Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 136: Kẻ lười biến (Thượng)

Mấy trận tiếp theo, đám Long Uyên đều vượt qua một cách dễ dàng. Còn lại mười sáu người, trong đó có đến mười người là phía bên Ảnh Nguyệt sơn trang. Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Tây Môn Bất Bại và Ngọc Vô Trần cũng thắng lợi mà không gặp chút khó khăn nào. Phía bên Ngạo Kiếm thần điện, Đệ Nhất công tử Hoa Thiên hạ gục đối thủ trong mười chiêu, người cuối cùng là một tán tu tên gọi là Phùng Huy, danh tiếng trong giới tán tu vô cùng hiển hách. 

Lại nói, Ảnh Nguyệt sơn trang tại Phong Thần Chiến đã tạo nên một tiếng vang thật lớn, không chỉ với cá nhân của mười đệ tử kia mà cả là với toàn bộ trên dưới Ảnh Nguyệt sơn trang. Từ khi Phong Thần Chiến được bắt đầu cho đến bây giờ, chưa có một tông môn đại phái nào có đến mười đệ tử cùng nhau tiến vào vòng mười sáu người như thế này. 

Đáng nói hơn, trong số tám đại thế lực, Thiên Lam thần điện, Thiên Phong đế quốc, Viêm Dương đế quốc và Bạo Tuyết đế quốc không hề có một đệ tử nào tiến vào vòng mười sáu người. Trong số đó, tệ nhất là Viêm Dương đế quốc. Chỉ có một người duy nhất tiến vào vòng sáu mươi bốn người, đó chính là Ngọc Kình vương Hoàng Tinh Vũ mà thôi. Bạo Tuyết đế quốc thì có ba mười tiến vào vòng sáu mươi bốn, trong đó có một đệ tử tiến vào vòng ba mươi hai, cuối cùng lại thất bại thảm hại dưới tay Long Phi Tuyết. Thiên Phong đế quốc và Thiên Lam thần điện chỉ nhỉnh hơn Viêm Dương đế quốc đôi chút, mỗi bên có một đệ tử tiến vào vòng ba mươi hai, rốt cuộc cũng bị loại thảm hại. 

Có thể nói, Phong Thần Chiến lần này chính là lần thất bại thê thảm nhất của Thiên Phong đế quốc, Thiên Lam thần điện, Viêm Dương đế quốc và Bạo Tuyết đế quốc. 

Nhưng chừng đó thôi thì vẫn chưa đủ để người khác thắc mắc. Những nhân vật nổi danh trong thập đại thiên kiêu, tỉ như thái tử Thiên Phong đế quốc Trịnh Thần Không, thái tử Bạo Tuyết đế quốc Kim Băng Hoàng… lại không hề xuất hiện. 

Phong Thần Chiến là nơi dương danh của các thiên tài, những nhân vật như thế này vậy mà không hề thấy tăm hơi đâu, làm sao khiến cho người ta kinh ngạc được. 

Có lẽ bởi vì sức hút của Phong Thần Chiến quá lớn, thế nên họ không biết rằng, ở ngoài kia, Thiên Lam đại lục đã dần dần biến thành một nơi hoang phế, mọi sinh linh đã dần biến thành những cỗ ma thi bị Trịnh Thần Không điều khiển. Còn phía Bắc, Bạo Tuyết đế quốc cũng đang dần loạn lên bởi vì Kim Băng Hoàng. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Vòng mười sáu người mạnh nhất chính thức bắt đầu. Đám Long Uyên, tính từ vòng này thì sẽ chạm mặt nhau. 

Long Uyên - Hoa Thiên; Long Kiếm – Tây Môn Bất Bại; Phùng Huy – Long Phi Tuyết; Long Ngọc Huyền – Long Hạo Kỳ; Tàng Thiên Ca – Long Vô Mệnh; Long Chiến – Long Vân ; Ngọc Vô Trần – Long Tuyền; Long Tuyền – Long Thiếu Hoàng. 

Danh tự của mười sáu võ giả tiến vào vòng mười sáu này hiện lên trên bầu trời Vô Thượng Thiên Cung, nhìn vô cùng bắt mắt và chói lóa. 

- Ta đi trước đây, chúc các đệ may mắn!

Long Uyên nhìn lên bảng danh tự, sau đó để lại một câu rồi phi hành về phía đại quảng trường. 

Kết giới rực sáng, một lỗ hổng xuất hiện, Long Uyên vừa tiến vào thì kết giới liền đóng lại. Phía bên đối diện đồng dạng cũng như vậy, một gã thanh niên tuấn tú tao nhã xuất hiện, nhìn y phục màu vàng vô cùng lộng lẫy, trên tay cầm một chiếc quạt, phong tao phi phàm, đích thực đúng với cái danh Đệ Nhất công tử của hắn. 


- Long Uyên này hình như là kẻ dẫn đầu trong mười đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang. Đối thủ của hắn, tối đa chỉ có thể trụ được tám quyền là gục gã. Liệu Đệ Nhất công tử có đánh bại được tên này không nhỉ?

- Đệ Nhất công tử há có kém cạnh? Người khác nói Quân Mạc Tà đã lĩnh hội kiếm ý đỉnh phong, nhưng ta thấy Đệ Nhất công tử chẳng hề thua kém. Các đối thủ của hắn ta thậm chí còn không đụng được vào vạt áo nữa là. 

- Kẻ tám lạng người nửa cân, trận đấu này sẽ biết thôi. 

- ………

Bên ngoài khán đài, bọn họ dĩ nhiên là bàn tán xem ai mạnh hơn. Long Uyên lần đầu xuất hiện đã gây sức hút cùng với đám huynh đệ; còn Hoa Thiên thì thành danh đã lâu, không ai là không biết. Người thì nghiêng và Long Uyên, người thì khẳng đỉnh Hoa Thiên sẽ chiến thắng. 

Trở lại bên trong đấu trường. Đệ Nhất công tử Hoa Thiên tay cầm chiếc quạt được làm bằng lông vũ của một loại yêu điêu, nhẹ nhàng quạt phe phẩy, vừa phát ra giọng điệu kiêu ngạo:

- Ngươi tốt nhất là nên đầu hàng, nếu không kết cuộc sẽ rất thê thảm!

Long Uyên hai hàng chân mày như hai ngọn núi hơi nhíu lại, hỏi:

- Thê thảm thế nào?

- Thế nào à? Bản công tử chỉ biết rằng, những kẻ cố chấp cứng đầu cản đường bản công tử đều trở thành phế nhân. Nhiêu đó ngươi hiểu rồi chứ!

- Vậy chắc là ngươi rất mạnh. 

- Đương nhiên, bản công tử rất mạnh. Phong Thần Chiến kỳ này, bản công tử sẽ trở thành quán quân, không ai có thể cản được, dù có là tiểu tử Tàng Thiên Ca kia đi chăng nữa. Còn ngươi, thức thời thì nên đầu hàng, nếu không đừng trách bản công tử vô tình. 

- Ngươi tự tin như vậy, đúng là đối thủ mà ta thích nhất. 


Long Uyên không nói gì thêm nữa, bắt đầu vận lực xuất chiêu, kình lực xung quanh hóa thành một trận phong ba cực mạnh thổi tung y phục của Hoa Thiên. Hoa Thiên ánh mắt lóe qua một tia ngạc nhiên, nhưng cũng dừng lại ở mức đó mà thôi. Hắn nói:

- Khá lắm, tiến vào vòng này thực lực không tệ. Nhưng ngươi sớm sẽ hối hận vì không nhận lời khuyên của bản công tử. 

Hoa Thiên cũng bắt đầu xuất thủ. Những tia lôi điện từ trên bầu trời giáng xuống xung quanh người Hoa Thiên, phát ra những âm thanh lách tách rợn người. Chỉ thấy những tia lôi điện này dần dần biến đổi, trong giây lát hóa thành chín đạo lôi kiếm, mỗi thanh lôi kiếm dài đến ba mét, sức mạnh tàn phá khiến người khác khiếp sợ. 

- Cửu Tiêu Lôi Phá.

Hoa Thiên song thủ kết ấn, lôi kiếp chịu sự điều khiển của hắn, hóa thành chín đạo lôi quang phá không bay về phía Long Uyên. Sắc mặt Long Uyên không chút biến đổi, song thủ nắm lại thành quyền, tiếp đó đấm vào nhau tạo nên một sóng âm ba cực lớn. 

- Cuồng Long Phá. 

Tiếng gió rít lên, tựa như âm thanh thần long gầm lên, đụng phải chín đạo lôi kiếm tạo nên một âm thanh nổ vang. Khói bụi mờ mịt, chỉ thấy bên trong chớp nhoáng có hai nhân ảnh đang áp sát đánh nhau liên tục. Mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ có thể nghe được âm thanh cùng với đám tàn ảnh mà họ để lại mà thôi. 

“Tên này vậy mà lại mạnh như vậy?”

Gặp phải một đối thủ rất khó chịu, Hoa Thiên bắt đầu nóng máu lên. Kiếm ý xuất hiện liên miên không dứt, đều nhắm vào mấy chỗ yếu điểm để tấn công. Nhưng toàn bộ đều không thể làm bị thương Long Uyên dù chỉ một vết xước nhỏ. Không thể không nói, cỗ thân thể của Long Uyên vô cùng cứng cáp. 

- Là ngươi ép ta phải sử dụng tuyệt chiêu này. 

Hoa Thiên lùi lại phía xa, ánh mắt nổi đầy gân đỏ trừng nhìn Long Uyên. Chỉ thấy khí thế trên người hắn mỗi lúc một bạo tạc kinh khủng hơn, trên bầu trời mây đen kéo tới cuồn cuộn, lôi điện gầm vang như những đầu lôi long hung dữ. 

Chỉ thấy trên tay Hoa Thiên bỗng xuất hiện một thanh gương màu tím đang không ngừng ngâm lên âm thanh tuyệt hảo. 

Tiếp đó, Hoa Thiên tự cắt đầu ngón tay, dùng máu tươi viết ra những dòng huyết văn, nhìn sắc mặt của Hoa Thiên càng lúc càng tối đi, tuyệt chiêu này dường như rất hao tổn tinh lực. Nhìn Hoa Thiên thì mệt mỏi, nhưng khí thế khủng bố thì mỗi lúc một tăng lên. 

Lôi điện trên bầu trời bị thanh kiếm màu tím đó hấp dẫn, đột nhiên từ trên bầu trời đánh xuống, tiến nhập vào thanh kiếm, hòa cùng với nó thành một thể. 

Lực lượng bạo tạc đã đạt đến cực hạn, nhân gian trong giây lát như muốn im lặng, giữa thương khung chỉ còn lại một đạo nhân ảnh duy nhất, đó chính là Hoa Thiên. Hắn đứng trên cao, tay cầm thanh lôi kiếm màu tím đó, trông giống như một vị kiếm tiên vậy.

- Tử Lôi Kiếp Kiếm Trảm. 

Một kiếm trảm xuống như rút đi toàn bộ sức mạnh của Hoa Thiên, nhưng bù lại nó lại có một sức mạnh hủy thiên diệt địa. Lôi điện ẩn trong tầng mây đen kịt kia đều bị nó kéo xuống cả, phối hợp với lực lượng lôi điện hội tụ vào thanh kiếm đó, quả thực là một khung cảnh hào hùng, suốt đời khó quên. 

- Long Hồn đấu khí!