Triệu Thanh Lâm dẫn động sát khí, tựa như biến thành một tu la ma thần, thế như thiên quân vạn mã từ giữa trời không trảm xuống. Cuồng phong nổi loạn lên, thiên địa như biến sắc, đứng cách đó ngàn thước cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố.
Một chiêu này, ngay cả cường giả Thượng Thần Cảnh hậu kỳ cũng không dám kháng cự trực tiếp. Thế nhưng Tàng Thiên Ca lại không lùi lại nửa bước. Cửu Chuyển Thần Long Quyết vận chuyển, sáu đạo long ảnh hiện ra vây xung quanh Tàng Thiên Ca.
- Cửu thiên chân phá đệ lục thức – Lục Hợp Chân Long Phá!
Sáu đạo long ảnh nhập vào quyền cương của Tàng Thiên Ca, uy lực so với quyền trước đó mạnh hơn gấp sáu lần.
Tiếng nổ rền vang như âm thanh thiên lôi giáng xuống, khói bụi mờ mịt bay tán loạn, phong nhận chém ra tứ phương bát hướng, dư uy còn sót lại mà đã như một ngọn núi lớn đè ép lên đỉnh đầu khiến người ta cảm thấy thân thể như muốn nghiền nát. Cũng may có kết giới thủ hộ, nếu không có lẽ có không ít người bị trọng thương.
Từ trong khói bụi, một bóng người bị đẩy văng ra. Nhìn kỹ lại, người này chính là cuồng đao Triệu Thanh Lâm. Hắn lúc này toàn thân rướm máu, y phục rách tinh tươm, đầu tóc xuề xòa, nhìn chẳng khác gì tên khất cái cả.
Nguyên lực đã cạn, hơi thở nặng nhọc, nhìn hắn giờ đây rất chật vật. Một chiêu cuối cùng đã là cực hạn, rút đi toàn bộ nguyên lực của Triệu Thanh Lâm.
Lại nhìn lên cao, khi khói bụi tan đi, có một bóng người đứng lơ lửng trên bầu trời. Kẻ đó chính là Tàng Thiên Ca. Trái ngược với dáng vẻ chật vật thê thảm của Triệu Thanh Lâm, trông Tàng Thiên Ca rất ung dung tiêu sái, ngay cả một vạt áo cũng không bị hỏng hóc.
Triệu Thanh Lâm ngước nhìn Tàng Thiên, trong đôi mắt tràn đầy sự tâm phục khẩu phục. Hắn nói:
- Ta nhận thua!
Đối thủ đã nhận thua, Tàng Thiên Ca thu lại đấu khí, hạ xuống mặt đất, ôm quyền đáp:
- Ngươi rất mạnh, đúng như Võ Canh đại ca miêu tả.
Nghe vậy, Triệu Thanh Lâm bỗng nở nụ cười nhạt. Dù thua trận nhưng trong lòng Triệu Thanh Lâm lại vô cùng nhẹ nhõm. Lại nói tiếp:
- Phong Thần Chiến này, ngươi nhất định sẽ trở thành quán quân.
- Phải, ta nhất định sẽ trở thành quán quân dù vẫn còn rất nhiều cao thủ khác.
Tàng Thiên Ca nói một cách tràn đầy tự tin. Nếu là người khác, Triệu Thanh Lâm có lẽ sẽ lờ đi, nhưng người nói câu này lại là kẻ đã đánh bại hắn. Triệu Thanh Lâm gật đầu:
- Ngươi sẽ làm được.
Trên khán đài, nơi đám Long Uyên đang đứng. Mười người, ai nấy đều ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống đại đấu trường, chính xác hơn, bọn họ đang nhìn Tàng Thiên Ca.
- Hắn cũng lĩnh ngộ Lục Đạo Thiên Thư?
Long Thiếu Hoàng bỗng mở miệng nói phá vỡ bầu không gian yên lặng giữa bọn họ.
- Kẻ mà sư tôn để tâm quả nhiên không phải dạng vừa. Nếu mà đánh bại được hắn có lẽ sẽ thú vị lắm đây!
Long Tuyền cười lạnh, ánh mắt lóe lên một tia âm sát, hận không thể xông vào đại đấu trường quyết đấu ngay lập tức.
- Coi bộ phải tăng thêm mức thưởng mới được. Ha ha ha…
Không hiểu sao lại có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng, linh cảm được có điều gì đó bất thường, Tàng Thiên Ca xoay người nhìn lên khán đài, vị trí hắn nhìn đúng là chỗ mà đám Long Uyên đang đứng quan sát. Khoảng khắc cuối cùng, Tàng Thiên Ca nhìn thấy được nụ cười lạnh của Long Tuyền trước khi bọn hắn xoay người bỏ đi. Hai hàng chân mày nhíu lại, rốt cuộc bản thân đã đắc tội gì với bọn chúng?
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Trận đầu tiên kết thúc chóng vánh, một giờ sau, trận thứ hai bắt đầu.
“Hồng Nguyệt thành Mạnh Đình Đình đấu Ảnh Nguyệt sơn trang Long Ngọc Huyền”.
Phía trên cao, tên của hai người họ được hiện lên rõ. Long Ngọc Huyền xuất chiến, đám Long Uyên không khỏi lo lắng. Bởi vì đối thủ của Long Ngọc Huyền là một nữ nhân, mà bản thân Long Ngọc Huyền lại là một chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ không xuất thủ nặng tay với nữ nhân. Thế nên dù tự tin Long Ngọc Huyền rất mạnh, bọn họ chỉ lo nữ đệ tử Hồng Nguyệt thành sẽ dùng âm mưu quỷ kế.
Mạnh Đình Đình sớm đã đứng trên đại đấu trường. Nàng vận một bộ y phục màu đỏ tươi, giữa đại đấu trường nghiêm trang giống như một đóa hoa nở rộ vậy, dung nhan khuynh thành, đúng là mỹ nữ vạn người mê.
Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng thần hồn điên đảo. Rất rõ ràng, xunh quanh đại đấu trường đều dồn hết sự chú ý về phía nàng, đánh giá cao nàng thì ít mà ngắm dung nhan cùng với những suy nghĩ xấu xa thì nhiều. Ánh mắt thế này, có lẽ Mạnh Đình Đình đã gặp qua nhiều, nàng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lẽo, giống như hoàn toàn không nhìn thấy đám nam nhân kia.
- Chậc chậc, nàng ta đẹp thật. Không biết tên đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang kia tu mấy kiếp mà trở thành đối thủ của nàng. Nếu là ta thì thật tốt quá, hắc hắc…
- Ngay cả vòng gửi xe cũng không qua nổi, ở đó mà mơ tưởng.
- Ở đó mà đùa, Mạnh Đình Đình mà nghe được là cả đời này đừng mơ ngửi được mùi gái.
- Ghê vậy à?
- Chứ sao nữa. Nàng ta vốn khinh thường nam nhân, đụng vào nàng là cả nhà chó gà không ta. Biết chuyện Chương gia ở thành Ly Đức chứ. Người hủy diệt Chương gia chính là Mạnh Đình Đình đấy.
- Chết tiệt, đúng là hoa hồng có gai. Hy vọng nàng đừng nghe mấy câu ta nói.
- Hình như nàng ta đang nhìn ngươi kìa. Cầu trời đi là vừa.
- Chết ta rồi. Thôi trốn gấp kẻo mang họa sát thân.
- ………
Trước khi bước lên đại đấu trường, Long Ngọc Huyền cũng nghe phong thanh về Mạnh Đình Đình. Nhưng hắn lại không mảy may quan tâm, bước lên một cách ung dung.
Chưa kịp chào hỏi, Mạnh Đình Đình nhìn trọng tài, dứt khoát nói:
- Bắt đầu đi!
Không đợi trọng tài phản ứng, Mạnh Đình Đình đã nhanh chóng xuất thủ. Long Ngọc Huyền mỉm cười rồi gật đầu với trọng tài, ý bảo không cần phải quan tâm nhiều.
Trên tay Mạnh Đình Đình cầm một cây roi dài màu đỏ, không chút khoang nhượng đánh thẳng xuống. Tộc độ của dây roi vừa nhanh vừa mạnh, nhưng đối với Long Ngọc Huyền lại không hề gì cả. Hắn không thèm tránh né, ngón tay bắn ra một đạo chỉ, chạm vài roi cương không ngờ lại khiến cho quỹ đạo sai lệch, khiến cho uy lực mạnh mẽ biến mất ngay chớp mắt.
- Tên này lợi hại thật, vậy mà hóa giải đơn giản như vậy.
- Dù sao hắn cũng là người lọt vào vòng ba mươi hai này, làm sao có thể là nhân vật tầm thường được.
- Ảnh Nguyệt sơn trang đúng là ngọa hổ tàng long.
Không chỉ chúng nhân, ngay cả Mạnh Đình Đình cũng kinh ngạc vì tuyệt chiêu của mình lại bị phá đơn giản như vậy. Nhưng nàng không hề dừng lại, roi thế lại càng thêm quyết liệt hơn:
- Lạc Vũ Tiên.
Roi thế liên tục không dứt, nhìn nàng cứ như một tiên nữ đang múa vậy, vừa đẹp lại vừa uy lực. Nhưng lại một lần nữa, tuyệt chiêu của nàng lại bị Long Ngọc Huyền hóa giải đơn giản. Hắn cảm nhận được những sơ hở khi nàng xuất chiêu, lúc thì áp sát dùng tay chạm vào phần tay cầm, hoặc là khủy tay, bả vai… để làm giảm sức lực lại; hoặc có lúc lại tránh né một cách nhẹ nhàng. Nói chung, từ đầu buổi đến giờ, chỉ có một mình Mạnh Đình Đình tấn công, còn Long Ngọc Huyền thì chỉ việc tránh né và tìm cách phá chiêu mà thôi.
Nhìn cách bọn họ quyết đấu, trong giống như vừa đàn vừa múa thì đúng hơn. Càng đánh, Mạnh Đình Đình lửa giận càng dâng lên. Cứ có cảm tưởng như bản thân bị đối thủ xem nhẹ, không thèm xuất thủ với mình. Mạnh Đình Đình lùi lại phía xa, thu roi vào ngọc thủ, ánh mắt bất thiện nhìn Long Ngọc Huyền, nói:
- Ngươi đang xem thường ta!
Long Ngọc Huyền mỉm cười lắc đầu, đáp:
- Tại hạ chưa từng xem thường bất cứ ai cả.
- Vậy tại sao ngươi lại cứ trốn tránh, không hề muốn đánh?
- Tại hạ không hề trốn tránh.
- Đúng là ngươi không trốn tránh, nhưng ngươi không đánh một cách toàn tâm toàn ý. Đó chính là đang xem thường ta.
- Thì ra là vậy. Tại hạ vốn định để cô nương biết khó mà lui, nhưng không ngờ lại khiến cô nương hiểu lầm. Tại hạ mạn phép xin lỗi!
- Không cần ngươi phải xin lỗi, chỉ cần ngươi đánh một cách nghiêm túc là được.
Dứt lời, Mạnh Đình Đình lại tiếp tục thế công như vũ bão. Mỗi roi đánh xuống đều khiến cho mặt đất đại đất trường để lại một vết hằn thật lớn. Long Ngọc Huyền thân thủ như quỷ mạnh, chớp mắt né được toàn bộ, thậm chí khi Mạnh Đình Đình nhìn kỹ lại thì đã không còn thấy bóng dáng Long Ngọc Huyền đâu nữa. Đúng là một đối thủ khó chơi, lại còn khiến nàng ấm ức nữa chứ.
- Ngươi vẫn đang xem thường ta. Nếu không muốn đánh thì cút khỏi đây đi!
Bị nàng quát một câu, Long Ngọc Huyền cười khổ. Không ra tay là không xong rồi.
- Được, vậy ta bắt đầu đây. Mạnh cô nương cẩn thận!