Một thế giới thê lương đổ nát, khắp nơi đều là đường xá hoang phế, tường thành sụp đổ, cây cối trụi lá, lộ ra một loại cảm giác tang thương, hoang vắng, cô quạnh… Trận gió nhẹ khẽ thổi qua, cuốn bay tro bụi trên mặt đất, khiến cho không gian ở đây càng tăng thêm vài phần tiêu điều.
Chỗ này chính là tầng thứ năm của thượng cổ mộ phủ.
Giữa nơi tang thương đổ nát đó, một bóng người lặng lẽ xuất hiện, chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng dừng lại quan sát, tựa hồ đang cảnh giác với một thứ nào đó. Kẻ này là một nam tử trẻ tuổi, mặt mày thanh tú, thân hình hơi mảnh khảnh, tuy mặc y phục bình thường, thế nhưng đôi mắt sáng lấp lánh lộ vẻ bất phàm khiến cho người ta cảm thấy hắn tuyệt đối là một đại nhân vật. Kẻ này, đích thị chính là Tàng Thiên Ca.
Đã gần một tháng trôi qua, sau khi đối đầu với yêu long trong mộ phủ, một kích thất bại, hắn cũng lăn ra bất tỉnh nhân sự. Cho đến lúc tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã chỗ này rồi, còn những người khác thì chẳng biết đang lưu lạc ở nơi đâu.
Trong lòng hắn khi đó hối hận không thôi. Hắn là người mạnh nhất, thế nhưng lại hành xử theo cảm tính, muốn đối đầu trực diện với yêu long, bởi vì hắn nghĩ rằng hắn sẽ đánh bại được yêu long. Nhưng không ngờ, cuối cùng lại bị yêu long dễ dàng đánh bại. Với khả năng khi đó, chỉ cần cầm chân được yêu long một chút thôi thì khả năng sống sót của mọi người là rất cao, nhưng rốt cuộc…
Nghĩ rằng bản thân mình còn sống, có lẽ ba người Quân Mạc Tà, Võ Canh và Ninh Tiểu Tam đều có khả năng còn sống, vậy nên suốt gần một tháng quan, Tàng Thiên Ca miệt mài tìm kiếm bọn họ. Tầng thứ năm này vậy mà rộng lớn đến như vậy, so với tầng một và tầng thứ hai khác biệt một trời một vực, tựa hồ là một không gian bí cảnh khác.
Hắn cứ đi mãi, đi mãi mà không gặp một bóng người nào. Ngược lại nguy hiểm trùng trùng thì lúc nào cũng đang chờ đợi rình rập. Khoảng thời gian tìm kiếm, hắn đã mười lần gặp phải nguy cơ, trong đó có ba lần suýt chút nữa rơi mất cái mạng nhỏ.
Ban đầu không biết thì di chuyển liên tục, nhưng bây giờ tốc độ chậm rãi hơn. Nhiều lúc cảm thấy nguy cơ cần kề, Tàng Thiên Ca dứt khoát không có phi hành mà vừa đi bộ, vừa dò xét tình hình. Như lúc này đây, Tàng Thiên Ca cảm giác được đang có một mối nguy đang ẩn hiện bên cạnh. Tinh thần căng như dây cung, không một khắc nào vơi đi sự cảnh giác.
Bỗng nhiên, từ dưới chân một truyền đến một cơn sóng ngầm, tựa như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào. Tàng Thiên Ca biến sắc, vận hết lực bay lùi về phía sau. Chỉ trong gang tấc, một bóng đen khổng lồ, cao đến ba bốn chục thước hiện ra.
Nhìn kỹ lại, nó là một sinh vật nhìn giống như trùng, cái miệng khổng lồ hình tròn đầy những cái răng nhọn hoắc, mùi hôi tanh từ bên trong cái miệng đó bay ra lan tỏa không gian, thân thể màu huyết hồng với vô số những sợi tua, vừa thấy đã khiến người ta sinh ra một cảm giác nôn mửa.
- Bách Mao Huyết Độc Trùng? Lần này rắc rối to rồi!
Tàng Thiên Ca khuôn mặt khó coi, trong lòng thầm than một tiếng. Bách Mao Huyết Độc Trùng là một trong những yêu thú khó đối phó nhất tại nơi này, tu vi của nó tương đương với cường giả Chí Tôn Thần nhân loại, thậm chí có phần nhỉnh hơn đôi chút.
Bách Mao Huyết Độc Trùng thể hình tuy to lớn, nhưng tốc độ không hề chậm chạp, ngược lại khi di chuyển bên trong lòng đất còn muốn nhanh hơn cường giả Chí Tôn Thần phi hành trên trời. Một điều nguy hiểm nữa chính là độc của Bách Mao Huyết Độc Trùng cực kỳ lợi hại, bất kỳ yêu thú nào trúng độc của nó, mười ngày nửa tháng mà không lấy được yêu hạch của Bách Mao Huyết Độc Trùng thì tuyệt đối không thể sống sót.
Cũng may cho Tàng Thiên Ca, đầu Bách Mao Huyết Độc Trùng này không phải thuộc dạng khủng bố có tu vi Chí Tôn Thần, tính ra thì nó cũng chỉ ngang bằng với hắn mà thôi. Thế nhưng dù là vậy, Tàng Thiên Ca cũng không nguyện đánh nhau với nó. Nếu không sợ rằng nó gọi cả bầy tới thì tiêu, tốt nhất là nên bỏ chạy.
Nghĩ là làm, Tàng Thiên Ca vội quay lưng lại, tìm đường bỏ trốn. Thế nhưng Bách Mao Huyết Độc Trùng há lại để cho con mồi bỏ trốn. Sau khi mai phục ám sát bất thành khiến cho nó cực kỳ giận dữ, chỉ nghe một tiếng gầm lớn kinh thiên động địa, tiếp đó liền phóng tới, cái miệng há ra với vô số cái răng nhọn hoắc muốn đớp gọn gã nhân loại nhỏ bé kia.
Tàng Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn đánh nhau với Bách Mao Huyết Độc Trùng thật, nhưng nếu đã bị ép như vậy thì cũng chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu. Từ sau khi quan sát được bí văn màu vàng kia, nhân lúc vừa tìm kiếm vừa lĩnh ngộ, thực lực của hắn tịnh tiến rất nhiều. Thế nên hắn cũng không ngại đấu với đầu Bách Mao Huyết Độc Trùng này.
Nguyên lực vận chuyển, chín đầu long ảnh xuất hiện với đủ màu sắc khác nhau bao phủ xung quanh Tàng Thiên Ca. Hữu thủ nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ đấm ra một cú:
- Cửu Chuyển Thần Long Quyết đệ nhất tầng – Nhất Nguyên Long.
Đầu long ảnh đầy uy lực phát ra từ quyền mang, khi cái mồm khổng lồ của Bách Mao Huyết Độc Trùng vừa mới bay tới thì đã lĩnh trọng một quyền Nhất Nguyên Long. Thế nhưng nó chỉ khiến cho Bách Mao Huyết Độc Trùng hơi khựng lại một chút mà thôi, chỉ là nộ hỏa trong lòng nó càng thêm lớn hơn. Cái miệng há rộng ra, có thể thấy được chính giữa cái miệng nó có một cái vòi khá lớn.
Tàng Thiên Ca giật bắn mình, chẳng dám tiếp tục thừa thắng xông lên công kích nó nữa mà lập tức tránh né thật nhanh. Ngay lúc đó, từ bên trong cái vòi thịt màu hồng nhầy nhụa kia bắn ra một thứ chất lỏng màu xanh. Mỗi nơi thứ chất lỏng màu xanh đó đi qua đều ăn mòn tất cả, thậm chí còn có thể nhìn thấy khói bốc lên cùng với mùi khét xuất hiện.
Thứ đó chính là kịch độc, hầu như mọi sinh vật tại nơi này rất úy kị, cũng là lí do vì sao Bách Mao Huyết Độc Trùng lại tung hoành mà không hề kiên nể bất kỳ kẻ nào. Tàng Thiên Ca thở phào một hơi, nếu không phát hiện nhanh, chỉ sợ bản thân mình cũng giống như đất đá bị biến thành làn khói kia.
Công kích thất bại, Bách Mao Huyết Độc Trùng vẫn không có chịu dừng lại, cái vòi bên trong miệng lại tiếp tục phun độc công kích tiếp. Tàng Thiên Ca chỉ muốn chửi thề, thế nhưng lại không có thời gian mà lại vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa tránh né độc, tình huống chật vật vô cùng.
Truy đuổi tầm bốn năm mươi dặm, bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng rống giận dữ. Tàng Thiên Ca da đầu run lên, không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa, bỗng nhiên hắn phát hiện, Bách Mao Huyết Độc Trùng từ lúc nào đã không còn đuổi theo hắn nữa.
Những con mắt nhỏ li ti trên chóp đầu lộ ra vẻ nghiêm trọng, như đang đối đầu với kẻ địch hùng mạnh nào đó. Từ trong sương mù đối diện, một bóng ảnh khổng lồ hiện ra. Đó là một con bò sát lớn nhìn như một ngọn núi, lớp da dày sần sùi che toàn thân, không khác gì một lớp áo giáp; bốn cái chân lớn như trụ trời, cái đuôi to lớn uy lực mỗi lần đưa qua đưa lại là sang phẳng mọi thứ. Trên người con bò sát này còn ẩn hiện một tia long uy yếu ớt, thiết nghĩ trong huyết mạch cũng có một tia long huyết nhỏ nhoi.
Nhìn con bò sát này giống như Thiết Bối Cự Tích trong sách miêu tả, chỉ là Thiết Bối Cự Tích trưởng thành cũng chỉ có tu vi Thần Đế Cảnh mà thôi, thể hình cũng không có lớn bằng đầu bò sát này. Bách Mao Huyết Độc Trùng tỏ ra kiên kỵ với nó như vậy, chỉ sợ là một trong những kẻ địch khó đối với của nó.
Bách Mao Huyết Độc Trùng gầm một tiếng, bày ra uy thế của mình. Con Thiết Giáp Cự Tích chẳng tỏ ra quan ngại, cũng gầm lớn đáp trả, không ai chịu thua ai. Không quá lâu sau, đoán chừng sau khi quan sát chừng mấy chục giây, Thiết Giáp Cự Tích hung hãn đột nhiên đứng lên bằng hai chân sau, chân trước để lộ móng vuốt đen dài sắc bén, nhảy vồ tới tấn công Bách Mao Huyết Độc Trùng.
Bách Mao Huyết Độc Trùng tuy kinh nhưng không loạn, lập tức bắn ra chất độc từ trong miệng. Chỉ là Thiết Giáp Cự Tích đã đề phòng trước, nó uốn người lại thành một quả cầu được che phủ bởi lớp da dày bên ngoài. Chất độc không thể nào xuyên thủng được. Mỗi lần phun độc thì phải cách một lúc mới phun tiếp được, nắm được điểm này, Thiết Giáp Cự Tích cởi bỏ phòng thủ, chạy lên tấn công tiếp. Bách Mao Huyết Độc Trùng tỏ ra quá chậm chạp, bị móng vuốt của Thiết Giáp Cự Tích chém lên người, máu tươi chảy ra lên lán, mùi hôi tanh khó chịu lan tỏa. Đối với mùi này, Thiết Giáp Cự Tích càng thêm phấn khích, điên cuồng tấn công tiếp.
Bách Mao Huyết Độc Trùng giận dữ thét to, rồi dùng cái miệng to lớn đầy gai góc gặm nát đầu Thiết Giáp Cự Tích. Chỉ là làm sao Thiết Giáp Cự Tích không đoán được ý đồ của nó, nhanh chóng lùi lại một bước, rồi sau đó chuyển người, cái đuôi lớn tràn trề uy lực đập thẳng vào người Bách Mao Huyết Độc Trùng, bức nó bay ra khỏi mặt đất.
Cuối cùng Thiết Giáp Cự Tích nhảy vồ lên người nó, móng vuốt điên cuồng đâm chém, cho đến khi Bách Mao Huyết Độc Trùng không còn cựa quậy được nữa. Thiết Giáp Cự Tích thế là bắt đầu thưởng thức chiến lợi phẩm của mình, còn về phần gã nhân loại kia, nó chẳng thèm đặt vào trong mắt. Thậm chí từ lúc xuất hiện, nó đã chẳng buồn liếc nhìn Tàng Thiên Ca lấy một lần.