Khi Tinh Hồn mở mắt ra, trong đôi mắt toả ra ánh hào quang bức nhân, hào quang mang áp lực khiến người ta sợ hãi. Đây chính là áp lực của Thiên Ma Nhãn, là thần thông mà Tình Hồn tu luyện từ rất lâu trước đây, chỉ là từ sau khi hắn bị mù thì khả năng sử dụng thần thông này đã giảm đi rất nhiều. Hiện tại nhờ Bạch Tiên Đồng, mắt của hắn vừa khôi phục thị lực hoàn toàn, Thiên Ma Nhãn dung hợp thống nhất, lại kế thừa thiên phú vốn có của Bạch Tiên Đồng, bây giờ Tinh Hồn tự tin sử dụng được cái thiên phú kia mà không cần phải chuyển đổi nữa.
Hắn đảo mắt nhìn về hướng bắc, tầm nhì xuyên thấu qua cả bức tường dày, xuyên qua núi non trùng điệp phủ quanh Vô Thượng Thiên Cung, cách xa xăm ngàn dặm, Tinh Hồn nhìn thấy có mấy đoàn cầu vồng đang bay về phía Vô Thượng Thiên Cung.
Mấy đoàn cầu vồng này không quá xa lạ, Tinh Hồn nhìn rõ được, trong vầng cầu vồng màu trắng chính là một nửa của hắn, là người mà hắn đặt niềm tin sẽ ngăn cản được kế hoạch của mình – Tàng Thiên Ca.
Khí chất trên người Tàng Thiên Ca thấy đổi rất rõ rệt. Đó chính là kết quả của việc sử dụng Định Hồn Linh Châu. Định Hồn Linh Châu tạo thành từ chính Linh hồn của Tinh Hồn, mà Tàng Thiên Ca cũng là một nửa của Tinh Hồn, dĩ nhiên sẽ tương thích với Tàng Thiên Ca, khiến cho hắn thoát thai hoán cốt, đạt được sức mạnh vượt qua cảnh giới cao nhất tại Huyền Thiên Giới này. Hiện tại, tu vi của Tàng Thiên Ca gọi là Tán tiên.
Kẻ mà mình chờ đợi đã lột xác, trong lòng Tinh Hồn đang rất chờ mong, muốn xem Tàng Thiên Ca sẽ vận dụng nó như thế nào đây. Theo tốc độ hiện tại, phỏng chừng phải mất ít nhất là mười ngày nữa thì đám Tàng Thiên Ca mới đến nơi, thiết nghĩ có lẽ cũng nên chuẩm bị tiếp đãi nồng hậu một chút.
Chỉ thấy Tinh Hồn đứng thẳng dâỵ, áo bào đen khẽ rung động, mái tóc trắng tang thương không gió tự bay, khí chất cô độc phủ lấy thân thể hắn.
Tinh Hồn ý niệm loé lên, thân ảnh của hắn biến mất khỏi gian phòng, tựa như quỷ mị rời đi không chút dấu vết.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Ngày hôm nay tại Vô Thượng Thiên Cung là một ngày đẹp trời, trên bầu trời xanh có những đám mây trắng xoá nhẹ nhàng bay bồng bềnh. Có gió nhẹ thổi thoáng qua, mang theo hương thở hoa cỏ dịu dàng.
Vô Thượng Thiên Cung rộng lớn, thế nhưng bây giờ lại vô cùng im ắng, không còn sự uy nghiêm trước đây nữa, chỉ còn lại sự lắng động tăng thương mà thôi.
Tại Quảng Mình thánh điện, nơi này trước đây dùng để tổ chức nghị sự, vô cùng trang trọng. Trên cao là bảo toạ điêu khắc hình rõ uy nghiêm, chỉ có người đứng đầu Vô Thượng Thiên Cung mới có tư cách ngồi vào.
Tuy nhiên hôm nay lại có một sự khác biệt. Người ngồi trên bảo toạ không phải là Cũng chủ Vô Thượng Thiên Cung nữa, mà là một gã nam tử mặc áo bào màu đen. Hắn ngồi trên đó, không phát ra bất cứ một điểm khía tức nào, nhưng vẫn khiến cho người ta rùng mình sợ hãi. Đôi mắt nhắm nghiền lại, gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lẽo tựa vào bàn tay phải, như đang nghỉ ngơi tịnh dưỡng và chờ đợi ai đó đến.
Phía dưới đại sảnh là một cô gái xinh đẹp, dáng người nhỏ bé khoắc lên một bộ y phục màu hồng tuyệt đẹp, gương mặt xinh đẹp, mắt sánh như nước mùa thu, đang nhìn lên Tinh Hồn.
Cô gái này chính là Nguyệt. Nàng bị Tinh Hồn bắt giữ để ép Tàng Thiên Ca phải đến đây quyết chiến với hắn. Tính cách của Tàng Thiên Ca, Tinh Hồn rất rõ, bởi vì trước đây, hắn cũng là một kẻ như vậy.
Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng bên tai Tinh Hồn vàng lên giọng nói ngọt ngào. Sự ngọt ngào này không phải cố ý tạo ra, mà vốn dĩ nó đã như thế rồi.
Tiểu Tâm, ta vẫn không hiểu vì sao ngươi phải ép Thiên Ca sống mái một trận.
Tinh Hồn mở mắt ra nhìn nàng, đôi mắt màu đỏ không một chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lùng tồn tại bên trong nhìn thẳng vào Nguyệt. Không có nhiều người dám đối diện với ánh nhìn của hắn, bởi vì họ rất sợ hắn. Nhưng còn Nguyệt, dù trong đôi mà long lanh kia vẫn tồn tại nỗi lo sợ, nhưng nàng không tránh né mà chân chính đối diện. Một người phàm mạnh mé.
Tinh Hồn vẫn im lặng không đá, Nguyệt lại nói tiếp:
Ngươi khi ấy muốn giết Thiên Ca rất dễ dàng, nhưng ngươi không làm vậy, ngươi vẫn đệ huynh ấý sống, còn tạo điều kiện cho huynh ấy từ luyện. Ta không tin là ngươi chỉ đơn giản tìm một đối thủ.
Cô còn nghĩ vấn gì nữa?
Còn một điều, cũng là nghỉ vấn lớn nhất của ta. Ngươi và Thiên Ca rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?
Nguyệt nói hết nghi vấn tồn tại bấy lâu nay. Thì ra, cái nghi vấn thứ ba đã sinh ra từ lúc Tinh Hồn xuất hiện trước mặt nàng rồi. Chỉ là khi ấy không có cơ hội để hỏi.
Nàng nói hết nghi vấn trong lòng, chỉ thấy trên cao, ngồi trên bảo toạ, Tinh Hồn chậm rãi đứng dậy, chân đi xuống bậc thang, vừa đi vừa nói:
Ta không giết hắn là bởi vì khi ấy hắn quá yếu ớt, không xứng để ta giết. Hắn phải mạnh, mạnh hơn thế nữa, lúc ấy lấy đầu hắn mới có ý nghĩa.
Cầu thang khá cao, nhìn bước chân của hắn rất chậm, thế nhưng chỉ trong chốc lát đã tiến gần trước mặt Nguyệt. Dụng mạo của hắn in rõ trongg đôi mắt nàng. Gương mặt thân thuộc mà nàng thương yêu, chỉ là sự khác biệt đến từ cảm giác. Tàng Thiên Ca mang đến cho ngư ta sự ấm áp, còn Tinh Hồn toát lên sự lạnh lùng làm người ta khiếp sợ.
Bàn tay ngụy dị nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh tế lên, thành âm lãnh đạm nhẹ nhàng thở ra:
Nếu ta nói, ta và hắn là một, cô có tin không?
Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp, như thể nhìn thấu tâm can của Nguyệt. Câu nói của hắn trong giây lát khiến cho Nguyệt ngẩn ra, nhấy thời đầu óc trống rỗng. Sau một lúc mới phục hồi tỉnh ngộ, Nguyệt lắc đầu, chắc nịch đáp:
Dù ngoại hình rất giống nhau, nhưng ngươi là ngươi, Thiên Ca là Thiên Ca, không thể nào là một được.
Tinh Hồn khẽ khẽ lắc đầu, hai hàng tóc mái trắng xoá rung động theo từng cử động của hắn. Chỉ nghe Tinh Hồn thở dài một tiếng rồi nói:
Tuy tính cách của ta và hắn khác nhau, như hai mặt của thái cực, nhưng ta và hắn trước đây thực sự là một.
Âm thanh thở dài như than vãn, rồi Tinh Hồn nhìn Nguyệt, nói tiếp:
Cô có tin cái gọi là luân hồi?
Nguyệt im lặng, như đang suy ngẫm, còn Tinh Hồn thì vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:
Vào rất nhiều năm trước đây, khoảng thời gian tuế nguyệt cách xa bây giờ rất nhiều. Có một kẻ gọi là Huyền Hoàng, không rõ vì sao hắn lại bị người ta truy sát đến nỗi ngay cả động tiên tu luyện cũng bị hủy diệt. Sau đó hắn gặp được một vị đại năng, người này giúp hắn mở ra luân hồi, hắn thành công vượt qua một kiếp, được đại năng kia kỳ vọng trở lại tiêu diệt kẻ thù. Nhưng thiên đạo vô thường, không ai biết được chuyện gì xảy ra. Linh hồn của Huyền Hoàng tách ra làm hai trong quá trình luân hồi. Một trong số hai linh hồn đó chu du trên thế giới này cả cả ngàn vạn năm, hắn nhìn thấy và thấu hiểu được sự xấu xa trên thế gian. Và kiếp này, trên con đường hắn đi chỉ có sự hủy diệt.
Kẻ mà ngươi đang nói chính là ngươi?
Muốn ngăn cản được ta thì chỉ có một nửa còn lại, chính là Tàng Thiên Ca.