- Kẻ này rốt cuộc là ai? Tại sao ngoại hình giống với hắn như vậy?
Trịnh Thần Không lăng không trên bầu trời, ánh mắt nhìn Tàng Thiên Ca, dường như vẫn còn chưa hết sự kinh ngạc.
Tàng Thiên Ca thì đã quá quen với ánh mắt kiểu này. Khi hắn còn ở Thiên Long thần điện, cũng đã từng có người nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc như vậy. Người đó chính là Tàng Tử Đan. Nàng lúc ấy đã nhầm lẫn hắn với một người, người mà nàng khắc sâu tận đáy lòng. Cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn tự hỏi, người đó rốt cuộc là ai?
Trong lúc đó, đột nhiên từ bên dưới, một bóng người cao lớn phóng lên trên. Kẻ ngày thể hình khổng lồ, so với người bình thường muốn vạm vỡ hơn gấp hai lần, hắn để mình trần, cơ bắt toàn thân nổi thành từng mảng lớn, làn da ngăm đen, bá khí trên người bắn ra khiến cho người ta không dám đến gần. Thế nhưng kẻ này khi đến trước mặt Trịnh Thần Không thì đột nhiên quỳ xuống, thái độ vô cùng kính cẩn nói:
- Thiên Võ bái kiến điện hạ!
Gã nam tử cường tráng này, không ngờ lại chính là Thiên Võ, một trong thập đại thiên kiêu.
Các thiên kiêu thường có sự kiêu ngạo của riêng mình, không chịu cúi đầu trước bất cứ kẻ nào, vậy mà Thiên Võ lại chịu cuối đầu trước Trịnh Thần Không, xem ra thế lực riêng của Trịnh Thần Không tại Thiên Lam đại lục không hề đơn giản.
- Hắn là Trịnh Thần Không?
Quân Mạc Tà, Tàng Thiên Ca và rất nhiều người cùng hướng nhìn về phía Trịnh Thần Không. Ai cũng cảm giác được khí thế mạnh liệt, lãnh huyết và kiêu ngạo từ hắn. Dường như trong mắt Trịnh Thần Không, chẳng có kẻ nào được xem là cường giả cả, thậm chí kẻ đó có là Thiên Long thánh tử Tàng Thiên Ca hay Quân Mạc Tà đi nữa.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không gật đầu, để cho Thiên Võ đứng dậy. Rồi ánh mắt một lần nữa chuyển dời lên người Tàng Thiên Ca, thoáng qua một tia bất thiện trên gương mặt kiêu ngạo đó, hắn nói:
- Kẻ kia khiến bản thái tử rất khó chịu, ngươi thay bản thái tử giải quyết hắn đi.
Giọng hắn không nhỏ cũng không lớn, nhưng ở đây đều là cao thủ, dĩ nhiên là nghe được ý nghĩa trong lời hắn nói là gì.
Quân Mạc Tà hai hàng chân mày cau lại, có lẽ thái độ chẳng ưa thích gì với Trịnh Thần Không này:
- Kẻ này quá kiêu ngạo. Ta muốn xem, Bất Tử thái tử trong lời đồn đại rốt cuộc mạnh đến mức nào!
Quân Mạc Tà cũng không giấu diếm chiến ý của mình, ngay lập tức khiến cho Trịnh Thần Không chú ý đến. Chỉ là, hình ảnh của Quân Mạc Tà cũng chỉ thoáng qua trong đôi mắt hắn mà thôi. Có thể hắn cảm nhận được, Quân Mạc Tà khá mạnh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
- Ta tưởng rằng bản thân đã rất kiêu ngạo rồi. Nhưng không ngờ… hôm nay đúng là đã được mở mang tầm mắt rồi.
Dứt lời, Quân Mạc Tà phi hành lên không trung, Ma Ảnh Kiếm cũng được tế ra. Ba tháng này trải qua ma luyện, sát khí trên người mạnh mẽ bạo tạc, so với trước đây chỉ có mạnh hơn. Kiếm ý hóa thành vô số mũi nhọn tấn công, đánh phủ đầu Trịnh Thần Không, khí thế như thiên quân vạn mã.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không đôi lông mày như hai ngọn núi chau lại, sát khí chợt lóe lên, lãnh ngạo nói:
- Bản thái tử ghét nhất chính là trong lúc nói chuyện mà bị kẻ khác làm phiền.
Nói rồi, Huyết Hà Thần Công vận chuyển, chỉ thấy huyết khí sau lưng hội tụ vào lòng bàn tay, sát khí vô cùng mãnh liệt, cùng với những âm thanh gào thét nghe đến lạnh người. Trịnh Thần Không nhanh chóng đánh ra một chưởng, cự chưởng nhanh chóng biến hóa khổng lồ, như muốn ôm trọn Quân Mạc Tà vào bên trong để hủy diệt vậy.
- Huyết Ma Thủ.
Quân Mạc Tà kinh ngạc, tuy vậy, y lại không hề hoảng loạn. Hắn đã từng trải qua vô số cuộc chiến, gặp qua vô số cường giả, thế nên dù kinh ngạc trước công kích vô cùng mãnh liệt nhưng kiếm tâm lại vô cùng vững vàng. Ma Ảnh Kiếm trong tay biến đổi, kiếm ý đình chỉ tấn công mà quay về bảo hộ Quân Mạc Tà vào bên trong.
Bàn tay máu khổng lồ vừa mới ôm Quân Mạc Tà thì ngay lập tức bị kiếm ý xé nát, ngay sau đó lại biến thành huyết khí bay tứ tung trong không gian. Có lẽ đã biết trước, thế nên Trịnh Thần Không chẳng lộ ra bất kỳ biểu tình nào cả. Thậm chí… hắn còn không thèm nhìn Quân Mạc Tà xử lý ra sao trước Huyết Ma Thủ, hắn quay sang, trừng mắt nhìn Thiên Võ, lạnh lẽo nói:
- Cho dù hắn có là Thiên Long thánh tử thì sao? Nếu ngươi không làm được thì không cần đi theo bản thái tử nữa.
Thiên Võ giật mình, nội tâm dường như đang hoảng sợ. Còn nhớ trước đây, Thiên Võ cũng là một người vô cùng ngạo mạn, nhìn người khác bằng nửa con mắt. Chẳng biết Trịnh Thần Không đã làm gì mà khiến hắn run rẩy như vậy.
Cuối cùng, Thiên Võ cũng đưa ra quyết định:
- Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức.
- Bản thái tử không muốn nghe mấy chứ “cố gắng hết sức”.
Trịnh Thần Không hờ hững nói.
Thiên Võ ngay lập tức chỉnh đốn lại câu nói của mình:
- Thuộc hạ nhất định đem đầu của Tàng Thiên Ca dâng lên cho điện hạ.
- Tốt lắm.
Trịnh Thần Không gật đầu hài lòng, rồi lại nhìn Quân Mạc Tà, nói tiếp:
- Báo danh đi, bản thái tử không muốn giết chết kẻ vô danh.
Quân Mạc Tà đôi mắt lạnh lẽo, bờ môi xuất hiện một nụ cười, đâu đó dáng vẻ tịch mịch đã từ lâu không lộ ra:
- Ha ha, từ rất lâu rồi mới có người nói với ta câu này. Thường thì những kẻ đó… đều chết dưới Ma Ảnh Kiếm của Quân Mạc Tà ta.
- Quân Mạc Tà? Bản thái tử có biết một chút, một kẻ khá có danh tiếng.
- Chỉ là “khá” thôi sao? Coi bộ ta khá bị xem thường nhỉ.
- Bản thái tử nói ngươi “khá” là đã đánh giá ngươi rất cao rồi. Nếu muốn được bản thái tử xem trọng thì hãy đem bản lĩnh ra xem.
- Rất hợp ý ta.
- Kiếm Nhẫn Loạn Vũ.
Vừa dứt lời, Quân Mạc Tà liền cầm Ma Ảnh Kiếm tung ra sát chiêu. Chỉ trong chớp mắt, Quân Mạc Tà đã chém ra mấy chục đạo kiếm cương, tốc độ nhanh như thiểm điện, xuyên qua hư không bay thẳng đến trước mặt Trịnh Thần Không.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không hừ nhẹ, tả thủ nhẹ nhàng quét một cái, toàn bộ kiếm cương đã bị đánh tan thành tro bụi. Hắn vẫn như vậy, lãnh ngạo đến tột cùng, nói:
- Còn gì nữa không?
- Chỉ mới là bắt đầu mà thôi!
Có vẻ như Quân Mạc Tà đang vô cùng khó chịu vì bị xem thường. Ma Ảnh Kiếm gần như ngay lập tức hóa thành khổng lồ, sát khí mênh mông hạo hãn, bầu trời như bị Ma Ảnh Kiếm xuyên thủng, khi Ma Ảnh Kiếm Trảm xuống, mây đen bị tách ra làm ra hai nửa, nhìn vô cùng kinh hãi.
- Ồ, khá bất ngờ đấy.
Trịnh Thần Không cười nhếch mép. Song thủ kết thành thủ ấn, huyết khí sau lưng bị hắn khu động, dần dần hóa thành một huyết ma khổng lồ, mùi máu tanh lan tỏa trong không gian, so với mùi huyết tanh ngoài chiến trường còn muốn khủng bố hơn. Cao thủ chiến, ngay lập tức những kẻ khác lùi ra xa, tìm một chỗ để theo dõi.
Chỉ có một người trong số đó là không thể rời khỏi được, chính là Tàng Thiên Ca. Hắn đang bị Thiên Võ đeo bám, bị tấn công ác liệt, mỗi chiêu tung ra đều muốn dồn hắn vào chỗ chết. Dù vậy, Tàng Thiên Ca vẫn dễ dàng hóa giải được. Thậm chí Tàng Thiên Ca còn chưa sử dụng đến tuyệt chiêu của mình, chỉ dùng nhu chế cương vô cùng đơn giản, đồng thời khuyên nhủ:
- Thiên Võ, ta với ngươi không thù không oán, vì sao muốn giết ta?
- Mệnh lệnh của thái tử điện hạ, ta không thể không nghe theo.
Thiên Võ nhanh chóng trả lời. Đương nhiên thế công kích không có đình chỉ, so với cuộc chiến giữa Quân Mạc Tà và Trịnh Thần Không chỉ thua kém một chút khí thế mà thôi.
- Vì sao ngươi phải bán mạng cho hắn?
- Ta không có nghĩa vụ phải trả lời. Đỡ tuyệt chiêu của ta – Bá Lôi Quyền!
Tàng Thiên Ca vừa đánh vừa lui, dường như không có ý muốn chiến đấu thực sự. Nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên ở trên trời, Tàng Thiên Ca nhìn thấy Quân Mạc Tà đang bị rơi vào thế hạ phong. Thực lực của Quân Mạc Tà như thế nào, Tàng Thiên Ca là người hiểu rõ nhất.
Không ngờ hắn lại bị Trịnh Thần Không dồn ép như vậy, Trịnh Thần Không này tuyệt đối là cao thủ tuyệt thế. Tàng Thiên Ca không muốn bị dây dưa với Thiên Võ nữa, Cửu Chuyền Thần Long Quyết lập tức được vận chuyển.
- Ngươi nằm im một chỗ cho ta. Cửu Chuyển Thần Long Quyết đệ nhất tầng – Nhất Nguyên Long.
Tàng Thiên Ca một chưởng xuất ra, kim long xuất hiện, rống lên một tiếng kinh thiên động địa. Vậy mà lại giương nanh múa vuốt, vồ lấy thân thể khổng lồ của Thiên Võ, dễ dàng đẩy lùi được hắn. Thiên Võ biến sắc. Dù đã lường trước được Tàng Thiên Ca thực lực rất mạnh, nhưng không ngờ lại vượt trội như thế này. Vốn dĩ nghĩ rằng có thể cầm chân, tuy nhiên sau khi Tàng Thiên Ca bộc lộ sức mạnh thật sự, hắn mới biết được cách biệt giữa hai bên là như thế nào.
Kim long hung bạo đánh bay Thiên Vũ vào lòng đất, sau đó mới chậm rãi bay về lại chỗ của Tàng Thiên Ca. Tàng Thiên Ca sau đó bay về phía cuộc chiến bên kia, chỉ thấy khi đó, huyết ma đang không ngừng công kích, dù rằng chống đỡ rất mãnh liệt, nhưng Quân Mạc Tà vẫn đang bị bức lùi về phía sau. Nhìn trên người hắn, áo bào đã bị nghiền nát, trên người có vài chỗ đang bị thương không ngừng rỉ máu. Lại có huyết khí trong không gian nhân lúc hắn sơ hở là muốn công kích xâm nhập vào. Nếu không phải Quân Mạc Tà cảnh giác, chỉ sợ tình huống của hắn so với Kim Băng Hoàng không khác biệt bao nhiêu.