một cỗ đầu độc chi lực thần bí. Quả nhiên Lôi Động đã dần dần buông lỏng ý thức của mình, cả người sa vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ý thức Minh Thần đã chui vào bên trong thần hồn Lôi Động, biến ảo thành hình tượng một nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, tham lam hít một hơi Hỗn độn chân nguyên tinh thuần, tinh thần hắn liền phấn chấn lên, nhịn không được âm thầm nghĩ ngợi:

- Bổn sự đồ đệ và đồ tôn của ta quả thực không nhỏ, vậy mà có thể thật sự hoàn thiện Hỗn Độn quyết. Đồ tôn a, đồ tôn a, điều ta nói với ngươi đều là sự thật, ta đã bị suy giảm tới căn bản, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm vài vạn năm. Nhưng tiếc là khi chết đi có còn ai nhớ tới? Ta đã chuẩn bị mấy chục thân hình ưu tú để đoạt xa. Nhưng tiếc là vẫn chưa tìm được một thân thể thỏa mãn nhất để đoạt xá. Nếu như cố gắng đoạt xá thì sẽ sinh ra hậu quả không thể lường được với tu vi thực lực của mình, bởi vậy nên mới một mực không đoạt xá cho tới bây giờ. Đồ tôn a, ta rất hài lòng với thân thể ngươi. Tu luyện bí quyết luyện thể tốt, chính là thân thể U Minh, không tệ không tệ, ta thật sự rất hài lòng.

Quả nhiên như sở liệu, Minh Thần này thật sự không có hảo ý với Lôi Động. Nhưng tiếc là thuật thôi miên của hắn quá cường đại. Cường giả đạt đến cấp Chí Tôn thì sẽ nghiên cứu phương diện này rất sâu. Bởi vậy, dù Lôi Động có một tia cảnh giác trong ý thức nhưng cũng không cách nào chống lại thuật đầu độc cường đại như thế này, bị hắn thôi miên.

Lúc này ý thức của Lôi Động như muốn ngủ say, cảm giác ấm áp quanh thân thập phần thoải mái dễ chịu. Đối với ý thức xâm lấn của Minh Thần thì không hề có chút muốn phản kháng nào.

[

- Đồ tôn a, ngươi yên tâm, bản thần sẽ kế thừa hết thảy của ngươi, sẽ chăm sóc tốt người nhà và bằng hữu của ngươi.

Minh Thần bỗng nhiên gặp được thân thể cực tốt để đoạt xá, quả thật vô cùng vui vẻ. Khiến hắn từ trước đến nay vốn cẩn thận cũng không khỏi có chút lâng lâng, thuận miệng nói dông dài vài câu. Sắc mặt đột nhiên có chút dữ tợn, nói:

- Tiên Tôn, Ma Tôn và ả kỹ nữ Vạn Linh kia. Lúc trước bổn thần đã từng nói qua, nhất định sẽ trở lại tìm các ngươi báo thù, các ngươi cứ hảo hảo chờ đi, chờ ta tăng tu vi thân hình này lên, lúc đó cũng chính là ngày tận cùng của các ngươi. Cho các ngươi nếm thử Hỗn độn chân nguyên tinh thuần cùng y lực của pháp tắc chôn vùi.

Dứt lời, Minh Thần khoanh hai tay, há mồm khẽ hút. Lập tức, ý thức tính mạng của Lôi Động từ trong nguyên thần dần dần bị hút ra.

Ý thức chính là căn bản của tính mạng con người. Mà hồn phách là vật dẫn ý thức, có tác dụng cung cấp năng lượng.

Nếu như để Minh Thần tùy ý hút ý thức của Lôi Động ra, sau đó thôn phệ sạch sẽ, lại để ý thức của hắn chiếm đoạt thần hồn Lôi Động thì hắn tự nhiên thay thế thân thể và nguyên thần của Loi Động.

Nếu từ góc độ nguyên thần để phán đoán một người thì ai cũng không thể đoán được Lôi Động đã bị đoạt xá. Phương thức đoạt xá như thế này không sai biệt lắm với phương thức Mạc gia đoạt xá thần hồn cự nhân chiến tranh lúc trước.

Chỉ có điều, vì Minh Thần tinh tu U minh pháp tắc nên đã nghiên cứu linh hồn và ý thức đến trình độ cực hạn. Nên khi làm chuyện này thì rất dễ dàng và quen thuộc, hoàn toàn không có chút nào không lưu loát.

Hiển nhiên, hắn đã diễn luyện chuyện đoạt xá ý thức không biết bao nhiêu lần. Mà sở dĩ kéo dài tới bây giờ chỉ là vì hắn không tìm được một thân thể khiến hắn thỏa mãn đến tận cùng mà thôi.

Bởi vì cực kỳ thỏa mãn với thân thể và nguyên thần của Lôi Động. Minh Thần cực kỳ phấn khởi nên cũng buông lỏng cảnh giác một chút. Từ sau khi hắn tiến nhập vào ý thức Lôi Động thì trong đầu hắn đều là một mảnh hưng phấn, trước tiên hút ý thức của Lôi Động ra mà quên mất thuận tay kiểm tra một phen có phải bên trong thần hồn của Lôi Động còn sự hiện hữu của hắn hay không.

Lúc độ Luyện Hư thiên kiếp, sau khi vượt qua một hồi tàn sát bừa bãi của Minh Cơ thì không còn nhiều trong thần hồn Lôi Động. Từ biểu tượng nhìn lại thì gần như có Minh Vương Phiên tồn tại.

Minh Thần cũng thuận thế cảm nhận được sự tồn tại của Minh Vương Phiên, nhưng Minh Vương Phiên kia hẳn là do đại đệ tử Minh Vương của hắn tế luyện ra. Hắn cũng không biết vật ấy đến tột cùng là gì, nhưng cũng chủ quan mà không kiểm tra thoáng một phát có phải bên trong Minh Vương Phiên có ý thức tính mạng tồn tại hay không.

Ngay tại lúc ý thức của Lôi Động bị hút lâng lâng, như lạc bước trong mây, dần dần thoát ly khỏi nguyên thần thì Minh Cơ ẩn mình trong Minh Vương Phiên đã vô cùng tức giận, lão gia hỏa bất tử Minh Thần này lại dám có mưu đồ với thân thể và nguyên thần của chủ nhân.

Một khi bị lão bất tử này chiếm đi thì chẳng phải mình đã đổi chủ nhân hay sao? Tuy nói lão bất tử này hình như là sư tôn của chủ nhân tiền nhiệm, thực lực rất không kém. Nhưng nếu như khiến nàng chọn một trong hai người làm chủ nhân thì Minh Cơ tình nguyện lựa chọn Lôi Động. Tuy rằng bình thường đều hung hăng nghiến răng trợn mắt, nhưng kỳ thực đều vô cùng bao che khuyết điểm của mình, cũng rất có trách nhiệm, nói một là một hai là hai. Không giống như lão yêu quái này, miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, quả thật là khẩu xà tâm phật.

Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Cơ liền hành động, bắt đầu truyền đi một hồi chấn động khiến Lôi Động tỉnh lại.

- Chủ nhân, mau tỉnh lại, lão bất tử Minh Thần đang chiếm đoạt nguyên thần của ngươi.

Ý thức của Lôi Động khẽ chấn động, tựa hồ ẩn ẩn có chút dấu hiệu tỉnh lại. Biến cố như thế này, Minh Thần như thế nào không cảm ứng được? Lúc này, khuôn mặt hung ác nham hiểm của hắn biến sắc:

- Ai? Dám cả gan phá hỏng chuyện tốt bổn thần?

Hắn lăng không xuất ra một trảo, lôi Minh Cơ từ trong Minh Vương Phiên ra, sắc mặt vô cùng không tốt, bất nhẫn nói:

- Nguyên lai là một khí linh nho nhỏ có được linh khí. Hừ, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể cứu được chủ nhân ngươi? Ngươi cho rằng đại đầu độc thuật của ta có thể dễ dàng phá giải như vậy hay sao? Trước tiên tiêu diệt ngươi rồi nói sau.

- Chủ nhân, cứu mạng... Minh Cơ đáng yêu dễ thương của ngươi sắp bị giết chết rồi.

Minh Cơ điên cuồng giãy giụa, hét lên.

Thế nhưng tất cả chấn động của nàng đều bị ý thức cường đại của Minh Thần phong bế, không chút nào truyền tới Lôi Động.

- Kêu gào đi, cho dù ngươi kêu gào đến rách họng thì chủ nhân của ngươi cũng không tỉnh lại đâu.

Minh Thần nhịn không được, nở nụ cười hắc hắc xấu xa.

- Trước tiên ta nuốt ngươi, xem như món ăn khai vị.

Lúc này Minh Thần cho rằng bên trong thần hồn Lôi Động chỉ có một Minh Vương Phiên, tự nhiên chỉ có một khí linh rồi.

Trên thực tế, sâu trong thần hồn Lôi Đọng còn có khí linh Mai Hương khổ bức đang sống nhờ. Bản thể nàng là Hỗn độn phệ hồn tháp, trực tiếp ngăn ản Thiên lôi hủy diệt bên trong.

Gần đây nàng một mực ở trong thần hồn Lôi Động, thời gian dần qua đã dần dần được tẩm bổ mà khôi phục lại. Hiện giờ lâm vào cảnh sinh tử trước mắt, Mai Hương một mực buồn bực không lên tiếng cũng đã ra tay, ngưng tụ chấn động lại thành một cây châm, hung hăng đâm về phía ý thức thể của Lôi Động.

Ý thức thể của Lôi Động, cơ bản đần độn, lại lâng lâng, bên trong cực kỳ thoải mái dễ chịu. Phảng phất như cái này là một giấc ngủ, muốn ngủ tới khi thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không tỉnh mới hài lòng.

Nhưng ý thức thể của Mai Hương kia lại hình thành châm đâm chấn động, rồi đột nhiên đưa hắn từ đau đớn bừng tỉnh. Ý thức thể của Lôi Động tỉnh lại, thình lình "Gặp" phải thần hồn của mình trong thức hải, dư ra một trung niên đại thúc sắc mặt âm bạch. Qua một hồi ký ức, đương nhiên nhớ ra đây là ý thức thể của Minh Thần a. Nhưng khiến Lôi Động mơ mơ màng màng có chút kỳ quái chính là, vì sao cái trung niên đại thúc này, tựa hồ đang dâm ô Minh Cơ? Chẳng lẽ lại là Minh Cơ trông thấy người thân phận cao quý, không có gì làm lại chủ động tiến đến thông đồng rồi hả?

Nhưng hình như cũng không đúng, Minh Thần tựa hồ đang cười, cười đến mức hèn mọn bỉ ổi, bộ dáng muốn một ngụm nuốt lấy Minh Cơ. Mà Minh Cơ, lại là một bộ thất kinh, thấp thỏm lo âu, đau khổ mà tuyệt vọng.

Lôi Động hơi kinh hãi, trong nội tâm dường như đã có cảm giác xấu. Cùng lúc đó, ý thức thể của Mai Hương tuôn ra một cổ tin tức mãnh liệt:

- Chủ nhân, lão bất tử này không những muốn nuốt ý thức của ngươi, bây giờ còn đang khi dễ Minh Cơ Cơ tỷ tỷ, nhanh chóng giúp đõ a.

Mai Hương lay động lớn như thế, không những triệt để đánh thức Lôi Động, đồng thời cũng đã hấp dẫn chú ý của Minh Thần, thực lực của hắn, thâm bất khả trắc hạng gì?

Chỉ cần chấn động một chút, liền phát hiện ra. Trông thấy Mai Hương bộ dáng như một tiểu loli, không khỏi khặc khặc cười nói :

- Tăng đồ tôn tựu hồ rất thích mỹ sắc a? Ở bên ngoài thu một tiên một ma, hai tuyệt sắc mỹ nữ làm nô lệ còn chưa đủ, bên trong thần hồn, lại còn cất giấu hai ý thức mỹ nữ a.

Dứt lời, liền lăng không khẽ hấp, tóm lấy Mai Hương.

Ý thức thể Lôi Động lập tức trầm giọng quát:

- Buông Minh Cơ và Mai Hương ra!

Dường như biết được ý thức của Lôi Động đã tỉnh. Nhưng Minh Thần cũng không quá quan tâm, tỉnh thì tỉnh a, nhiều lắm chỉ là khi thôn phệ sẽ gặp chút ít chống cự mà thôi. Tuy nói thần hồn này thuộc về Lôi Động, là sân nhà của ý thức Lôi Động. Nhưng thực lực Minh Thần đã là cường giả cấp chí tôn, thật đúng là không cần quá mức chú ý, chỉ tốn nhiều chút thời gian tay chân mà thôi.

Minh Thần không hề có hảo ý, quay đầu lại, ý thức thể rất sống động mà biểu hiện thần thái của hắn. Hai tay chắp sau lưng, ha ha cười nói:

- Ta nói Tằng đồ tôn, ngươi sao có thể cùng lão tổ sư gia nói chuyện như vậy chứ?

- Hừ. Ra vẻ đạo mạo chó chết, Lôi mỗ trước kia là bị mù mới xem ngươi là tổ sư gia. Ngươi tiến vào bên trong thần hồn của ta, mục đích thực sự là muốn đoạt xá? Hừ, cái gì là kinh nghiệm truyền thừa cùng cảm ngộ, cẩu lời nói hết bài này đến bài khác.

Lôi Động trước kia tôn kính hắn, tự nhiên là bởi vì hắn đối với chính mình quả thật đã có trợ giúp rất lớn. Trong lòng có chút cảm kích. Nhưng mà sau khi thấy được bộ mặt thật của hắn, với tính cách của Lôi Động như thế nào lại duy mệnh là từ? Còn đối với hắn tất cung tất kính hay sao?

Lão yêu quái sống lâu như vậy, làm sao có thể bị Lôi Động mắng mà kích động đây a. Không chút phật lòng lại khặc khặc cười nói:

- Đồ tôn à đồ tôn, bản thần nói truyền thừa kinh nghiệm cùng cảm ngộ tự nhiên là thật. Bất quá, đó là sau khi chiếm được thần xá của ngươi, bản thần mới thực hiện hứa hẹn a, lấy kinh nghiệm trân quý cùng cảm ngộ, lạc ấn vào bên trong thần hồn.

- Ha ha, thứ chó chết nhà ngươi suy nghĩ thật hoàn mỹ.

Lôi Động cười lạnh nói ra:

- Đáng tiếc, ngươi đã quên nơi này chính là bên trong thần hồn của ta. Ý thức thể của ta chiếm giữ ưu thế sân nhà a.

Ý niệm khẽ động, thần hồn bên trong liền ngưng tụ nổi lên lực lượng thần niệm, như một sợi sắc nhọn, mạnh mẽ hướng phía Minh Thần hèn mọn bỉ ổi đâm tới.

Minh Thần hiện giờ chỉ là ý thức thể giá lâm, đừng nói là thân thể, ngay cả thần hồn cũng không có. Trên lý thuyết mà nói, hắn hiện giờ cùng Minh Cơ với Mai Hương có chút tương tự.

Bởi vậy, Minh Thần bây giờ có thể vận dụng chỉ là một ít lực lượng trong ý thức, ngay cả thần niệm cũng không có.

Đối mặt với Lôi Động lợi dụng thần niệm hình thành thế công sắc bén, Minh Thần tuy rằng sắc mặt khẽ biến ngưng trọng, nhưng cũng không hoàn toàn để vào mắt. Trước kia phải dùng đại cổ hoặc thuật thôi miên hắn, chẳng qua là muốn giảm bớt chút ít phiền toái mà thôi, chỉ là phiền toái.

Ý thức thể Minh Thần hoảng hốt tầm đó, phiêu nhiên mà động, nhẹ nhõm tránh né công kích của thần niệm. Huyễn hóa ra một đầu Thao Thiết Cự Thú hung thần ác sát, miệng lớn dính máu tanh hôi mở ra, hung hăng hướng phía thần hồn Lôi Động khẽ hấp thụ.

Lôi Động lập tức cảm giác được ý thức thể của mình đang theo thần hồn bên trong bị hút ra. Nhưng hiện giờ ý thức của hắn ở vào trạng thái thanh tỉnh. Bởi vậy nếu tận lực ngăn cản cũng còn có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Thần niệm biến thành vô số đạo lưỡi dao sắc bén, hướng ý thức thể của Minh Thần xoắn giết mà đi. Nhưng những lưỡi dao thần niệm sắc bén kia, xuyên thấu qua Thao Thiết Cự Thú nửa điểm rung động cũng không có. Hết sức rõ ràng, Minh Thần đã thi triển kỳ thuật nào đó, lấy ý thức thể của hắn huyễn hóa thành trạng thái hỉ hoan. Tổn thương lực lượng thần hồn đã giảm đến mức thấp nhất.

- Ha ha, Tăng đồ tôn, năng lực của bản thần như thế nào lại để loại người vô tri tiểu bối như ngươi có thể đoán được hay sao?

Minh Thần huyễn hóa thành Thao Thiết Cự Thú, nhìn thấy công kích thần niệm của Lôi Động, cơ hồ đối với hắn không có chút hiệu quả, liền dương dương đắc ý nở nụ cười:

- Đồ tôn ngoan, bản thần vẫn là khuyên ngươi, thành thành thật thật vứt bỏ chống cự, giao thần hồn cùng thân thể của ngươi ra đây a. Bản thần sẽ buông tha thân phận Minh Thần trước kia, khởi đầu một lần nữa, chính thức trở thành ngươi, quét ngang Tam Giới, vĩnh hằng bất hủ. Đến lúc đó, Lôi Động ngươi được vạn linh cúng bái, tên tuổi vang vọng khắp toàn bộ vũ trụ. Ngươi còn có cái gì chưa đủ hay sao? Đừng chống cự nữa, dùng lực lượng ngươi bây giờ, lại có thể chống cự được bao lâu? Ngoan ngoãn buông tay còn có thể bớt nếm chút khổ sở!

- Ngươi càng già càng váng đầu rồi, năm đó Tam Đại Chí Tôn, đánh cho đầu của ngươi tàn phế rồi hả?

Lôi Động cười lạnh một tiếng:

- Ngươi dựa vào huyễn hóa ra một đầu hư không yêu thú Thao Thiết, tựu nghĩ có thể thôn phệ ý thức của ta? Luôn mồm tự xưng là tổ sư gia, tựu để cho Tăng đồ tôn ta cho ngươi chút kiến thức, cái gì mới gọi là thôn phệ nghiêm túc a.

Thuận theo ý thức Lôi Động thúc giục, thần niệm bên trong Lôi Động tạo thành từng đạo vòng xoáy. Ngay sau đó, những vòng xoáy kia liền kết hợp thành một cái vòng xoáy thôn phệ cự đại vô cùng, vòng xoáy kịch liệt xoay tròn, tạo thành cảm giác hẹp dài, giống như một con mắt tà ác vô cùng dữ tợn.

Vòng xoáy đen kịt mà vô cùng thâm thúy kia, khiến bất luận hồn phách cùng ý thức gì cũng đều vô thức sinh ra cảm giác sợ hãi. Giống như bên trong sinh mệnh lạc ấn, cũng từng bị loại vòng xoáy lỗ đen cực lớn này thôn phệ qua.

- Luân Hồi Chi Nhãn?

Minh Thần huyễn hóa ra Thao Thiết Cự Thú kia, lập tức trở nên hoảng sợ vạn phần, gầm thét kêu lên:

- Làm sao có thể? Bản thần nghiên cứu U Minh pháp tắc cả đời, Yên Diệt pháp tắc, Luân Hồi chi thuật. Đều không thể nghiên cứu ra Luân Hồi chi thuật chính thức? Ngươi... Ngươi làm sao có thể nắm giữ Luân Hồi Chi Nhãn? Giả dối, đây là giả dối! Ngươi không có khả năng có loại năng lực này, nghiên cứu ra Luân Hồi Chi Nhãn, càng không thể xuất ra.

Theo tiếng gào thét không dám tin của hắn, "Luân Hồi Chi Nhãn" sinh ra hấp lực cường đại vô cùng, hướng ý thức thể Minh Thần, từng chút từng chút bị hút vào bên trong vòng xoáy. Luông hấp lực này chẵng những cường đại, hơn nữa tựa hồ là khắc tinh của tất cả hồn phách. Hấp lực khủng bố của nó, thứ đầu tiên bị hút ra chính là lực lượng phản kháng.

Dường như uy áp của nó vô cùng dồi dào, bất luận sinh mệnh gì đều muốn cúi đầu sát đất, tùy ý để nó thôn phệ. Đối mặt với loại cảm giác này, cho dù Minh Thần ngu xuẩn thế nào cũng là thanh tỉnh lại, thứ này thật sự là Luân Hồi Chi Nhãn. Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không thông, Tăng đồ tôn của chính mình, làm sao có thể sẽ có được năng lực Luân Hồi Chi Nhãn? Đó cũng không phải là năng lực nhân loại hay bất luận loài vật gì có thể có được. Luân Hồi Chi Nhãn, chỉ có vũ trụ ý chí bản thân, mới có thể sinh ra.