Trong thế giới tịch mịch vô sắc ấy, bỗng một cơn hắc phong huyền bí từ trong khu rừng rậm thổi đến. Có ẩn chứa sát khí, chỉ là nó rất nhạt, khó mà cảm nhận được. Chỉ những người nào trải qua sinh tử ma luyện, từ trong thi sơn huyết hải đi ra mới mơ hồ cảm giác luồng sát khí kia.
Vốn đám ác thi do Trịnh Thần Không điểu khiển chẳng có lấy một tia linh trí minh mẫn nào, chớp mắt bị hắc phong chém tan nát, trong cơn gió mang hơi thở diệt vong ấy, hơn mấy trăm ác thi toàn bộ hóa thành tro bụi.
Trịnh Thần Không ánh mắt thoáng qua một tia chấn kinh, nhưng hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh như trước. Rốt cuộc kia là kẻ nào mà lợi hại vậy, gã thật sự rất muốn biết.
Chưa dừng tại đó, trong sát na, Trịnh Thần Không cảm thấy cổ mình vụt qua một luồng hơi lạnh, hắn lập tức tránh né sang một bên, chỉ thấy có thứ gì đó vừa mới bay vụt qua, tốc độ cực nhanh, suýt chút nữa đã lấy thủ cấp của hắn rồi.
“Kiếm? Đường kiếm rất sắc bén, hạ thủ không chút nương tay.” Trong lòng Trịnh Thần Không khiếp đảm thốt lên.
Hàng trăm võ giả kia thấy có cường giả thần bí xuất hiện, mặt lộ ra nét hân hoang. Bởi vì sự xuất hiện của người này, áp lực mà Trịnh Thần Không làm ra đè ép bọn họ đã tan đi, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được giải thoát.
Bỗng nhiên có một biến động kỳ lạ. Đặc biệt là những người dùng kiếm, họ cảm giác kiếm trong tay mình đang rung động mãnh liệt. Dù là kiếm đã mở ra linh tính hay là kiếm chưa có linh tính đều như vậy cả. Sự rung động này giống như đang sợ hãi, trong đó ẩn tức một tia vui mừng, tựa hồ những thanh kiếm này đang chào đón vị vua của chúng.
Tuyết vô sắc vẫn âm thầm rơi xuống, mặc cho chiến trận nơi đây vẫn rất căng thẳng. Trong cái thế giới vô sắc vốn yên lặng này, bỗng nhiên một tiếng rít vang lên. Âm thanh khó chịu này không phải là loại âm thanh nghe bằng tai, mà nó tấn công thẳng vào tinh thần hải của họ, thẩm thấu vào mọi ngóc ngách cơ thể, những ai không chịu nổi, nhẹ thì nứt kinh mạch, nặng thì bạo thể mà chết.
Dĩ nhiên không người nào nằm xuống, nhưng có rất nhiều người bị loại âm thanh bí ẩn kia làm cho trọng thương, thất khiếu chảy ra máu tươi đầm đìa, thảm thương vô cùng.
Còn những thanh kiếm kia đột ngột rời khỏi tay chủ nhân, xông thẳng lên trời, số lượng rất nhìu, đoán chừng có lẽ không dưới nửa vạn thanh kiếm. Số lượng kiếm này có cả của võ giả còn sống, võ giả đã chết và của cả đám ác thi cầm nó để chiến đấu dưới sự điều khiển của Trịnh Thần Không.
Vô số kiếm lăng không trên bầu trời ảm đạm, ngâm lên một tiếng nghe cực kỳ chói tai, ánh sáng vô sắc chiếu sáng thương khung, hình thành nên một kiếm giới khổng lồ, bao phủ tất cả bọn họ, bao gồm cả Trịnh Thần Không vào bên trong.
Mũi kiếm hướng xuống dưới, sát khí mãnh liệt phát tán tràn lan, ai nấy đều cảm thấy uy hiếp trí mạng. Giờ phút này, chẳng còn ai tin tưởng, người thần bí kia sẽ giúp bọn họ trốn thoát cả.
Trịnh Thần Không sợ hãi, bởi vì sát khí hướng vào hắn là mạnh nhất. Tuy vậy, sự kiêu ngạo không cho phép hắn thất bại, ánh mắt nổi đầy gân trừng trừng nhìn lên kiếm giới, quát lớn:
- Giả thần giả quỷ, để xem bản lãnh của ngươi đến đâu!
Nói rồi, một lần nữa Trịnh Thần Không phát động huyết khí. Vẫn như trước, huyết khí lan tràn ra khắp không gian, phủ lấy một góc trời khá lớn, lại thôn phệ huyết khí của đám ác thi, uy lực trên người Trịnh Thần Không mỗi lúc một mạnh hơn. Điểm khác biệt duy nhất chính là uy thế của hắn đã giảm đi hẳn một nửa, có lẽ là nhờ thế giới vô sắc này làm cho ảm đạm đi.
Theo thủ quyết biến đổi, huyết khí tập trung lại với nhau, giây lát hóa thành một thanh kiếm màu đỏ. Kiếm này chỉ dài tầm một mét, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát cơ khiếp người. Nhờ thôn phệ rất nhiều huyết khí của ác thi, vậy nên Trịnh Thần Không đã tạo ra được cũng khoảng một ngàn thanh huyết kiếm, Huyết Vũ Kiếm Trận lần này chỉ sợ mạnh gấp đôi Huyết Vũ Kiếm Trận mà gã định dùng để xử lý đám Tàng Thiên Ca.
Bởi vì mắt người bây giờ không phân biệt được màu sắc, nếu không thì người ta đã nhận ra Trịnh Thần Không đã vận dụng sức mạnh đến cực hạn của mình để lập ra Huyết Vũ Kiếm Trận uy thực thông thiên quán địa kia.
- Huyết Vũ Kiếm Trận, hủy diệt kiếm giới kia cho ta.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không mở miệng gào lớn tiếng, gân xanh trên đầu nổi lên, ánh mắt như muốn bắn ra tia lửa. Tuy không nghe rõ được hắn đang la hét cái gì, nhưng nhìn tình huống thì có thể phán đoán được, hắn đang rất giận giữ bởi sự xuất hiện của nhân vật bí ẩn đang khu động kiếm giới kia.
Huyết Vũ Kiếm Trận toàn bộ một ngàn thanh kiếm xông thẳng lên trời, mỗi thanh đã ẩn chứa sát cơ hung bạo, bây giờ số lượng lại là một ngàn, lực lượng bạo tạc đủ để hủy diệt cả một góc trời, khiến nơi này trở thành bình địa, ngàn năm sau không có sinh cơ.
Ở trên trời, kiếm giới bị một lực lượng thần bí nào đó thao túng, bắt đầu có sự di chuyển. Chỉ thấy nửa vạn thanh kiếm bắt đầu xoay tròn với tốc độ rất nhanh, giữa thương khung tạo nên một cái vòi rồng, bên trong vòi chính là nửa vạn thanh kiếm này. Có thể lực sát thương không bằng Huyết Vũ Kiếm Trận, thế lực chúng lại mượn lực thiên địa, uy lực không chỉ mạnh hơn gấp đôi, sát thương tuyệt đối không thể xem thường.
Huyết Vũ Kiếm Trận cùng vòi rồng chạm nhau, hư không nứt nẻ, truyền đến một tầng sóng âm ba khó chịu. Tuy không nghe được bất cứ âm thanh gì, nhưng mà dư lực truyền đến cuốn bay rất nhiều người, ai cũng biết sức mạnh kinh khủng đến mức nào.
Huyết Vũ Kiếm Trận cùng vòi rồng mạnh tương đương với nhau, sau khi va chạm thì triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng tiêu tán giữa thiên địa. Trịnh Thần Không ho ra mấy ngụm máu, bước chân lảo đảo lùi lại, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Huyết Vũ Kiếm Trận vừa rồi chính là cực hạn của hắn, tuy phá vỡ được vòi rồng, nhưng hắn lại không thể hủy đi dù chỉ là một thanh kiếm có phẩm cấp thấp nhất.
Tuy nói ngang nhau, thực chất so chiêu vừa rồi, Trịnh Thần Không đã thảm bại.
Sau khi triệt tiêu Huyết Vũ Kiếm Trận, kiếm giới múa lượn trên trời, nhìn từ xa tưởng như là một đàn ong khổng lồ đang ca múa vậy. Nửa vạn thanh kiếm múa một vòng trên trời, rồi nó hướng Trịnh Thần Không bay đến.
Hắn biến sắc, tốc độ của bay của nửa vạn thanh kiếm kia quá nhanh, mà cơ thể hắn thì còn choáng váng, nhất thời không thể né được. Nổi giận đùng đùng, hắn lại gọi ra huyết khí, tạo thành một lớp bảo vệ dày đặc phủ lấy cơ thể. Nhưng khiến cho hắn càng thêm nổi điên, nửa vạn thanh kiếm không hề công kích hắn, chúng bay thẳng tới rồi lách sang một bên, bay vòng qua rồi hướng thẳng về phía khu rừng.
Lúc này đây, trong khu rừng thổi tới một cơn hàn phong cực kỳ lạnh. Cơn gió này, so với gió thổi ra từ Cấm Địa Bắc Hoang còn muốn lạnh hơn. Vốn bị che mờ bởi thế giới vô sắc, không nghe được bất kỳ âm thanh tiếng động gì, đột nhiên bên tai tất cả mọi người lại có tiếng bước chân đang tiến tới, rất khe khẽ và chậm rãi.
Trịnh Thần Không, Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Tây Môn Bất Bại, đám Long Uyên… toàn bộ đều hướng mắt nhìn về phía khu rừng, nơi phát ra tiếng bước chân ma mị kia.
Thời gian tích tắc chậm rãi trôi qua từng giây một. Bông tuyết trắng nhẹ nhàng trải đều trên mặt đất, một số tinh nghịch bám lên mái tóc của một số võ giả, tưởng chừng như bọn họ đã già đi mấy chục tuổi.
Thế giới trở nên chậm chạp, như thể đón chờ một vị thần giáng lâm vậy. Từ trong bóng tối mờ ảo và ma mị, một bóng người bước ra. Kẻ này dung mạo vô cùng tuấn tú, làn da trắng như ngọc trai dưới đại dương, sóng mũi cao, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, phối hợp lại tạo nên một tuyệt sắc nam tử. Thứ đặc biệt nhất trên khuôn mặt tuấn tú kia chính là đôi mắt. Toàn bộ là một màu tím huyền ảo, bên trong đôi mắt màu tím đó lại lấp lánh ánh sao, tựa hồ toàn bộ dải tinh vân vũ trụ đều thu vào trong đôi mắt kia. Nhìn vào đôi mắt của hắn, vừa khiến cho người ta mê mẩn, lại vừa khiến cho người ta sợ hãi cúi đầu. Hắn toàn thân mặc khải giáp màu đen tuyền từ cổ tới chân, trên người luôn luôn hiện hữu một khí chất đặc biệt như thần nhân, một vị thần hủy diệt với thần lực vô hạn.
Trong cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, mái tóc đen nhánh tựa áng mây bay bồng bềnh, khí chất lạnh lùng bá đạo, Trịnh Thần Không tự xưng là thiên thì đúng là quá xấu hổ rồi, bởi vì người này chân chính mới là thiên thật sự.
“Ma Kiếm Lang?”
Chẳng biết là ai mới gọi gã ta ba chữ này. Nhưng đích thực, gọi hắn ta là Ma Kiếm Lang chẳng sai chút nào. Muôn vạn thanh kiếm luôn bay lượn xung quanh người hắn, như một đám tùy tùng đi theo một vị vua, tùy thời để cho vị vua này sai khiến.