Trong đan điền, một cỗ sức mạnh bỗng trỗi dậy, có lẽ chính bản thân Tàng Thiên Ca cũng không biết sức mạnh đó là gì. Nguồn sức mạnh đó có màu tím, phảng phất như một cõi hư không, có thể nhìn thấy nhưng không cách nào động đến nó được. Sức mạnh huyền bí đó xuất hiện ngày một nhiều, từ trong đan điền, nó bắt đầu lan ra khắp các ngõ ngách trong thân thể hắn.
Quá mạnh mẽ. Tàng Thiên Ca phải gồng mình vận chuyển Cửu Chuyển Thần Long Quyết, cố gắng điều khiến sức mạnh thần bí đó. Người đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy có một luồng khói màu tím lờn vờn quanh người Tàng Thiên Ca, khiến cho thân thể của hắn trở nên huyễn ảo lạ thường. Chín đầu kim long cũng bị ảnh hưởng, dần dần màu sắc của kim long bắt đầu thay đổi. Mỗi con biến thành một màu sắc khác nhau, nó không phải do nguyên lực của Tàng Thiên Ca biến đổi như trước đây, mà là biến đổi thành một lực lượng nguyên tố khác, năng lượng cực kỳ thuần khiết.
Áp lực cũng dần dần thay đổi, khí lưu bỗng chốc trở nên nặng nề, chính là dấu hiệu muốn đột phá. Khuôn mặt Tàng Thiên Ca nhăn lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, gân xanh trên tránh nổi lên chằn chịt. Quần áo cũng bị áp lực chấn thành tro bụi, để lộ ra thân thể cường tráng tuyệt hảo.
- Hắn sắp đột phá rồi. Võ Canh, mau đến đây.
Quân Mạc Tà nháy mắt đã nhận ra, lập tức hét lớn. Cường giả Thượng Thần cảnh đột phá có thể khiến cho thiên địa biến sắc, ám vô thương thiên. Tàng Thiên Ca chính là cường giả trong cường giả, một khi đột phá lại càng trở nên oanh động. Cũng may Quân Mạc Tà đang mang theo một pháp khí bảo hộ, có thể chống được một kích của cường giả Chí Tôn Thần.
Võ Canh nhanh bước nhảy ra đằng sau lưng Quân Mạc Tà, chỉ thấy Quân Mạc Tà lấy ra một cái ô rách nát màu trắng.
- Ô nát… ngươi định cứu chúng ta bằng cái dẻ rách này?
- Bộ nhìn mặt ta thích giỡn lắm à?
Quân Mạc Tà hừ lạnh, trừng giọng quát một tiếng. Tiếp đó vận chuyển nguyên lực truyền vào cái ô, chỉ thấy cái ô mở ra, chớp mắt hóa thành khổng lồ che phủ ba người họ bằng một lớp lá chắn trong suốt nhưng vô cùng chắc chắn.
- Không lẽ đây là… U Minh Bảo Tán?
- Tiểu tử, ngươi nhận thức được cái ô nát này?
Võ Canh không ngờ Ninh Tiểu Tam như vậy mà biết được lai lịch của chiếc ô, còn bản thân hắn thì mờ mịt như gã mù chữ. Quân Mạc Tà cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó thì quan sát sự biến hóa của Tàng Thiên Ca bên kia. Ở sau lưng hắn, Ninh Tiểu Tam gật đầu trả lời:
- Ta từng đọc qua một quyển sách ghi chép về các loại pháp khí cao cấp, trong đó U Minh Bảo Tán này. Nghe nói U Minh Bảo Tán do một vị cường giả gọi là U Minh Chí Tôn lấy ra từ trong Thần Địa, tuy rằng không có tính công kích, thế nhưng nói về khoảng phòng thủ thì có thể xếp vào trong ba kiện pháp bảo phòng thủ vững chắc nhất. Sau đó, hậu duệ của U Minh Chí Tôn là Thanh Mộc Chí Tôn nhờ vào U Minh Bảo Tán mà thành danh tại Phong Thần Chiến.
- Cái ô nát này vậy mà lợi hại như vậy sao?
Võ Canh ồ lên một tiếng, sau đó ghét sát vào tai Quân Mạc Tà, thì thầm:
- Ê, vài bữa nữa cho ta mượn cái ô nát này chơi một lúc được kh…
Chưa kịp nói hết câu, thì bỗng một thứ gì đó tròn tròn cứng còn hơn sắt cú thẳng vào đầu hắn, tạo thành một tiếng kêu vang khá to. Quân Mạc Tà lạnh lùng nói:
- Bộ ngươi không im miệng một lúc thì trời sập sao?
Bị đánh bất ngờ, Võ Canh căn bản không hề có chuẩn bị nào thì đã ăn trọn một cú đấm, ánh mắt nhảy đom đóm, miệng ú a ú ớ rồi ngã thẳng cản xuống đất, đo sàn một cách dễ dàng. Ninh Tiểu Tam thấy vậy thì giật mình, lập tức lùi ra sau mấy bước, ánh mắt đảo nhìn chỗ khác, chỉ sợ Quân Mạc Tà ngứa tay lại làm một quyền giống như Võ Canh.
Đương nhiên Quân Mạc Tà không có rỗi hơi mà quan tâm đến Ninh Tiểu Tam, thần thức hắn tập trung lên Tàng Thiên Ca, chỉ là tầm quan sát khá hạn chế, bởi vì Tàng Thiên Ca đã bị luồng khói tím kia bao phủ. Quân Mạc Tà chỉ có thể cảm giác được khí thế càng lúc càng tăng, so với lúc trước không chỉ mạnh hơn gấp hai lần.
Người cảm thụ rõ ràng nhất, không ai khác chính là Tàng Thiên Ca. Hắn cảm giác kinh mạch như đang trương phồng lên, tùy thời có thể nổ tung tóe, nếu không kiềm chế được chắc chắn sẽ bạo thể mà chết. Đây có thể nói là lần đột phá nguy hiểm nhất từ trước đến nay mà hắn trải qua, một giây lơ đãng thôi thì sẽ nhận lấy một cái kết tàn khốc,
Đan điền bỗng dưng vang lên một tiếng, một cơn đau truyền lên đại não, chỉ nghe Tàng Thiên Ca khuôn mặt nhăn nhó ngửa lên trời, hét thảm một tiếng. Thiên địa như đang rung chuyển, căn phòng xuất hiện vô số vết nứt, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Chín đầu kim long đã biến đổi hoàn toàn, bay loạn tứ tung gầm vang.
Một lúc sau, áp lực dần dần hạ xuống rồi biến mất. Thân thể Tàng Thiên Ca từ trong bụi mờ hiện ra, có thể cảm giác được, khí chất của hắn thay đổi rõ rệt, có thể khẳng định được, hắn đã mạnh hơn trước đây. Tàng Thiên Ca, không ngờ từ trong ảo cảnh gặp được kỳ ngộ mà đột phá, trở thành cường giả Thượng Thần Cảnh trung kỳ.
Cường giả Thượng Thần Cảnh đột phá cực kỳ khó khăn, không chỉ tích lũy nguyên lực mà còn phải tìm hiểu được võ ý chi đạo. Nhưng Tàng Thiên Ca vô tình gặp được kỳ ngộ mà đột phá, thật khiến cho người ta ghen ghét mà.
Quân Mạc Tà thu U Minh Bảo Tán, tuy rằng cảm nhận được Tàng Thiên Ca mơ hồ đã vượt qua mình, nhưng không bởi vì vậy mà ghen ghét, ngược lại trong lòng sinh ra một tia ngạo khí muốn đánh bại Tàng Thiên Ca ngay lúc này. Chỉ là tình huống bây giờ không thích hợp, bèn tiến lên chúc mừng:
- Tàng Thiên Ca, chúc mừng đột phá thành công.
Tàng Thiên Ca còn đang cảm nhận sự thay đổi của mình thì nghe thấy giọng nói của Quân Mạc Tà, ngẩn đầu lên, mỉm cười gật đầu:
- May mắn gặp được kỳ ngộ. Ha ha…
- Kỳ ngộ không phải là thứ dễ nắm bắt, cần có một phần thực lực trong đó mới đoạt lấy được. Ngươi đã mạnh hơn so với trước đây, nhưng Quân Mạc Tà ta không vì thế mà mà chịu thua ngươi đâu, nhất định ta sẽ mạnh hơn ngươi.
- Lúc nào sẵn sàng tiến đón.
Hai người họ dù nói chuyện sặc mùi chiến ý, đột nhiên lại cười phá lên, thân thiết vô cùng.
- Khụ khụ, chuyện này để sau đi. Trước tiên… Thiên Ca à, huynh có thể… mặc quần áo vào được không?
Ninh Tiểu Tam không biết từ lúc nào mà lù khù xuất hiện, ho khan một tiếng nhắc nhở.
- Ồ, thằng nhóc này, nhìn nhỏ con vậy mà hàng họ lớn quá nhỉ… kiểu này con nào mà chịu nổi, hắc hắc…
Không chỉ Ninh Tiểu Tam, Võ Canh cũng chẳng rõ tỉnh lại khi nào. Vậy mà lại không quan tâm đến việc Tàng Thiên Ca đột phá, ánh mắt nhìn xuống hạ thân Tàng Thiên Ca, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, tấm tắc gật đầu khen ngợi.
Tàng Thiên Ca da mặt vốn mỏng, dù rằng có một thanh mai trúc mã đang đợi hắn tại Thiên Long thần điện, thế nhưng bấy lâu nay đều một lòng tu luyện, chưa từng trải qua nữ nhi tình trường. Bị trêu chọc như vậy thì khuôn mặt lập tức đỏ đến tận mang tai, vội lấy ra một bộ đồ thay vào.
- Đại ca, đừng có trêu đệ nữa!
Tàng Thiên Ca van xin, nhưng đâu dễ gì có cơ hội trêu chọc như vậy, há Võ Canh có thể buông tha. Giọng nói dâm đãng nói tiếp:
- Nam nhi trai trái, mới nói chút xíu mà đỏ mặt như con gái, vậy là không được rồi. Vài bữa nữa đại ca sẽ dẫn ngươi tới Ngọc Hoa Phường, bảo đảm với nhan sắc, thực lực và tiền tài của ngươi, đảm bảo ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Ngọc Hoa Phường cũng sẽ bị ngươi giết thôi. Chậc chậc, thiết nghĩ cỡ ngươi một lần phải giết chục đứa mới đúng, đến khi đó đừng quên phần của đại ca là được! Ha ha ha…
- Không được không được, đại ca có giết người thì đừng có lôi đệ vào, đặc biệt là nữ nhân nữa, đệ không muốn đâu.
Tàng Thiên Ca thay đồ xong, bỗng nhiên nghe Võ Canh muốn dẫn đi hắn đi giết người, còn là giết nữ tử nữa. Hắn đích thực chính là chính nhân quân tử, trừ khi là tình huống bất khả khắng thì mới động thủ với nữ nhân. Mà cho dù có thực sự như vậy đi nữa, hắn chắc chắn cũng sẽ không lạnh lùng xuống tay giết chết.
Quân Mạc Tà cũng không đồng ý, giọng nói lạnh lẽo ngập tràn sát khí, nói:
- Võ Canh, bản công tử cảnh cáo ngươi đừng có làm ô danh của bản công tử và Tàng Thiên Ca, nếu không đừng trách bản công tử vô tình.
- Phải đấy, đại ca, làm thế không tốt đâu! Nếu không sau này làm sao mà hành tẩu giang hồ được!
Nghe hai tên chính nhân quân tử này nói chuyện vô cùng gay gắt, Võ Canh không khỏi cứng đờ trong giấy lát. Nhưng chỉ sau đó vài giây, hắn ta cười phá lên, nước mắt nước mũi chảy lòng thòng, nhìn rất khó coi, hay không muốn nói là tởm lợm. Vừa cười, Võ Canh vừa nói, chỉ là có lẽ buồn cười quá mà nói không nên lời:
- Ha ha… hai tên các ngươi… ha ha… ha ha ha… Quân Mạc Tà ngươi như vậy mà cũng… ha ha ha…
Võ Canh lăn xuống đất, không ngừng ôm bụng cười. Hai tên kia không rõ vì sao hắn lại cười như thế, ánh mắt ngáo ngơ nhìn nhau đầy hiếu kỳ. Đứng ở bên cạnh, Ninh Tiểu Tam hai bên phá cũng căn phòng lên, hai mắt hiếp lại, lâu lâu lại cười khục khục, cơ hồ là đang cố gắng áp chế.
- Tiểu Tam, ta thấy đâu có gì buồn cười đâu. Giết nữ nhân rất đáng cười sao?
Tàng Thiên Ca nhíu mày trừng mắt, có lẽ hơi giận rồi. Nhưng vừa nghe xong, Ninh Tiểu Tam không áp chết nổi nữa mà lập tức bung lụa cười lớn tiếng, biểu cảm chẳng khác Võ Canh là bao nhiêu. Vừa cười, hắn vừa cố gắng nói:
- Ha ha ha… hai vị công tử à, Võ lão đại nói giết ở đây chính là phịt… à không, là giao hợp với nữ nhân ấy. Không phải là giết người kiểu kia đâu… há há há…
Rồi hắn lại chỉ sang Quân Mạc Tà, vừa cười vừa nói tiếp:
- Quân thiếu… ngươi cũng gần ba mươi tuổi… vậy mà cũng chưa từng chịch một nữ tử nào sao? Há há há…