Đằng sau lưng những người võ giả kiên cường này là vô số phàm nhân đang bỏ chạy. Có người ôm con, kẻ dìu người già, đỡ người bị thương, đạp lên mặt tuyết trắng xóa mà đi. Gương mặt ai nấy đều đang hoảng sợ, họ sợ vì đám ác thi đang ồ ạt tiến đến như sóng thần kia.
Các võ giả vừa đánh vừa lùi, dù có rất nhiều người ngã xuống, thế nhưng sự kiên cường vẫn hằn sâu trên gương mặt của họ. Nhiệm vụ của họ chính là phải bảo vệ cho những người phàm kia, dù có nguy hiểm, dù có mất mạng, bọn họ vẫn không bỏ trốn.
Bỗng không gian xuất hiện những đốm sáng màu xanh lam, hòa cùng với những bông tuyết mềm mại kia, tạo nên một khung trời tuyệt đẹp. Chỉ là, trong thời khắc máu me ngạt thở này, chẳng có ai có tâm tình để thưởng thức nó cả.
Ban đầu không ai chú ý đến, nhưng mỗi lúc nó xuất hiện càng nhiều. Những tia sáng xanh lam này vậy là lại rất thần kỳ, ẩn chứa bên trong đốm sáng nhỏ bé như hạt gạo ấy là một sức mạnh đủ để phá vỡ cơ thể thối rửa đầy mùi hôi tanh của đám ác thi kia.
Không thể nói, những tia sáng xanh làm này giống như viện quân vậy, nhất thời giúp cho mấy ngàn võ giả đang bảo vệ thường dân lánh nạn kia hít thở, hồi phục sức mạnh được đôi chút. Có thể nhìn thấy rõ được trên gương mặt họ, tuy rằng vẫn lãnh huyết như trước, nhưng trong đôi mắt chằn chịt tia máu kia thoáng qua một tia mừng rỡ.
Vô số tia sáng màu xanh xuất hiện mỗi lúc một nhiều thêm, những nơi nó xuất hiện mà có ác thi đứng ngay tại vị trí đó, ngay lập tức ác thi bị vỡ tung thân thể, hóa thành một đám cát bụi, trong cơn gió bắc lạnh lẽo, đám cát bụi cùng với bông tuyết trắng bay về nơi xa xăm.
Chỉ thấy những tia sáng đó hợp lại với nhau, trở thành một thể thống nhất. Bởi vì ánh sáng hơi chói mắt, đặc biệt là lúc hợp thể thống nhất, ánh sáng chói chang cùng với một cỗ lực lượng huyền bí khiến cho những võ giả với phàm nhân phải nhắm mắt lại.
Có tiếng *bịch bịch* vang lên, như có vật nặng nào đó rơi xuống mặt tuyết trắng lạnh lẽo. Bọn họ mở mắt ra nhìn, thì ra trong những vầng sáng kia có người.
- Đó là… Thiên Long thánh tử Tàng Thiên Ca?
Chẳng biết là ai vừa nói, nhưng ngay lập tức khiến cho người ta chú ý đến vị trí người kia nói. Chỗ đó vừa rồi ác thi tụ tập rất đông đúc, thế nhưng đã bị hủy diệt toàn bộ vì những tia sáng kia. Khi chúng hợp nhất lại thì hiện ra thân ảnh của Tàng Thiên Ca.
Giống như những người khác, hắn chả kịp khống chế bản thân mình, rơi bịch xuống mặt tuyết dày đặc, khi ngồi dậy thì tuyết trắng dính đầy mặt, trông có gì đó hơi mất hình tượng thánh tử của hắn.
Tàng Thiên Ca ánh mắt ngơ ngác quét nhìn xung quanh, mới vừa rồi mình còn ở trong Thần Địa, nhìn thấy được bóng lưng kẻ đó, còn bây giờ thì lại rơi xuống chỗ này.
- Cẩn thận…
Bỗng có sát khí xuất hiện, dù thơ thẩn không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra, nhưng Tàng Thiên Ca vẫn là tuyệt thế cao thủ, chưa bao giờ ngưng cảnh giác cả. Sát khí vừa mới lóe lên ở sau lưng, Tàng Thiên Ca lập tức đưa tay vòng ra sau, giữa lòng bàn tay lóe lên ánh hào quang màu vàng chói mắt, một chưởng xuất ra hủy diệt ác thi kia, đồng thời hủy diệt luôn cả những ác thi đứng cách đó.
So với trước đây, thực lực Tàng Thiên Ca đã mạnh hơn gấp mấy lần. Tu luyện bên trong Thần Địa, Tàng Thiên Ca sớm đã đột phá Chí Tôn Thần rồi. Thực lực của hắn bây giờ đủ để so sánh với Kiếm Thánh và Thánh Tước Yêu Hoàng.
Không chỉ có Tàng Thiên Ca, mấy trăm người bị trục xuất ra khỏi Thần Địa cũng dần hiểu được tình huống xung quanh. Tuy không rõ tại sao lại xuất hiện nhiều ác thi như vậy, nhưng chỉ tùy tiện xuất chiêu đã đầy lùi được đội quân ác thi hùng hậu kia.
Quét mắt nhìn đội quân ác thi như sóng triều lao đến, lại nhìn về phía sau, nơi đó là những phàm nhân được các võ giả bảo vệ trốn thoát khỏi ác thi. Tàng Thiên Ca lập tức bỏ chuyện Ninh Tiểu Tam sang một bên, hòa nhập vào dòng các chiến sĩ đang bảo vệ đồng tộc của mình, dùng sức mạnh của mình mà cống hiến, tiêu diệt ác thi, đồng thời vừa phải bảo vệ tính mạng của những phàm nhân yếu đuối.
Tây Môn Bất Bại, Quân Mạc Tà, Hoa Thiên, Phùng Huy… tất cả đều bắt đầu xuất thủ. Bọn họ là cường giả vang danh tại Phong Thần Chiến, lại được tu luyện trong Thần Địa, thực lực so với hai tháng trước đây chỉ có mạnh hơn. Có bọn họ ra trận, những võ giả trước kia dễ thở hơn rất nhiều. Tuy vậy, bọn họ không có quên nhiệm vụ của mình, đó là việc bảo vệ tính mạng của đồng tộc mình càng nhiều càng tốt.
Ở một góc khác, từ nơi này có thể quan sát được cuộc chiến khá rõ ràng, nơi đó có mười bóng người, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống. Bỗng một người lên tiếng, giọng người này nghe rất ngọt ngào dễ nghe, thanh âm trong trẻo tựa âm thanh tự nhiên:
- Chúng ta có giúp họ không?
Một người khác nhún lưng khoanh tay, giọng nói hơi âm tà, ánh mắt trông xuống cuộc chiến khốc liệt kia mà giống như đang xem kịch, cười khằn khặc nói:
- Giúp? Tại sao phải giúp, có liên quan gì đến chúng ta đâu mà phải giúp chứ.
- Lão cửu, ngươi không có chút lòng vị tha nào à? Độc ác quá có ngày sinh con không có cúc hoa đấy.
- Lão lục chết tiệt, ngươi nói móc ai đấy.
- Nói phong long, ai nhột thì tự biết. Hắc hắc…
- ………
- Các ngươi ngậm mồm lại được không?
Một giọng nói uy nghiêm đầy ý tứ răng đe vang lên, mấy tên kia lập tức không lên tiếng nữa. Kẻ này nhìn cảnh chiến đấu đẫm máu trước mặt, trong mắt hiện lên một tia thương hại, hắn nói:
- Lão tứ, chúng ta có nên giúp họ không?
Người được gọi là lão tứ kia trầm ngâm nhìn xuống, chỉ là ánh mắt của hắn trông rất vô hồn, mọi thứ tuy in hằng trong đôi mắt đẹp kia, nhưng chẳng có thứ gì tồn đọng cả. Hắn, là một người mù. Ánh mắt hắn không hiện lên điều gì, còn trong lòng thì sớm đã có quyết định rồi. Hắn đáp:
- Chúng ta cũng chẳng có việc gì để làm, thôi thì giúp bọn họ cũng được.
- Cứ như vậy. Lên thôi!
Mười bóng người này, dĩ nhiên chính là đám đệ tử của Tinh Hồn rồi. Với thực lực của mình, bọn chúng vừa mới hiện thân tại Huyền Thiên Giới thì liền chạy tới nơi này hội họp.
Thực lực sau khi lịch lãm Thần Địa lại càng mạnh thêm, tiến bộ quả nhiên là thần tốc.
Long Uyên quyết định tham chiến, dù Long Kiếm, Long Vô Mệnh hay Long Tuyền không muốn đi nữa cũng buộc phải đâm theo. Bọn chúng vừa đến, vừa mới vung ra một chưởng đã diệt sát gần trăm tên ác thi.
Có thêm lực lượng viện trợ, ngay cả Tàng Thiên Ca cũng lộ ra tia mừng rỡ. Mà đám Long Uyên thực lực khủng bố, chẳng thua kém gì Tàng Thiên Ca cả, vậy nên thế cục của nhân loại dễ thở hơn rất nhiều. Ban đầu có rất nhiều người bị kẹt lại, nhờ có đám thiên tài này tiếp ứng, những người bị kẹt kia gần như được cứu toàn bộ.
Cục diện như vậy đúng là khiến cho nhân loại vui mừng, nhưng đâu phải ai cũng như vậy. Kẻ đằng sau điều khiển đám ác thi này chính là kẻ không vui nhất. Chỉ thấy từ phía sau đám ác thi này, có rất nhiều bóng người xuất hiện, bay thẳng về phía đám Tàng Thiên Ca.
Nhìn kỹ lại, thì ra đám người đang tiến đến cũng là ác thi. Sơ sơ cũng phải có đến bảy tám trăm người. Mà thực lực đám người này so với đám ác thi trước đó khủng bố hơn rất nhiều.
Ác thi gầm lên một tiếng thê lương, tiếp đó vung quyền vung cước tấn công đến. Dù đã biến thành ác thi, bọn họ vẫn có sức mạnh rất cường đại. Mỗi quyền mỗi cước đánh ra đều ẩn chứa lực lượng khủng bố, dời non lấp bể, tuyệt không thể xem thường được.
Âm thanh bạo tạc vang lên khắp nơi, hòa cùng với tiếng gió bắc thổi ào ạt, tiếng la hét, tiếng khóc thảm thiết của phàm nhân, tạo nên một khúc ca bi tráng.
Đám Tàng Thiên Ca dù thực lực đột phá, nhưng khi đối đầu với đám ác thi thực lực khủng bố này vẫn rất chật vật. Có thể thực lực bọn chúng không mạnh bằng họ, chỉ là thân thể của đám ác thi này có gì đó rất kỳ quái, cực kỳ cứng cáp, cứng tựa thiên ngoại vẫn thạch vậy. Mà dù cho có bị phá hủy tay chân đi nữa, bọn chúng chỉ cần thôn phệ đám ác thi yếu ớt kia thì sẽ khôi phục nguyên vẹn trở lại. Rất khó đối phó, nhìn khuôn mặt trầm trọng mệt mỏi khi chỉ vừa mới tham chiến vài canh giờ thôi cũng đủ biết cuộc chiến này khốc liệt, đẫm máu như thế nào.
Phía đằng đông, có tia sáng mặt trời nhú lên, bắt đầu trải dài ánh sáng ấm áp lên cõi trần gian. Bình thường đều là như vậy, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay, tại Thiên Băng đại lục này, một cuộc chiến đẫm máu đang diễn ra. Nhân loại xuất hiện cường giả tương trợ, tiếc là sức người có hạn, dù có cường đại đến đâu, khi đối đầu với một đội quân ác thi như vô cùng vô tận này, bọn họ cũng không thể nào chống đỡ được.
Vẫn có người ngã xuống, để không biến thành ác thi, bọn họ lựa chọn tự bạo, kéo theo đó rất nhiều ác thi đi cùng họ. Rất thê thảm, rất bi ai, rất nhiều người phàm ngoảnh đầu nhìn lại những người đã ngã xuống vì mình, hoặc là nhìn người thân của mình chết bởi đám ác thi tàn độc kia, họ đã khóc đến sưng cả mắt, mặt đẫm lệ, nước mắt lăn qua đôi gò má trắng toát rồi rơi xuống tầng băng tuyết lạnh đến vô tình kia, trông bi ai biết bao. Nhưng bọn họ không hề dừng đôi chân của mình lại, dù u uất, dù thống hận đám ác thi và kẻ giật dây phía sau, bọn họ vẫn phải bước đi. Bởi vì con đường mà họ đang đi để đến nơi an toàn phải trả một cái giá rất đắt. Vì vậy, họ cứ chạy, cứ chạy mãi tại nơi khắc nghiệt này.