Quân Mạc Tà ẩn dấu tu vi, nhưng ai cũng biết, hắn có thể đấu một trận với cường giả Thượng Thần cảnh. Còn Vô Đạo, hắn mới đột phá cách đây không lâu, chiến lực thật sự có lẽ hắn vẫn còn kém xa Quân Mạc Tà. Chỉ là, quân bài bảo mệnh thì hắn có rất nhiều, cường giả Thượng Thần cảnh có thể chiếm thượng phong, nhưng muốn uy hiếp tính mạng của Vô Đạo thì hoàn toàn không có khả năng.
Cầm Tu La Chi Kiếm trong tay, sát khí lạnh lẽo hàn lâm, tựa hồ như một vị sát thần xuất hiện, dù rằng gã Ma tộc kia nhiều năm ở Man Hoang Chi Địa cũng chưa từng gặp cỗ sát khí kinh thiên như thế này. Vô Đạo lao tới như một mũi tên, khí thế bạo tạc lâm trận.
- Muốn bỏ chạy? Ngươi nghĩ Lang Gia thành muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Diệp Nhất Phàm, nhanh chóng khởi động đại trận hộ sơn. Cố Độc Hành, giúp ta cản hắn lại.
Gã Ma tộc này dám đơn thương độc mã đi vào chỗ của nhân loại, chắc chắn có một số quân bài bảo mệnh. Tu vi của hắn cũng rất cao, Vô Đạo không dám lỗ mãng trực tiếp đánh nhau với hắn.
- Ha ha, thượng cổ cấm chế Thần tộc chúng ta còn phá được, ngươi nghĩ trận phép cỏn con kia có thể cản được à!
Trên gương mặt của gã Ma tộc hiện lên một vẻ tự tin, cơ hồ không xem đại trận hộ sơn ra gì cả. Chiến chùy một lần nữa phát ra hồng quang ghê rợn, hắn không tấn công Vô Đạo hay Cố Độc Hành, mà lại nhắm vào chúng nhân sĩ bên dưới. Với sức mạnh cường hãn của hắn, chúng nhân sĩ kia hoàn toàn không có sức lực phản kháng.
- Ha ha, trước khi đi làm cỏ chục tên cũng không tệ.
- Hừ, yêu nghiệt ma tộc, dám coi thường nhân loại, ngươi sẽ trả một cái giá thật đắt.
Vừa lúc gã Ma tộc tiếp tục bổ xuống một chùy thì một thân ảnh xuất hiện, hiên ngang che chắn cho toàn bộ chúng nhân sẽ yếu ớt kia. Chỉ thấy người này toàn thân phát ra hồng quang, ẩn hiện còn có tiếng long ngâm vang lên.
- Kim Long Cửu Biến.
Người kia xuất ra một chưởng, đột ngột một ảo ảnh kim long hiện ra, tựa hồ kim long phi thiên, đánh vỡ cương mang giáng xuống. Thế nhưng, tu vi của người này rõ ràng kém hơn gã Ma tộc kia, bị chấn lùi lại chục mét, khóe miệng chảy xuống một tia máu, ắt hẳn đã bị trọng thương.
- Là Đồ Úy tôn giả.
- Ta còn tưởng sẽ phải chết chắc rồi chứ, may mắn có Đồ Úy tôn giả tương trợ.
- Ma tộc chết tiệt, đã dám lộ diện tại địa phương của nhân loại mà còn làm càng đến như vậy, không xem nhân loại chúng ta ra gì cả.
- ………
Đồ Úy tôn giả xuất hiện kịp thời đã cứu hơn trăm mạng người, thế nhưng cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Mạnh Nguyên đan vương nhanh chóng đến gần y, lấy ra một viên linh đan để cho Đồ Úy tôn giả phục dụng để ổn định thương thế.
Những cao thủ khác cũng nhanh chóng định thần, bay lên không trung bao vây gã Ma tộc kia. Lúc này, đại trận bảo vệ Lang Gia thành cũng đã khởi động, hầu như không có cách nào để cho gã Ma tộc kia chạy trốn cả.
- Hừ, lần này bản tọa muốn xem ngươi làm cách nào trốn thoát.
Người vừa mới nói chính là Trảm Vân chân nhân. Đồ Úy tôn giả bị gã Ma tộc đánh trọng thương khiến cho Trảm Vân chân nhân rất tức giận, hận không thể giết chết hắn.
- Nói nhiều với yêu nghiệt Ma tộc làm gì, bắt sống hắn, bắt hắn khai ra, rốt cuộc còn bao nhiêu Ma tộc đã xâm nhập vào đại lục.
- Đúng vậy, nhất định phải bắt sống được hắn.
- ………
Ba tầng trận pháp phòng ngự đã bố trí xong, cao thủ tán tu, cao thủ nhất phẩm tông môn và cao thủ siêu cấp thế lực, tính ra cũng gần ma mươi vị. Tuy rằng thực lực ít người có thể đấu lại với gã Ma tộc này, thế nhưng mỗi người đều có con bài bảo hộ tính mạng, muốn giết không phải chuyện dễ. Dù vậy, gã Ma tộc cũng không hề xuất hiện một tia kinh biến nào, không rõ hắn dựa vào thứ gì, nhưng có thể thấy hắn vô cùng tự tin, vô cùng ngạo mạn.
Nhưng cũng chính vì cái sự tự tin ngạo mạn đến cực điểm này lại trở thành điểm chí mạng. Trận pháp thủ hộ của Tinh Hồn vững chắc như thái sơn. Thời điểm Ảnh Nguyệt sơn trang cùng với Lang Gia thành nổi lên, không ít lần bị cao thủ các phái vây công, thậm chí siêu cấp thế lực cũng âm thầm tham dự, vậy mà cũng chẳng thể công kích được.
Điểm huyền diệu của bao đại kỳ trận này, dẫu là bên ngoài hay bên trong, uy lực đều không khác gì nhau. Mà tên Ma tộc kia dường như không biết gì về chuyện này, thế nên hắn mới tự tin đến như vậy. Chỉ thấy hắn cười khằn khặc man rợ, ánh mắt lạnh lẽo quét quanh, dừng lại tại vị trí của Vô Đạo:
- Muốn bắt sống ta, các ngươi không có cái tư cách này.
- Hừ, để bản tọa xem ngươi còn cứng mồm cứng miệng đến mức nào. Mọi người cùng lên áp chế hắn.
Trảm Vân chân nhân hừ lạnh một tiếng, tay cầm một cái cổ kính, nguyên lực truyền vào quang mang đại thịnh, đột nhiên từ bên trong cổ kính lao ra ngoài ba đạo hỏa kim kê. Hỏa kim kê gáy lớn một tiếng, hung mãnh tấn công gã Ma tộc.
Những người khác cũng lần lượt tế khởi pháp bảo của mình, thuận theo khí thế mà tấn công từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không có một khe hở nào để cho gã Ma tộc trốn thoát.
Dù gã Ma tộc có cường đại đến đâu đi nữa, gặp thế quần công mãnh liệt đến như thế này, dù không trọng thương cũng phải tiêu hao thể lực đến phân nửa. Nhưng không hiểu sao, Vô Đạo lại thấy có gì đó không ổn. Vậy nên hắn mới không có ra tay, đồng thời truyền âm cho Cố Độc Hành tạm thời không vọng động, cứ đứng một chỗ quan sát.
Thiên địa vang lên tiếng nổ ầm ầm, liên miên không dứt. Thậm chí cả Lang Gia thành cũng rung chuyển nhè nhẹ. Cũng may nhân sĩ giang hồ được sơ tán không ít nên không tổn hại quá nhiều. Nhưng dù vậy cũng làm cho cao thủ nhân loại ngứa mắt. Nội tâm càng thêm căm hận gã Ma tộc kia, hận không thể chém hắn thành trăm mảnh.
Khói bụi tiêu tan, những tưởng gã Ma tộc phải chật vật không ít. Thế nhưng… để cho võ giả nhân loại thất vọng rồi. Không ngoài dự đoán của Vô Đạo, hắn không hề bị rách dù chỉ một cái gấu áo. Xung quanh thân thể hắn được bao bọc bởi một tầng tử khí quỷ dị, tuy rằng nhìn rất mỏng manh, nhưng nó đã cản phá được tuyệt chiêu của các cao thủ kia.
- Quá yếu, quá yếu. Từ lúc nào nhân loại các ngươi lại yếu đến như vậy.
Gã ngửa đầu cười lớn, dưới ánh mặt trời chiếu vào làn da màu xanh xù xì khó coi của hắn, một cỗ ngạo khí dâng lên đả kích thẳng vào nội tâm của chúng cao thủ nhân loại. Không ngờ, mấy chục người đồng loạt ra tay, vậy mà lại không khiến cho xây xước dù chỉ một chút.
- Giờ đến lượt ta rồi. Đỡ một chiêu của ta.
- Bạo Liệt Phá.
Cự chùy một lần nữa huyết quang đại thịnh, so với lần trước còn muốn mạnh mẽ hơn gấp ba, gấp bốn lần. Thiên địa linh khí hội tụ vào cự chùy, chớp mắt biến thành một cái cự chùy khổng lồ, tựa hồ một cái giáng xuống sẽ đánh sập cả tòa thành hoa lệ này chỉ trong giây lát mà thôi.
Kình phong nổi lên, trong hư không nghe thấy âm thanh đổ nát, áp lực mạnh đến nỗi khiến cho mặt đất bị lún xuống một tầng. Uy lực mạnh mẽ này, chỉ có cao thủ Chí Tôn Thần mới phát ra được.
- Cẩn thận. Hắn dùng Chí Tôn Phù khảm lên cự chùy, so với một kích của Chí Tôn Thần không khác biệt bao nhiêu cả.
Vô Đạo chớp mắt đã nhận ra, hét lớn một tiếng cảnh báo.
Nghe thanh âm Vô Đạo hét toáng lên, những người kia cả kinh, muốn bỏ chạy nhưng đã muộn. Cự chùy khổng lồ quét xuống, hư không nổ nát, dù chỉ là dư lực cùng đã khiến cho vô số tòa nhà bị chấn nát thành tro bụi.
- Ha ha, thật sướng tay.
Cười một tiếng ngạo nghễ, vốn định bỏ đi, thì đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến một cảm giác tử vong lạnh lẽo. Hắn sinh sống ở Man Hoang Chi Địa không biết bao nhiêu năm, trải qua ma luyện hung sát, thế nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được sát cơ hung bạo đến như vậy.
Một lần nữa, vần hắc quang xuất hiện bảo hộ. Nhưng đạo kiếm khí kia lại vô cùng mãnh liệt, dễ dàng chém đứt cương khí hộ thân. Giữa không trung, một đoàn dịch thể màu xanh bắn ra, nhìn vô cùng kinh dị, mùi tanh hôi lanh tỏa làm cho người ta muốn nôn mửa.
- A… tay… tay của ta.
Đương lúc mọi người còn không hiểu chuyện gì, chỉ thấy một cánh tay màu xanh xù xù rơi bịch xuống đất. Còn ở trên trời, gã Ma tộc kia, không ngờ lại mất một cánh tay trái, máu màu xanh liên tục tuôn ra, khuôn mặt căm phẫn đau đớn nhìn trừng trừng người đứng cách hắn hơn chục mét.
- Ngươi coi thường nhân loại thế nào, ta không quan tâm. Nhưng dám dương oai tại Lang Gia thành, dù ngươi có là thiên vương lão tử cũng không thoát khỏi tội chết.
Giọng nói lạnh lẽo của gã thanh niên trẻ tuổi đeo mặt nạ, trên tay cầm một thanh cổ kiếm màu đen, sau lưng mọc ra một cái đuôi màu trắng, ánh mắt nhìn không khác gì dã thú, tay chân mọc ra móng vuốt, yêu khí trên người lan tỏa nồng nạc.
Gã thanh niên này, dĩ nhiên chính là Vô Đạo. Hắn đã hợp thể với Cố Độc Hành khiến cho tu vi tăng lên, đồng thời kêu gọi thêm cả Hỏa Công Công, có như vậy mới phát huy được sức mạnh hủy diệt của Tu La Chi Kiếm được. Kết quả trong một phút lơ đãng, một kiếm lạnh lẽo trảm ra, nếu không phải nhanh nhẹn, chỉ sợ thứ mất đi không phải là cánh tay, mà chính là cái mạng đó.